Cực phẩm thái tử gia

Chương 370 : Cuộc chiến giữa hai nhà liễu, uông (3)

Liễu thị tuy là ngoại thân của Đường gia, nhưng có quan hệ mật thiết với sự hưng thịnh và suy bại của Đường gia, Đường Sinh biết rõ điều này nếu ví Đường gia là một con rồng, thì Liễu gia chính là móng vuốt của con rồng đó, kiếp trước Đường Sinh cũng biết một ít về huyền học, nên cũng có hiểu về vấn đề này. Hắn cũng không hoàn toàn là người vô thần, thực tế số mệnh hưng suy nguồn gốc sâu xa, phương diện này hắn không nghiên cứu kỹ, chỉ là biết một chút mà thôi trong lòng cũng có một chút cảm giác bất ổn, là vì sao? Hai kiếp làm người, vốn dĩ đã là kỳ duyên trong kiếp sinh tử, dù chưa nói với ai chuyện này, nhưng trong lòng hắn đã có tính toán, nói hắn không tin thần linh chính hắn cũng không thể thuyết phục được bản thân, nhiều ít cũng có tin một chút điều này không thể không có, thế sự tại con người, điều này rất quan trọng có nhiều chuyện trời đã định, cũng như chuyện của Liễu gia bây giờ, có thể nói không phải ý trời được sao? Đường gia có bản lĩnh đội trời đạp đất, nhưng Liễu gia vốn dĩ làm người không đủ cẩn thận, nghiêm túc thì vấn đề lại lớn rồi, làm sao hóa giải? Đường Sinh cũng nghĩ đến việc huy động lực lượng Đường gia ở Đông kinh, nhưng hắn lại suy nghĩ nếu sử dụng lực lượng Đường lão gia rồi, sự việc này có thể có được kết thúc viên mãn hay không? Theo như cách nói của bác hai thì mấy năm nay Liễu gia thiếu sót rất nhiều, nếu vậy giúp Liễu gia nhiều, ngược lại sẽ làm thương tổn tới căn cơ của Đường gia, khiến vận số Đường gia lệch khỏi quỹ đạo vốn có. Cũng như sự việc của Tần Quang Viễn, Đường gia không cần nhiều sức cũng loại được gã bởi Tần Quang Viễn chính là tự làm tự chịu, thật ra trên không hợp ý trời, dưới không hợp lòng dân, suy bại là do gieo gió gặt bão, Lão vương gia uy lực lớn hơn nữa cũng cứu không nổi hắn. Nhưng sự việc như vậy lại xảy ra với Liễu gia, bọn họ vi phạm quy định nghiêm trọng, Đường gia lại lấy uy thế của mình để che chở, kết quả chắc chắn phạm vào việc quốc thái dân an. Nếu cứu như vậy, không những cứu không nổi Liễu gia, còn kéo cả Đường gia xuống, còn khiến tôn nghiêm của Đường lão gia bị hao tổn. Việc này không phải chuyện nhỏ, với suy nghĩ chưa chắc chắn của Đường Sinh bây giờ cũng có không ít rối rắm, cứ để mặc không quan tâm ư? Không thể được, sự suy bại của Liễu gia có ảnh hưởng trực tiếp đến Đường gia, chỉ có thể cứu không thể khoanh tay đứng nhìn, cánh tay ưng trảo há để người khác chê cười? Nhưng làm thế nào để vẹn cả đôi đường? Đường Sinh chau mày khổ não. Từ lúc tái sinh đến nay lần đầu tiên hắn bị chuyện này làm khó. Trần tỷ yên lặng khéo léo ra đi, Đường Sinh mặt trầm như nước mắt nhìn vào con đường trước mặt, người qua lại như nước, tranh đấu không ngừng; danh danh lợi lợi, thị thị phi phi, thật không biết lúc nào ngừng. Tham vọng quá lớn dễ làm những việc cực đoan, nhập thế cũng tốt, xuất thế cũng xong, hai giai đoạn đó thôi, nhưng tinh túy giữa hai đạo ấy, có mấy người cảm ngộ được? Tiếng di động đột nhiên vang lên, Đường Sinh móc ra xem quả nhiên là Ninh Hân mấy ngày không gặp gọi đến. - Đường Sinh, mấy ngày nay có phải có ai khác quên tôi rồi phải không? Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, tôi có nên hận cậu hay không? - Ninh Hân chính ủy, là tôi không đúng, cho tôi một cơ hội thể hiện nhé chờ tôi về Giang Lăng rồi, tôi sẽ… - Bây giờ tôi sẽ cho cậu cơ hội thể hiện, bởi vì tôi đã đến Nam Phong rồi. Ninh Hân nói vẻ bình tĩnh nhưng thanh âm lộ rõ vẻ vui sướng. - A…Thật không? Ồ, trời ơi, nói mau, cô đang ở đâu? Tôi muốn đến gặp cô ngay. Đột nhiên, tâm trạng u tối của Đường Sinh biến mất hoàn toàn, cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy Ninh Hân đột nhiên xuất hiện, khiến hắn thay đổi hoàn toàn. Đương nhiên, loại cảm giác này nói không rõ, nghĩ không thông, nhưng rõ ràng là tâm trạng u tối đó bị quét đi mất, rất thần kỳ. - Đường Sinh… Lúc này thanh âm dịu dàng của Ninh Hân lại truyền đến: - Tôi cũng không biết nên vui hay buồn, là ông nội bảo tôi dẫn ông đến gặp cậu, ông đột nhiên thông báo quyết định thực thi Ninh thị chung cực với anh, một bộ Ma đính bí quán, Đại pháp, Khuynh nang tương thụ huyền thuật, nhưng tôi biết ông sẽ đem toàn bộ cuộc đời ông làm thành một bộ thần thức truyền lại cho cậu để ông cưỡi hạc tây tiến! Nói xong những lời này, tiếng Ninh Hân nghẹn ngào rõ ràng là đang khóc, khi ông nội quyết định như vậy, cô đã biết ông sắp lìa xa cõi đời này. Đường Sinh nghe vậy mới hiểu ra, hắn hiểu ra vì sao tâm trạng u tối của mình không còn nữa, thì ra quý nhân phù trợ đã tới. Ninh lão gia học rộng tài cao, nhìn được quá khứ tương lai, hiểu số mệnh huyền học, đại trí giả ngu, thời đại hỗn loạn đen tối xuất trần, với học vị cao thâm của lão, khuy phá huyền cơ của cuộc chiến giữa hai nhà Liễu, Uông không còn đáng nói nữa, có lẽ trước khi rời khỏi trần thế, lão muốn xem mạch cho Đường gia! Đây cũng là một loại cảm giác rất thuần túy nảy sinh trong lòng Đường Sinh, ở Ninh gia, tuy ít tiếp xúc với Ninh lão gia, nhưng có một loại kỳ duyên vô hình hút họ lại với nhau, mặc dù Ninh Hân cũng không phát hiện, nhưng Đường Sinh lĩnh ngộ được, nhưng lại không dám xác nhận là thật. Lúc này, Đường Sinh mới rõ ràng nắm bắt được cơ duyên này, thì ra nó có thật Ninh sư cảm nhận được đệ tử tương lai đang hoang mang, nên đến để giải vây truyền nghề, như vậy mới biết lão nhân gia cao minh như thế nào, mơ hồ cảm thấy lần này lão nhân gia đến mình sẽ có nhiều ích lợi. - Đường Sinh, cậu đến Vụ Ẩn Sơn ở Nam Phong đi, tôi và ông đang ở đây. Ninh Hân nói trước khi cúp máy. Vụ Ẩn Sơn là một bình chướng ở tỉnh phủ Nam Phong, xưa nay đánh trận, nó trấn giữ bắc địa, hung kỳ chí hiểm, được xưng là thiên quan. Ninh lão gia bạch y phấp phới khoanh tay đứng trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi ẩn hơi sương, xa xa nắng chiều đang xuống núi, lão nhân gia thần sắc bình tĩnh, mặt hồng hào sáng bóng như trẻ sơ sinh đôi mắt sáng rực như bảo ngọc. Xe cáp treo chở Đường Sinh và Trần tỷ lên đỉnh núi, họ đi bộ thêm nửa dặm, sau cùng mới lên được đỉnh núi. Ninh Hân yên lặng đứng bên cạnh ông, quay đầu thấy tình lang của mình tới đôi mắt đẹp trở nên dịu dàng. Trần tỷ không lại gần, mà đi dạo ở xung quanh, Đường Sinh lại bước nhanh lên tảng đá lớn. - Chào ông nội! Hắn gọi ông nội như Ninh Hân cũng không sao, dù sao mối quan hệ đó cũng không giấu nổi ông. Ninh lão gia quay đầu lại nhìn hắn vẫy vẫy tay, - Hân nhi, con ra ngồi cùng tỷ tỷ kia đi! Ông nội thương yêu như vậy lại không cho ngồi cùng để nghe ông và Đường Sinh nói chuyện, khiến Ninh Hân cũng sinh đố kỵ, ông nội thật bất công! Chỉ đợi Ninh Hân đi, vẻ mặt Ninh lão gia mới dịu dàng hơn, - Đường Sinh, có một vài cách nói liên quan đến số mệnh, người trong nhân gian cũng không thực sự tin, bản thân ta suốt đời nghiên cứu cũng nhiều, nhưng tài nghệ cũng bị nguội lạnh, không có người để truyền lại, thiên phú của Ninh Hân cũng khá cao, nhưng lại thiếu công pháp Thái Cực, gần đây bỗng cảm thấy khí mạch thần châu đại địa dao động, nhưng ngươi cũng rất có cơ duyên với ta, cũng không ngờ Đường gia ngươi lại chuyển quỹ tích, nói với ngươi những điều này, ngươi hiểu được bao nhiêu? Đường Sinh thần sắc ngưng trọng, lúc sau mới đáp: - Ông nội ưu ái rồi! Đường Sinh có chút hổ thẹn, nhưng con tin những điều ông nói! - Nhụ nhi có thể truyền dạy! Ninh lão gia đột nhiên xoa đầu Đường Sinh, vô cùng thân mật, sảng khoái cười mấy tiếng, khiến Ninh Hân và Trần tỷ đang ngồi hóng mát dưới kia cũng nhìn lại, lão bấm ngón tay khẽ tính toán, rồi nói: - Lúc này Đường gia có nhiều tiểu cướp, tuy nhỏ nhưng ảnh hưởng lại rất lớn, nếu không chỉnh đốn đúng, vận mệnh sẽ đi chệch quỹ đạo ban đầu. Lão lại bấm ngón tay rồi nói: - Vận khí của bộ tộc có liên quan đến mỗi chi hệ, ngoại thân: không được coi như không quan trọng, ông nội trước khi đi chỉ dạy cho ngươi, sau này ngươi sẽ biết cách vận dụng. Xuống núi, phản thành, trước tiên đến Đường gia, sau đến đại viện Liễu gia, hai tiếng sau, những người đứng sau lưng Ninh lão gia không chỉ có Đường Sinh, mà còn có Liễu Vân Huệ, Liễu Vân Cương, Ninh Hân, Đường Cẩn, Trần tỷ, ông Lão đi hai vòng, đi khắp Đường gia và Liễu gia rồi, cuối cùng lại dẫn bọn họ tới dưới Vụ Ẩn Sơn, suốt quãng đường, lão không nói lời nào, chỉ im lặng quan sát địa lý. Đêm trăng thanh minh, ánh trăng màu sáng bạc chiếu sáng mọi nơi, dưới chân núi, một đoàn người đứng giữa cánh đồng hoang vu, có chút quỷ dị, có chút ly kỳ. Nhưng Liễu Vân Huệ tin con mình, Liễu Vân Cương cũng tin em gái và cháu trai, Đường Sinh lại rất tin tưởng vào Ninh lão gia, nên không ai nói lời nào. Gió thổi nhẹ, đêm u lạnh, Ninh lão gia lại khoanh tay ngắm trăng, gương mặt ung dung tự tại, bạch y phấp phới, giống như tiên nhân vậy. - Cũng không phải Liễu gia vận khí đã tận, chỉ là tiểu cướp mà thôi, không phải không thể hóa giải, phân tích đơn giản theo địa lý thì Liễu gia và Đường gia có quan hệ sống nhờ vào nhau, lấy Đường gia làm Thái cực điểm, theo Bát Quái, các cửa mở theo hướng ra ngoài, hướng nam ở ly vị, được gọi là ly môn, là hướng may mắn cát tường nhất, mà Đường gia nằm ở vị trí trung tâm Thái Cực thuộc mệnh Thổ trong Ngũ hành, ly vị hướng nam thuộc mệnh Hỏa, Ngũ hành tương sinh là Thổ tương Hỏa, vì vậy Đường gia nằm ở vị trí đại cát, còn Liễu gia nằm ở phía Tây bắc Đường gia, cũng tức là ở Càn vị, trong Ngũ hành Càn vị thuộc Kim, Thổ sinh Kim, Liễu gia vì Đường gia thịnh mà hưng, còn Đường gia lại vì Liễu gia suy mà bại, hai bên nương dựa lẫn nhau. Mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Đường Cẩn không hiểu, còn lại Liễu Vân Huệ, Liễu Vân Cương, Ninh Hân, Trần tỷ, Đường Sinh đều hiểu. - Liễu gia thủ ở cửa sinh tử, thuộc vận suy, khiến cho hậu viện mất đi Hỏa, Đường gia nằm ở Thái cực vị chắc chắn chịu nhiều tổn thất, nhìn trên tổng thể địa lý, cục diện nho nhỏ của Đường thị và Liễu thị lại là cục diện thu nhỏ của thiên hạ, Kinh thành nằm ở Thái cực điểm, cũng như Đường gia nằm ở Thái cực điểm, còn nằm ở vị trí Tây bắc như Liễu gia chính là Cư Dung quan - nơi trấn giữ phía Bắc kinh đô, năm đó Sấm vương Lý Tự Thành đại phá Cư Dung quan, Viêm Vũ từng nói: địa đại lượng bất hiểm, thành phi bất cao, binh phi bất đa, lương phi bất túc, quốc mi triều hủ, nhân tâm khứ dã; thật ra là nói nơi nguy hiểm này không thể không canh giữ, dù nó là nguyên nhân cho nội quân tự bại, cũng không thể là nơi cho địch nhân công phá… Liễu Vân Cương nghe tới đây sắc mặt tái xanh, trời ơi, sự hưng suy của Liễu gia không ngờ có quan hệ đến sự hưng thịnh của Đường gia? Quá ngạc nhiên! Ninh lão gia thần sắc vẫn bình thản như vậy, nói tiếp: - Sự nguy hiểm của Cư Dung quan là luôn đóng không mở, giống như Sơn Hải quan ở đại môn phía đông kinh đô, thời Thanh diệt Minh, chính là mở Sơn Hải quan tiến quân thần tốc, vị trí của kinh đô ở thế chấn cửa, ngũ hành thuộc Mộc, Mộc lại khắc Thổ, cửa này mở ra tất là tử, cũng như Cư Dung quan ở Tây bắc, nên đóng không nên mở, Mạnh Tử có nói: vực dân bất dĩ phong giới chi cương, nhân quốc bất dĩ sơn khê chi hiểm, uy thiên hạ bất dĩ binh thảo chi lợi, thực ra những đạo lý này rất có ích, thất đạo quả trợ có nghĩa là, kiếp trước mắt của Đường, Liễu, không thể giải được, nhưng cũng phải cẩn thận, để vực Liễu thị dậy khỏi vòng nạn kiếp, lập lại căn cơ, mới có thể cư quan cự hiểm, Đường Sinh, ngươi hiểu không? - Đã hiểu, Ông nội, tiểu tử học được không ít. Đường Sinh ngửa mặt lên trời, quả nhiên không thể thối lui, chỉ có thể nghênh đón kiếp nạn. - Được, tốt lắm! Ninh lão gia lại xoa đầu Đường Sinh, hắn như bị thôi miên, mi mắt dần nhắm lại, thần trí cũng bắt đầu phiêu bồng. Những người xung quanh đứng im bất động, trong lúc này sự kính sợ của họ đối với lão nhân gia là xuất phát từ tấm lòng, chỉ kinh ngạc nhìn theo. Bỗng dưng hai mắt Ninh lão gia trợn tròn, trầm giọng nói: - Phá thiên cơ phải chịu thiên kiếp, qua mấy vạn vạn năm, ta vẫn kiên trì, cũng vì niệm! Từng câu từng lời như sấm sét lọt vào tai những người xung quanh, một lát sau người lão toả sáng rồi nổ bùng giữa trời và phiêu dạt đi! Sau cảnh tượng khiến mọi người kinh động, Ninh Hẩn thổn thức quỳ xuống, huynh muội Liễu thị, Trần tỷ, Đường cẩn đều rưng rưng bái quỳ!