Cực phẩm thái tử gia

Chương 365 : Đêm mưa lạnh và tình cảnh nhà nông

Chiếc X5 ra khỏi Phượng thành, Đường Sinh ngồi trong xe gọi điện cho Trần Liêm, nói đang trên đường lên tỉnh. Trần Liêm trách hắn sao không nói sớm. Đường Sinh sợ hắn tới tiễn, cho nên khi xuất phát rồi mới gọi điện thông báo. Trần Liêm cũng hết cách, làm sao mà tiễn được. Con đường dài sáng lóang màu bạc chạy thẳng hướng ra quốc lộ quả nhiên bị đóng băng. Rất ít xe chạy trên đường. Vì đường cao tốc đóng, nên đáng lẽ ra đường lọai 2 phải nhiều xe chạy. Nhưng do thời tiết thay đổi, chả còn ai ra đường nữa, nên xe mới ít thế này. Mưa tuyết rơi một cách dai dẳng, mà càng rơi càng lớn. Đường Sinh ngồi một mình đằng sau, quay đầu liếc nhìn đường chân trời phía tây bắc, thở dài: - Chị Trần, phía Tây Bắc u ám lắm, mây đen ùn ùn. Ông trời độc ác quá. Chúng ra không nên đi hôm nay sao? - Nếu thời tiết tệ quá. Hay chúng ta nên nghỉ lại ở một thành phố gần đây. Nhưng mà trên đường xe ít, chắc không ảnh hưởng lắm đâu. Từ Phượng thành đi tỉnh khỏang 300 km. Nếu cứ đi chậm như ốc sên thế này, chắc phải mất một ngày đấy? Từ đây đến Nam phong, trên đường sẽ đi qua 2 thành phố là An Lạc và Dương Thành. Hai thành phố này còn kém xe so với Phượng Thành. Kinh tế thậm chí còn chưa phát triển bằng Giang Lăng. Dân số cũng ít hơn mấy trăm ngàn. Những thành phố càng gần tỉnh, quy mô càng nhỏ. Hôm qua dự báo thời tiết có nói, trung tâm của luồng khí lạnh kèm mưa tuyết chính là khu vực ranh giới giữa An Lạc và Dương thành. Từ Phượng thành đi An Lạc khoảng hơn 90km. 11 giờ X5 đã đi qua An Lạc, chị Trần chỉ lên bảng hướng dẫn nói tới tối nay có thể tới Dương Thành nghỉ ngơi. Cuối cùng họ dừng lại ăn ở một quán ăn phía nam ngọai thành An Lạc. Họ tiếp tục lên đường, đi đến Dương thành. Thời tiết quả thật rất khắc nghiệt. Nhiệt độ giảm tới âm 11 độ. Trong xe không bật máy lạnh ngón tay Uông Sở Tình lạnh tê cóng. Chị Trần và Đường Sinh sức khỏe tốt, không yếu ớt như thế. Tới 4 giờ chiều, không phải là mưa nữa mà tất cả bíên thành tuyết. Bực mình nhất là vừa mới vào tới khu vực Dương Thành thì lại gặp cảnh kẹt xe. Đường Sinh xuống xe hỏi thăm, từ lúc 1 giờ trưa đã bắt đầu kẹt xe, khỏang 3 tiếng rồi. 7 chiếc xe phía trước dính một cụm, hòan toàn là kẹt cứng! Đường Sinh ngẩn người ra nhìn Bên đường có vài xe đang cố men theo con đường đất nhỏ. Nghe nói có thể từ Sa Câu quay vào trong thôn, rồi từ thôn đi ra ngòai. Thế là xe từng chiếc từng chiếc quay đầu xúông Sa Câu. Vài chiếc Audi sàn xe thấp chỉ biết giương mắt nhìn mà không thể đi được. Chiếc X5 là xe việt dã, có thể đi được. Chỉ là vượt qua mấy cái rãnh, không thành vấn đề. Đường Sinh gọi chị Trần đi theo mấy cái xe phía trước. Nếu không chắc phải chờ tới ngày mai. Ngồi trên xe cũng cực cái thân! Đặc biệt là bất tiện cho các bà các cô. Không sợ kẹt xe, ngủ trong xe một đêm cũng không sao. Chỉ sợ giải quyết không nổi mấy cái vấn đề sinh lý. Lúc thì mắc tiểu, khi thì đi ngòai, đi đâu giải tỏa chứ? Cho nên chị Trần và Uông Sở Tình đều đồng ý vòng qua thôn, mặc dù nghe nói là phải vòng hết hơn 20 dặm. Bông tuyết như những chiếc lông ngỗng bay bay trên bầu trời. Đột nhiên, cuồng phong nổi dậy, cát thổi như muốn bay cả đá. Từ Sa Câu mới đi qua con đường đất gập ghềnh, chiếc xe phía trước bị gió hất đập vào cây. Cảnh tượng quá hãi hùng! Tài xế coi nhanh tay nhanh mắt, đạp cửa nhảy xuống xe ngay lập tức. Khó khăn lắm mới tránh được cú đập chỗ đầu xe vào thân cây. Đùng một cái đầu xe bị đập trúng, phía đuôi xe cũng bị hất lên. Chị Trần cũng đạp phanh ngay lập tức. Trận cuồng phong đi qua, mọi người mới thấy rõ đó là một trận lốc xóay cực mạnh giữa không trung. Một trận lốc xoáy xưa nay hiếm gặp! Mọi người sững sờ, không thể ngờ được nó có sức công phá lớn đến như vậy! Cái cây bị quật trúng lúc nãy chẳng qua chỉ là lốc xóay lướt qua, chưa đến nỗi bị thổi bay lên trời. Chỉ cần là những chỗ nó đã thổi qua, xe trước vừa qua, xe sau cũng không qua nổi. Nếu không sẽ bị thổi bay lên không trung. Chiếc xe vừa bị đập có thể coi là đã may mắn thoát khỏi cơn thịnh nộ của trời đất. Lốc xóay trong chớp mắt đi xa. Những nơi mà nó đi qua bỗng chốc hoang tàn. Mặt đất như cày xới tạo nên những hố sau hoắm. Mấy chíêc xe múôn vòng qua thôn suýt chút nữa cũng bị mắc cạn. Chiếc X5 đi qua chiếc xe vừa bị thương, xem ra cũng không có người bị thương, cũng không cần giúp đỡ. Đường Sinh bảo chị Trần đi tiếp, ở lại cũng không giúp được gì. Cũng may là mã lực chiếc X5 đủ mạnh để chạy trên mọi điạ hình. Muốn vòng qua con đường loang lỗ này quả thực là khó! Bởi vì đây không phải là đường chính đi vào thôn. Xe bò đi còn co 1í chứ xe hơi chạy trên đuờng này quả thật là…! Sắp vào thôn, 2 bánh bên phải chiếc xe phía trước đã kẹt cứng trong hố. Trọng tải xe khá nặng. Tài xế cho xe tiến lùi để bánh xe ra khỏi hố nhưng sau 10 phút gồng mình cũng hết cách. Kết quả là nguyên chiếc xe dính sát mặt đất. Xe Đường Sinh ở phía sau sốt ruột cũng vô ích. Mọi người xuống xe giúp đẩy, kéo, nhưng chiếc xe vẫn nằm yên bất động. Mưa tuyết rơi càng lúc càng dày, gió thổi mạnh đến độ người đứng không vững. - Hôm nay khả năng phải chịu đói một bữa trên xe, nhưng mà ở trên xe qua đêm cũng bất tiện. Uông Sở Tình hối hận vì không đi tàu lửa. Đường Sinh sờ mũi, đang nghĩ tới sự bất tiện của phụ nữ: - Chúng ta khóa xe lại đi, xuống xe đi vào thôn tìm nhà tá túc. Không chỉ có hắn nghĩ vậy. Xe sau xe trước cũng giống như vậy. Trong lúc họ phân vân thì người ta đã khóa cửa xe đi vào thôn. Uông Sở Tình đồng ý: - Cũng chỉ còn cách này thôi. Không chịu nghe lời tôi! Đi xe lửa thì làm sao phiền hà thế này chứ? Trên quả đồi nhỏ ngập trong tuyết trắng xóa, một cô gái lưng đang đeo gùi đựng đầy củi khô. Trời lạnh như muốn biến đôi má cô gái thành màu tím. Cô đứng im lặng, đôi mắt ngơ ngác hướng về phía những chiếc xe định vào thôn mình. Hôm nay là ngày mấy? Sao lại có nhiều người từ thành phố đến đây thế? Tất nhiên là cô gái đâu có biết cách đó mười mấy dặm đang xảy ra một vụ kẹt xe nghiêm trọng, những chiếc xe này là do bất đắc dĩ phải đi đường vòng. Hồi nãy cô gái cũng bị cơn lốc xóay dọa cho sợ chết kiếp. Nhưng trong đầu cô lại có ý nghĩ quái lạ khác: thật ra gió cúôn bay mình đi cũng hay lắm! Cô gái nhỏ chỉ khoảng bảy tám tuổi. Đôi mắt to đen nhánh, đeo một đôi găng tay bông nhưng đã bị rách. Mặc dù trời rất lạnh nhưng cô gái vẫn ra ngoài nhặt củi. Nhà nghèo, không mua nổi than, chỉ có thể đốt củi thay than sưởi ấm. Đáng lẽ ra mùa đông năm nay đã qua hết rồi, nhưng mà chẳng ai ngờ thời tiết lại thay đổi. Thật là đáng ghét! Trong lòng cô gái nhỏ óan trách ông trời. Cô còn nắm nắm tay, hướng về bầu trời u ám một cách đầy thách thức. Cô thấy xa xa có xe dừng ở cổng thôn. Sau đó họ xuống xe và đi vào trong thôn. Cô nghĩ bụng, có người nào vào nhà mình không nhỉ? Không được, mình phải mau về nhà xem! Mẹ ốm không xuống khỏi giường được, em trai cũng không có ai trông, ai sẽ tiếp những người thành phố này đây? Nhà mình cơm ăn còn không no, lấy gì mà tiếp họ chứ? Nhiều thứ phải lo quá, trong lòng cô gái nhỏ bỗng chốc cảm thấy ngổn ngang. Cô gái nhỏ lưng đeo gùi củi khô bắt đầu chạy như bay trong mưa tuyết. Đường Sinh bọn họ cũng vừa xuống xe chuẩn bị tiến vào trong thôn. Vừa quay đầu là thấy cô gái nhỏ từ trên đồi chạy xuống. Cô bé chạy đến độ ngã nhào, liền bật dậy chạy tiếp. Những đứa trẻ nông thôn quả là rắn rỏi. Cô gái nhỏ người gầy như khúc gỗ nhưng lại rất cứng cỏi. Chị Trần nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra cũng bất ngờ tới độ con mắt ngây ra. Chị Trần cũng là người nông thôn. Chị hiểu cuộc sống ở nơi đây đầy khó khăn. Đặc biệt là những nơi hẻo lánh xa xôi lại càng khổ cực gấp bội. Vùng gần thành thị cũng đã sung túc hơn nhiều rồi. Gió càng lúc càng lớn. Có vẻ như cô gái nhỏ quá nhẹ, lại bị gió thổi ngã nhòai. Lần này hình như ngã tới độ chóng mặt hoa mắt rồi. Ngước đầu lên, ngước đầu xúông mới bò dậy nổi. Đường Sinh chột dạ: - Chị Trần với Chị Sở Tình đi trước, tôi đến đỡ cô bé. Đường Sinh không nỡ lòng nhìn thấy cảnh tượng này, chạy nhanh như tên qua phía cô bé. Chị Trần “ Ừ” một tiếng. Uông Sở Tình trong lòng cảm động khôn xiết. Có thể thấy đựợc Đường Sinh không hề giống một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, bình thường khi nói đùa rất hiền lành trong sáng. Trong trời mưa tuyết lạnh lẽo như thế này, hắn không màng tới bản thân mà đi đỡ một cô bé con nhà nông không hề quen biết. Trong lòng hắn tràn đầy tình yêu thương! Đường Sinh chạy đến đỡ cô bé đứng dậy: - Nói cho ca ca biết em có bị thương ở đâu không? Còn tự đi được không? Đôi mắt đẹp của cô bé lộ chút sợ hãi, nhưng cũng chống cằm nói: - Em đi được, ca ca không cần đỡ em đâu, làm bẩn hết quần áo của ca ca rồi này! Cô bé sau khi ngã người dính đầy bùn tuyết, tự mình đứng lên một cách cứng cỏi. Phủi phủi bùn tuyết trên người rồi nhặt lại củi khô trên mặt đất. Đường Sinh không nói chuyện nữa, ngồi xuống giúp cô bé: - Tiểu muội muội trong nhà em còn có ai nữa không? Tại sao em lại ra ngòai nhặt củi? - Nhà có mẹ và em trai, cha không cần chúng em nữa, bỏ đi rồi! Cô bé nói một cách vô tư, không nghĩ ngợi gì nhiều nhưng Đường Sinh vừa nghe thì đã hiểu tất cả. Đường Sinh lặng lẽ nhặt củi giúp cô bé. Hắn cởi sợi dây thừng buộc củi ra nói: - Để anh đeo giúp nào! - Cảm ơn anh, các anh vào trong thôn để xin ở nhờ à? Em thấy mấy chiếc xe kia đều bị mắc kẹt hết rồi, có đúng không? Sự đề phòng hiện lên trong mắt cô bé, Đường Sinh cười mỉm: - Nhìn anh đâu có giống người xấu đâu? Đừng nói là trẻ con, ngay cả phụ nữ trưởng thành thậm chí còn bị hắn lừa, cô bé nhỏ này sao mà chống đối nổi chứ? Cô bé mở to mắt lắc lắc đầu, nói: - Em, em thấy anh không giống người xấu. Vậy anh chị đến nhà em đi! Còn chưa kịp nói dối nữa, em đã đồng ý rồi sao? Chẳng kiên định chút nào. Đường Sinh mỉm cười gật đầu: - Ừ! Cột xong đống củi, hắn xách một tay rồi đứng lên đỡ tay cô bé. Lại một trận cuồng phong thổi qua, cô bé lạnh đến run người. Đường Sinh không nhẫn tâm nhìn cô bé nhỏ chịu lạnh, liền cúi người xuống ôm trọn em trong lòng, đứng lên cắm đầu chạy thiệt nhanh vào trong thôn. Uông Sở Tình thấy Đường Sinh một tay xách đống củi, còn ôm cô bé chạy một cách vội vã, trong lòng cảm phục khôn xiết. Từ trước đến giờ cứ nghĩ thằng nhóc này mới mười mấy tuổi đầu đã bị tửu sắc ngâm cho mềm nhủn. Hôm nay xem ra cũng còn ra dáng đàn ông, không yếu ớt như thế! Góc tây bắc của thôn có một cái sân, không ngờ lại là một bức tường gạch đất, một vài tấm ván ghép lại thành cửa, cao khoảng 1 mét, là loại mà chỉ cần một cái đạp chân cũng có thể đạp bay. Bước vào trong sân mà vẫn còn nghe thấy tiếng gà kêu. Thì ra trong nhà có nuôi mấy con gà. Dưới mái hiên, một đứa con trai khoảng 5, 6 tuổi mở to mắt nhìn về phía cánh cửa. Da mặt như sáp da khoai tây, cũng gầy trơ như khúc củi, đôi mắt sâu hoắm lõm vào phía trong hốc mắt. - Chị, chị về rồi! Em tưởng chị bị gió thổi bay đi rồi. Bọn họ là ai thế? Thằng bé có vẻ rất hiểu chuyện, lại còn khá hài hước nữa. Đường Sinh bỏ cô bé xuống. Nó chạy về phía thằng bé, cốc vào trán thằng bé: - Xí, xí, xí! Chị mà bị gió thổi bay, ai nấu cơm cho em ăn hả? Đi vào nhà bật đèn lên, chị đi nhóm lửa. Cô bé quay đầu về phía Đường Sinh ba người nói: - Anh chị vào nhà đi. Cái bóng đèn 15 oát bị bao trong u ám. Một người phụ nữ khuôn mặt trắng bạch như sắp chết nằm ở phía chiếc phản, trên trán có đắp chiếc khăn màu trắng. Đầu tóc rối bù, hốc mắt lõm sâu, mới nhìn có thể đoán ra đang mắc bệnh nặng. - Đản nhi, ai đến vậy? Chị con đâu? Đản nhi là tên thằng bé 5, 6 tuổi. - Mẹ, Chị nhặt củi về rồi, đã đủ đốt tới nửa đêm. Mấy người này con không biết. Cô bé tiến vào, nhìn mẹ một cách sợ sệt: - Mẹ, con… con không cố ý dắt họ tới. Là con bị ngã, anh trai đỡ con dậy. Con mới dắt họ về nhà. Tối nay bánh ngô của con nhường cho anh trai, con không ăn nữa, được chứ?