Cực phẩm thái tử gia
Chương 373 : Cục diện thay đổi(2)
Sau khi Uông Sở Tình về nhà, Đường Sinh thấy cũng đã đến lúc ra nhà ga đón Bích Tú Hinh rồi.
Chuyến tàu lửa từ Phương Thành 23:36 sẽ đến ga, khi Bích Tú Hinh đi ra khỏi nhà ga thì Đường Sinh đã đứng đợi sẵn rồi.
- Đến một mình sao?
Bích Tú Hinh nhìn thấy không có ai đi cùng Đường Sinh, cũng rất ngạc nhiên, rồi đưa túi xách cho hắn.
-Sao, cô hy vọng nhiều người đến đón sao?
Đường Sinh cười xách túi xách cho cô ta.
Bây giờ một mình đối diện với Đường Sinh trong lòng Bích Tú Hinh cũng có chút sợ sệt, bởi vì có chuyện lần trước nên trong lòng ả khá yếu đuối.
Sau khi đi ra xe Đường Sinh tiện tay ném túi xách lên ghế sau, hỏi Bích Tú Hinh đã ăn cơm chưa, ả nói đã ăn một chút đồ ăn vặt.
-Tìm một khách để ở rồi xem có đồ ăn khuya gì không, chúng ta cùng đi ăn.
Đường Sinh nghĩ ả vẫn chưa ăn no.
Bích Tú Hinh cũng không phản đối, rất nhanh đã đăng ký phòng tại một khách sạn nào đó, hai người liền ra ngoài đi tìm quán ăn khuya. Xe họ dừng ở khách sạn, không lái đi theo. Đường Sinh muốn bàn chuyện với ả nên đề nghị dạo bố trên phố, ả cũng không phản đối.
Sau khi ăn khuya xong thì cũng sắp 1 giờ sáng, mẹ hắn gọi điện đến hỏi xem hắn có về nhà ngủ không? Hắn trả lời không về được còn bận bàn việc quan trọng với một người. Ngay ở dưới khách sạn Bích Tú Hinh lại thấy hoảng loạn, không phải nói đùa ở cùng với tôi đấy chứ?
Đèn đường chiếu vào khiến bóng hai người bị kéo ra thật dài, lúc này trên đường hầu như không có người, thỉnh thoảng mới có tiếng còi xe khẽ kéo lên rồi lao vụt qua. Đi bộ trên đường, Bích Tú Hinh cảm thấy hơi lạnh nên ôm lấy hai vai, như vậy sẽ ấm hơn một chút.
Khi Đường Sinh nhìn qua, thấy ả có vẻ lạnh. Vẫn còn chưa đến tháng tư, thời tiết ban đêm vẫn có hơi lạnh.
Hắn cởi áo khoác của mình ra, Bích Tú Hinh liền dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn,
-Đừng cởi tôi không mặc đâu, cũng không lạnh lắm…
Đường Sinh cũng không miễn cưỡng, hắn kéo dây kéo áo khoác lên,
-Ừ, chị Hinh về chuyện hạng mục mới…
Vừa nói đến đây Bích Tú Hinh liền ngắt lời hắn,
- Hôm nay tôi không muốn nhắc đến hạng mục mới gì hết, một không khí đường phố lãng mạn thế này đừng có phá hư nó.
Ả nói như vậy nhưng trong lòng cũng có chút khó chịu, chà, cậu bảo tôi tới thì tôi tới sao? Lẽ nào tôi lại mất mặt như vậy sao? Cậu lại còn tận dụng như vậy, nửa đêm canh ba còn bàn bạc hạng mục gì chứ? Ai nhìn thấy tình cảnh hai ta hiện giờ, mà lại không nghĩ đang nói chuyện yêu đương? Lẽ nào cậu không có hứng thú sao?
Đường Sinh đã đọc được nhiều thứ từ trong cái lườm mắt của Bích Tú Hinh. Đột nhiên hắn phát hiện khả năng quan sát của mình đã chính xác và tinh tế hơn trước kia rất nhiều. Điều này có lẽ do ảnh hưởng của ông cụ Ninh? Ừ, cũng không tệ, đây là chuyện tốt, mình đã tinh tường hơn nhiều rồi.
Hai người đi bộ bên cạnh một vườn hoa xanh rất đẹp, thỉnh thoảng có một lối mòn dẫn vào bên trong, bên trong có một khoảng sân nhỏ, nơi này cách khách sạn Bích Tú Hinh ở cũng không xa. Tòa cao ốc đó thật sự cũng khá cao. Đường Sinh nghĩ, được thôi, cô không muốn nói chuyện hạng mục, là có ý gì đây? Muốn đùa giỡn nói chuyện yêu đương phải không? Chuyện đó thì tôi là cao thủ trong số những cao thủ. Nghĩ vậy, hắn liền tiện tay ôm lấy vòng eo Bích Tú Hinh.
- Oái, cậu làm cái gì vậy, bỏ ra, mau bỏ tôi ra.
Bích Tú Hinh mặt chợt nóng lên, mặc dù lần trước ở quán rượu cũng đã bị hắn bắt nạt một lần, nhưng vẫn chưa thật sự nảy sinh quan hệ gì, vì vậy thêm một lần tiếp xúc thân mật nữa, ả vẫn còn cảm giác ngại ngùng.
Đường Sinh dìu ả vào một lối đi nhỏ, khung cảnh liền thay đổi đường lớn đèn sáng không còn nữa, bọn họ chui vào một lùm cây âm u, lôi lôi kéo kéo như vậy có ý gì? Trong lòng hắn nghĩ vậy, rồi bắt đầu tấn công vùng eo Bích Tú Hinh.
- A, đồ lưu manh, mau bỏ tôi ra.
Bích Tú Hinh đột nhiên có cảm giác như mới yêu lần đầu, chẳng phải nhiều năm trước mình cũng đã từng nếm qua tư vị như vậy rồi sao? Trước đây quá hồn nhiên quá cẩn thận, cơ bản chưa từng được nếm trải qua loại tình yêu say đắm nam nữ hay là bây giờ bù lại?
Ôm chặt người đẹp vào lòng, Đường Sinh cũng không bước nữa, xoay người cô ấy vào lòng hai người mặt đối mặt, Đường Sinh quả nhiên cao tay hơn Bích Tú Hinh,
- Chị Hinh, bây giờ đang là thời gian hoạt động của bọn lưu manh, cô xem nếu không phải ánh đèn khách sạn chiếu sáng tới nơi này, ở đây không phải trở thành nơi tìm hoan lạc lý tưởng cho những người vụng trộm rồi sao? Hơn nữa bây giờ trăng thanh gió mát, đêm khuya yên tĩnh, tôi lại đang ôm người đẹp trong lòng, nếu không làm chút gì đó, thì tôi sẽ đắc tội với không khí đêm nay!
Đôi bàn tay to của hắn trượt dần xuống phía dưới.
Bích Tú Hinh mặc kệ cho cánh tay khỏe mạnh của hắn ôm vào trong lòng, hai cánh tay hắn lại tung hoành phía sau lưng ả, nếu hai tay cứ tiếp tục đi xuống nữa sẽ ôm trọn vòng mông tròn trịa của ả. Bị hắn vô lễ như vậy như trong lòng ả lại cảm thấy vui sướng, quả thực không hiểu nổi. Hít sâu mùi hương đàn ông của hắn, lại dựa hai bầu ngực màu mỡ vào ngực hắn, mặt hai người gần như kề sát vào nhau, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, trời ơi!
-Hôn nhau trước đã, chúng ta tiến hành theo trình tự. Cô xem mặt cô đỏ lên rồi kìa, có phải rất hoảng hốt không? Hoảng loạn trong lòng sẽ khiến tim của cô đập nhanh hơn và mạnh hơn.
Ngôn ngữ châm chích sẽ khiến nữ nhân xấu hổ và giận dữ hơn, cũng là cách để khiến các cô bớt kiêu ngạo.
Bích Tú Hinh không thể nhẫn nhịn nổi nữa, bàn tay đang chống trên ngực hắn giơ lên tát nhẹ hắn một cái.
- Cậu thật khốn khiếp, để người khác thấy được thì phải làm sao? Tay cậu làm đau tôi rồi, ôi…Được rồi, tôi sợ cậu. Tha cho tôi được chưa?
- Cái gì mà tha với không tha, bây giờ chúng ta đang nói chuyện yêu đương đấy! Ngực chị Hinh thật gợi cảm quá, tôi rất thích nhéo chúng, nếu chị Hinh hôn tôi, tôi sẽ không nhéo nữa.
Đường Sinh áp mặt sát vào ả, Bích Tú Hinh không thể không lùi ra sau, như vậy thì vùng bụng liền ưỡn về phía trước, như vậy có thể nhận thấy những chỗ lồi lõm dễ dàng, nhưng vòng mông lại bị hắn chế ngự, không thể lùi về phía sau được.
Dưới sự bức bách đó, cánh tay Bích Tú Hinh đang chống trước ngực không thể không đổi qua ôm vòng qua cổ hắn, như vậy sẽ thấy thoải mái hơn, sau đó nhanh chóng dựa trán và bả vai phải của hắn, cằm dựa vào hõm vai hắn, ôm một cái thật chặt, thật chặt.
Đường Sinh cũng không sợ ả trốn, hắn ngiêng mặt qua liền ngậm lấy vành tai ả, đầu lưỡi nhanh chóng thăm dò, liếm nhẹ nhàng.
Bích Tú Hinh không chịu nổi sự trêu đùa này, cả người nóng như lửa, máu chảy cuồn cuộn, hơi thở dồn dập. Vòng mông lại bị hắn chà xát mạnh, phía trước cũng bị hắn chế ngự, quả thật quá khó chịu. Xem ra không bàn chuyện hạng mục với hắn thì không được, hôm nay có thể sẽ…
- Đường Sinh, Đường Sinh…Chúng ta bàn chuyện hạng mục đi nhé? Cậu có bàn hay không? Không bàn thì sau này tôi cũng không bàn với cậu nữa…
Từ trong giọng nói hoảng hốt của ả, Đường Sinh có thể biết ả chưa chuẩn bị cho chuyện này. Tạm thời chưa đụng đến người đẹp này, khi phụ nữ chưa đạt đến cảnh giới muốn bộc phát, chứng tỏ cô ta chưa bị mù quáng bởi mật ngọt. Tình cảm phải nuôi dưỡng từ từ, nếu bây giờ đùa giỡn với ả cũng không phải là không được, nhưng như vậy sẽ lưu lại một cảm giác miễn cưỡng trong lòng ả, không ổn!
Vì vậy, Đường Sinh buông ả ra, lại tiếp tục nắm tay ả đi chậm về phía khách sạn. Suốt quãng đường về chỉ bàn về chuyện lập công ty kinh doanh, cũng không biết Bích Tú Hinh có nghe được gì không nữa? Tóm lại ả không hề nói một lời nào, chẳng lẽ tâm hồn đã phiêu lãng tận đâu rồi?
Sau khi trở về khách sạn, Đường Sinh cũng theo ả vào phòng, Bích Tú Hinh lại đứng ngồi không yên,
-Cậu, cậu cũng thuê một phòng đi.
-Thôi mà, tiết kiệm một chút đi bây giờ kiếm tiền cũng không dễ, kinh doanh gì cũng khó, một phòng sang trọng như thế này, không đủ để hai chúng ta cùng ở hay sao? Sao cứ đuổi tôi đi bằng được? Tôi cũng không ăn thịt cô, thế này đi tôi ngủ sô pha được rồi, cô yên tâm chưa?
Bích Tú Hinh lắc đầu khẳng định,
- Không yên tâm được, nếu ngươi bảo tôi trói cậu lại thì còn được, cậu là đồ lang sói!
- Bản lĩnh của tôi cô cũng biết rồi, một sợi dây thừng nhỏ có thể trói được tôi sao? Nếu tôi muốn làm loạn, cô có thể ngăn được sao?
Nghĩ lại cũng đúng, Bích Tú Hinh tôi có thể ngăn được hắn sao? Bích Tú Hinh suy nghĩ một lúc, rồi ngồi xuống trên ghế sô pha,
- Tôi biết cậu là quân tử, không phải kẻ háo sắc, sẽ không lợi dụng để trục lợi…
Bắt đầu phòng bị trước rồi, dùng những lời nói dễ nghe này để làm khó hắn, có thể sẽ tốt hơn.
Đường Sinh sờ sờ mũi, rồi đứng lên,
- Pha cho tôi một tách trà đi, luôn tiện pha luôn nước tắm, tôi muốn tắm!
- Lẽ nào tôi là người hầu của cậu sao?
Bích Tú Hinh trừng đôi mắt đẹp, nhưng mặt lại không hề có vẻ phẫn nộ, nhe hàm răng trắng ra.
- Không phải chị Hinh đang muốn cắn tôi đấy chứ?
Đường Sinh đột nhiên bật cười ánh mắt cũng nhìn thẳng vào ả ta,
- Còn không đi sao?
Bích Tú Hinh dù cứng rắn đến bao nhiêu đi nữa cũng không thể thắng nổi ánh mắt càng ngày càng sáng lên của hắn. Nếu không nghe lời hắn hắn lại làm loạn thì sao? Nếu cứ nghe lời hắn thì trong lòng lại thấy ấm ức, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nên làm theo lời hắn đi. Lang sói thì không thể có nhân tính, không thể đắc tội được!
Trà được bưng lên trước, nước tắm cũng đã được chuẩn bị xong hết rồi. Khi từ trong phòng tắm đi ra, Bích Tú Hinh mới phát hiện thì ra mình cũng có thể hầu hạ người khác? Những người như thế này thật sự được người khác hầu hạ quen rồi, đột nhiên hầu hạ người khác một lần chợt cảm thấy rất mới lạ và vui thích, như vậy là sao chứ?
Đường Sinh đứng lên, đón Bích Tú Hinh đang đi tới, hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy người đẹp tim đang đập như trống rồi nói:
- Hãy suy nghĩ nghiêm túc những gì tôi nói lúc nãy, tôi tắm xong sẽ bàn bạc tiếp. Nếu cô vẫn chưa suy nghĩ xong, thì chúng ta cứ lên giường rồi cùng bàn đi…
Bích Tú Hinh cắn răng, suy nghĩ rất nhiều, lúc nãy trên đường cậu nói những gì chứ? Tôi căn bản không nghe được gì, cậu bảo tôi suy nghĩ gì được chứ? Nhưng ngoài miệng cũng không nói ra như vậy, nếu bị hắn ức hiếp thì phải làm sao?
- Được, tôi sẽ suy nghĩ!
Khoảng nửa giờ sau, Đường Sinh quấn khăn tắm đi ra, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, hắn mang dép lê đi vào phòng khách.
- Thế nào? Chị Hinh, dự định sẽ đầu tư như thế nào? Hay là cho tôi mượn?
Đường Sinh cười khanh khách nói.
Bích Tú Hinh cắn răng nói,
- Tôi cũng chưa suy nghĩ kỹ nữa. Lúc này nghe cậu nói chưa được rõ lắm, cậu có thể nói lại một lần nữa.
Đến lượt Đường Sinh trợn mắt, hắn bước nhanh lại, làm cho Bích Tú Hinh sợ đến nỗi co mình trong sô pha,
- Cậu, cậu đừng tới đây!
Đường Sinh dừng lại cách sô pha ba bước, đột nhiên tháo khăn tắm đang quấn quanh người ra! Oa, cảnh tượng đó, Bích Tú Hinh giật mình, sau đó khi đã trấn tĩnh lại, liền lớn miệng kêu lên,
- A…ngươi không biết xấu hổ sao? Trời ơi, người đâu đến đây…
- Ha ha ha…
Đường Sinh cười lớn, ném thẳng khăn tắm lên sô pha, đột nhiên học được kỹ thuật múa lượn của La Sắc Sắc miệng còn hát những câu không ra ý nghĩa gì,
- La la la, tôi là tiểu hành gia bán báo…
- Trời ơi, tên khốn kiếp này, mập như heo, có gì hay đâu mà nhảy múa? Mau cút đi cho tôi!
Bích Tú Hinh vừa xấu hổ vừa tức giận nói.
Không ngờ Đường Sinh còn càng lắc mông dữ dội hơn,
- Nói gì vậy? Chị Hinh, tôi lắc mông có đẹp không? Rất gợi cảm phải không?
Hắn cứ lắc mông, khiến Bích Tú Hinh cũng phải bật cười, nhưng cảm thấy thất thố nên lại lấy tay che miệng lại.
Đùa giỡn chán Đường Sinh liền ngồi phịch xuống bên cạnh ả, với tay lấy khăn tắm quấn quanh người,
- Đầu óc đã tỉnh táo chưa?
Bính Tú Hinh thở ra một hơi,
- Không, càng mơ hồ hơn nữa…
Khi ả đang định bỏ chạy, liền bị Đường Sinh giữ lại.
-Nếu còn mơ hồ, tôi sẽ nhân cơ hội này vô lễ với cô luôn!
Khi hắn đang định bỏ khăn tắm ra, Bích Tú Hinh liền đưa tay ngăn lại!
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
100 chương
24 chương
1629 chương
1913 chương
33 chương