Cực phẩm thái tử gia
Chương 360 : Làm mưa làm gió (1)
Trần tỷ thật sự không coi tên cô đồ đó ra gì. Đừng nói tới con dao cắt thịt còn khó mà bọn chúng đang cầm trong tay, dù chúng có cầm một khẩu súng, cô cũng không thèm đếm xỉa bọn chúng, khi con dao kia chém đến, Trần tỷ liền giơ tay nghênh đón.
Một tiếng chạm nhau vang lên, lưỡi dao chém vào cổ tay Trần tỷ, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, khi con dao chém tới, cánh tay tên côn đồ kia run lên, dường như hắn đã chém phải một thanh sắt vậy, lưỡi dao cũng bị cong đi? Ngươi…ngươi là người sao?
Tay Trần tỷ như ánh chớp phóng đến trước mặt tên côn đồ, tiện tay nắm lấy hắn lôi đi, hắn liền thở đứt quãng. Những người phía sau đều không kịp phản ứng, cũng không xông lên không ai thấy rõ Trần tỷ xuất chiêu như thế nào, nhưng năm sáu người cùng ngã quỵ trên mặt đất, khóc như ma kêu quỷ gào. Cuối cùng tất cả chúng đều thua Trần tỷ.
- Vừa rồi là ngươi nói muốn chơi bời với ta phải không? Ngươi xem ngươi đủ sức không?
Ánh mắt Trần tỷ như có sát khí, trong đầu hiện lên hình ảnh hai quả trứng gà bị bóp vỡ, bên tai lại truyền đến tiếng kêu rên của tên kia, ánh mắt gã đầy phẫn nộ, cổ họng phát ra những tiếng kêu không rõ.
Thái giám sống đáng thương nhất xuất hiện rồi, Trần tỷ không hề khách khí bóp nát cái gì đó thuộc phần thân dưới của gã. Sau đó tiện tay đánh vào mấy huyệt đạo của gã, không đến nỗi khiến gã chết. Cả quá trình đó chỉ không tới một phút, kinh hoàng đến nỗi những người đứng ở cửa đều bị dọa chạy hết.
Trần tỷ khinh thường phủi tay. Năm sáu tên bị đánh nằm xuống lúc nãy đều vội vàng quỳ lên, gã nào gã nấy ôm cổ tay và cánh tay đã bị đánh gãy kêu khóc cầu xin:
- Nữ Anh hùng, bà nội, là chúng con có mắt không tròng, là chúng con mù mắt rồi. Xin tha cho chúng con!
Trần tỷ vẫn ung dung đứng ở cửa, không quan tâm tới bọn chúng, trong sáu bảy tên chỉ có một tên bị hôn mê, chính là tên bị bóp nát cậu nhỏ kia. Những tên khác đều quỳ thành một hàng, lúc tên kia kêu gào, bọn chúng đều nghe và nhìn thấy rõ. Với thân thủ dao chém không hề hấn gì của bà cô này, phỏng chừng cậu nhỏ của người anh em kia đã không còn gì nữa rồi
Lúc này tên kia nằm giống như một con tôm ôm hạ bộ nằm co quắp lại, ánh mắt vô thần, miệng sùi bọt mép…
Cảnh tượng này không những khiến những người đứng phía ngoài cửa xem bị dọa chết khiếp, mà còn khiến Lục Thâm, Viên Na, Trang Khiết cũng bị dọa chết khiếp.
Ánh mắt bọn họ nhìn Trần tỷ cũng đã thay đổi. Trước đây họ vốn chỉ xem Trần tỷ là một nữ lái xe xinh đẹp của Đường Sinh, thì ra người ta giấu tài không để lộ ra, quả nhiên lại có thân thủ rợn người như vậy, cánh tay có thể chặn dao chém? Thật khâm phục, thật là bậc kỳ nhân.
Thật ra Trần tỷ cũng chỉ là sau khi bị lây bệnh truyền nhiễm lạ của Đường Sinh mới thay đổi như vậy. Có một lần vào bếp nấu canh cho hắn, khi cắt đồ ăn không chú ý, kết quả cắt phải tay, nhưng dao lại chệch qua một bên, cơ bản không cắt vào tay được. Chà!
Từ đó về sau, Trần tỷ mới phát hiện ra sự lạ thường của mình. Làn da cực kỳ trơn, trơn như băng tuyết vậy, tính đàn hồi lên đến tột đỉnh, dao cũng không cắt được. Điều này cũng không liên quan lắm đến sự tự tu luyện của cô. Sắc Sắc, Mai Chước cũng có thay đổi nhưng không đạt đến trình độ như Trần tỷ. Bọn họ chỉ mạnh hơn những người bình thường nhiều, nhưng nếu dao cắt phải chắc chắn sẽ bị thương. Bởi vì Trần tỷ cũng giống Ninh Hân có được bí pháp tu luyện, sau khi hấp thụ biến dị gien có thể dung hợp có hiệu quả nhất thần loan, còn các cô khác lại không có được sự lợi hại như vậy.
Ngay cả Đường Sinh cũng không biết Trần tỷ thay đổi lớn như vậy, hắn tự nhủ nữ bảo vệ kiêu kỳ này của mình, ngay cả dao cũng không thể làm cô ta bị thương được.
Mấy người trong phòng hát cũng sợ hãi, có hai tên bị dọa đến hồn phách phi tán, còn có ba tên bị tè dầm ra quần.
Đường Sinh cũng rất căm ghét mấy tên cặn bã này. Cũng may gặp mấy người như bọn họ, nếu đổi lại là những người bình thường đến tìm nam nữ thật, cục diện bây giờ e rằng đã không thể tưởng tượng được nữa, nam thì bị người ta đánh, nữ thì bị người ta chơi bời, còn có tình huống khác được sao?
Hắn cười lạnh một mình, chân vẫn bắt chéo như cũ, rót bia vào ly, rồi đưa cái chai cho Quan Đậu Đậu ngồi bên cạnh,
- Bạn Đậu Đậu, có những người quá cặn bã thì có thể dùng hình thức độc ác để xử lý, tôi biết lực đánh nhau của bạn không lớn, nhưng nếu dùng chai bia này thì được chứ?
Quan Đậu Đậu cũng hùng dũng nhận lấy chai bia, cười tươi, trong mắt lóe ra một tia nhìn khiến người khác tim đập nhanh, cô biết rõ tính Đường Sinh, mấy tên lưu manh này, gặp phải hắn xem như xui xẻo, chúng đã chui vào đây rồi thì không ai có thể minh oan cho chúng nữa.
Huống chi những tên này thật sự khiến người ta căm ghét. Bình thường cũng không biết bọn chúng đã ăn hiếp bao nhiêu người dân lành. Cứ xem khí thế hung hãn ác độc khi bọn chúng mới xông vào là biết. Nghĩ lại còn thấy sợ! Bây giờ biết mình thua rồi, thì bày ra bộ dạng đáng thương, thật đáng ghê tởm! Nhưng cũng là chỗ để người ta trút giận, Quan Đậu Đậu cầm chai bia đứng dậy, đến trước mặt một tên,
- Quỳ hay lắm!
- Ôi, bà nội, tha cho chúng con! Chúng con mù mắt, không nhìn rõ người, con….
Chúng kêu thảm.
- Tha cái đầu ngươi. Bình thường ngươi bắt nạt người khác, hôm nay các ngươi phải trả giá rồi…
Quan Đậu Đậu đập chai rượu vào mặt tên kia, một tiếng kêu thảm, rồi ngã quỵ xuống, cô cũng gan lớn rồi. Nếu đổi lại là Viên Na chắc không dám, Trang Khiết lại càng sợ hãi.
Cô giáo đanh đá này cũng có lúc dạy xử lý người khác, cũng từng trừng trị những tên tiểu lưu manh, nhưng dù sao cá tính của cô cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút thôi. Bản thân cũng có chút võ nghệ, như Karate, Judo, đối phó với những tên không biết võ là gì còn được, gặp phải mấy tên côn đồ cầm dao trong tay, cô cũng sợ hãi. Thân thịt máu đỏ có thể đọ được với dao gươm sao? Không bị người ta chém chết mới lạ.
Hơn nữa cô cũng không độc ác được như Quan Đậu Đậu. Thật ra Quan Đậu Đậu chỉ là lớn gan, biết Đường Sinh đứng sau nên mới dám.
Quan Đậu Đậu cũng có chút quyền thế. Mẹ là Giám đốc Toà án nhân dân tối cao Tỉnh, Cha là Phó bí thư Tỉnh ủy, cô ta còn sợ gì chứ? Vì vậy với sự dung túng của Đường Sinh, tiểu ma nữ được giấu sâu trong xương tủy liền có dịp bộc phá ra. Chai rượu trong tay, bốp bốp bốp đánh một lúc ba tên, đều khiến chúng mặt thấy đầy sao, máu tươi loe loét,
- Để bọn khốn khiếp chúng bay đi ức hiếp người lành sao? Đi chết hết đi!
Bình thường thì hung hăng đi chém giết người khác, hôm nay lại đáng thương như nai tơ, thật thê thảm vô cùng.
Đập đến người thứ ba thì chai bia bị vỡ. Quan Đậu Đậu nhặt lên một chai còn bia, ba tên còn lại bò dài trên đất. Quan Đậu Đậu cũng không tha, hung hăng đập chúng để xả giận. Vốn dĩ cô đã rất căm ghét bọn cặm bã này, có cơ hội xử lý chúng, đâu có thể bỏ qua được? So với việc lấy Đường Sinh làm bao thịt để tập luyện còn đã nghiền hơn nhiều! Thế là, sáu người đều được đánh công bằng.
- Thôi thôi thôi, được rồi, còn đánh nữa thì đánh chết chúng mất, có thể trút giận được là được rồi, bọn chúng cũng chưa làm gì cô…
- Nhưng ngày thường chúng đã bắt nạt không ít người. Đánh cho chúng tàn tật luôn, để sau này bọn chúng không thể bắt nạt được ai nữa, không được sao?
Quan Đậu Đậu lại cầm chai bia lên, Đường Sinh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại ngồi bên cạnh hắn,
- Con gái phải trầm tĩnh, cô xem cô như tiểu ma nữ, sau này còn ai dám lấy chứ? Đều bị dọa chạy hết rồi. Ngoan đi.
Phải báo cảnh sát xử lý thôi, mùi máu tanh nhức mũi quá. Sáu bảy người đầy máu quỳ trên mặt đất, vốn dĩ không khí ca hát rất hài hòa lại trở nên tan hoang như vậy.
Thật ra phía bên ngoài đã rất rối loạn. Mấy thằng đàn em trai quay trở về phòng hát của mình, báo cáo lại tình hình với đại ca nào đó. Người anh cả đang ôm một cô bé hưởng thụ nghe vậy liền tức giận,
- Kêu mấy huynh đệ cùng chém cô ta, chém chết rồi kéo ả đến cho chó gặm cho ta.
- Đại ca, đại ca, là.. là chém không được. Chém không được, nữ nhân kia không bị dao đả thương, có lẽ thuộc Bạch Liên giáo.
- Bạch cái đầu ngươi, ngươi có phải uống nhầm thuốc rồi không? Hay bị nữ nhân kia làm cho mờ mắt rồi?
Tên đại ca phẫn nộ mắng lớn tiếng, những người khác đều cười, mấy cô kỹ nữ áo quần không chỉnh tề còn cười nghiêng ngả. Cô kỹ nữ ngồi bên cạnh anh cả còn vỗ đùi cười nói:
- Hay là ngươi lại đây, bà đây cho ngươi uống chút nước để tỉnh táo lại?
Rồi lại cười lớn.
Tên đàn em kia xấu hổ, rồi nói với kỹ nữ lẳng lơ:
- Chị Hãn, những điều em nói đều là thật, thật sự dao không chém được, không tin chị đi xem đi.
Kỹ nữ lẳng lơ kia liền đứng lên, chỉnh đốn lại quần áo một chút,
- Đại ca cứ ngồi đây, chút chuyện nhỏ này cứ để Hãn nhi xử lý.
Ả tiện tay cầm một chai rượu bước đến trước mặt tên đàn em kia rồi nói:
- Ngươi xem bộ dạng ngươi kìa. Chỉ một nữ nhân thôi đã khiến ngươi như vậy rồi sao? Ngươi…Có phải là nam nhi không vậy?
Ả vừa nói, vừa ném chai rượu vào đũng quần tên kia, tên kia liền kêu thảm.
- Gọi ngươi đấy, mau dẫn đường cho lão nương thêm mấy anh em cùng đi nữa, dao chém không được? Lão nương sẽ nhét cho cô ta chai bia này, còn không khiến cô ta chết được sao?
Một lúc sau, năm sáu tên mình đầy hình xăm liền bước theo, đến nơi xảy ra sự việc.
Tên đàn em kia rất muốn nói gì đó, nhưng bị nữ nhân kia lớn tiếng quát mắng nên không dám nói, mặc kệ đi. Để bọn họ đi giáp mặt tấm thép kia cũng tốt. Mấy người đi trước dẫn đường, ả kia đi giữa, phía sau lại năm sau nam nhân theo sau, tiền hô hậu ủng.
Thời tiết chưa đến tháng tư đáng lẽ phải hơi lạnh, nhưng cô ả lẳng lơ này lại mặc một váy ngắn liền thân khá mát mẻ. Vừa mới cùng anh cả trong phòng hát xong, bây giờ nội y trên dưới đều không mặc, bộ váy lại mỏng tang. Cô ả lắc lư hai ngọn núi, lắc mông bước đi. Ngoài hành lang ánh đèn sáng trắng, chiếu vào trên quần áo ả. Loáng thoáng có thể thấy đốm đen dưới eo ả.
Từ phía xa, tên kia đã nhìn thấy Trần tỷ đang đứng trước cửa, hắn sợ đến nỗi không dám đi trước,
- Chính, chính là cô ta!...
Mấy tên đi phía trước cũng dạt vào hai bên hành lang, không ai dám tiến lên, nhưng cô ả lẳng lơ kia lại dẫn theo mấy người nữa tiến lên.
Trần tỷ còn đang bận gọi điện báo cảnh sát, liếc mắt thấy mấy người tiến đến, khí thế hùng hổ, xem ra đến nộp mạng rồi.
Cô ả lẳng lơ kia lại càng khẩn trương nắm chặt chai bia, ánh mắt sắc nhọn nhìn Trần tỷ xinh đẹp tao nhã liền tức giận. Tiện nữ, nói không chừng còn lẳng lơ hơn cả ta nữa. Chết tiệt.
- Tên tiện nữ kia, đến quậy Tiêu Dạ các phải không? Chết đi…
Ả bước nhanh đến, ném thẳng chai bia vào đầu Trần tỷ đang gọi điện thoại. Trần tỷ có thể để cô ta ném được sao? Thân hình chợt lóe, bốp một tiếng, chai bia rơi trúng khung cửa phía sau cô. Ả kỹ nữ cũng không sợ, hung hăng xông lên, ngay cả thân hình cũng vồ tới cánh cửa. Khi ả đang ôi da, Trần tỷ chỉ một cước đã đá ả văng vào bên trong phòng, năm sáu tên phía sau cũng xông đến.
Trần tỷ cũng không khách khí, liền động tay, đá đá chân liền khiến bọn chúng bị đá văng mấy mét. Tổng cộng chỉ không đến ba mươi giây.
Những người xem náo nhiệt phía bên ngoài hành lang lại càng nhiều, đêm nay thật sự đã có cao thủ đến Tiêu Dạ các, chỉ đụng tay nhấc chân đã dẹp được một đống.
Chỉ một cước ả kỹ nữ kia đã lăn lộn trong phòng, váy cũng bị tốc đến hông. Bên trong lõa lồ, trên mặt đất đều là thủy tinh vụn, cô ả ngã sấp xuống khiến không ít chỗ bị thương, đau đến thấu trời, nhưng cũng đã biết đúng sai thế nào rồi.
Má ơi, tốp người đến lúc nãy đều nằm ở đây, biến thành sáu bảy tên người máu. Ả chợt nhận ra tình hình không ổn rồi.
Quan Đậu Đậu nghe thấy ả hét lớn tên Trần tỷ, sau đó liền thấy ả bị đá vào đây. Cô liền tiện tay ném gạt tàn thuốc đến, bốp!
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
100 chương
24 chương
1629 chương
1913 chương
33 chương