Cực phẩm thái tử gia
Chương 321 : Coi như không biết vậy (1).
Đính hôn thường thường là một chuyện đại hỷ và đẹp đẽ.Con gái của Liễu Vân Cương vừa đính hôn, dĩ nhiên là cũng có chút phô trương lãng phí. Thật ra trên trường chính trị ông ta chẳng có ảnh hưởng gì nhưng vì ông ta nắm trong tay ngân hàng Nam Hối nên mới dành được chỗ đứng trên thương trường, chỉ vậy thôi, không hơn không kém.
Đối tượng của Liễu Tiểu Quyên không ai khác chính là con trai của Phó Chủ tịch Thành phố Nam Phong Toàn Trường Phong, tên là Toàn Binh, thế nhưng hôn sự này cũng đã gặp phải không ít trắc trở. Đầu tiên, do mâu thuẫn của hai nhà họ Liễu và họ Tần nên Phó Chủ tịch Toàn muốn để xem xét xem tình hình phát triển như thế nào, thế rồi vụ việc của Tần Quang Viễn xảy ra đã làm thay đổi quyết định của gia đình họ Toàn. Ngay sau khi nhận được tin Ủy ban Kỷ luật bắt đầu xét xử Tần Quang Viễn thì Phó Chủ tịch Thành phố Toàn đã lập tức đồng ý cho con trai ông ta đính hôn đồng thời đề nghị tiến hành trước dự định vì sợ nhà họ Liễu sau khi biết được tin đó sẽ xem thường họ. Thế nhưng thực ra lúc đó nhà họ Liễu đều đã biết hết chuyện của Tần Quang Viễn rồi.
Tiếp đó Phó Chủ tịch Thành Phố Toàn lại phong phanh nghe được cái tin rằng Chủ tịch Tỉnh Lương kiên quyết không đồng ý cắt chức của Tần Quang Viễn, ông ta lại bắt đầu do dự.
Nhưng dù sao ngày cử hành hôn lễ cũng đã được ấn định vào trưa thứ ba tuần đó rồi, vậy nên Phó Chủ tịch Thành Phố Toàn cứ nhấp nhổm không yên như ngồi trên đống lửa. Thử nghĩ xem, nhà họ Tần vừa mới đắc tội với nhà họ Liễu đã bị cắt mất chức, họ Liễu xem như được hả hê. Nhưng thật ra bọn họ có thể giở được trò gì kia chứ, chẳng qua là may mắn thôi.
Thế nhưng việc mới xảy ra cho Tần Quang Viễn như vậy mà nhà họ Toàn và nhà họ Liễu lại đùng một cái trở thành thông gia, vậy Chủ tịch Lương sẽ nghĩ về chuyện này như thế nào? Liệu ông ta có cho rằng Toàn Trường Phong ta đã giở trò gì sau lưng trong vụ Tần Quang Viễn không? Như vậy thì có oan không chứ! Trong lòng ông ta như có lửa đốt.
Nhưng may mắn là Toàn Binh và Liễu Tiểu Quyên lại yêu nhau thật lòng, bọn họ chỉ mong ngóng đến ngày được lấy nhau. Sau bao nhiêu trắc trở cuối cùng thì họ đã đợi được đến ngày đó.
Nhưng đến hôm thứ ba tuần đó thì nhà họ Toàn lại gây trò cười cho thiên hạ. Vốn dĩ lễ đính hôn phải được làm cho long trọng một tý, mà chuyện này phải do nhà trai đứng ra làm chủ, thế nhưng vị Phó Chủ tịch Toàn này lại phái con trai của mình đến nhà họ Liễu để thương lượng với nhạc phụ đại nhân của anh ta xem liệu nhà gái có thể đứng ra lo liệu việc này, còn tiền thì tất nhiên sẽ do nhà trai chịu. Và lý do được đưa ra là Phó chủ Tịch Toàn dù gì cũng là lãnh đạo Thành phố, nói gì sợ lại bị thiên hạ đàm tiếu. Thật ra đó chỉ là mượn cớ, cái lý do thật sự là vì ông ta sợ cấp trên của ông ta là Chủ tịch Tỉnh Lương sẽ hiểu nhầm ông ta, nói rằng Tần Quang Viễn vừa thất thế ông đã vội cho con đính hôn với nhà họ Liễu.
Đính hôn thì đã đành rồi mà ngươi lại còn làm lớn sao? Như vậy là có ý gì vậy? Mở tiệc ăn mừng à? Đến tuổi này rồi lời nói của con người cũng thật đáng sợ thật.
- Bác xem, bố cháu cũng chỉ là sợ ảnh hưởng không tốt. Mặt khác lại đột ngột thay đổi thời gian đính hôn nên khách sạn đó không chuẩn bị kịp được mọi thứ, lại không đủ chỗ nên phải tổ chức chung với một đám khác. Bác trai, bác xem…
Liễu Vân Cương đã có chút không vừa lòng, thế nhưng nhìn cậu con rể của mình ông lại có chút tội nghiệp. Nhờ môi trường làm việc trong Tỉnh Ủy nên cậu ta có một tác phong và tố chất không tồi, hành sự lại rất cẩn trọng, nhìn chung có thể nói là một thanh niên tốt.
Mà thật ra lần này cậu ta cũng vì người cha của mình nên mới lâm vào tình trạng khó xử như vậy, nhưng cha dù sao cũng vẫn là cha, còn có thể nói gì được nữa.
Liễu Tiểu Quyên cũng biết ý mà nói giúp:
- “Cha, Toàn Binh anh ấy cũng có chỗ khó xử mà, cha thông cảm cho anh ấy đi. Hơn nữa chen chúc trong một khách sạn với đám cưới của người khác làm gì, vừa ồn ào chật chội vừa mất mặt với mọi người. Cha nhiều bạn bè như vậy, nhờ họ đổi cho một khách sạn khác đi.”
Liễu Vân Cương cố gắng để không nổi giận nhưng ông vẫn cứng giọng nói:
- “Đây không phải là vấn đề đổi hay không đổi khách sạn. Hôm qua cha đã thông báo với tất cả bạn bè là đến khách sạn đó rồi, nay đột nhiên lại bảo người ta tới khách sạn khác, con bảo cái mặt cha giấu vào đâu được?”
Toàn Binh nghe vậy thấy ngại vô cùng, cậu cũng đã sớm biết rằng nói chuyện này ra không khác gì chọc tức nhạc phụ của mình, vậy nên giờ không giám hé răng nói thêm gì nữa.
- “Cha, cả đời con chỉ có một lần này thôi, cha nhẫn tâm nhìn con gái chịu thiệt thòi sao? Con cũng đâu có thích cái cách này của cha Toàn Binh đâu, thế nhưng con vẫn phải thông cảm vì dù sao bác ấy cũng là lãnh đạo Thành phố, hai nhà chúng ta lại kết thông gia đúng lúc nhà họ Tần xảy ra chuyện, bác trai chắc chắn sẽ lo lắng mọi người đàm tiếu, cha!”
Liễu Vân Cương nghĩ cũng thấy đúng. Không thể trách Toàn Trường Phong được vì dù sao chuyện này cũng có liên quan đến tiền đồ chính trị của ông ta, mà bản thân Liễu Vân Cương cũng chẳng mong nhà họ Toàn lại xảy ra chuyện. Nghĩ đến đây ông ta đành thở dài một cái rồi hỏi Toàn Binh:
- “Vậy mấy vị tai to mặt lớn mà bố cậu định mời cũng thôi không mời nữa sao?”
Toàn Binh ngại ngùng gật đầu:
- “Vâng ạ, cha cháu nói không muốn làm chuyện này ồn ào lên. Nếu như không phải vì sợ làm mất danh dự của bác thì cha cháu còn muốn lùi ngày cưới thêm nửa năm nữa. Vậy nên lần này khách của nhà cháu sẽ thiếu đi vài người, mong bác thông cảm.”
Nghe đến đó Liễu Vân Cương cũng không thể kiềm được cơn giận, ông trợn mắt quát:
- “Lùi ngày cưới lại nửa năm? Anh thử làm thế xem! Anh thử làm xem tôi có còn gả con gái tôi cho anh nữa không? Khách mời của tôi ít cũng trên trăm người, anh bảo tôi đem giấu họ ở chỗ nào?”
Thấy cha mình đùng đùng nổi giận như vậy Liễu Tiểu Quyên cũng sợ đến phát khóc. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cô thấy cha mình tức giận như vậy. Thực ra cô cũng biết là cha muốn mượn cơ hội này để lên mặt một chút vì dù sao nhà thông gia cũng là gia đình có chức có quyền, vậy nên cha đã mời không biết bao nhiêu là bạn bè, giờ chuyện lại như thế này khiến ông bực mình cũng đúng.
Còn Toàn Binh trong lòng cũng vô cùng kính trọng và khâm phục ông bố vợ của mình, cậu ta cũng biết là ông đã khoe với bạn bè thân thích rằng nhà thông gia sẽ mời đến những ông bà tai to mặt lớn nào, dặn họ nhớ đến tham dự…Giờ thì sao? Ôi!
- “Bác đừng tức giận, đây đều là lỗi của cháu. Bác cũng biết rằng cháu thật lòng yêu Tiểu Quyên, bác nể mặt cháu được không ạ?”
- “Cha, con biết cha chịu ấm ức, chịu thiệt thòi, thế nhưng cha không thể vì đứa con gái này của cha mà nhẫn nhịn một lần sao ạ?”
Liễu Tiểu Quyên vẫn khóc. Liễu Vân Cương vốn rất thương yêu cô con gái này, nhìn thấy con khóc lóc tủi thân như vậy, lại nhìn mặt cậu con rể đang rất xấu hổ như vậy ông lại thấy mềm lòng:
- “Con gái ngoan, hôm nay là ngày vui lớn của con, đừng khóc như thế, cha chịu thua là được chứ gì.’
Nghe cha nói vậy Liễu Tiểu Quyên không cầm được lòng liền ôm chầm lấy cha mà khóc nức khóc nở. Đúng lúc đó thì bà Tưởng Lệ Vân và cậu con trai Liễu Chấn Hoa trở về. Vừa vào đến cửa hai người đã thấy Tiểu Quyên đang ôm cha khóc liền vội vàng chạy vào hỏi xem có chuyện gì. Toàn Binh kể lại mọi chuyện cho mẹ vợ nghe, vừa kể xong thì bà Liễu cũng đổi giọng hỏi:
- “Chuyện gì thế không biết, Toàn Binh, thế này thì quá đáng rồi đấy!”
Không chỉ có bà Tưởng Lệ Vân nổi giận mà ngay cả Liễu Chấn Hoa cũng khó chịu nói:
- Sớm không nói, muộn không nói lại nói đúng cái lúc này. Anh nhìn đồng hồ xem! Đã gần mười giờ rồi! Đồ đạc tôi cũng đã cho người đem đến khách sạn rồi, người của tôi cũng đã qua đó để sắp xếp mọi việc rồi, đúng là điên!
Thật ra thì bà Tưởng Lệ Vân còn cần sỹ diện hơn cả chồng mình, vậy nên mới nghe thấy bên thông gia không mời mấy vị cán bộ tỉnh nữa là bà đã bực mình. Bà đã chót khoác lác với các bạn bà rằng bố chồng của con gái bà là Phó chủ tịch Thành phố, vậy nên trong buổi tiệc hôm nay sẽ xuất hiện những vị lãnh đạo tai to mặt lớn nhất, giờ thì cả nhà họ Liễu như rơi từ trên mây xuống rồi.
Bà Tưởng Lệ Vân tức giận khoát tay nói:
- “Không cưới xin gì nữa! Toàn Binh, cậu về nhà nói với bố cậu rằng tôi không gả con gái cho nhà ông ta nữa, giờ không gả, sau này cũng không gả, vĩnh viễn sẽ không gả nữa!”
- “Mẹ, con xin mẹ đấy! Con và Toàn Binh yêu nhau thật lòng, mẹ, mẹ vì con mà nhẫn nhịn một lần này đi, mẹ...”
- “Mẹ đâu còn mặt mũi nào mà tới khách sạn nữa, muốn đi thì mọi người đi đi, mẹ không đi!”
Tưởng Lệ Vân nói rồi đi thẳng lên phòng ngủ, bà cũng giận đến phát khóc rồi.
Toàn binh lúc này chẳng giám nói gì nữa, cậu ta tự biết là lỗi do bên nhà mình, cậu ta cũng hiểu tính khí của mẹ vợ, vì muốn được kết hôn với Tiểu Quyên nên cậu cũng đã hết sức chịu đựng, giờ thì chỉ còn nước nhìn Tiểu Quyên cầu cứu.
Tiểu Quyên cũng chỉ biết nhìn cầu cứu cha mình. Lý Vân Cương biết vợ mình chỉ là tức giận mà nói như vậy chứ làm sao mà không đính hôn được, khách khứa đều sắp đến cả rồi. Ông quay lại nói với cậu con trai:
- “Chấn Hoa, con có lo được chuyện tìm khách sạn không, vấn đề là thời gian gấp quá rồi.”
Mặc dù sản nghiệp nhà họ Liễu rất lớn nhưng họ lại chưa bao giờ bước chân vào lĩnh vực kinh doanh nhà hàng khách sạn, vậy nên mỗi lần đặt tiệc đều phải nhờ người đặt giúp. Liễu Chấn Hoa nghe cha hỏi vậy thì gượng cười:
- “Cha, cha coi bây giờ là mấy giờ rồi? Các khách sạn cao cấp một chút đều phải đặt trước một hai tuần mới có chỗ, còn các khách sạn loại trung thì rất nhiều nhưng cha có muốn lễ đính hôn của con gái cha tổ chức ở đó không?”
Lý Vân Cương nghĩ một lát rồi rút điện thoại ra gọi cho Đường Sinh kể hết tình hình.
- “Khách sạn Trung Hoài, Đường Sinh sẽ lo mọi việc. Chấn Hoa, con cho người đến khách sạn chuyển đồ, cha sẽ thông báo cho khách khứa đổi địa điểm tổ chức. Tôi sẽ không chấp nhận chuyện như thế này một lần nữa đâu. Toàn Binh, nếu không phải vì anh thương yêu con gái tôi thật lòng thì đừng mong tôi nhịn chuyện này!”
Lúc này mọi người mới chia nhau ra làm việc, Toàn Binh cùng Tiểu Quyên cũng sang nhà bên kia để thông báo mọi việc. Hai người vừa đi thì Liễu Vân Huệ đến.
Từ trước đến nay, Liễu Vân Huệ rất ít khi đến nhà anh hai, phần vì công việc của hai người đều bận rộn, muốn gặp mặt cũng không nhất thiết phải đến tận nhà. Phần khác, giữa Vân Huệ và chị dâu Tưởng Lệ Vân cũng có chút xa cách, nhưng vì hôm nay là lễ đính hôn của cháu gái nên bà mới tới.
Tưởng Lệ Vân do mới nghe chồng kể về chuyện vừa xảy ra nên cũng có cách nhìn khác đối với Liễu Vân Huệ và Đường Sinh. Hôm nay Vân Huệ lại chịu bỏ qua xích mích nhỏ để đến tận đây nên Tưởng Lệ Vân đành cố tỏ ra thân thiết mỉm cười với cô ta. Cuối cùng khi kể đến chuyện nhà họ Toàn bà buồn rầu nói:
- “Đấy, Huệ Vân, cô xem như vậy thì tôi còn đâu mặt mũi nào mà đến đó.”
- “Được rồi, được rồi. Ngày vui của con gái mà chị lại khóc lóc tỷ tê làm cái gì? Không sợ cô em này cười cho hay sao?”
- “Đến nước này rồi còn sợ cái gì nữa. Cô cười thì tôi không sợ, nhưng người ngoài cười tôi thật sự chịu không nổi.”
Liễu Vân Huệ cầm tay chị dâu khẽ mỉm cười rồi nói với anh hai:
- “Anh, đừng nói gì đến chị dâu, nếu là em thì em cũng nổi giận, đừng mơ mà em gả con gái cho họ, chị dâu thế này là tử tế lắm rồi. Mà cái ông Toàn Trường Quân kia cũng là người có chức có quyền đấy chứ, không hiểu sao ông ta lại làm vậy nữa?”
Tưởng Lệ Vân cũng nắm chặt tay em chồng mà kể khổ. Chuyện này rút cuộc cũng có cái hay vì nó làm cho sự xa cách vốn có của hai người xóa nhòa đi không ít. Tưởng Lệ Vân lại than thở:
- Vân Huệ, trước kia chị dâu cũng có chỗ quá đáng, giờ cảm thấy rất có lỗi với em, nhưng em đừng để trong lòng đấy.”
Đến đây, tất cả những ghen ghét trong lòng đều nhờ câu nói đó mà tan biến hết. Liễu Huệ Vân vốn dĩ cũng là con người khoan dung độ lượng, hôm nay lại được nghe chị dâu chủ động hòa giải nên cũng cảm động đến rơi nước mắt, oán giận tích tụ trong ba năm trời cũng không cánh mà bay. Vân Huệ vỗ nhẹ tay chị dâu nói:
- “Chị dâu, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi. Oai phong của nhà họ Toàn có to mấy thì cũng còn kém xa Đường Thiên Tắc, hôm nay em sẽ thay chị lấy lại sỹ diện cho nhà họ Liễu.”
Nói xong Liễu Huệ Vân liền rút di dộng ra :
- Alô, là tôi, Liễu Vân Huệ đây. Hôm nay con gái anh trai tôi Liễu Vân Cương đính hôn, thông báo cho mấy người đến dự nha. Ừ, ở khách sạn Trung Hoài, 12 giờ, vậy nha.
Cô cúp điện thoại rồi lại gọi tiếp cho Đường Sinh:
- “Con đang trốn ở chỗ nào thế, hôm nay chị họ con đính hôn đấy biết không? Giúp bên nhà trai sắp xếp đi rồi gọi thêm mấy người nữa đến góp vui.”
Trong khi đó thì Đường Sinh đang ngồi ở nhà của Thường vụ Tỉnh Ủy, Tư lệnh Quân khu Tỉnh Vệ Danh Phủ cùng với một số người khác là Cao Ngọc Mỹ và hai chị em nhà Cao Tiểu Sơn. Sáng nay Cao Tiểu San đã gọi nói rằng Tư lệnh Vệ cần gặp hắn vì chuyện cha của Cao Ngọc Mỹ là Cao Hoành Kiếm.
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương