Cực phẩm thái tử gia
Chương 307 : Sóng gió ở tỉnh thành (4)
Sự xuất hiện đột ngột của Đường Sinh, không những khiến đám bạn tiểu thư công tử ngày xưa kinh ngạc, mà còn khiến Đường Cẩn hết sức ngạc nhiên. Trời ơi, tên xấu xa của tôi đến rồi.
Đường Sinh lúc này đã khác xưa nhiều rồi, hắn không còn là Đường Sinh của nửa năm về trước nữa. Tính hung bạo đã biến mất khỏi con người hắn, thay vào đó là sự thong dong hiếm có. Bọn Tạ Trường Quân thì không nói gì, nhưng Lê Hỷ Mỹ lại muốn trêu chọc.
- Chà, tên kia, sao bây giờ lại ở đây? Thật không nhận ra nữa, nửa năm không gặp rồi, ngươi cũng tiến bộ nhiều nhỉ?
Lê Hỷ Mỹ hơi khinh thường, rất nhanh chóng đã kìm nén được sự ngạc nhiên khi vừa mới gặp lại Đường Sinh. Tôi cũng thật sự muốn xem hắn tán gái thế nào?
Những người đi cùng cô ta, là Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung, Tỉnh Minh Khoan, Bảo Lệ Nhu cũng bĩu môi, đồ xấu xa kia, mày có làm được không?
Tần Hải Dương giật mình, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, sao lại gặp lại tên sao chổi này? Xui xẻo vậy sao?
Nhưng họ Đường kia hình như gan dạ hơn hồi trước rồi, vừa bước lên trước một bước liền ôm lấy cái eo mềm mại của Đường Cẩn. Vẫn bộ mặt như muốn dạy Tần Hải Dương cách tán gái đó, rồi nói với Đường Cẩn
- Này bạn xinh đẹp, tôi tán bạn nhé!
Dám nói như vậy, tên tiểu tử này cũng gan dạ quá?
Đường Cẩn bị sự xuất hiện đột ngột của hắn làm cho ngẩn người, hoàn toàn không kịp phản ứng lại. Cho đến khi tay bị nắm chặt, cô mới có phản ứng đầu tiên là nắm chặt tay hắn, lại thấy đáy mắt hắn có nụ cười nghịch ngợm, liền biết hắn đang trêu chọc Tần Hải Dương
- Ừ.
Nghe Đường Cẩn xấu hổ ừ một tiếng, mấy người đứng gần đó đều sững sờ, Tần Hải Dương chỉ còn biết há hốc mồm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Sinh còn chút vui cười
- Tôi nói họ Tần kia, nửa năm rồi không gặp, tại sao cậu càng ngày càng kém đi vậy? Dùng chiêu lưu manh để cướp người ngay trước cổng trường? Uy danh của Chủ tịch thành phố Tần Quang Viễn đều bị cậu làm mất rồi. Cậu không tán gái giỏi bằng tôi cũng như tôi không hung ác được bằng cậu vậy. Giữa hai chúng ta không thể so sánh với nhau được, đó là sự khác biệt giữa người với súc vật, tôi sẽ dạy bảo cậu nhiều hơn nữa!
Nhị Thế Tổ cười ha hả, lại nói với Đường Cẩn:
- Cô nàng xinh đẹp, sau này tôi sẽ là bạn trai của cô, đồng ý thì hôn tôi một cái.
Mọi người đều nghĩ Đường Sinh ngu ngốc quá rồi, nhưng hành động của Đường Cẩn lại khiến họ sững sờ. Cô bước lên rồi hôn vào một bên má Đường Sinh, còn cười với vẻ bẽn lẽn. Ách, không phải tôi bị hoa mắt chứ? Là sự thật sao?
Đường Sinh lại một lần nữa trêu chọc Tần Hải Dương khi cậu ta đang sững sờ:
- Thấy rồi chứ? Đây mới là cảnh giới cao nhất của tán gái. Đến lúc này, phải tản mác ra được một không khí lạnh thấu xương. Với loại không khí mà ngươi tạo nên chắc chỉ có heo nái mới thích thú mà thôi.
- Nếu tôi là Tần Hải Dương chắc chắn sẽ không chịu nổi, chắc rồi sẽ bột phát thôi. Hắn chắc chắn đã bị đùa giỡn, Đường Cẩn này chắc chắn có quen biết với Đường Sinh từ trước?
Thật ra không những chỉ có gã phản ứng lại, Lê Hỷ Mỹ, Tạ Trường Quân cũng bắt đầu phản ứng lại rồi, đang diễn kịch sao?
Tần Hải Dương bước lên trước một bước, đấm một đấm vào mặt Đường Sinh, nhưng hắn đã bị rượu khống chế rồi, làm sao còn đánh được ai nữa chứ ?
Đường Sinh vừa nhấc chân, đá Tần Hải Dương một cú khiến hắn bay xa ba mét, giống như trong phim vậy. Cú đá này quá mạnh. Vốn dĩ Tần Hải Dương định đấm Đường Sinh một cú vào mặt, tao lại có thể để cho mày đùa giỡn được sao? Khiến mắt ngươi biến thành mắt cú mèo, rồi kéo người con gái của mày đi, thử xem hai chúng ta ai mạnh hơn? Nào ngờ, cậu ta đã suy nghĩ nhiều quá rồi !
Cú đấm kia chỉ còn thiếu một chút nữa mới đánh trúng được Đường Sinh, nhưng lại bị một cú đá của hắn đá văng ra xa.
Cú đá của Đường Sinh có thể coi như là đã nương tay lắm rồi, hắn đá một cú vào bụng gã, khiến gã ngã văng ra, mông nện mạnh xuống mặt đường. Sau đó do lực đá quá mạnh, nên gã ngã chổng vó, lăn một vòng nữa mới dừng lại được.
Một Tần thiếu gia vừa rồi còn uy phong như vậy, trong chốc lát biến thành một hồ lô lăn tròn, với gã mà nói, cú đá này quá ác độc. Gã cảm thấy trời đất xoay chuyển, bữa cơm trưa còn chưa kịp tiêu hóa liền bị nôn ra ngoài, gã quỳ trên đất mà nôn ọe.
- Mày là cái quái gì chứ?
Đường Sinh thu lại nụ cười ban đầu trên mặt, rồi đanh mặt nói
- Dám tán tỉnh người con gái của tao sao? Mày xứng không? Đừng nói bộ dạng chó của mày bây giờ, mày có trở thành anh tài cũng không xứng, hiểu chưa?
- Đường…., Đường Sinh, mày, hãy đợi đấy, loại như mày, đừng chạy đi đâu hết, chúng ta ai mạnh người đó làm lớn.
Đường Sinh mỉm cười
- Loại rác rưởi như mày mà cũng xứng để thách thức với tao sao? Mày có dám một đấu một không? Tao chấp mày dùng hết sức, tao chỉ cần dùng một chân thôi cũng khiến mày thất bại thảm hại rồi, mày tin không? Nếu không phục chúng ta tìm một nơi nào đó để đọ sức đi? Chút bản lĩnh của mày, tao còn không biết sao? Về nhà ôm chân mẹ trước, sau đó là khóc lóc kể lể, sau đó sẽ nói, mẹ, con lại bị Đường Sinh đánh, nhưng con thật sự đánh không nổi hắn. Nếu mẹ mặc kệ, lại tìm tới cha cầu cứu, cha, cha trả thù Đường Sinh thay con đi được không? Chà, cứ gọi cả nhà ba người của ngươi đến đây.
Những câu này chỉ là nói móc, khiến Tần Hải Dương nhục nhã tới cực điểm, bọn Tạ Trường Quân đều gượng cười .
Họ thật sự không ngờ được Đường Sinh chỉ dùng một cước đã đá Tần Hải Dương bay xa tới hơn ba mét như vậy, quá khoa trương rồi! Trước đây cũng từng nghe nói hắn luyện võ công, nhưng cũng chưa thấy hắn đánh người hung dữ như vậy. Hôm nay lại thể hiện quá đà, công phu lại quá thâm hậu?
Lại nói trước kia Đường Sinh đối nhân xử thế cũng có chừng mực, bởi hắn sợ lại gây thêm phiền phức cho mẹ hắn. Lúc đó nếu xảy ra chuyện gì mà hắn tự xử lý không được, mẹ hắn đều đến xử lý giúp. Vì vậy khi đánh người hắn cũng cẩn trọng, có thể dùng hết mười phần sức lực thì hắn chỉ dùng bảy phần mà thôi.
Còn bây giờ, Đường Sinh không cho rằng có chuyện gì mà mình thu xếp không nổi nữa, vì vậy khi đánh người cũng có thể đánh cho thoải mái. Nếu đánh nó không mạnh tay đó là còn không nỡ lòng, hoặc hắn có cách nghĩ gì khác. Còn nếu đánh ngươi mạnh tay cũng không có gì để sợ, bây giờ có rất nhiều việc hắn có thể tự mình làm chủ rồi.
- Hừ, chó cắn nhau mà thôi, họ Đường kia, mày biến mất nửa năm nay, sao lại dám xuất hiện tại trường này nữa? Đã quên những gì tao nói rồi sao?
Lê Hỷ Mỹ lười biếng liếc nhìn Tần Hải Dương đang nằm trên đường đang bị nhiều học sinh tan học đứng vây quanh trong ngoài kia, chà, Tần công tử, ngươi như vậy sao được? Sao có thể nôn trên đường vậy chứ? Phải biết quý trọng công sức của những người lao công chứ, thật quá đáng!
Cũng không biết có bao nhiêu người cười trên nỗi đau của họ Tần kia. Tần Hải Dương khiến nhiều người căm hận, có thể nói là gieo rắc thù hận khắp nơi.
Đương nhiên, kẻ ra tay Đường Sinh này cũng không hơn gã là bao. Cũng như Lê Hỷ Mỹ nói, bọn họ cũng chỉ là chó cắn nhau mà thôi.
Cũng chỉ vì hình tượng của Đường Sinh trong lòng những học sinh trường này quá xấu, có người còn nói hắn không bằng Tần Hải Dương nữa. Họ Tần là loài súc vật phá hoại, Đường Sinh là loại người không ra người, có nhiều người còn nói Đường Sinh không ác độc bằng Tần Hải Dương, nhưng cũng có những người nói nếu đem hai người họ ra phán xét, Tần Hải Dương chắc chắn bị tử hình, còn Đường Sinh thấp nhất cũng bị án tử hoặc chung thân!
Nhưng thật không ngờ, Đường Cẩn, cô học trò vừa mới vào trường đã được bầu làm hoa khôi lại là bạn gái của loại người như Đường Sinh?
Bởi vì như vậy, nên trong mắt nhiều người, hình tượng Đường Cẩn xuống dốc không phanh. Bởi bọn họ cho rằng phẩm chất của Đường Sinh quá thấp, những đứa con gái đi cùng với hắn liệu cao thượng và tốt đẹp được bao nhiêu? Có lẽ chỉ là loại con gái đáng thương bị loại ngươi như Đường Sinh ức hiếp mà thôi!
Từ khi xuyên quá khứ đến nay Đường Sinh chưa từng học ở trường Nam Phong, mà đi thẳng tới Giang Lăng, vì vậy nên hình tượng của hắn trong lòng mọi người ở đây vẫn như trước, dường như chưa thay đổi gì. Vì vậy mấy ngày ở đây Đường Cẩn đã nghe không ít những lời bàn tán không mấy tốt đẹp về Đường Sinh trước kia.
Nhưng Đường Cẩn không tin Đường Sinh thật sự hư hỏng như vậy, hắn cũng chỉ là có chút trăng hoa, thương hoa tiếc nguyệt vậy thôi, cũng không có gì ác.
Tình yêu có thể bao dung tất cả. Trong lòng Đường Cẩn, phàm là những người nói xấu sau lưng Đường Sinh, cô đều không thèm để ý đến họ. Ai cho phép họ nói người trong lòng mình là xấu xa chứ ? Nghĩ lại những việc Đường Sinh làm ở Giang Lăng, cơ bản hắn là người tốt mà.
Không ai trách được suy nghĩ ấy của Đường Cẩn, vẫn là câu nói đó, có tình yêu thì mọi thứ đều có thể bao dung, bất kể đúng hay sai.
Lúc này nghe Lê Hỷ Mỹ nói gì mà chó cắn chó, Đường Cẩn đã cảm thấy khó chịu rồi. Đôi mắt xinh đẹp của cô lạnh lùng nhìn cô ta một cái.
Nhưng Lê Hỷ Mỹ lại không biết, cô cũng không để ý đến Đường Cẩn, chỉ tập trung nhìn Đường Sinh. Nhưng bọn Tạ Trường Quân đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Cẩn nhìn Lê Hỷ Mỹ, chà, cô bé này cũng có cá tính đấy, nhưng chỉ nhìn ánh mắt đã biết có tâm ý rồi.
Lại nói ai cũng biết trước mặt Lê Hỷ Mỹ, Đường Sinh chỉ là một con mèo ngoan ngoãn mà thôi, có lẽ hắn chỉ nghe tiếng của Lê Hỷ Mỹ thôi đã run rẩy rồi?
Đó là trước kia, nhưng bây giờ nếu Đường Sinh run rẩy mới là lạ. Hắn nhìn Lê Hỷ Mỹ đang nhìn mình uy hiếp, không khỏi bật cười
- Chị Hỷ nhi, em phải nói chị rất xinh đẹp, nhưng em cũng không thể nảy sinh bất kỳ dục vọng gì với chị được. Nửa năm không gặp rồi, chị dường như chưa thay đổi gì vậy? Chị ăn mặc như một người nam giả dạng, chà, chị đừng làm em đau lòng nữa, lúc nào cũng lo chị không lấy được chồng.
- Họ Đường chết tiệt kia, cậu có phải muốn chết hay không?
Lê Hỷ Mỹ rít lên, nhưng cô cũng không dám bước lên đánh người. Thật sự lực của cú đá vừa rồi của Đường Sinh vẫn còn ảnh hưởng đến cô, nếu chẳng may hắn nóng nảy đá luôn cô thì biết làm thế nào?
Với một đứa con gái vừa tùy hứng vừa bạo lực như Lê Hỷ Mỹ thì cũng chẳng có gì đáng để nói, Đường Sinh dứt khoát không thèm chú ý đến cô ta. Nhưng lại nói với bọn Tạ Trường Quân, Cố Tiểu Trung, Tỉnh Minh Khoan:
- Tôi nói, mấy người các người vẫn còn làm ‘vệ sĩ’ cho ‘anh Hỷ’ sao?
Tạ Trường Quân thâm trầm lướt nhìn Đường Sinh, lạnh lùng nói:
- Họ Đường kia, tránh xa tôi một chút, nếu tôi tức giận thì không khách khí với cậu đâu.
- Chà chà chà, cậu không phải muốn xả giận thay cho ‘anh Hỷ’ đó chứ? Vấn đề là cậu có bản lĩnh đó hay không? Cậu xem cậu cũng là công tử có tiếng tăm, nếu cũng giống như con chó họ Tần kia quỳ rạp trên đường nôn hết bữa trưa, như vậy thì còn hình tượng gì nữa? Có thể sẽ khiến cậu mãi mãi đánh mất tư cách theo đuổi ‘anh Hỷ’. Cậu xem xét đi, hình tượng đó thật khiến người ta sụp đổ, vì vậy nên trước khi thách đấu với tôi phải suy nghĩ kỹ một chút.
- Họ Đường kia, mày là cái thá gì? Tao đứng đây mày thử đụng vào ngón tay tôi xem?
Tỉnh Minh Khoan đột nhiên bước lên trước nói:
- Mày không sợ cha mày Đường Thiên Tắc sẽ bị điều xuống huyện và làm ở Huyện ủy sao? Hừ, mày muốn chơi trò gì vậy?
Đường Sinh không hề nói một lời, vừa nhấc chân lên, liền đá văng Tỉnh Minh Khoan, gã chỉ hét lên một tiếng kêu thất thần. Quả nhiên giống như Đường Sinh nói, tên lắm miệng đột xuất Tỉnh Minh Khoan đã lại trở thành ‘Tần Hải Dương’. Hắn còn làm ngã luôn cả Cố Tiểu Trung đang đứng bên cạnh. Những sự việc đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, khiến những người còn lại không kịp trở tay. Đợi đến lúc họ có phản ứng rồi, Tỉnh Minh Khoan cũng nôn ra hết bữa trưa.
- Tỉnh Minh Khoan, về nhà nói sự thật với cha mày, nói với lão tôi chỉ vào mũi Đường Sinh rồi nói, Đường Thiên Tắc có thể bị điều đến huyện, hắn liền đánh tôi, hừ, xem thử xem cha mày sẽ như thế nào? Tao nhớ không nhầm chứ, cha mày Tỉnh Tuấn An là Phó trưởng ban thường trực của Ban tuyên giáo tỉnh ủy nhỉ ? Là Phó trưởng ban thuộc cấp giám đốc, nhưng lão vẫn chưa đủ tư cách để góp ý chuyện đồng chí Đường Thiên Tắc bị điều đi hay không, tôi nói không sai chứ? Mày cho rằng cha mày rất quyền uy sao? Thật sự ông ta còn phải khom lưng nhiều lắm, ha ha…!
Sự châm chọc này, sự khiêu khích này, đem những món nợ cũ trả hết, họ Đường, mày được lắm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hỷ Mỹ biến sắc, Tạ Trường Quân cùng Cố Tiểu Trung thì trợn mắt, Tỉnh Minh Khoan quỳ mọp trên đất để nôn, con ngươi dịu dàng lóe sáng, vẻ mặt mọi người đều khác nhau, nhưng có chung một điểm đó là ngạc nhiên. Nếu là trước kia, Đường Sinh đâu dám đối đầu với bọn họ? Đã sớm tìm đường chạy rồi.
Hôm nay, tiểu tử này có phải uống nhầm thuốc rồi không? Uống phải máu gà hay sao? Lại dám hành động như vậy, đánh liên tiếp hai vị công tử.
Đường Sinh không hề quan tâm tới những điều đó, cầm tay Đường Cẩn chuẩn bị rời đi. Chân hơi nhúc nhích một chút, chỉ về phía Tần Hải Dương và Tỉnh Minh Khoan, cười nói:
- Hai người các ngươi cũng chung một kẻ thù, bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm tao để trả thù, đương nhiên, cũng đừng để tao coi thường chúng mày, đừng mách cho cha mẹ chúng mày biết. Sau này thấy tao thì tốt nhân nên tìm đường rút lui trước, các ngươi không động được vào Đường Sinh tao đây đâu, chỉ cha mẹ chúng mày mới có gan làm vậy thôi!
Câu nói này cũng đủ ác độc, khiến hai người đó cũng không dám về nói với cha mẹ chúng nữa. Đường Sinh chính là dùng chiêu khích tướng.
Đều là những thanh niên mười bảy mười tám tuổi, sợ nhất là không ngẩng nổi đầu trước mặt người khác. Vì vậy, chắc chắn chúng cũng sẽ không nói với người nhà. Nếu thật sự có năng lực thì tự mình sẽ trả thù, dựa vào cha mẹ đâu có ra đáng nam tử hán nữa? Tỉnh Minh Khoan nghiến răng nói:
- Họ Đường, liên lạc thế nào?
- Hừ, có thể gọi số di động của tôi bất cứ lúc nào. Nhưng buổi tối tôi không có thời gian, bởi vì phải tán gái mà! Đừng làm phiền tôi, muốn tìm lại công bằng, thì ban ngày được rồi, chỉ cần các ngươi muốn, thì tôi đây luôn sẵn sàng!
Đường Sinh đưa số điện thoại cho cậu ta.
Cứ như vậy, Nhị Thế Tổ của chúng ta sau khi trút giận liền nghênh ngang bước đi. Có lẽ chuyện xảy ra ngày hôm nay, ngày mai sẽ được loan truyền rộng rãi.
Trong đám học sinh đứng bên kia, có một đôi mắt cứ luôn dõi theo Đường Sinh. Gã chính là Phương Chấn, em trai Phương Huyên. Gã cũng không ngờ nửa năm sau Đường Sinh lại đột nhiên xuất hiện ở trường, còn nổi điên đánh hai tên Tần Hải Dương và Tỉnh Minh Khoan nữa.
Nhưng Phương Chấn cũng không định tay bắt mặt mừng, gã biết gã khác với bọn Đường Sinh. Mặc dù cha Đường Sinh bị điều đến thị trấn nhỏ Giang Lăng rồi, nhưng người ta dù sao cũng là công tử con nhà quan, Đường Thiên Tắc vẫn là cán bộ lớn ở Chính quyền cấp tỉnh đó thôi.
Mọi thứ xong xuôi, mọi người nhìn thấy xe Đường Sinh rời đi, có người còn thấy biển số xe là JL74444, biển số này rất đẹp !
Việc đầu tiên khi về nhà Phương Chấn nói cho cha là Phương Hoài Minh, mẹ là Lý Thục Viện nghe chính là chuyện tối hôm nay đã xảy ra ở cổng trường
- Cha, tiểu tử kia dám đánh Tần Hải Dương, cha của họ Tần là Chủ tịch thành phố Nam Phong, mẹ gã là Phó Giám đốc Tòa án Nhân dân tối cao tỉnh, chà!
Phương Hoài Minh liền chau mày, nhìn qua bà Lý Thục Viện
- Chà, em gái em không phải ở Tòa án Nhân dân tỉnh sao? Bảo cô ta ngày mai loan truyền ra, nói Tần Hải Dương bị đánh thảm thế nào, có lẽ mẹ của Tần Hải Dương sẽ biết được, bà nói xem thế nào?
- Làm như vậy liệu có kết thêm thù hận với nhà họ Đường hay không?
Lý Thục Viện không yên tâm, Phương Hoài Minh cười nói,
- Sợ gì? Cứ làm như vậy đi!
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương