Cực phẩm thái tử gia
Chương 334 : Dự tang lễ ở trường sơn (10)
Sau một đêm bị hành hạ gây sức ép, Trần Nhị Hắc cùng tình nhân Lý Mỗ bỗng nhiên mất tăm mất tích, thế nhưng tạm thời không có ai biết.
Phân khu quân đội của Trường Sơn không thiếu chỗ giam người tạm thời, Lưu Nữ cũng tạm thời lưu lại nơi này, Lục Kiến Huân đặc biệt dặn dò mấy người trông giữ, bởi lẽ người này liên can đến một vụ án cực kì lớn trong thành phố Trường Sơn, vụ án trọng đại này sẽ khiến quan trường Trường Sơn chấn động.
Có Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy, Tư lệnh quân khu Vệ Danh Phủ trấn thủ ở trong này, Lục Kiến Huân không sợ gì hết, bản thân ông cũng kiêm chức Uỷ viên thường vụ Thành ủy, mặc dù nói chuyện của địa phương quân nhân như ông sẽ không xen mồm vào, thế nhưng nếu liên quan đến nguyên tắc lập trường thì ông ta sẽ đứng về phía chính nghĩa.
Hai ba ngàn nhân công của nhà máy cơ giới còn đang làm ầm ĩ, người trong thành phố lại chẳng quan tâm, Chủ tịch thành phố lại nằm viện ở Bắc Kinh, Phó chủ tịch thành phố người chủ trì công tác hàng ngày lại bị Ủy ban kỷ luật gọi đi nói chuyện, hiện tại Trường Sơn, về mặt quan trường là một mảnh khủng hoảng, nhân dân hoang mang, mơ hồ.
Trong đêm hôm đó, từ miệng của Trần Nhị Hắc và Lý thị đã tuôn ra không ít thứ, tổng kết thành một quyển tài liệu, bắt bọn họ kí tên.
Trần Nhị Hắc vốn dĩ không muốn nói gì, y biết nói rồi bản thân y cũng không thể yên ổn, thế nhưng khi Trần tỷ lôi ra tờ chứng nhận cùng khẩu súng ra dọa, sau đó giải y lên xe đưa vào quân khu, thậm chí y thấy cả Thiếu tướng và Đại tá, y biết tấm màn đen của Trường Sơn đã tạo nên sự quan tâm, chú ý như thế nào, cái màn đen này e rằng không ai có thể che lấp được, có lẽ y nên thành thực khai, cố gắng có thái độ thành khẩn, may ra còn có thể có được sự khoan hồng.
Chỉ cần những lời khai của Trần Nhị Hắc là đủ để bắt gia ba anh em nhà Hoàng gia, thế nhưng trong Cục công an của Trường Sơn lại có người không thể tin tưởng được, có thể giao việc lớn lao như vậy để cho bọn họ giải quyết sao? Ngoại trừ việc để lộ tin tức ra, chẳng có thu hoạch gì.
Đường Sinh cho rằng cần phải gọi Hồng Triệu Cương tới, sáng sớm đã gọi cho ông, Hồng triệu Cương đáp:
- Cậu đang trên đường đến rồi.
- Ồ, vậy thì tốt rồi, cậu Hồng, đêm qua cháu vừa có được một bản tài liệu, có thể nói là thu hoạch không nhỏ, không thể bài trừ yếu tố Cục công an Trường Sơn không thể tin tưởng, chỉ có thể dùng lực lượng của bên tỉnh thành, tài liệu sẽ do người của quân khu gửi fax qua cho mợ Hồng. Cậu gọi cho mợ, bảo mợ trực tiếp báo cáo với Bí thư Chung Uỷ ban chính trị pháp luật tỉnh ủy, lát nữa cháu sẽ gọi cho Bí thư Chung.
Gần chín giờ, Đường Sinh đã nhắn nhủ, sắp đặt toàn bộ sự việc, ở lại khu nhà khách do Lục Kiến Huân bố trí có thể nói là khá thoải mái, ở đây khung cảnh đơn sơ giản dị, sạch sẽ, yên tĩnh, không khí trong lành, các ô cửa sổ sáng ngời xuyên thấu, có thể nhìn thấy một quân nhân đang diễu hành canh gác khu doanh trại trên thao trường, Trên thực tế phân khu quân đội còn có cảnh vệ doanh, đó là nơi ở và sinh hoạt của bộ tư lệnh và các quan chức cấp cao, ngoại trừ tòa nhà quân khu ra là một nhà hát được xây dựng từ đầu năm, hiện tại cũng không tổ chức biểu diễn, lại có mấy dãy nhà trệt, cái thao trường được trồng nhiều cây xanh, sân bóng chuyền, bãi đỗ xe, khắp nơi đều là màu áo xanh quân nhân.
Hôm nay Vệ Danh Phủ phải đi, trên đường về thành phố phải rẽ qua Giang Lăng, Đường Sinh cũng đang đi tiễn Vệ tư lệnh.
Trước khi đi Vệ Danh Phủ đã dàn xếp với Lục Kiến Huân, về chuyện xảy ra gần đây ông ta nên nghe Đường Sinh bố trí, hậu sinh khả úy!
Lục Kiến Huân dĩ nhiên có thể nhận ra được sự tôn sùng cũng như khen ngợi của Vệ Danh Phủ dành cho Đường Sinh qua giọng điệu của ông ta, trên thực tế việc hôm qua cũng là nghe theo sự an bài bố trí của Đường Sinh, Vệ tư lệnh cũng chỉ làm theo ý tứ của hắn, ông cũng chẳng còn gì để nói, xem ra vị thiếu niên trẻ tuổi này có một lai lịch không tầm thường.
Vệ Danh Phủ sẽ không để lộ ra thân phận của Đường Sinh với Lục Kiến Huân, thế nhưng việc Đường Sinh gọi điện cho Chung Hoài Nhân Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh ủy trước mặt Vệ Danh Phủ và Lục Kiến Huân, bọn họ đều nghe thấy, như vậy có thể thấy vị thiếu niên này có năng lực kinh người như thế nào?
Đường Sinh có làm quan hay không không quan trọng, điều mấu chốt là hắn có thể lợi dụng cũng như mượn quyền lực để giải quyết thỏa đáng một số việc, đây mới là điều quan trọng.
Đổi lại là người khác? Đừng nói là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Kỷ luật tỉnh, chỉ là điều đến một người của sở, liệu có làm được không?
Hai mẹ con Nghê Yến và Vinh Tử Tử bỗng dưng biến mất khỏi sự nắm giữ của cảnh sát Trường Sơn, sáng nay, Phó chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng đích thân tới hỏi tư lệnh, thế nhưng bị từ chối, Lục Kiến Huân không cho cơ hội gặp mặt, ông biết đối phương đến làm gì, can thiệp vào chuyện của Nghê Yến đây mà, có thể gặp mặt sao? Gặp rồi lại khó nói chuyện, ông còn phải dẫn bộ đội đi thị sát.
Đường Sinh và Lục Kiến Huân nói hộ, đừng phản ứng với phía thành phố, điện thoại không nhận, người không gặp, không có cách gì để gặp ông, mặc dù Bí thư Hoàng của Trường Sơn là Bí thư thứ nhất Đảng uỷ, phân khu quân đội thành phố, nhưng ông ta chỉ có cái danh hão, quyền lực chân chính trong cái quân khu này nằm trong tay Lục Kiến Huân.
Nghê Yến nói nhỏ với Vinh Lệ Hoa, không muốn ở lại trong phân khu quân đội, có thể tới Ninh gia không? Nhân tiện có thể dự tang của lão thái thái của Ninh gia, cô vẫn luôn nghĩ ở lại chỗ do phân khu quân đội bố trí, có chút cảm giác bị bao vây, thật không thoải mái.
Vinh Lệ Hoa làm sao có thể quyết định? Chuyện này liên lụy quá lớn, trong thành phố đã phái Phó chủ tịch thành phố đến đòi người rồi, có thể trì hoãn được mấy ngày?
Đêm trước bọn họ cùng ở trong nhà khách của phân khu quân đội, khoảng thời gian buổi sáng khi Đường Sinh đi đưa tiễn Vệ Danh Phủ, Vinh Lệ Hoa gọi con gái Ninh Hân đến thương lượng chuyện này
- Ninh nhi, mợ ba của con không muốn ở lại phân khu quân đội, người trong thành phố truy đuổi gắt gao, nếu chẳng may Lục tư lệnh không trụ nổi thì…
Ninh Hân cũng hiểu tâm tình của mợ ba, cũng vì chuyện này mà lo sợ, thế nhưng kế sách của tên Đường Sinh kia thế nào, cô còn không rõ, sáng sớm hắn đã đi tới chỗ Vệ Danh Phủ rồi, hiện tại lại đang đi tiễn Vệ tư lệnh, bố trí cho mợ ba ra sao, cần phải hỏi hắn.
- Mẹ, chờ Đường Sinh về rồi nói, con đi hỏi hắn, ai biết hắn bố trí như thế nào?
Chỉ có thể nói như vậy.
Nói Vinh Lệ Hoa và Nghê Yến không lo là nói dối, bọn họ lại càng không rõ bước kế tiếp Đường Sinh định làm gì, trước mắt chỉ là dùng lực lượng của phân khu quân đội bảo vệ Nghê Yến, thế nhưng hiện tại trong thành phố truy đuổi gắt gao, Lục Kiến Huân chưa chắc có thể vững vàng, dù sao thì hiện tại người có quyền cũng rất đáng sợ.
Đường Sinh quay về phân khu quân đội thì đã mười giờ sáng, Ninh Hân liền nói với hắn về chuyện Nghê Yến không muốn ở lại đây, hỏi hắn phải làm thế nào? Hắn cười cười nói:
- Còn có thể giải quyết thế nào nữa? Muốn tới Ninh gia cúi bái trước linh bài của Ninh lão thái thái cũng là một việc tốt, càng làm mối thâm giao giữa hai nhà Ninh Vinh thêm sâu sắc.
- Vậy là cậu đồng ý đi cùng mợ ba của tôi rồi? Thế nhưng tôi sợ ở thành phố người ta gắt gao, nếu chẳng may bên Lục tư lệnh không ổn…
- Còn có quân nhân nữa cơ mà, không giữ được tình thế sao? Quân nhân nước cộng hòa đều là những người ý chí sắt thép, không giữ được cũng phải giữ được, ha ha ha!
- Đáng ghét, người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu đó, vậy rốt cuộc cậu dự định như thế nào? Hôm qua đã dẫn Trần Nhị Hắc và Lý mỗ đến đây rồi, trong thị cục có tình nhân của y, sớm sẽ phát hiện hai người đó mất tích, một mặt phải nhanh chóng điều tra, một mặt cũng coi như là rút dây động rừng.
- Hân nhi, không phải là chúng ta cũng chẳng có cách gì sao? Ở Trường Sơn này tôi cũng chẳng mượn được lực lượng quyền lực nào, chỉ có thể là đứng sau lưng dùng thủ đoạn thôi, có điều chị đừng lo lắng, cứ tin vào tôi, cũng chẳng phải là nhiều chuyện, trời có sụp cũng không sụp xuống được đâu, có sụp thì tôi đỡ.
- Trong cái hồ lô của cậu có thuốc gì chứ? Cũng chẳng nói cho người ta? Khiến cho người ta lo lắng mãi, nói một chút đi!
- Ừ, hừm, tôi sẽ không nói cho chị nghe đâu, ha ha… Được rồi, tôi làm việc thì chị cứ yên tâm, đây là ở Trường Sơn, không đến lượt chúng ta gây sức ép, đi, về Ninh gia lo việc tang ma cho bà nội, chuyện ở đây chúng ta cũng chẳng giải quyết được. Vệ tư lệnh nói cho tôi biết, người của Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy chiều nay sẽ về Trường Sơn, có người cũng đang lo lắng giải quyết phiền phức vì không tìm được mợ ba của chị đấy, bọn họ trước hết phải lo giải quyết những cái đuôi…
Ninh Hân hơi chau mày:
- Theo như sự khai nhận của Trần Nhị Hắc, Bí thư Hoàng cũng chẳng phải hạng người dễ dàng, không có quan hệ với Ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sao?
- Ôi, điều này tôi không quan tâm được, nếu lão Hoàng quả thực là mánh khóe thông thiên, chúng ta nên nhân cơ hội về làm đám tang chạy trốn đi.
Ninh Hân lườm hắn một cái, lại đấm hắn một cái:
- Cậu không nói cho tôi nghe, xem tôi làm gì cậu?
Cô không nhìn thấy trong mắt Đường Sinh có chút gì căng thẳng, lúc nói tới tên họ Hoàng, hắn càng để lộ vẻ khinh thường, có thể nói tên bại hoại này sớm đã lên kế hoạch trong đầu, chỉ có điều hắn không nói ra, cũng không có cách nào khác. Đường Sinh cầm tay cô lên hôn một cái, cười ha hả nói:
- Tôi và lão Lục mượn hai chiếc xe quân đội, hai tài xế, hai viên cảnh vệ, haiz, là được lực lượng quân đội bảo vệ, các người lại được hưởng thụ sự đãi ngộ của lực lượng cảnh vệ đấy.
- Tôi không thèm để ý tới cậu, đồ tồi!
Ninh Hân cười, xì một cái:
- Tôi đi nói với mẹ tôi, chúng ta về gia trang của Ninh gia trước đi.
Mười phút sau, hai chiếc xe quân đội việt dã đã rời quân khu đi, điểm đến là gia trang Ninh gia của huyện Long khẩu.
Vốn dĩ người nhà Ninh gia về là để chịu tang, là con dâu như Vinh Lệ Hoa cũng không thể bỏ mặc, cũng lo lắng chuyện ở nhà mẹ ruột, thế nhưng Ninh lão thái thái ra đi vĩnh viễn, dù sao bà cũng phải đến giúp đỡ, nếu không sẽ có người nói xấu.
Ngoài ra huynh muội Ninh gia vì Huyền Vũ Kim Quy do tổ mẫu truyền lại mà bất hòa, trong lòng mọi người không biết nghĩ gì, có một vài chuyện không làm được tốt, sẽ càng khiến cho người ta lời ra tiếng vào. Gần giữa trưa, ba chiếc xe mới tiến được vào Ninh gia trang, lần này không đưa Vương Tĩnh đi cùng, khiến cô ta tức chết.
Sau khi vào nhà, Ninh Thiên Hữu liền chào đón, bởi lẽ nhìn thấy vợ của cậu em vợ Vinh quốc Hoa là Nghê Yến, trong lòng ông đã biết có chuyện.
Ông và bã xã đứng một bên nói chuyện, Ninh Hân dẫn mẹ con mợ ba tới linh đường của bà nội dâng hương.
Câu chuyện được thuật lại trước sau, Ninh Thiên Hữu cũng đủ nhức đầu, trước đó ông không nghĩ rằng chuyện của Vinh Quốc Hoa lớn như vậy, xem ra có một tấm màn đen, không ngờ Đường Sinh lại có thể sử dụng được lực lượng phân khu quân đội của Trường Sơn để bảo vệ Nghê Yến, không thể không nói năng lực của hắn mạnh thế nào.
Đường Sinh cũng dâng hương cho lão thái thái, sau khi mấy người đi ra liền vào căn phòng phía đông. Từ ngày hôm qua hai mẹ con Nghê Yến và Vinh Tử Tử đã đặc biệt chú ý tới Đường Sinh, Đường Sinh biểu hiện cực kì hiền hòa, nói chuyện với ai cũng rất ôn hòa, khuôn mặt tươi cười.
Bởi vì thoát được một kiếp nạn, trong lòng Nghê Yến cũng hi vọng rằng chuyện của chồng có thể có một kết quả tốt, cho dù không làm quan có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì tệ hại, nếu không nhờ hắn, cuộc sống của mọi người trong gia đình đã hoàn toàn thay đổi rồi, thầm nghĩ trong lòng, trong lòng bọn họ rất cảm kích Đường Sinh.
Lúc đầu cảm thấy Ninh Hân dẫn Đường Sinh đến giúp đỡ, quả thực có chút gì đó đáng cười, vị thiếu niên nhỏ tuổi như vậy thì giúp cái gì? Dù sao thì cũng là bạn học của Ninh Manh, mới lớp mười hai, nào biết tài năng mà hắn thể hiện lại kinh người đến vậy, có thể đối phó lại cả cơ quan chấp pháp của Trường Sơn.
Giữa trưa cả nhà ăn cơm, Đường Sinh bưng một bát ra dưới mái hiên ngồi xổm ăn, nếu không để ý kiểu quần áo và cách ăn mặc, người ta đã nghĩ rằng hắn là người dưới quê lên giúp đỡ việc ma chay. Ninh Manh và Vinh Tử Tử ăn rất ít, bỏ đũa xuống chạy ra, liền nhìn thấy bộ dạng này của Đường Sinh, hai mĩ nữ rất buồn cười, có thể nói bộ dạng của Đường Sinh trông rất tội nghiệp:
- Có cần tôi đem ghế đến cho cậu không?
- Hả? Tôi có thể nhờ nhị tiểu thư sao? Tôi sợ hai người các cô lại tìm một chỗ nào đó, đập nát mông tôi thôi?
Thật ra hai cô gái đã thay đổi ấn tượng của mình với Đường Sinh, biểu hiện của hắn hôm qua khi đối mặt với cảnh sát chấp pháp thật không tầm thường, người của Vinh Nghê hai nhà đều bó tay không còn biện pháp gì, lúc Nghê Yến sắp bị bắt đi, bọn họ chỉ biết bi phẫn rồi rơi lệ, chỉ có mỗi Đường Sinh là khác.
Lúc ấy, ánh mắt của hai cô gái nhìn hắn chính là sự sùng bái, cái tên tiểu tử này thật biết đem đến cho người khác cảm giác an toàn.
Hôm qua ngủ ở nhà khách phân khu quân đội, Ninh Manh và Vinh Tử Tử ngủ cùng giường, sau khi thảo luận về Đường Sinh, hai cô đều mất ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương