Cực phẩm thái tử gia
Chương 314 : Sự va chạm mới (4)
Thế nào gọi là oan gia ngõ hẹp? Vậy thì tình hình trước mắt có thể coi là như vậy, bảo mình ngồi yên không cần quan tâm sao? Lúc đó hắn cười. Bên kia Liễu Tiểu Như đã ngắt điện thoại rồi. Tình hình không cho phép cô nói nhiều với thằng phá gia chi tử đó.
Chỉ dựa vào thế lực của nhà họ Liễu thì muốn không bị nhà họ Tần kia bắt nạt là cũng khó. Đừng nói nhà người ta có chỗ dựa là nhà họ Vương ở Kinh Thành , mà dù là không có nhà họ Vương đó thì cũng không thể động đến cái ông Chủ tịch Thành Phố này được. Mình là thương nhân, còn người ta là làm chính trị, làm sao mà đấu nổi? Càng đấu thì càng khổ mình thôi.
Tuy nhiên trong con mắt của người nhà họ Liễu, Đường Thiên Tắc vì va chạm với Tần Quang Viễn mà bị đưa đến thành phố Giang Lăng. Thì họ làm sao dám chọc tức người ta đây? Vì thế Đường Sinh gọi điện hỏi, Liễu Tiểu Như chỉ nói qua qua về tình hình rồi vội vội vàng vàng cúp máy luôn. Cô không trông cậy gì vào họ nhà Đường cả.
Còn Đường Sinh bên này cũng không rõ cha mình quá khiêm tốn nên bị gia đình nhà vợ họ Liễu xem nhẹ. Nhà họ Liễu như vậy, Đường Thiên Tắc cũng không còn gì để nói nữa. Vậy thì mình cứ tiếp tục khiêm tốn là được rồi. Hắn là người có tính cách ngang tàng. Không nóng giận ngoài mặt nhưng bên trong thì lại so đo cao thấp.
Thử nói xem ngay cả cha cũng bị người ta xem thường. Con trai ông như mình đây thì coi là cái gì đây? Không đáng chút nào.Ôi, Đường Sinh nghĩ, hay là thôi chẳng thèm quan tâm nữa?
Nhưng vừa nghĩ đến mẹ một cái là hắn lại thấy rối như tơ vò. Không nể mặt cũng phải nể mũi. Dù sao thì mẹ mình cũng sẽ nghĩ. Kẻ làm con không thể có tính cách như chồng mình thế được. Còn trong lòng cha mẹ thực sự nghĩ như thế nào thì Đường Sinh cũng không biết được hết, Nhưng hắn biết cha mình không phải là người bụng dạ hẹp hòi. Nếu như nói họ nhà cậu hắn có chút thế lực thì là đúng thật, người trong thiên hạ mà, thôi cứ như vậy chăng?
Đúng vậy, để so sánh họ với người nhà họ Đường luôn nghĩ cho đất nước thì vẫn còn thua xa.Vì thế nên Đường Sinh trong lòng rất so đo những điều này.
Nếu như để mẹ biết chuyện này thì mình biết thừa là có gặp cũng không quan tâm. Ngoài mặt Mẹ không nói gì nhưng trong lòng hẳn là sẽ cảm thấy trống rỗng.
Nghĩ đến đây, Đường Sinh hít một hơi thật sâu. Hắn quay đầu lại nói với Lật Lệ:
Đừng lo bệnh tình của mẹ em, một hai ngày nữa là sẽ làm phẫu thuật mà. Tôi sẽ đi tìm chị họ tôi để thương lượng. Nếu như có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nha.Số điện thoại của tôi là…….
Ở một tầng khác trong bệnh viện, một nhóm người đang gây lộn với nhau .Hai bác sĩ của khoa nội đều bị những người nhà họ Tần đang kích động đánh cho, lại còn bị mắng thành “ bác sĩ thú ý rác rưởi vô dụng”
Người đánh người là một chàng thanh nên hai ba hai tư tuổi.
Người này là cháu của Tần Quang Viễn tên là Tần Hải Binh, là con trai của Tần Quang Trung, vốn tính kiêu ngạo. Người ta là đội trưởng quản lý một phân đội nào đó của thành phố.
Nửa đêm hôm nay người nhà họ Tần gọi chuyên gia của khoa nội Chu Quân Phi và một bác sĩ kinh nghiệm phong phú khác đến khám bệnh cho Tần Hải Dương, nghiên cứu vấn đề tai biến thần kinh não. Tình hình rất không lạc quan, vài câu nói đã khiến cho Vương Tương khóc lóc, Tần Hải Binh nóng giận liền mắng lớn cái bệnh viện này không có năng lực. Nhận lương cao mà không trị được bệnh cho bệnh nhân lại còn mở miệng nói toàn những lời bẩn thỉu. Chu Quân Phi là chuyên gia đã từng du học nên không chịu nổi những lời nhục mạ đó nên mới không nhịn nổi nói một câu là không có tố chất Kết quả là bị đánh cho thâm tím quầng mắt.
Chủ tịch thành phố Tần cũng ở đó. Chuyện này xảy ra rồi, sắc mặt ông thâm trầm dạy thằng cháu mình nhưng Tần Hải Binh vẫn không thôi đá thêm cho Chu Quân Phi hai cái nữa rồi mới bị kéo ra khỏi đám đông. Một bác sĩ khác đến để kéo người ra thì cũng bị đánh cho hai chưởng. Người nhà họ Tần dường như đang ngăn lại nhưng thực ra vẫn có hai người giữ một bên để bên kia đánh. Trong quá trình đó thì làm cho chủ nhiệm Chu –người có khí chất rất tốt bị đánh cho mặt mũi bầm dập. Đợi đến khi Liễu Tiểu Như chạy đến thì hai bên đã dừng tay rồi. Cô Liễu đỡ chồng mình sang một bên, lôi khăn tay ra rồi hỏi là tình hình gì.
Khi họ nói chuyện với nhau, chủ tịch thành phố Tần liền nháy mắt ra hiệu Tần Hải Binh nên quay về trước. Ai biết được cái thằng này lại không muốn đi lại còn hùng hùng hổ hổ:
Sợ cái gì chứ? Không trị khỏi bệnh cho người ta, lại còn bảo chết thì ai mà chịu được cơ chứ? Đánh hắn là đáng đời.
Vừa hay Đường Sinh gọi điện tới, Liễu Tiểu Như nói vội vàng hai ba câu rồi cúp máy luôn. Sau đó gọi cho cha mình. Nửa đêm thế này làm kinh động đến người nhà, cô cũng không muốn. Nhưng chồng mình bị đánh đến nông nỗi này thì cô không nuốt cơn giận được.Dù thế nào đi nữa cũng phải làm cho ra nhẽ, dù là không có kết quả gì tốt đẹp.
Tần Quang Viễn cũng sợ sẽ lớn chuyện nên mắt trừng trừng hung tợn nhìn thằng cháu. Rồi đi ra xin lỗi Chu Quân Phi:
Chủ nhiệm Chu à, thật là ngại quá đi mất. Bởi vì Tần Hải Dương bị như thế, người nhà tôi ai nấy đều mất bình tĩnh.Cậu phải thông cảm nha. Tôi thay nó xin lỗi cậu.
Chu Quân Phi còn có thể nói gì đây? Người ta là chủ tịch thành phố. Nỗi tức giận này phải nuốt xuống thôi. Anh ta liếc sang nhìn vợ một cái.
Liễu Tiểu Như sau khi nói chuyện với người nhà. Cha cô vừa nghe thấy chuyện như thế, ngay cả chủ tịch Tần cũng ở đó thì còn làm gì được? Cái nảy đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Em rể Đường Thiên Tắc chính là bị Tần Quang Viễn đẩy về Giang Lăng. Bây giờ ngay cả con rể mình cũng bị nhà họ Tần đánh. Chuyện này là sao? Người ta là người ức hiếp mình cơ mà. Có thực sự là mất kiểm soát cảm xúc hay không? Trong chút thời gian ngắn thì cũng chẳng có quyết đoán gì.
Liễu Tiểu Như vừa cúp cuộc gọi với cha. Cô cũng biết như thế là làm khó cho ông. Nhà họ Liễu ở Nam Phong cũng có thế lực và của cải không nhỏ. Nhưng về mặt quan trường thì không có chỗ dựa nào. Cô hai Liễu Vân Huệ là sở trưởng sở thẩm hạch của phòng tài chính tỉnh. Nhưng còn kém xa mới so sánh được với chủ tịch Tần.
Mặt khác, nhà họ Liễu cũng có một chút quan hệ trên phương diện chính trị. Nhưng đều là quan hệ lợi nhuận, một khi mà thực sự xảy ra chuyện gi rồi thì cũng không trông mong được.
Lúc này Tần Quang Viễn đích thân đến xin lỗi. Cũng coi như là mở ra con đường cho Chu Quân Phi. Liễu Tiểu Như liếc chồng mình. Cô hơi cúi đầu xuống. Ý cô là tự nhận mình lần này đen đủi rồi. Ai bảo người ta thế lực lớn thế cơ chứ? Chồng cô hai đã bị đẩy đến Giang Lăng rồi, họ Liễu nhà ta thì càng không được.
Thực ra, ông hai của nhà họ Liễu, Liễu Vân Trường là người khá là có năng lực. Ông là chủ tịch ngân hàng Nam Hối. Mánh khóe nhiều, ông cũng là nhân vật được nhiều người ủng hộ. Nhưng ông hầu như là có uy quyền trong giới thương nhân còn về mặt chính trị thì cũng gọi là có quan hệ nhưng không đủ để giúp đỡ.
Ví dụ như những chuyện như hôm nay, nếu như cố đến chạm mặt với nhà họ Tần một lần. Liễu Vân Trường cũng sẽ thấy chột dạ. Như vậy được sao?
Đáp án rất rõ ràng. Chắc chắn là không được rồi. Ông ta cũng biết vợ của Tần Quang Viễn là Vương Tương xuất thân không tầm thường, ai mà động vào cho được?
Vốn lẽ, Chu Quân Phi và Liễu Tiểu Như bị chọc mình đau thì mình chịu thì đã đành. Họ nghĩ nhiều chuyện cũng không hay, không bằng ít chuyện đi. Nhưng Tần gia lại có một tên súc vật không muốn để cho bớt chuyện. Tần Hải Binh lại chạy lên, rầm một cái chân đá vào Chu Quân Phi.
Mẹ mày chứ? Mày là cái thá gì? Lại dám để cho chủ tich Tần phải đi xin lỗi? Mày tưởng mày yên tâm thoải mái được rồi sao?
Cái cú đá này thực sự làm cho Liễu Tiểu Như nổi cơn tam bành mới nói:
Cậu quá đáng vừa thôi. Cậu thực sự cho rằng không còn vương pháp gì nữa hay sao? Nhà họ Liễu này sẽ kiện cậu, báo cảnh sát. Cô giận đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch ra. Cô lôi điện thoại ra gọi 110. Cô không tin Tần Quang Viễn kia có thể một tay che cả bầu trời.
Tần Quang Viễn bất giác sắc mặt trầm xuống, trong lòng thầm trách thằng cháu. Nhưng bị lời nói láo xược của Liễu Tiểu Như làm cho khó chịu thì thâm trầm không nói gì nữa.
Tần Hải Binh nhìn thấy chú mình không có phản ứng gì thì lại càng hăng. Hắn liền đi về phía trước giật cái điện thoại của Liễu Tiểu Như:
Cút đi con mẹ mày, mày thì hiểu cái gì là vương pháp? Ở Nam Phong, họ Tần này chính là vương pháp. Mày không chịu nghe ngóng gì à? Tần Hải Binh này có sợ ai bao giờ?
Cảnh tượng này làm cho mấy bác sĩ và y tá xung quanh sợ đến run chân run tay. Liễu Tiểu Như không kịp phòng vệ bị một chưởng đó làm văng cả điện thoại đi, lại tát vào mặt làm cho cô bị đánh như ngơ người đi. Chu Quân Phi không chịu được nổi giận đùng đùng.
Tao đánh mày này.
Tần Hải Binh cũng không đề phòng, không ngờ hắn lại dám ra tay, đánh cho tím mắt. Hắn không khỏi kêu lên một tiếng
Xông lên cho tao .
Kết quả là hiện trường rất hỗn loạn. Ba bốn người nhà họ Tần xông lên đánh Chu Quân Phi và Liễu Tiểu Như. Chưa đầy hai phút hai người đã nằm xuống sàn. Mặt toàn vết máu. Tất cả các bác sĩ y tá đều chạy ra xa. Nhưng không một ai dám báo cảnh sát.
Tao đá mày cái đồ tiện nhân. Mày lôi cái gì?
Tần Hải Binh che mắt của mình rồi lại một cú đá nữa vào bên xương hông của Liễu Tiểu Như.
Cái cảnh tượng này vừa lúc Đường Sinh và chị Trần khi lên lầu thì đã nhìn thấy rõ ràng. Ngọn lửa tức giận trong Đường Sinh đã nhen lên.
Nhưng hắn liếc mắt một cái nhìn thấy Tần Quang Viễn đứng ở đó. Thực ra không phải là Tần Quang Viễn không biết mà ngăn chặn cái cảnh tượng này xảy ra. Nhưng thực sự là nó diễn ra quá nhanh. Hai phút, chỉ vỏn vẹn trong hai phút thôi. Ông ta cũng lên tiếng quát rồi nhưng chẳng ai nghe thấy cả.
Tần gia uy phong quá. Hôm nay thì tôi được biết rồi. Chủ tịch thành phố Tần, ông tự mình ra đánh nhau sao? Thành Phố Nam Phong này có tin tức đặc biệt đây!.
Đường Sinhnổi giận đùng đùng nhưng hắn cũng không bộc phát luôn mà hắn châm chọc khiêu khích trước. Tất cả các bác sĩ y tá đứng hai bên chân đều run run nhìn cái cậu thanh niên này. Đây là ai vậy? Mấy người con cháu nhà họ Tần cũng ngừng lại nhìn sang.
Tần Quang Viễn đã từng gặp Đường Sinh. Thằng tiểu tử này đấu không hề ít với con mình. Người lớn của hai nhà không ít lần gặp nhau để giả bộ nói với nhau mấy lời khách sáo rồi.
Sao hắn lại đến đây? Nhà họ Liễu? Đúng rồi. Vợ của Đường Thiên Tắc là con gái nhà họ Liễu. Vị bác sĩ nữ này vừa nhắc đến họ Liễu, lẽ nào là người nhà họ Liễu? Nghĩ đến đây, Tần Quang Viễn hơi nhíu mày. Nếu như chuyện này mà Đường Thiên Tắc nhúng tay vào thì muốn nén chuyện này đi cũng không được.
Tuy Đường Thiên Tắc bây giờ ở mãi Giang Lăng xa xôi nhưng ở cái tỉnh này hắn vẫn có liên hệ với một số cán bộ. Ông ta từng là phó bí thư của thành ủy thành phố Nam Phong. Trong tay quyền chức cũng to. Những cán bộ trung tầng phía dưới thì không ít người là do ông ta cất nhắc. Ở trên cũng có khối kẻ nói giúp cho hắn.
Lần này Tần Quang Viễn thực sự phải nhíu mày rồi. Lại thêm chuyện bất hạnh của con mình vẫn còn chưa biết nên giải thích thế nào với tỉnh ủy đây. Bây giờ rối lại càng thêm rối, họa lại càng thêm họa.
Tần Hải Binh cũng từng gặp Đường Sinh. Hắn cũng đã từng giúp đỡ anh mình là Tần Hải Dương để đến tìm Đường Sinh tính sổ. Chỉ có điều là chưa làm gì được. Hai bên đấu với nhau bao lần nhưng bên nào cũng không chịu thiệt thòi.
Ôi, cứ tưởng là ai cơ, hóa ra lại là con trai của Đường Thiên Tắc.
Đường Sinh đi lên không nói lời nào. Hắn vung chân đã cho thằng súc sinh đó một cái lộn nhào. Lực của chân hắn rất mạnh, Tần Hải Binh không phòng ngự nên bị đánh cho kêu “á” một tiếng bay thẳng ra ngoài cũng khiến cho hai người nhà họ Tần khác bị xô ngã ra. Đường Sinh khi đá vẫn là còn niệm tình. Hắn vốn là muốn đá cho tên kia tàn phế luôn nhưng lại sợ về sau khó xử lý nên mới đá tượng trưng thế thôi. Bằng không nếu như đá tùy hứng thì hắn sẽ mất đi ưu thế.
Mày cút đi, mày tưởng mày là gì cơ chứ? Chuyện của thành phố bây giờ không lo lại lo chuyện của bệnh viện lúc nửa đêm? Lại còn đánh bác sĩ? Có biết tại sao tao đá mày không? Hai người này đều là anh chị họ của tao đấy. Bây giờ thì mày hiểu rồi chứ gì? Mày dưới lọng của kẻ chấp pháp làm lưu manh, mày sẽ hại chết chú mày đấy.
Một cái đá chân này đã làm cho cục diện trở nên kỳ lạ.Cũng đã gần hai giờ đêm rồi. Bệnh viện thật là ồn ào. Lúc này Tần Quang Viễn hừ lên một tiếng :
Báo cảnh sát đi.
Ông ta nói xong rồi đi vào phòng, ‘Xì, Ở Nam Phong này còn chưa đến lượt thằng nhãi ranh trẻ con như cậu lắm điều.’
Một người trong nhà họ Tần rút điện thoại ra. Đường Sinh cũng chẳng thèm để ý đến họ. Hắn đỡ Liễu Tiểu Như mặt đầy vết máu và nói:
Chị à, chị cũng báo cảnh sát đi. Xem ai bị tố cáo trước. Tuy trong cái xã hội này luật pháp không kiện toàn cho lắm nhưng cuối cùng thì cũng sẽ phải có thôi.
Tần Hải Binh lại nằm sấp xuống, rống lên:
Bọn mày đùng có ngăn tao Để tao đánh chết thằng khốn này đi
Hắn lại xông lên, thực ra cũng chẳng có ai kéo hắn. Những người khác của nhà họ Tần cũng nóng lòng muốn xông vào đạp Đường Sinh. Lúc này, họ cùng đứng lên.
Nhưng chị Trần sao để cho họ thực hiện được cơ chứ? Một bước lên trên, xuất chiêu tam chưởng ngũ túc khiên Tần Hải Binh và ba người con cháu nhà họ Tần lăn quay ra đất kêu rên thảm thiết. Nếu như Đường Sinh ra đòn còn niệm tình là vì hắn đã tính toán thâm sâu, thân phận của hắn không phù hợp lắm còn chị Trần thì không giống hắn, ra đòn không niệm tình đã khiến bốn tên nhà họ Trần ngã ra đất. Bốn người tổng cộng gãy mất 4 cái cả chân lẫn tay.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
100 chương
24 chương
1629 chương
1913 chương
33 chương