Cực phẩm thái tử gia
Chương 330 : Dự tang lễ ở trường sơn (phần 6)
Nét trẻ con trên khuôn mặt Đường Sinh vẫn còn, nhưng nhìn tổng thể mà nói thì vẫn có sự khác biệt so với học sinh lớp mười một.
Lúc đứng cùng Ninh Hân, hắn vẫn cao hơn cô một chút, mặt khác Đường Sinh thân thể tráng kiện, không gầy guộc ốm yếu như hồi thiếu niên, thực tế là hắn có đóng bộ trong chiếc áo sơ mi, nếu cởi ra thì hẳn khỏe mạnh như một con mãnh thú, nếu cho rằng hắn còn nhỏ là bạn nhìn nhầm rồi.
Nói về khí chất, Đường Sinh càng không giống hồi nhỏ ở sự gò bó và bất an, chẳng hạn như dưới sự xem xét của các phụ nữ xinh đẹp chín chắn như Vinh Lệ Hoa và Nghê Yến, hắn cũng không để lộ một chút gì mất tự nhiên, càng thoải mái phóng khoáng hơn khi cùng Vinh lão tứ bắt tay:
- Vâng, chào cậu tư!
Vinh lão tứ vẫn chưa đến bốn mươi, đang lúc cường tráng, toàn thân toát lên khí chất nam nhi, thế nhưng cũng không cảm thấy mình hơn cậu thanh niên điềm tĩnh ung dung Đường Sinh này là bao, nhất là khuôn mặt tuấn tú của hắn luôn tươi cười, rất cuốn hút người khác.
Vinh Lệ Hoa càng nhìn Đường Sinh càng thấy ưng, trong lòng toan tính làm thế nào để biến hắn thành con rể nhà họ Vinh, miệng nói hắn và Ninh Manh quả là đôi trời đất tạo nên, thế nhưng hiện tại thấy hắn đứng cùng Ninh Hân cũng thấy rất hợp:
- Đường Sinh, cháu ngồi xuống rồi nói chuyện nào.
Ninh Hân ít nhiều chột dạ, sợ rằng người trong nhà nhìn ra quan hệ của cô và Đường Sinh, chứ không điềm tĩnh như tên tiểu tử thối kia.
Nghê Yến là một mĩ nhân hiếm thấy, so với chị Vinh Lệ Hoa cũng chẳng kém cạnh, năm nay đã bốn mươi bốn rồi, thế nhưng nhìn qua cũng chỉ giống như ba sáu ba bảy, dung mạo phong thái yểu điệu, nếu không phải gần đây có chuyện phiền não, thì dung nhan còn khá hơn, chẳng trách cô con gái Vinh Tử Tử của cô còn nhỉnh hơn Ninh Manh một chút, Đường Sinh khen thầm trong bụng, người vợ mà Vinh lão tam tìm được quả thực thật xinh đẹp.
Nghĩ đến cán chổi vừa mới ăn của Vinh Tử Tử, trong lòng hắn bất giác nóng lên, lần đầu gặp mặt đã có chút ám muội, hừm.
- Cháu đây, thật ra cũng chẳng khác con cái của bác Vinh, vẫn còn trẻ con, vậy cháu gọi cô là mợ ba như chị em Ninh Hân, Ninh Manh nhé, về việc của cậu ba, cháu nghe chị Hân nói đến không ít, trong lòng đã có chút cơ sở, việc dù gì thì cũng xảy ra rồi, nên cẩn thận đối phó, nếu chỉ có hãm hại hay bức hại, thì cũng sẽ để lại vết sẹo lớn, Vinh gia cũng không phải không có cơ hội để lật ngược tình thế. Ngoài ra cần phải tin tưởng Đảng và các tổ chức, có một vài chuyện họ cần phải điều tra rõ ràng hơn, sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận đối với một cán bộ Phó giám đốc sở đồng thời còn được vào Ủy viên thường vụ.
Nghe Đường Sinh nói vậy, tựa như đang nghe lời phát biểu của một lãnh đạo nào đó, Vinh lão tứ liền xoa xoa mắt, tôi không nhìn nhầm đấy chứ?
Ninh Hân sớm đã quen với phong cách này của người trong lòng rồi, kì thực hắn rất nhẹ nhàng, dịu dàng, hơn nữa cũng chẳng thể hiện ra cái gì, thời điểm Đường Sinh nổi bão thực khiến tâm tình người khác kích động, rất có tâm huyết cũng như vẻ nam nhi, nếu được chứng kiến, trong lòng sẽ rất xúc động.
Vinh Lệ Hoa cũng chỉ nghe chồng nói Đường Sinh thế này thế nọ, đây mới là lần đầu thấy hắn thể hiện, thầm nghĩ, thật có phong cách.
Nghê Yến cũng là Phó Chánh án, tương đương Cục phó, đã từng gặp mặt không ít người, thế nhưng bà cũng nhìn ra được trên người Đường Sinh có cái khí chất mà nhiều người không có được, trong sự hiền hòa thản nhiên của hắn toát ra một thứ khí thế làm người khác nể sợ, dường như là ảo giác?
Đường Sinh nói tiếp:
- Nếu nói về chức quan của cậu ba, nếu như đây là một âm mưu hãm hại, tấm màn đen che phủ nhất định không phải nhỏ, Phó chủ tịch thường trực thành phố, đó là chức danh thứ tư, một trong những người tập trung nhiều quyền lực nhất trong thành phố, đối tượng có thể chèn ép cũng như làm hại y rất ít, có hai mục tiêu được giả thiết ở đây, Phó bí thư thứ nhất, và thứ hai, còn người thứ ba của Trường Sơn không có năng lực này. Mợ ba, mợ nói cháu nghe, người đối lập với cậu ba trong quan trường là vị nào? Vị thứ nhất, thứ hai? Ngoài ra, gần đây Trường Sơn đã đâm thủng cái sọt kinh tế nào vậy?
Tất cả cái lối nói này của Đường Sinh, khiến cho Nghê Yến thấy ngẩn người, đây là cách nghĩ và quan điểm của thiếu niên mười bảy mười tám tuổi sao?
Không chỉ cô giật mình, mà cả Vinh Lệ Hoa và em trai Vinh lão tứ cũng thấy ngạc nhiên, Ninh Hân thì không lấy làm ngạc nhiên, Đường Sinh không biểu hiện như vậy thì mới là lạ.
Nghê Yến tạm thời không thể trấn tĩnh được sự chấn động trong đầu, nói:
- Là…là Bí thư thành ủy Hoàng Mỗ, bởi lẽ từ năm ngoái, Chủ tịch thành phố Trương vẫn nằm viện an dưỡng suốt, ông ấy làm phẫu thuật năm ngoái, hiện tại vẫn chưa đi làm, công việc ở thành phố là do cậu ba của cháu chủ trì. Thế nhưng năm ngoái nhà máy cơ giới ở Trường Sơn có vụ tham án lớn, cũng là năm ngoái Quản đốc nhà máy lấy một khoản tiền lớn rồi trốn ra nước ngoài. Nhà máy cơ giới Trường Sơn đang trong giai đoạn chấn chỉnh, là do một tay cậu ba của cháu nắm giữ, kì thực trước khi nhập viện là do một tay Chủ tịch thành phố Trương chủ trì, sau sự bộc phát của màn tham án này, ông tự dưng đổ bệnh phải vào viện làm phẫu thuật trong bệnh viện quân đội thành phố, nghe nói tạm thời vẫn chưa thể quay trở lại làm việc.
- Gừng càng già càng cay, cái tên này, thời khắc quan trọng thì lại chui vào bệnh viện, xem ra lão Trương tuổi già sức yếu không dám ra mặt vạch trần tấm màn đen này, để cho cậu ba tuổi trẻ dồi dào sức lực chịu trận, kết cục cậu ba chui vào tấm màn đó, cái tên quản đốc đang lẩn trốn này tên gì hả mợ?
- Tên Vương Mỗ Mỗ, đào tẩu vào ngày hai chín năm ngoái, vụ án bùng ra ngày ba mươi, Chủ tịch thành phố Trương lần đầu đi viện ở Bắc Kinh.
- Ừ, diễn không tệ.
Đường Sinh đột nhiên bật cười, Trường Sơn quả thực đang bị một tấm màn đen bao phủ.
- Quản đốc Vương kia đã cuốn gói theo bao nhiêu?
- Khoảng hơn hai tỷ, đủ để hắn ta tiêu xài hết quãng đời về sau, hắn ta xin thị thực nhập cảnh vào Mĩ, nên không bắt được tên này, vụ án nhà máy cơ giới này phá không nổi. Anh ba của ta được Thành ủy bổ nhiệm làm tổ trưởng tổ chuyên án trong vụ nhà máy cơ giới, vì thế mà anh là người đầu tiên gặp họa.
Vinh Lệ Hoa thay mợ ba nói, bà khá rõ tình hình:
- Nguyên nhân chủ yếu là nhà máy cơ giới có quan hệ với Bí thư Hoàng.
Đường Sinh cười cười:
- Nên là vậy, nếu không cậu ba chắc cũng chẳng thể gặp họa như vậy được? Gia đình Hoàng Mỗ Mỗ có những ai?
- Hai con trai, một con gái, đều là các công tử tiểu thư nổi tiếng ở Trường Sơn, con trai lớn tên Hoàng Kỳ, con thứ hai tên Hoàng Vĩ, con giá tên Hoàng Linh, vợ của y là Trần Mỗ, bên nhà gái là một trong bốn nhà quyền quý danh gia vọng tộc ở vùng Trường Sơn, cực kì hiển hách, cạnh tranh rất kịch liệt với Vinh gia.
- Ừm, đúng rồi, cậu tư rất rõ về Trường Sơn nhỉ, có một tên có cái biệt danh là “ Nhị Hắc”, cậu đã nghe qua về hắn ta chưa?
- Nhị Hắc? Biết, cái tên này là họ hàng của Trần gia, bề ngoài thì Trần gia chính tộc làm ra vẻ không quen biết hắn, thế nhưng sau lưng thì chính hắn là người làm việc cho Trần gia, nhiều lần bị bắt thậm chí là đưa ra tòa, cuối cùng việc xử án lại được hoãn lại, quả thực đáng khâm phục tên Trần Nhị Hắc này!
Lúc này Đường Sinh quay đầu lại nhìn Ninh Hân một cái, Ninh Hân hiểu ý của hắn, biết người yêu xử lý tên này.
- Đúng rồi, vừa nãy cháu nghe mợ ba nói, Tổ kỷ luật của Tòa án nhân dân Trung cấp nói với mợ là sẽ tiến thêm một bước áp dụng thủ đoạn với mợ, phải không?
Nghê Yến biến sắc, cười gượng gạo nói:
- Chuyện này không tiện nói, ở Trường Sơn có một vài chuyện mợ không được rõ, năm ngoái, chính phủ có một vị Phó trưởng ban thư ký trở thành cán bộ điển hình, ông ta vừa mới nhận chức, bà vợ liền theo sau nắm giữ một chức vụ tốt nhất, một nữ đồng nghiệp trong tòa án xầm xì về chuyện này, vợ con của Phó trưởng ban thư ký liền xử lý bằng hình phạt, không ai dám hé răng, những bản giám định chấn thương của cô ta trong hồ sơ vụ án cũng biến mất, nhưng trước đó có người đọc qua nội dung, nghe nói người đó đã bị điên loạn, vừa nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.
Vinh lão tứ lúc này tiếp lời, khuôn mặt trầm tư nghi hoặc nói:
- Mỗi mối quan hệ của Hoàng gia đều có sự ủng hộ vững chắc của các cán bộ ngoan cố, làm chuyện gì cũng xuôi buồm thuận mái, chuyện năm ngoái tôi cũng biết, tôi có một bằng hữu làm một chức vụ nhỏ ở đội cảnh sát hình sự, lúc đó vụ này cũng qua tay anh ta, sau này sợ hãi, liền giả bệnh nghỉ phép, suy cho cùng người phụ nữ kia đã bị xử rất thê thảm, không từ thủ đoạn nào, trong đội ngũ chấp pháp có thành phần cặn bã.
Thành phần cặn bã không thiếu, điểm này mọi người đều rõ, điểm mấu chốt ở đây là có người làm ô dù, giống như tứ hổ của Tần gia ở Nam Phong, cực kì kiêu ngạo, nếu không phải bọn họ có chỗ dựa, thì bọn họ làm sao dám coi trời bằng vung? Vì thế nói, một quan chức thối nát là rất nguy hiểm.
Vinh Lệ Hoa không khỏi rối bời, nắm tay Nghê Yến nói:
- Nếu, nếu người trong Cục muốn đến bắt chị đi thì làm thế nào đây?
Trong lòng Nghê Yến lo sợ, bà đã nghe qua về việc này:
- Chị cũng không biết, thế nhưng muốn trốn thì nhất định là trốn không thoát, mục đích của bọn họ là ttrừng trị anh Quốc Hoa, dùng tất cả những gì họ có để ép anh ấy nhận tội cho xong chuyện, họ xử lý tôi cũng bởi vì muốn đạt được mục đích này.
Vinh lão tứ biến sắc, sắc mặt khó coi, y đứng lên:
- Tuyệt đối không để người của Cục bước vào đây bắt chị dâu đi, tốn bao nhiêu tiền cũng phải khơi thông mối quan hệ này, nếu không, chị ba à trước hết chị hãy tránh đi, nếu bị bắt đi thì coi như xong rồi.
Nghê Yến xúc động rơi nước mắt:
- Lão tứ, chị trốn đâu đây? Chứng minh thư bị giữ rồi, không được phép rời khỏi Trường Sơn, không bị hạn chế quyền tự do là đủ rồi, chị nghĩ rằng bọn họ sớm sẽ ra tay thôi, nếu chị mà mang tội, vậy thì Tử Tử…
Nói xong Nghê Yến yếu đuối ngã vào lòng của Vinh Lệ Hoa khóc lóc, Vinh Lệ Hoa cũng không kim được khóc theo cô, không ngờ Hoàng gia của Trường Sơn này lợi hại như vậy? Vấn đề là trong tay người ta nắm quyền, muốn phản kháng lại? Không thể, trừ phi lão tam nhận tội, nếu không người ta sẽ lập mưu tính kế để ra tay ở những nơi khác, với những kẻ không ngại ra tay với vợ con của người khác, thì có chuyện gì mà chúng không dám làm?
Ninh Hân lòng đầy căm phẫn, Đường Sinh nháy mắt với cô, hai người liền ra ngoài, chạy ra ngoài vườn.
Buổi sáng trời vẫn còn âm u, những cơn mưa bụi lạnh lẽo bắt đầu làm người ta thấy khó chịu, tựa như tâm trạng lo lắng u sầu của hai nhà Nghê -Vinh.
Từ tỉnh Nam Phong đến vùng cực tây bắc của Trường Sơn, có một con sông lớn tên Long Du, bờ sông kéo dài đến ngàn km, đi qua ba tỉnh thành, đóng vai trò quan trọng trong công tác phòng lũ lụt hàng năm của Trường Sơn, nhất định phải bắt tay cùng với bộ đội đắp đê.
Tháng ba năm nay lại bắt đầu mưa, có thể thấy nước đục ngầu, lũ định kì sớm tới, có vài việc cần phải sớm bố trí, cần phải phòng ngừa một cách chu đáo thôi. Hai ngày nay, Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Tư lệnh quân khu tỉnh, Thiếu tướng Quân đoàn trưởng Vệ Danh Phủ đích thân tới Trường Sơn, sáng nay, ông ta cùng nhóm lãnh đạo thành ủy Trường Sơn đi thị sát tuyến đầu đắp đê phòng lụt, tiếp đó điện cho Cao Hoành Kiến, nói tiện đường về sẽ đi Giang Lăng.
Đêm qua lúc ăn cơm Cao Hoành Kiến cùng con gái cũng nói tới chuyện này, Cao Ngọc Mỹ biết Đường Sinh tới Trường Sơn, liền nhắn tin thông báo cho hắn tình hình này, chỉ nói hai ngày nay Vệ Danh Phủ thị sát đê sông ở Trường Sơn, anh có thời gian thì nên đến gặp ông ta.
Đường Sinh nhận được tin nhắn, bất giác mỉm cười, ta còn đang buồn rầu thân cô thế đơn, tự nhiên lại phái đến một vị thiếu tướng giúp ta?
Hắn nhìn mẩu tin nhắn rồi giả bộ đi đâu đó, Ninh Hân lườm hắn một cái:
- Lại đi giao lưu tình cảm với người tình nào đó của cậu hả?
- Ai, Ninh nhi của tôi đừng ghen được không? Bây giờ tôi vẫn còn đang chịu đựng này, cảm thấy hơi nặng nề, Vinh gia gặp phải chuyện chó má này, tôi còn đâu tâm trí để chơi đùa cùng ai? Dám không cật lực giúp mẹ của Hân nhi sao? Đi, chúng ta lên xe nói rõ ràng nào.
Ninh Hân khẽ gật đầu, dù sao thì có người yêu ở bên cạnh thì cô cũng vững lòng, tên tiểu tử này to gan bằng trời, chuyện gì cũng dám ứng phó.
Trần tỷ và Lưu nữ cũng đang trên xe, thấy Ninh Hân và Đường Sinh ngồi ghế sau, liền im lặng, có thể nói Lưu nữ đang rất rối bời, cô chẳng biết hiện tại mình đang tiếp xúc cùng ai, lại nói muốn về, Trần tỷ liền nói với cô, nếu về nhà thì chỉ có một con đường chết.
- Hân, xem ra chuyện ở Trường Sơn khá là lớn đây, không phải hai ba người chúng ta có thể ứng phó được, chị cần phải chuẩn bị tâm lí tốt, ở bên cạnh tôi, thì không phải sợ trời sợ đất, hiểu chưa? Tôi bảo chị giết người thì chị giết người, làm được không?
- Quả thực tôi có chút chột dạ, cậu không cần phải nói như dọa người vậy chứ? Dù gì thì đây cũng là xã hội pháp trị, lại nói tôi không mang theo súng.
- Không mang súng?
Đường Sinh bĩu môi:
- Cái này là chị không đúng rồi, sao lại có thể không mang súng chứ? Cái món đồ chơi đó phải mang đi chứ!
- Tôi trở về là để chịu tang, mang súng để làm gì chứ? Được rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên mang theo.
Ninh Hân cũng ý thức được rằng hiện tại mình không chỉ là đặc công, còn có một thân phận do Đường Thiên Tứ bí mật cấp cho, mặc dù thân thủ của cô có mang súng hay không cũng như vậy, thế nhưng món đồ chơi đó là dấu hiệu về thân phận của cô, dùng để dọa nạt người khác thì thật hữu dụng, lúc này nghe Đường Sinh nói, giống như sắp phải hành động.
- Đường Sinh, nếu như cảnh sát của Trường Sơn thực sự tới đưa mợ ba tôi đi, cậu nói xem phải làm như thế nào?
Ninh Hân mặc dù là người tài cao, gan to nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc phản kháng lại chính phủ và pháp luật, đây là giác ngộ của một đặc công, mặc dù là có ấm ức, cũng phải chấp nhận.
Thế nhưng Đường Sinh lại là người không chịu chấp nhận sự an bài vốn có, đây là điểm đặc sắc của hắn sau lần tái sinh, bất luận làm chuyện gì hắn chỉ nhìn vào kết quả, còn quá trình thực hiện thì cố gắng không thoát ly khỏi quy định của chủ nghĩa xã hội pháp trị, cố gắng tiến hành m1cach1 hợp tình hợp lý, cho dù có chỗ còn khác người thì cũng xin lượng thứ.
- Không phải là chưa đến bắt người sao? Sau này nghĩ đối sách sau, con người của tôi chỉ khi bị già néo thì mới làm đứt dây cơ, tâm địa rất lương thiện, chúng ta là những người tốt, không thể làm được những việc xấu, ài!
Tên bại hoại không biết liêm sỉ ngồi tự khen mình.
Hi hi, Trần tỷ và Ninh Hân đều không nhịn được cười, Lưu nữ thấy thiếu niên anh tuấn này rất kì lạ, cô không hiểu Đường Sinh, thế nên cũng chẳng cười. Ninh Hân đang buồn rầu nhưng nghe người yêu đùa bỡn cũng bật cười, không khỏi đưa đôi tay trắng như phấn lại đấm hắn một cái.
- Được được được, cậu là người tốt được chưa? Cậu là người lương thiện nhất, cậu nói đi, chúng ta chuẩn bị hành động như thế nào đây?
- Trần Nhị Hắc, chính là tên Vương bát đản, tối nay chúng ta sẽ hành động, muốn vạch trần tấm màn đen, hắn chính là mục tiêu đầu tiên.
Lúc bọn họ đang trò chuyện, từ xa đi tới hai chiếc xe cảnh sát, rất nhanh liền đỗ trước cổng nhà Nghê gia, bảy tám tay cảnh sát nhảy xuống, xồng xộc xông vào Nghê gia, Ninh Hân há hốc mồm, vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi chăng? Chẳng phải là rất nhanh sao?
- Tôi…tôi vào xem sao
Ninh Hân hoảng hốt, vừa nhảy xuống đã vào trong sân, xem ra dự đoán đã ứng nghiệm rồi.
Đường Sinh không nhúc nhích chỉ thở dài, xem ra có vài chuyện không thể tránh được:
- Trần tỷ, chị xuống xe đi, chặn cửa lại cho tôi, không ai được bắt người, nếu có ai giương oai, chị cứ xử lý là được, thế nhưng rat ay nể tình một chút, đừng độc ác quá.
- Ừ, tôi hiểu rồi.
Trần tỷ gật đầu, liền nhày xuống xe, còn Đường Sinh, hắn rút điện thoại gọi cho Tư lệnh quân khu Vệ Danh Phủ.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
100 chương
24 chương
1629 chương
1913 chương
33 chương