Cực phẩm thái tử gia
Chương 316 : Sự va chạm mới (6)
…. Khi gặp mặt khó có thể nào quên, gió đông nhẹ nhàng cũng làm cho muôn hoa tàn… Đường Sinh ngồi trong nhà hát nổi tiếng của Thành Phố Nam Phong, chân còn dậm theo tiếng nhạc Cao Ngọc Mỹ và Chị Trần mỗi người ngồi một bên hắn, tay hắn còn đang đánh nhịp, những người nào nghe nhạc này đều mê.
Buổi sáng hắn ở yên trong khách sạn, buổi chiều hẹn Đường Cẩn ở đây, hôm nay là chủ nhật ngày mai Đường Cẩn phải đi học nhưng Đường Sinh tạm thời vẫn chưa rời khỏi đây được bởi vì vẫn còn chút chuyện cần phải giải quyết xong mới đi được, làm việc là không thể để lại đuôi, lần này hắn quyết định lật đổ nhà họ Tần.
Sợ gì nhà đó có nhà họ Vương trong Kinh thành làm hậu thuẫn, một khi nhà đó đã phạm luật hình sự thì bất cứ ai cũng không thể bảo vệ được, có Mã Tái Hưng thu thập những tài liệu liên quan đến Tần Quang Viễn thì đã thành công một nửa rồi, ông ta bị Tần Quang Viễn chèn ép một năm nay rồi trong lòng không âm thầm chuẩn bị chống trả sao? Đó là chuyện không thể nào, chỉ sợ Ông Mã đã sớm chuẩn bị một đống tài liệu để đối phó với Tần Quang Viễn rồi thôi, mấy đứa con cháu nhà họ Tần kia đúng là rách trời rơi xuống mà, chỉ cần việc dung túng cho con cháu dựa vào quyền lực của ông ta mà lộng hành thôi cũng đủ làm cho Tần Quang Viễn sang một trang khác rồi.
Khi Đường Cẩn tới thì cũng hơn hai giờ rồi, nhưng điều mà hắn không ngờ là mẹ của hắn lại đi cùng Đường Cẩn tới, Đường Sinh cuống quýt đứng dậy đón mẹ ánh mắt nhìn Đường Cẩn dò xét ý muốn hỏi rằng là cô ấy nói bí mật này với mẹ mình à? Đường Cẩn khẽ mỉm cười lắc đầu, Liễu Vân Huệ nhìn con trai một cái.
- “A, mẹ sao mẹ lại tới đây vậy.?”
Đường Sinh cười ngượng nói, Cao Ngọc Mỹ và chị Trần cũng vội vã đứng dậy.
- “Con ở Giang Lăng chốn trường bỏ học, con tưởng ma không biết quỷ không hay ư? Con cho mẹ là đồ ngốc à? Còn dám quay về tỉnh làm mưa làm gió à? Nghe nói con đã đánh cho cháu của Tần Quang Viễn là Tần Hải Binh tàn phế rồi lại còn làm liên luỵ tới nhà họ Liễu nữa.”
Đường Sinh tỏ vẻ vô tội lắc đầu,
- “Sao lại là con đánh chứ? Con hiền lành tốt bụng thế này làm sao mà ra tay độc ác vậy chứ ? đúng không chị Trần ?”
- “Đúng vậy, Đường phu nhân, là tôi đánh bọn họ tàn phế đấy không liên quan gì đến Tiểu Thiếu gia đâu ạ.”
Chị Trần tự nhiên nhận tội thay cho Đường Sinh.
Liễu Vân Huệ nhận ra ngay chị Trần vì cô ấy đã nhận được điện thoại của Lão gia từ Kinh Thành gọi tới nói về chuyện của Đường Sinh và chị Trần, lúc này khiến cho Liễu Vân Huệ bối rối nhưng dù sao thì chị Trần cũng cứu mạng con mình không nói đến chuyện tuổi tác của cô ấy thì cô ấy cũng trả giá bằng cả trái tim và thân thể của mình.
Ngoài ra Lão gia cũng đã nói rồi chị Trần chỉ là làm y vệ sau này để cô ấy đi theo Đường Sinh vậy, bởi vì tình trạng bệnh tình đó của Đường Sinh không thể chữa trị được, sợ là bên cạnh không thể thiếu người phụ nữ được chỉ có thể để chị Trần phải ‘Hy sinh’ vậy, trong lời nói của Lão gia còn có sự cảm kích cô ấy Liễu Vân Huệ cũng nghe ra.
Trong thâm tâm Liễu Vân Huệ lại nghĩ, bên cạnh con trai mình có thiếu phụ nữ đâu? Xem này La Sắc Sắc ư? Ninh Hân ư? Còn nữa con nhỏ nhà họ Cao Cao Ngọc Mỹ ? tất cả đều là những cô gái xuân sắc, nếu như cô ấy và con trai mình không có chuyện đó thì mình cũng không tin tuổi tác gì gì đó, La Sắc Sắc, Ninh Hân cũng chẳng hơn hắn bảy tám tuổi sao thế mà hắn lại chẳng chú ý đến rồi sao? Cao Ngọc Mỹ nhiều nhất cũng hơn một nửa tuổi của các cô ấy như vậy thử nói xem cũng có ngăn nổi đâu?
Những việc như thế này người làm mẹ như mình tốt nhất là giả bộ không biết gì hết nếu không thì xấu hổ chết, mà thân phận thì lại đặc biệt như thế có những chuyện chỉ biết trong lòng là được rồi không thể nói rõ được, giống như chuyện chị Trần trước mắt rõ ràng biết rằng cô ta và con trai mình có quan hệ không bình thường mình cứ nhất định phải tỏ ra mình đã biết chuyện cũng chẳng có ý nghĩa gì chỉ làm cho hai bên gặp nhau càng thấy xấu hổ mà thôi.
Ngồi xuống phòng trà riêng Liễu Vân Huệ cũng không có ý trách ai, ngược lại còn quay về hướng chị Trần cười thân thiết sau đó mới lấy tay chỉ vào trán con trai nói,
- “Con xem con đúng là thằng khốn mà về tới tỉnh thành mà không về nhà chứ? Có phải không muốn gặp mẹ nữa không?”
- “Ái, oan cho con quá à, chỉ là con vừa về tới thì đã gây chuyện rồi con đâu dám về nhà chứ? Sợ bị mẹ lột da.”
Hắn vừa nói lại vừa ôm tay mẹ lắc lắc,
- “Mẹ à cho con mượn mẹ một chút, con trai đêm nào cũng nhớ được mẹ ôm.”
Xì, Đường Cẩn, Ngọc Mỹ và chị Trần đều cười lên, Liễu Vân Huệ ôm con trai vào lòng véo vào má hắn nói,
- “Con chỉ nói vài câu với mẹ là hơn bất cứ cái gì, chuyện lần này gây ra cũng không nhỏ đúng không? Chấn động cả Thành uỷ rồi, sáng hôm nay nghe chừng Tỉnh uỷ cũng biết đến chuyện xảy ra ở Bệnh viện hôm qua chị Trần đánh thương người khác, ở địa phương không có quyền truy cứu cô ấy nhưng chuyện đã được bên trên biết đến thì cũng phải được giải quyết, Tần Quang Viễn là con rể của Lão gia nhà họ Vương là một trong những đối tượng được chú ý để bồi dưỡng, con thử nói xem con vừa về đến Tỉnh thì đã làm cho nhà họ Tần hỗn loạn hết cả lên lại còn làm liên luỵ tới nhà bác con nữa chứ? Rốt cục chuyện là như thế nào? Con nói đi.”
- “Thôi con chẳng nói đâu? Chỉ sợ con nói rồi mẹ cũng lại không tin biết đâu lại gọi ai đó tới lột da con ấy chứ, chị Trần chị nói đi.”
Mấy người phụ nữ lại cười lên, nhìn điệu bộ chu môi của Đường Cẩn thật đáng yêu, Liễu Vân Huệ ôm chặt con trai mình mặc dù trước mặt mọi người nhưng cô ấy chẳng hề che giấu tình yêu của mình dành cho con, mồm thì nói lột da, rút gân hắn nhưng đã lần nào làm thật đâu? Chị Trần nói một lượt về chuyện xảy ra tối qua Liễu Vân Huệ nghe xong liền chau mày nói anh cả mình cũng đúng thật là gọi điện tới trách oan Đường Sinh làm liên luỵ đến nhà họ Liễu chứ? Sao anh ấy không nói là Đường Sinh vì con gái anh ấy Liễu Tiểu Như mà mới ra mặt chứ? Đúng thật là ..
Khi chồng mình Thiên Tắc còn nắm quyền ở Nam Phong người nhà họ Liễu cứ tới suốt đặc biệt là nhóm con cháu cứ gọi Dượng nọ Dượng kia sao mà nghe ngọt thế, chỉ là con người Thiên Tắc rất nguyên tắc, tìm ông ta có chuyện thì được nhưng phải đường đường chính chính đừng có hy vọng đầu cơ trục lợi ở đây.
Dần dần người nhà họ Liễu cho rằng Đường Thiên Tắc nhát gan, sợ phiền phức, vô dụng về sau thì ít qua lại rồi, chờ khi Đường Thiên Tắc bị chuyển tới Giang Lăng thì lại càng xa lánh số lần qua nhà hầu như không có ngày lễ ngày tết cũng chẳng ai tới nhiều nhất cũng chỉ gọi điện hỏi thăm.
Tục ngữ có câu, bán anh em xa mua láng giềng gần, ở đây không phải nói đến người thân ở nơi xa mà người thân ở gần đi chăng nữa mà lâu lâu không qua lại cũng hoá xa, thật sự là không bằng người láng giềng mà, Liễu Vân Huệ cũng có qua lại với anh hai của mình nhưng chỉ là những tiếp xúc không thể tránh trên công việc cũng coi như là qua lại gần nhất còn về anh cả chị cả thì bọn họ bây giờ cũng chẳng thèm để ý tới mình nữa.
Người nhà họ Liễu đúng là giàu có con cháu đều kế thừa sự nghiệp của cha ông, sản nghiệp gia tộc rất lớn bọn họ ra ra vào vào đều là xe xịn, cuộc sống nhàn hạ, về bên quan chức thì cũng không có việc gì có tiền mà không giải quyết được, cho nên bọn họ cho rằng không có sự che chở của Dượng hai này thì cuộc sống của họ cũng rất tốt.
Chỉ duy nhất có chí hướng của con gái anh cả nhà họ Liễu - Liễu Tiểu Như là khác với mọi người, cô ấy theo đuổi lý tưởng của mình chữa bệnh cứu người, gia đình không phải là không có tiền cô ấy không phải là không biết hưởng thụ nhưng cô ấy thực sự yêu thích lý tưởng của mình và theo đuổi nó cho nên cô ấy mới làm việc ở bệnh viện.
Đến chồng cô ấy cũng là một nhân tài cùng lĩnh vực coi như là người đồng chí cùng chí hướng không ngờ tai hoạ lần này lại như trời giáng.
Chỉ sáng nay thôi người nhà họ Liễu không biết có bao nhiêu người đi tới Cục Cảnh sát, cả nhà anh cả Liễu Vân Trường đều đi, con trai cả Liễu Chấn Minh, con trai thứ hai Liễu Chấn Hưng, con trai thứ ba Liễu Chấn Thanh, con trai và con gái anh hai Liễu Vân Cương là Liễu Chấn Hoa và Liễu Tiểu Quyên cũng tới còn một đứa con gái của anh ấy đang học lớp 10 không đến và còn một đám con dâu nữa cũng tới.
Đây là đám người đang ở Cục Cảnh sát, đúng là đẹp mắt mà, người nhà họ Liễu là người có tiếng trên thương trường vậy mà hôm nay tất cả đều tới Cục Cảnh sát nhưng sự việc cũng khá là nghiêm trọng Liễu Tiểu Như và chồng là Chu Quân Phi đều là đương sự bị đưa tới Cục.
Buổi chiều tới ngưòi nhà họ Tần cũng nháo nhác tụ tập tới đây kêu gào loạn lên, bốn đứa con cháu nhà họ Tần bị người ta đánh gãy tay chân thử hỏi bọn họ làm sao mà không tức giận chứ? Ai ai cũng đều tức giận như muốn xông lên đánh nhau với người nhà họ Liễu, nhưng Tần Quang Viễn đã chỉnh đốn bọn họ chỉ được kêu oan không được động chân động tay, thế lực của Đường Thiên Tắc ở Nam Phong cũng không nên coi thường, phải cẩn thận hành sự.
Tần Quang Viễn còn ngồi vững được sao? Thực sự ngồi không vững một chút nào trong lòng ông ta biết Ông Trần bí thư Thành uỷ đang chờ xem chuyện nực cười của mình đây.
Hơn ba giờ chiều Tần Quang Viễn nhận được điện thoại của Văn phòng UBND Thành Phố là Bí thư Trần thông báo cho ông ta đến Văn phòng UBND Thành Phố họp gấp.
Đợi Tần Quang Viễn đến Phòng họp UBND Thành Phố ở đây mọi người đã đang chờ sẵn, Bí thư Thành uỷ Trần Tử Chân, Ban kỷ luật Thành Phố Bí thư Trương Hoa Vân, Ban chính trị pháp lý bí thư Lưu Quyền Hà, bọn họ cùng với một người đàn ông khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, đây chẳng phải người vừa mới tới Hồng Triệu Cương sao?
Làm một Chủ tịch Thành phố Nam Phong Tần Quang Viễn cũng từng gặp vị mới tới nhậm chức Hồng Triệu Cương này, ông ta là Phó bí thư ban Kỷ luật Tỉnh, Giám đốc Viện kiểm sát tỉnh, Tần Quang Viễn mà không biết ông ta thì còn biết ai nữa, trong lòng Tần Quang Viễn cứ cảm thấy đi xuống.
Cùng lúc đó ở nhà hát nổi tiếng Đường Sinh cũng đi cùng Liễu Vân Huệ ra ngoài, “Chúng ta có phải đi tới Cục Cảnh sát không?”
Liễu Vân Huệ nhìn con trai một cái rồi đau khổ nói,
- “Bên ngoại nhà con vẫn còn đang trách mẹ có thể họ vẫn chưa gặp Liễu Tiểu Như nên chưa rõ tình hình, mẹ cũng không muốn đi giải thích cái gì cả nhưng mà nhà họ Liễu xảy ra chuyện này mẹ là thân con gái nhà họ Liễu mẹ đi nói chuyện với ông ngoại con, con thay mẹ tới đó đi nếu mọi người hỏi thì bảo mẹ không khoẻ, mẹ không muốn tức giận bọn họ thêm nữa.”
Lúc Đường Sinh định đi tới Cục Cảnh sát thì trong bệnh viện Vương Ngạn Đôn lại một lần nữa xuất hiện tại phòng bệnh đó, việc xảy ra tối qua hắn ta cũng nghe nói rồi, lại nghe chị họ mình nói anh rể đã bị triệu tập lên UBND Thành phố họp gấp thì trong lòng hắn ta tỏ ra rất bối rối.
Vương Ngạn Đôn nghe cuộc điện thoại gọi tới sắc mặt tự nhiên thay đổi, Vương Tương nhìn ra ngay vội vàng hỏi,
- “Làm sao vậy?’
Vương Ngạn Đôn chau mày hắn ta không thể ngờ rằng tình hình lại thay đổi nhanh như vậy, hắn ta hít một hơi thật sâu rồi nói với chị họ của mình,
- “Chị à, phiền phức to rồi, có người đã đưa những tài liệu liên quan của con cháu nhà họ Tần cho Ban kỷ luật tỉnh rồi.”
Mặt của Vương Tương cắt không còn một giọt máu,
- “Nhất định là Đường Thiên Tắc đã sui khiến ai đó rồi, xem ra lần này ông ta muốn lật đổ anh rể em rồi đây?”
- “Chị à không phải chuyện lật đổ hay không, tóm lại để mà nói thật ra anh rể vượt qua được thử thách thì nhà họ Vương sẽ không để cho anh ấy thiệt thòi đâu, nhưng Ban kỷ luật Tỉnh đã nhúng tay vào chuyện này thì không dễ đâu, không chừng chức vị Phó chủ tịch tỉnh lần này anh rể cũng đừng hy vọng.”
Vương Tương nghiến răng nghiến lợi trong lòng thầm nhắc tên Đường Thiên Tắc thật đáng căm hận,
- “Ngạn Đôn, có thể bảo Bí thư Lê nói....”
Vương Ngạn Đôn khẽ lắc đầu,
- “Em biết chị rất nóng lòng và mất phương hướng đúng không à? Trong lúc này bí thư Lê có thể tỏ rõ thái độ của ông ấy không? Chắc chắn là không đâu, nếu không có chứng cớ chính xác thì Ban kỷ luật Tỉnh sẽ không tuỳ tiện điều tra người khác đâu, việc này đã lên đến UBND Tỉnh rồi.”
- “Vậy anh rể cậu đi họp ở trên UBND Thành Phố lẽ nào lại là ....”
Vương Tương không dám nghĩ tới nữa tình cảnh đã rõ ràng nhà họ Tần làm sao thế này đây? Chỉ trong một đêm đứa con trai trên 95% trở thành người thực vật còn chồng thì bị Ban kỷ luật Tỉnh hỏi tới.
Bất thình lình Vương Tương cảm giác đất trời bỗng dưng mờ mịt, sau đó trong bóng tối hiện lên một khuôn mặt, khuôn mặt của Tiểu Đường Sinh!
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương