Cực phẩm thái tử gia

Chương 367 : Đêm mưa lạnh biến thành đêm đổ máu

Tuyết rơi lả tả phủ trắng sân nhà tên cẩu bí thư. Khi bọn họ nghe tiếng chó sủa ngoài sân, biết có người đến. Có một con chó ngu đang nhe răng hung tợn, sủa oang oang trong cái chuồng thấp bé. Bọn người ngồi trên phản ngóc đầu nhìn ra ngoài. Dưới bóng đèn chiếu xuống mái hiên có thể nhìn thấy rõ là có 4 người đang đi vào. Người ta là nhà gạch ngói mới xây, à không, phải nói là không mới nữa, mấy năm trước là đã có thể xây lên thế này rồi. Chỉ là rất mới nếu so với nhà của Miêu Nhi. Mảnh đất trống ngoài sân trước đều được lát bê tông, cửa sổ sáng ánh đèn. Vừa nhìn vào là có thể đoán ngay là nhà của quan. Miêu Nhi nhích tấm thân bé nhỏ của nó lại gần Đường Sinh: - Ca ca, lát nữa họ thả chó anh ôm em nhé? - Miêu Nhi không phải sợ, thả chó chẳng là gì cả! Thả người anh còn không sợ. Đường Sinh vừa cong lưng đã ôm trọn Miêu Nhi. Người trong nhà thấy mấy người lạ ngoài sân cũng ngây người ra. Hôm nay ngoài quốc lộ kẹt xe, không ít xe vòng qua thôn. Chỉ vì một chiếc xe bị rơi xuống hố tuyết lại lớn, xe sau đều bị kẹt. Những người vào tá túc nhờ đêm nay quả là không ít. Ấy, không đúng, sao người đàn ông lại bế đứa nhỏ con gái Trần Tú Liên? Nhưng mà người phụ nữ cũng được đấy chứ? Nhìn xem! Người ta thế kia cơ mà! So sánh với mấy người đàn bà lười nhác trong thôn cũng hơn nhiều đấy chứ, còn bắt mắt hơn cả minh tinh điện ảnh trong tivi ấy chứ! Xuống xem, là đến xin ở nhờ hay chuyện gì khác? Mấy người đang ngồi trên phản lộc cộc đi xuống. Phải đón người đẹp ở thành phố chứ! Tam Cẩu Đản cũng xuống. Đường Sinh bọn họ cũng không có ý định vào nhà. Chỉ là bước vào tới hiên thì liếc thấy có bàn rượu trên phản, là rượu ngon thịt ngon. Cũng không thể nói là xa hoa quá! Năm nay cũng là 2005 rồi, đời sống dân nông thôn cũng đã tiến bộ hơn nhiều. Người ta còn là bí thư, cũng không có gì là quá đáng. Chỉ có điều hắn không nên ăn chặn tiền hỗ trợ khó khăn của gia đình Trần Tú Liên. Chỉ cần từ việc này cũng có thể thấy Tam Cẩu Đản cũng chẳng phải là bí thư gì tốt lành. Bí thư cũ vì bất bình cho nhà Trần Tú Liên mà còn bị em trai hắn đánh cho què chân. Vương pháp còn đâu nữa? Công lý ở đâu? Chính quyền xã toàn là bọn bất tài sao? Ăn bổng lộc của nhà nước nhưng không những không hề đoái hoài gì tới cuộc sống nhân dân, mà lại còn dung túng cho lũ chó hút máu dân này. Lương tri, giác ngộ của bọn họ lại tệ đến thế sao? Lại dám to gan như thế? Mấy người khoác quần áo đi ra ngoài đứng dưới mái hiên, vây quanh một người đàn ông hói nửa đầu khoảng 30 tuổi. Một khuôn mặt béo ụ, mày rậm mắt to, không biết ăn gì mà miệng còn dính đầy mỡ. Chắc người có cả một phái đoàn bên cạnh này chính là bí thư Tam Cẩu Đản. - Mấy người tới đây làm gì? Xin ở nhờ hả? Nhà tôi không rộng, chỉ đủ chỗ xếp cho hai cô em thôi! Ha ha! Đường Sinh cũng đã tức đến nghẹn cổ tên bí thư, Đường Sinh nhìn hắn như nhìn một xác chết. Lần này đến đây là để dạy cho hắn vài điều. Thế mà vừa mở mồm ra là đã chọc ghẹo chị Trần và Uông Sở Tình. Thật không thể nhịn thêm được nữa! Đường Sinh ngược lại tỏ ra rất ôn hoà: - Xin hỏi có phải bí thư thôn không? Tôi đến đây là thay mặt gia đình Trần Tú Liên hỏi ông chút chuyện, khoản tiền trợ cấp cho nhà chị ấy? Vừa nói xong câu đó, không khí cuộc nói chuyện đã khác. Lúc đầu tưởng 3 người này tới xin ở nhờ, ai ngờ lại nói tới chuyện trợ cấp gia đình Trần Tú Liên. Bọn này bị cửa kẹt vào đầu điên hết rồi hay sao? Tứ Cẩu Đản đứng bên cạnh Tam Cẩu Đản nói: - Chuyện nhà bà ta liên quan gì đến mấy người ? - Chắc là lão què lại vừa báo tin, mới đầu năm nay thôi mà sao có nhiều người không biết sống chết thế nào thế? Một người khác đứng chống tay nói một cách khinh dễ. Lão què chính là bí thư tiền nhiệm đã bị bọn chúng đánh cho què chân. - Không muốn gây chuyện thì cuốn xéo đi! Đường Sinh vẫn lạnh lùng đứng nhìn Tam Cẩn Đản, Miêu Nhi thì đã bị doạ sợ tới xanh mặt run cầm cập ôm cổ Đường Sinh. - Gia đình Trần Tú Liên khó khăn, chuyện này chẳng lẽ mọi người trong thôn không biết? Ban quản lý thôn tại sao lại cắt đi hỗ trợ cho gia đình họ, các người quá đáng lắm! - Liên quan đếch gì tới mày? Người Thành phố lại muốn quản chuyện dưới xã hả? Mày là cái thá gì? Tứ Cẩu Đản bắt đầu chửi bới. Tam Cẩu Đản kéo em trai lại, nhìn một lượt Đường Sinh từ trên xuống dưới, bước tới một bước cười lạnh: - Con mắt nào của cậu nhìn thấy ban quan lý thôn cắt tiền hỗ trợ nhà Trần Tú Liên chứ? Ai nói với cậu chuyện đó? Cậu kêu nó tới đây đối chất với tôi? Tôi nói cho mà biết, đừng có ở đây ngậm máu phun người. Tôi là bí thư thôn, là quản lý được chính quyền cử tới đảm nhiệm, không phải để cho cậu tuỳ tiện phỉ báng. Cậu đừng có mà tự đi tìm phiền phức! - Là hương thân với nhau, thấy khó khăn mà không giúp à? Nhân dân bầu ra quan không phải để phục vụ lợi ích của tập thể sao? Đường Sinh vẫn giữ thái độ ôn hoà, hắn không gấp, phải nhất định xem coi tim gan tên cẩu bí thư này đen bẩn bao nhiêu. - Cậu nói bậy cái gì thế? Nhân dân không cống hiến gì cho thôn, còn đòi giúp đỡ? Cô ta nằm trên giường tới bản thân mình còn không lo được, thôn còn thể nhờ cậy gì? Ai mà rảnh ngày nào cũng đi giúp? Chồng cô ta còn không lo thì ai lo chứ? - Bí thư, cái này thì ngài sai rồi. Là người đứng đầu thôn ngài phải là người vận động mọi người giúp đỡ những hộ gia đình mới đúng chứ? - Hahaha, Cậu lại nói bậy nữa có nhà ai mà không khó khăn chứ? Nhà tôi vẫn còn khó khăn thế này, cũng chưa có ai giúp. Chồng Trần Tú Liên bỏ mặc mẹ con cô ta đi rồi, để mặc cho xã lo chắc? Tôi lo cho cô ta làm cái gì, với lại tôi đã ngủ với cô ta đâu, có phải không? Đúng là đồ cầm thú! Tam Cẩu Đản toét mồm nói tiếp: - Thằng nhóc tôi không cần biết cận từ đâu tới, chuyện nhà Trần Tú Liên cậu nên ít can thiệp. Cậu không can thiệp nổi đâu, lo về nhà đi. Nghe nói cô ta khi chưa mắc bệnh là đệ nhất mỹ nhân của thôn. Bây giờ sống thoi sống thóp, chẳng có ai muốn nhìn thấy cô ta nữa. Cô ta chết sớm ngày nào thôn được bình yên thêm ngày đó. Nắm tay chị Trần bắt đầu kêu lắc khắc, Uông Sở Tình cũng tức đến sôi máu. Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, cô cũng chẳng tin trên đời này lại có chuyện như vậy. Đường Sinh không hề tỏ ra giận dữ, ngược lại rất bình tĩnh nói: - Ngài bí thư, thế còn hai đứa trẻ thì sao? Cũng phải có người chăm sóc chứ? - Cái này nói với tôi làm gì. Chúng nó không phải là con tôi, tôi làm gì phải lo cho chúng nó. Với lại số hộ khó khăn trong thôn nhiều lắm, cấp trên vứt xuống chút tiền đủ làm cái quái gì? Phải chiếu cố ưu tiên cho những hộ có cống hiến cho thôn trước. Cậu nói chúng nó đừng có ăn cơm nữa. Ban quản lý thôn làm gì có tiền dư nuôi chúng nó. Như con nha đầu này, tôi thấy nó cũng chẳng tốt đẹp gì, Ăn trộm xương là bản tính rồi, con chó nhà tôi gặm hết một nửa rồi mà nó còn giành lấy để ăn. Tôi cũng phục con gái nhà Trần Tú Liên thật! Nhà tôi đâu có thiếu người, với lại không phải là đang nuôi con chó sao? Có bao nhiêu thức ăn thừa đều đổ cho nó hết rồi. Câụ có lòng tốt thì đi mà nhận nuôi chúng nó. - Tam ca, nói với bọn nọ cũng phí lời, đi ra ngoài đi. Đúng là lũ phá đám. Trong cái thôn này, đến phiên bọn nó nói chuyện à? Coi chừng tao vứt mày lăn lóc vô hầm giờ, mau mau cút, thiệt là mất hứng! Tứ Cẩu Đản trừng mắt, sừng sỏ lên như muốn đánh người. Lúc này, có tiếng lục lặc mở cửa ngoài cổng, là một ông già bị què. Khi mọi người vừa quay đầu lại, mới phát hiện hoá ra ngoài cổng có cả một đám đông đang vây ngoài cổng. Tất cả đều là hàng xóm láng giềng. Nghe trong sân nhà bí thư có tiếng cãi cọ, mọi người đều xúm đến. Bí thư cũ cũng nghe người ta nói nên mới vội vàng đến. Vừa bước vào sân ông đã hét lớn: - Tam Cẩu Đản, cái đồ cầm thú này, mày có gan thì đem cái thân già của tao đi nuôi con chó nhà mày. Cả nhà Trần Tú Liên 3 người tội nghiệp đáng thương như vậy! Lương tâm mày bị chó tha đi rồi àh? - Cái lão già khốn kiếp, ra đây nói hàm hồ cái gì? Tôi đánh què cái chân kia của ông bây giờ. Tứ Cẩu Đản đi lấy gậy. - Đồ tiểu súc sinh, ông nội mày để chân ở đây này, mày không đánh gãy, mày không phải là người. Râu tóc ông già như dựng cả lên, chống gậy đi tới. Tứ Cẩu Đản từ mái hiên giơ cây gậy lên, đang xắn tay áo lên. - Ông tưởng tôi không dám hả? Tứ Cẩu Đản nổi tiếng là tên ác bá hống hách. Thôn ngang thôn dọc, ức nam hiếp nữ không có tội ác nào mà hắn không làm. - Lão già sắp tắt thở tới nơi rồi, đánh chết ông thì đáng cái gì chứ? Chúng tôi trong thôn này cũng đã đánh chết mấy người, chẳng lẽ ông không biết? Thêm ông cũng nhiều hơn được bao nhiêu. Cháu gái, thò cái đầu qua đây, xem ông đây có dám bắn cho thủng lỗ không? Ông bí thư cũ tiến tới, mặt lạnh như thép, đôi mắt màu xám tro trợn trừng nhìn Tứ Cẩu Đản, trên miệng vẫn hiện cười. - Tiểu súc sinh, cái mạng già của tao ngày xưa đánh với tiểu quỷ cũng không mất, mà có thể rơi vào tay mày à? Mày nghĩ mày là cái gì? Đường Sinh ôm Miêu Nhi quay người lại, sau khi đỡ ông bí thư cũ đi qua, liếc ánh mắt về phía chị Trần, Ánh mắt lúc đó rất kiên định! - Chị Sở Tình, lùi ra sau một ít, cẩn thận lại vấy máu của lũ cầm thú! Đường Sinh kéo tay Uông Sở Tình cùng lùi về đằng sau. Khi Tứ Cẩu Đản đưa cây gậy ra, thì thoáng thấy chị Trần rút súng từ trong người ra. Gã đã cảm thấy có chút gì đó không đúng, mấy người khác cũng vậy. Lúc nhìn thấy khẩu súng lục màu bạc, hắn giật mình. Súng? Mấy người này là ai, tại sao lại có súng? - Người Thành phố móc súng doạ lão tử hả? Tới đây, bên này, bắn bên này này. Dám nổ súng tao kêu mày là bà nội! Tứ Cẩu Đản vừa giật mình đã cười to, vỗ ngực bảo chị Trần nhắm hướng hắn mà bắn. Hình như là hắn nghĩ chị không dám bắn? Rất tiếc là hắn đã sai, sai một cách hoàn toàn. Chị Trần không hướng súng vào ngực hắn, mà nhắm vào đầu hắn. Đùng! Tiếng súng vang lên trong đêm kết thúc sinh mạng của một tên ác nhân. Tất cả những người chứng kiến đều tim đập chân run. Tứ Cẩu Đản bị bắn trúng ngã quỵ xuống sân, tiếng ngã đập nổ lớn. Máu từ trong lỗ thủng trên đầu hắn chảy ra, đôi mắt trợn trừng, nhưng hồn đã bay về địa phủ. Thở dốc vài tiếng, tên chó bí thư Tam Cẩu Đản và 3 người bên cạnh chân mềm nhũn quỳ xuống, đũng quần ướt nước tiểu. Tam Cẩu Đản bị doạ tới phát khóc. Thằng em trai đang sống sừng sừng bỗng bị bắn chết tươi, mấy người bọn chúng như ngã quỵ. - Đừng, đừng giết tôi. Chị, chị là... xin chị đừng giết tôi. Tôi ...tôi đến sở công an đầu thú...đừng... Sau tiếng súng nổ kinh hoàng, mọi thứ lại yên ắng. Mấy người nhiều chuyện ngoài sân đều bị doạ tới nỗi té xụp xuống. Cảnh này quả là có thật! Nếu không phải là Đường Sinh nắm tay Uông Sở Tình lại thì có lẽ cũng bị doạ tới mềm nhũn rồi. Cô chưa bao giờ lại nghĩ rằng chị Trần lại có thể nổ súng giết người. Chị Trần đứng lặng như tượng, hướng súng về cái đầu Tam Cẩu Đản đang quỳ trước mặt. Sát khí đùng đùng! - Đại gia, đấu với lũ súc sinh không đáng! Đây là báo ứng của bọn chúng thì bọn chúng cũng không trốn được đâu. Vì những người dân lành bị hại, không phải là không báo thù, là do thời khắc chưa tới. Đêm nay hãy để máu rửa sạch tội ác ở đây. Ngày mai thôi trời lại sáng! Lão bí thư được Đường Sinh ngăn lại cũng kinh hãi đến lặng người. Tay ông run lên, ông cũng tuyệt đối không nghĩ tới ngày báo ứng của bọn ác nhân kia lại nhanh đến thế? - Ông trời ơi, coi như ông đã mở mắt. Ông nên dọn dẹp anh em nhà Cẩu Đản này đi từ lâu rồi! Ông già này xin lạy ông! Người đàn ông đã già chân què lập cập quỳ xuống. Trong đêm mưa tuyết lạnh giá, cứ thế ông lạy trời đất, tiếng đập đầu của ông như vang dội trời đất. - Chị Trần, bắn hắnđi đến giờ rồi! Đường Sinh lạnh lùng nói mà không hề quay đầu lại. Tiếng súng nổ. Tuyết cũng ngừng rơi...!