Cực phẩm thái tử gia

Chương 378 : Đau đầu kiếm sáu tỷ

Lại nói về vị đại gia mà Đường Thiên Tứ giới thiệu cho Đường Sinh, thì ra là có chút quan hệ thân thích với Hồng gia của vợ Đường Thiên Tứ, một người con gái của một chi của Hồng gia gả cho gia đình bên đó, nếu tính ra thì người đó và Đường Thiên Tứ còn có chút quan hệ cọc chèo. Thủ đô là chốn ngoạ hổ tàng long, người có năng lực, có chỗ dựa, có thực lực nhiều vô kể, rất nhiều người không hề lộ ra thực lực của mình, dù sao thì cũng là chốn dưới chân thiên tử, khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn. Tập đoàn Ngọc Kinh của Mẫn gia chính là một trong những gia tộc kinh doanh lâu đời như vậy. Đường Thiên Tứ và người của Mẫn gia qua lại với nhau cũng đã hơn chục năm, khi ông ta kết hôn cùng Hồng Triệu Phân thì Mẫn Dật Phàm của Mẫn gia cũng có quan hệ qua lại với ông, bởi Hồng Triệu Phân vợ của Đường Thiên Tứ và Hồng Triệu Liên vợ của Mẫn Dật Phàm là hai chị em họ, nên hai người coi như cũng là anh em cọc chèo. Mẫn gia cũng là một gia đình kinh doanh lâu đời rất có tiếng tăm, làm việc xưa nay rất khiêm tốn, tập đoàn Ngọc Kinh của Mẫn gia cũng kinh doanh không ít lĩnh vực, những năm nay bởi có quan hệ với Đường gia nên cũng được Đường Thiên Tứ quan tâm ít nhiều, do vậy hoạt động kinh doanh của tập đoàn Ngọc Kinh cũng làm ngày càng lớn, các công ty con cũng đã phát triển đến tận mấy tỉnh phía Nam. Đường Thiên Tứ ước tính, tài sản của tập đoàn của Mẫn gia ít nhất cũng phải tới 30 tỷ. Đương nhiên, nguồn tài chính lưu động của bọn họ không thể quá một phần mười chỗ đó, ngay một lúc đòi bọn họ lôi ra 6 tỷ thực sự là làm khó người ta quá. Cả tập đoàn của Mẫn gia không làm gì nữa, đem tất cả nguồn tài chính lưu động ra thì nhiều nhất cũng chỉ có được 3 tỷ, lẽ nào lại bắt bọn họ bán tài sản của mình để cho vay. Nếu chịu đi vay ngân hàng thì cũng không phải không thể giải quyết, nhưng hiện tại Mẫn gia cũng có chút khó khăn, đã nghe phong thanh bên trên có chủ trương phải giảm nhiệt cho nên kinh tế, thắt chặt chính sách tài chính. Nhà dột lại gặp mưa rào, hai năm nay đa số các hạng mục đầu tư của Mẫn gia đều không có lợi nhuận, 60% sản nghiệp quanh năm thua lỗ, bây giờ nhà nước lại thay đổi chính sách, giảm nhiệt nền kinh tế, thắt chặt chính sách tài chính, có thể thấy trong vài năm nữa rất nhiều lĩnh vực kinh doanh của Mẫn gia sẽ gặp khó khăn, 30 tỷ tài sản của Mẫn gia có khả năng sẽ bị hao hụt một phần tư. Tài sản lớn thì các loại tiền vay cũng nhiều, chính sách tài chính mà thay đổi thì các ngân hàng cũng sẽ khó cho vay nữa, đến lúc đó thì sẽ không dễ mà sống được nữa. Trên đường đến cuộc hẹn, Đường Thiên Tứ nói với Đường Sinh về tình hình đại khái của Mẫn gia hiện tại, cuối cùng còn nói thêm: - Chú và Mẫn gia cũng qua lại hơn chục năm nay, tình cảm của không tồi, vốn dĩ còn có quan hệ cọc chèo, lễ tết cũng vẫn thường xuyên qua lại. Thực lực của Đường gia chúng ta Mẫn gia cũng biết rõ, bởi vậy bọn họ cũng muốn có ý kết thân với chúng ta. Bởi vậy nên nhiều việc của Mẫn gia chú cũng biết ít nhiều. Đường Sinh nói: - Chú ạ, một số việc không cần quá mê tín, nhưng cũng không nên hoàn toàn không tin, Liễu gia và Đường gia có quan hệ rất gần gũi, nếu Liễu gia mà sụp đổ thì sẽ là đòn đả kích trầm trọng vào Đường gia chúng ta. Bố cháu là con rể của Liễu gia, sự thực này không thể nào thay đổi được. Chuyện của Liễu gia người ta mà nắm được rồi ra tay tấn công thì bố cháu cũng không yên ổn được. Cái này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến Đường gia. Đường Thiên Tứ trầm mặt gật đầu: - Đường Sinh, nếu 6 tỷ có thể giải quyết mọi chuyện thì chúng ta sẽ cố kiếm ra, nhưng vấn đề là việc này sẽ kéo theo rất nhiều quan hệ của Đường gia liên luỵ vào, tình hình kinh tế hiện nay không tốt lắm, nhiều người đều đang nghe ngóng, tuy bọn họ đều dựa vào chúng ta, nhưng chưa chắc đã một lòng một ý làm theo chúng ta. Cháu nói có đúng không? - Là thế này chú ạ, có lợi tất hợp thôi, từ tình hình chung mà nói thì nếu quốc gia gặp phải khủng hoảng tiền tệ thì nhà nước cũng sẽ phải ra chính sách kích thích. Chúng ta cũng không phải lôi người ta ra làm tấm đệm chắn, bảo Mẫn gia tự mình kiếm đủ 6 tỷ cũng là không thể, chẳng qua là muốn dựa vào danh nghĩa của tập đoàn Ngọc Kinh để đi thể chấp ngân hàng. Nếu đã là hợp tác chúng ta đương nhiên sẽ suy nghĩ đến lợi ích của bọn họ, nếu không sao có thể thuyết phục người ta hợp tác với chúng ta. Gặp nhau trước đã, cháu muốn nói ý định hợp tác của cháu, dù sao cũng phải để người ta hiểu đại khái đã chứ. - Ừ, thím cháu đã đi trước rồi, hôm nay người của Mẫn gia mở tiệc tại khách sạn Tây Sơn, chúng ta không ngờ lại đến ăn theo rồi. - Ha ha, chú là người nổi tiếng ở thủ đô này, bọn họ bình thường đều không mời được chú, hôm nay chú đến, người của Mẫn gia sẽ càng thấy vinh hạnh. Những lời này của Đường Sinh không chút phóng đại, Đường Thiên Tứ thực sự là nhân vật có thể hô mưa gọi gió ở thủ đô, Mẫn gia nhiều tiền lắm của thì cũng chỉ là gia đình kinh doanh, không thể so sánh được với Đường Thiên Tứ có bối cảnh chính trị hùng hậu được. Ở thủ đô, có thể nói không có việc gì mà Đường Thiên Tứ không làm được, điều này thì người của Mẫn gia đều biết. Nhưng người ta cũng không dễ dàng đi nhờ cậy ông, muốn nhờ cậy một lần đâu có đơn giản, bởi vậy chưa đến mức vạn bất đắc dĩ thì không thể nhờ tới Đường Thiên Tứ. Khách sạn Tây Sơn ở khu Hải Điến của thủ đô, đó là một khách sạn năm sao hạng nhất, cho dù là ở thủ đô thì cũng là khách sạn xa hoa hạng nhất. Khi Đường Thiên Tứ, Đường Sinh tới thì mấy người của Mẫn gia đang đợi ở đại sảnh. Đường Thiên Tứ đi tham gia những yến tiệc này thường không mặc quân phục, cái đó quá chói mắt, tuy ông chỉ là thiếu tướng, nhưng quyền lực của ông thì lại quá lớn. Khi vào đến đại sảnh đèn đuốc sáng choang thì đã có mấy người cả nam lẫn nữ chờ đợi ở đó, trong đó còn có cả Hồng Triệu Phân. Bà thấy chồng mình mang theo Đường Sinh tới thì tươi cười ra đón thái tử gia của Đường gia: - Ồ, Đường Sinh, mấy ngày không gặp, cháu lại cao thêm rồi. Đường Sinh tuổi thật mười bảy, tuổi mụ mười tám, độ tuổi này đang là lúc tăng trưởng chiều cao, tuổi từ 16 đến 23 là tuổi cơ thể đang phát triển nhanh chóng, mỗi ngày đi qua Đường Sinh đều có sự thay đổi, chỉ là những người quanh Đường Sinh đều không phát hiện ra được những thay đổi nhỏ này mà thôi, còn những người khác thì lại thấy rất rõ rệt, bởi vậy Hồng Triệu Phân mới nói như vậy. Đường Thiên Tứ bắt tay với một nam tử chừng bốn mươi tuổi, vừa nhìn thì đã biết là loại người thành công, quần áo là lượt, khí chất hơn người, chỉ là khí sắc trên mặt có chút bất thường, nếu không lưu ý thì sẽ không phát hiện ra được, nhưng Đường Sinh thì lại phát hiện ra được. Không cần phải giới thiệu thì người đàn ông này có lẽ chính là người có quan hệ thân thiết với Đường Thiên Tứ, Mẫn Dật Phàm. Lúc này Đường Thiên Tứ mới giới thiệu: - Dật Phàm, đây là cháu họ tôi, Đường Sinh, vị này chính là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Ngọc Kinh của Mẫn gia, Mẫn Dật Phàm, cháu gọi là bác Mẫn, tuổi của bác ấy còn lớn hơn cả bố cháu một tuổi. Vị này là bác gái. Lại giới thiệu một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Mẫn Dật Phàm, dáng vẻ có chút giống với Hồng Triệu Phân, chị em họ mà. Giới thiệu trịnh trọng như vậy khiến đám người Mẫn gia, đứng đầu là Mẫn Dật Phàm không dám coi thường Đường Sinh. Tuy nói là người của Đường gia nhưng họ hàng thân thích cũng không ít, Đường Thiên Tứ và Hồng Triệu Phân đương nhiên sẽ không tiết lộ thông tin gì với bọn họ rồi. Có thể nói lúc này thân phận thái tử của Đường Thiên Tắc vẫn chưa được tiết lộ ra, nên cũng chưa cần thiết phải tiết lộ thân phận của Đường Sinh ra để doạ người khác. Mẫn Dật Phàm cho rằng do Đường Thiên Tứ đích thân mang tới, lại còn thay hắn giới thiệu hạng mục đầu tư, từ đó có thể thấy, thiếu niên này tuyệt đối không đơn giản. Chỉ là số tiền quá lớn, Mẫn gia không thể nào kiếm ra được, trừ phi Đường Thiên Tứ chịu tìm chút quan hệ với bên ngân hàng, rồi lấy danh nghĩa của tập đoàn Ngọc Kinh đi thế chấp, vậy thì 6 tỷ kia cũng sẽ không phải là vấn đề lớn. Kỳ thực lần này Đường Sinh vẫn là mượn gà đẻ trứng, công ty CẩnSinh của hắn hiện tại vẫn không có năng lực đó, còn quá non nớt, 6 tỷ thì chỉ có Bích Tú Hinh có thể có được. Nhưng hắn lại không thể ép cô lấy ra được, cuối cùng đành phải đi đường vòng, đánh cược 10 tỷ, nếu bảo Bích Tú Hinh thông minh như vậy mà không nhìn ra trò trẻ con đó của Đường Sinh thì cũng thật là khó nói, có lẽ là cô muốn thử thách khả năng xoay chuyển của Đường Sinh. Nếu hắn có thể kiếm được 6 tỷ kia thì chứng tỏ hắn cũng có chút năng lực, vậy mình đầu tư cho hắn cũng không lo không thể thu hồi lại vốn. Càng huống hồ quan hệ của hai người mật thiết như vậy, không khéo một ngày nào đó sẽ đến với nhau cũng nên. Nhưng hiện tại thì ngày đó còn quá sớm. Dưới sự giới thiệu của Mẫn Dật Phàm, Đường Sinh cũng quen với mấy người khác trong thế hệ thứ hai của Mẫn gia, tất cả đều áo vét giày da, nghiêm túc mà vẫn phong độ, bọn họ đều là người thuộc trực hệ của Mẫn gia, hai người anh cùng một người em của Mẫn Dật Phàm, Mẫn Dật Sơn, Mẫn Dật Xuyên, Mẫn Dật Hiền. Đường Sinh cũng vui vẻ giới thiệu chị kết nghĩa Ninh Hân, chị Trần của mình, sau đó đi theo người của Mẫn gia vào một sảnh đặt riêng. Tiệc tối nay thực ra là một bữa tiệc quan trọng của Mẫn gia, gần một trăm con cháu thân thuộc của Mẫn gia tập trung cả trong đại sảnh, Mẫn Dật Phàm cũng không giới thiệu lần lượt từng người với chú cháu Đường Sinh, trực tiếp dẫn bọn họ vào một gian phòng rất trang nhã. Ở trong phòng có cụ ông của Mẫn gia, cũng là một trong số mấy người có địa vị cao nhất của Mẫn gia, bên cạnh còn có hai ông già đầu tóc bạc phơ, hiển nhiên cũng là hàng đức cao vọng trọng trong Mẫn gia. Ngoài ra còn có một bà cụ. Gần đó là ba người phụ nữ tầm tuổi trung niên, chính là vợ của ba anh em của Mẫn gia. Mẫn Dật Phàm hiện tại có thể nắm toàn quyền của Mẫn gia chính là bởi có quan hệ với Đường Thiên Tứ, có thể nói nếu không có Đường Thiên Tứ thì ông ta sẽ không có địa vị ngày hôm nay.. Trên thực tế lão đại Mẫn Dật Sơn, lão nhị Dật Xuyên đều có chút ý kiến với địa vị của lão tam Dật Phàm. Nếu không có quan hệ đó thì sao đến lượt hắn nắm quyền điều khiển cả Mẫn gia. Trên thực tế mâu thuẫn trong nội bộ Mẫn gia đã hình thành, hơn nữa còn là giữa mấy anh em ruột với nhau, ông cụ Mẫn cũng đang lo lắng về vấn đề này. Ông cụ từ bé làm từ buôn bán nhỏ mà phát triển nên, vẫn còn tồn tại những quan niệm cổ hủ cũ, ví dụ như tin vào những thuyết hư vô khó tin. Thấy Đường Thiên Tứ tiến vào, ba ông già cũng không làm cao, rất khách khí đứng lên bắt tay với ông ta, địa vị xã hội của người ta quá cao, không thể không tôn trọng. Nhưng khi giới thiệu Đường Sinh thì mấy ông già không để ý đến lắm, gật đầu rồi liền ngồi xuống. Cái bàn này quả thực là lớn, mọi người ngồi vây quanh mà vẫn không thấy chật. Ông cụ Mẫn cất tiếng nói trước: - Thiên Tứ chịu đến, lão già tôi rất vinh hạnh, cũng khiến Mẫn già thêm phần vinh dự, chỉ là lâu nay Mẫn gia cũng gặp phải nhiều việc, có chỗ sơ xuất cũng mong Thiên Tứ bỏ qua. Mẫn gia chưa từng coi cháu là người ngoài, có vài lời nói trước mặt cháu cũng không vấn đề gì, Ngọc Kinh là thương hiệu lâu đời ở thủ đô này, trải qua mấy chục năm mưa gió, có được cũng không dễ dàng gì. Ông cụ nói ra những lời tâm can trong lòng, mọi người cũng đều chăm chú lắng nghe. - Hiện tại bị ảnh hưởng của tình hình chung, Mẫn gia cũng gặp chút khó khăn, trong ngoài đều có mối lo âu, khiến tôi không thể an hưởng tuổi già. Mấy năm gần đây tôi và anh ba, chú năm cũng đã chạy không ít nơi ở thủ đô này, cũng đã mời không ít đại sư chỉ điểm cho ít nhiều, nhưng vẫn chưa có ích lợi gì. Việc mộ tổ của gia tộc có di dời hay không là chuyện lớn, anh ba, chú năm và tôi đều nhất trí là phải dời, nhưng đám con cháu ý kiến không đồng nhất. Nhưng ở đây tôi cũng nói trước, Mẫn gia mà muốn tách ra thì cũng phải sau khi mộ tổ di dời một năm, trước thời gian đó ai cũng không được làm càn. Nhưng lão đại Dật Sơn lại nói: - Địa lý phong thuỷ không phải con không tin, nhưng cũng không dám tin hoàn toàn, mấy vị đại sư trong giới con cũng đã mời mấy người, quan điểm không đồng nhất, nhưng có một ý họ đều tán đồng là, khí mạch của Tây Sơn ở Hải Điến là mạnh nhất ở thủ đô.