Cực phẩm thái tử gia
Chương 299 : Hoan cư thời kỳ mới (phần 9)
Tên đeo kính dẫn bốn, năm vệ sĩ lên tầng ba:
- Bao vây toa lét cho ta, nhất định là ở trong này.
Mấy tên hung hăng đi vào, lúc sắp vào toa lét thì thấy Ninh Hân và Vương Tĩnh đi ra, hai chân tên đeo kính mềm nhũn, suýt ngã lăn ra đất. Trong nháy mắt y liền hiểu ra, trời đất ơi, không phải hai bà cô này đánh người đấy chứ?
Tên đeo kính và Ninh Hân khá quen biết, đó là chuyện ở Lô Hồ, y đảm nhiệm việc tuyển nhân viên, còn về Vương Tĩnh y lại càng quen, là phóng viên Vương ở tờ báo buổi chiều, nhiều nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh và các quan chức trong chính phủ đều biết đến phóng viên Vương, xong đời rồi.
Ninh Hân và Vương Tĩnh nhìn thấy tên đeo kính dẫn theo bốn năm tên vệ sĩ đi đến, liền hiểu ngay hai tên vừa nãy có liên quan đến y, tên đeo kính bước đến phía trước,:
- Này, bọn mày đến cửa thang máy chờ tao, đứng ở đây thật là chướng mắt, nhanh cút đi.
Mấy tên vệ sĩ không nhận ra Ninh Hân trong bộ thường phục, nhưng lại nhìn ra Vương Tĩnh, chỉ có điều bọn họ nhận ra cô nhưng cô không nhận ra bọn họ mà thôi. Bị tên đeo kính quát lớn, bọn họ liền quay đầu đi, tên đeo kính nghiêng mình tiến đến:
- Chính ủy Ninh.
Ninh Hân không dài dòng với hắn
- Hai tên rác rưởi dưới kia là người của anh đúng không? Không có mắt hay sao? Định giở trò à?
- À, Ninh Chính ủy, cũng không thể xem là như vậy được, chỉ là hôm nay bọn họ ở cùng tôi, họ là người thân thích ở đây của ông Đường Hải Quy…
- Tôi không cần biết bọn họ là ai, lát nữa sẽ có nhân viên an ninh đến xử lý việc này, anh đừng có gây rối nữa.
- Hiểu, tôi hiểu, không dám làm phiền hai cô…
Tên đeo kính thở dài, nghĩ thầm, ở Giang Lăng làm gì có ai vặn được Chính ủy Ninh. Y lau mồ hôi rồi dẫn người đi, việc này cần về bàn bạc thêm với lão Đường.
Hai tên bị đánh vẫn hùng hổ ở phía dưới, nói là muốn xem bắt được hai người phụ nữ như thế nào, hai thằng cha này đúng là không biết sống chết gì cả. Đợi tên đeo kính quay lại, Đường Dục không nén được cơn giận, Đường Hải Quy ngồi đối diện cũng trầm ngâm.
- Tam Thải, sao lại xảy ra chuyện này?
Đường Dục kìm nén cơn giận, mẹ nó chứ, ở Giang Lăng còn có kẻ dám vuốt râu hùm hay sao?
Tên đeo kính cười gượng:
- Ông chủ, tôi đã tìm xung quanh nhưng không thấy hai ngưới phụ nữ gây rối, tuy nhiên cũng có người nói là đã báo cảnh sát rồi.
- Cút, ngươi nói xem ngươi đã làm nên chuyện gì hả? Nhìn thấy có kẻ đánh người mà lại để nó chạy thoát. Thật là hồ đồ mà!
Tên đeo kính cúi gằm mặt xuống, trong này cũng không tiện giải thích gì nhiều, y nhìn Đường Dục với ánh mắt khó hiểu rồi rút ra ngoài. Đường Dục hơi giật mình, quay đầu nói với Đường Hải Quy:
- Chú yên tâm, chuyện này cháu nhất định sẽ điều tra rõ, nhất định phải lấy lại được công bằng.
Nói chuyện một lúc thì điện thoại reo, là của tên đeo kính gọi tới, biết là chuyện này có nội tình, Đường Dục liền bắt máy, tên đeo kính ở đầu dây bên kia hạ giọng nói Ninh Hân và Vương Tĩnh đã đánh người, Đường Dục cũng ủ rũ theo.
Ninh Hân và Vương Tĩnh? Sao các cô lại tùy tiện đánh người? Đường Dục nghĩ thầm, rồi liêc mắt về phía hai người thân thích của Đường Hải Quy, trước đây hai người này cũng cùng ở ngõ Lão Đường, là loại người mà Đường Dục không thèm nhìn tới dù chỉ bằng nửa con mắt.
Chỉ nghe giọng điệu hùng hổ của bọn chúng thôi là biết chúng đã đắc tội với Ninh Hân và Vương Tĩnh rồi, giở trò lưu manh sao? Phúc cho hai tên tiểu tử các ngươi mạng lớn, vẫn may chưa đụng chạm đến Nhị Thế Tổ, nếu không thì không biết sẽ chết như thế nào nữa. Nghĩ đến đây, Đường Dục liền giả vờ nói vào điện thoại:
- Chuyện này à, ngươi nhất định phải xử lý một cách thỏa đáng, có liên quan rất lớn đấy, ừ, đúng rồi, cứ như vậy đi, được, ta cúp máy đây.
Ông ta giả bộ dặn dò việc công ty, thật ra là muốn căn dặn tên đeo kính, phải có cách xoa dịu cả hai bên.
Tên đeo kính rất khó xử, mình phải thu xếp cái quái gì bây giờ? Y còn đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại kêu, là Đường Sinh, chắc chắn là Hân Ninh đã nói cho hắn biết chuyện này rồi, cả hai tay của tên đeo kính run lên, y vội bắt máy:
- Cậu Sinh, là tôi, Tam Thải đây.
Vừa báo danh y vừa giải thích chuyện của hai tên kia:
- Cậu Sinh, tôi không muốn gạt cậu, hai tên đó là người thân ở đây của Đường Hải Quy.
- Tôi cũng chẳng muốn để ý đến họ, có lừa gạt hay không là chuyện của anh, đến cả bọn họ anh cũng không lừa được. Sau này đừng có quanh quẩn ở đất Giang Lăng này nữa. Lại nói chuyện vừa nãy, chị Hân tôi sau này làm sao có thể xuất hiện đây? Anh tìm đại hai người phụ nữ, phối hợp với người bên phòng Trị an, tố cáo bọn chúng vô lễ nên mới bị đánh, bên nhân viên an ninh cũng không gọi các đương sự gặp mặt. Được rồi, cứ như vậy đi.
Về ông Đường Hải Quy này, Đường Sinh cũng muốn tiếp cận một chút, bản thân là đại gia lớn, dù sao cũng phải kéo ông ta đầu tư vào Giang Lăng, không thể để ông ta bỏ đi, cho nên hắn sẽ tạm thời bỏ qua những việc cỏn con. Ninh Hân là Chính uỷ đặc công, Vương Tĩnh là nhà báo có tiếng, không ngờ lại ra tay đánh người, việc này thật là mất mặt, cho nên cứ đánh lừa trước rồi tính sau.
- Cậu Sinh, việc này tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho cậu, có gì mạo phạm xin cậu bỏ qua.
Đường Sinh vốn dĩ cũng không làm gì, sau khi bước từ quán rượu ra, Ninh Hân tự lái xe về cơ quan. Bí thư Ninh cũng có xe riêng, ông ta đã lái xe đi rồi, Đường Sinh cầm chìa khóa xe của Vương Tĩnh, hai người cùng ngồi trên chiếc Mercedes Benz. Ngồi trong xe nói về chuyện nợ nần ở Thương mại thành, Vương Tĩnh vui vẻ :
- Còn nhớ đến chị cơ đấy, coi như em còn chút lương tâm, việc của Thương mại thành bây giờ chỉ là duy trì mà thôi, tất cả tiền đầu tư đều rút ra rồi. Bên đó còn một đống nợ chưa trả, lợi tức ngân hàng mỗi tháng đều làm chị đau đầu, em giúp chị giải quyết vấn đề này, chị…
- Chị làm sao?
Đường Sinh vừa lái xe vừa trêu chọc Vương Tĩnh, cô bật cười khanh khách.
- Chúng ta là ai với ai đây? Trên xe cũng có thể mà, nói nghiêm chỉnh, Đường Sinh, giải quyết được vấn đề của Thương mại thành thì chị đỡ đau đầu ngay.
- Còn cô Châu Lỵ kia không phải là cảm kích chị sao? Sao không bảo chồng mình là Lăng Quốc Hoành giúp chị giải quyết vấn đề này.
Vương Tĩnh thở dài:
- Ai nói là không giúp chứ, chuyện này không nói với cậu, Lăng Quốc Hoành thật ra đã thay Thương mại thành trình bày hạng mục chuyển nợ thành cổ phiếu, nhưng vẫn chưa có ý kiến phản hồi. Không phải là Tết rồi sao? Có thể là do chậm trễ, em nên nói với Quan Cẩn Du một tiếng.
- Chuyện hệ trọng này Đậu Đậu nói gì? Với cô ấy Quan Cẩn Du mới không phản ứng gì được, huống chi em và cô ấy rất trong sạch.
Vương Tĩnh hừ một tiếng:
- Ngủ với cô ấy không biết bao nhiêu lần, mà còn trong sạch ư? Không phải em cho rằng trò vui này là trong sạch đấy chứ? Nói gì thì nói, muốn “làm” cô ấy thật sự vô dụng không bằng trực tiếp “làm” Quan Cẩn Du đi. Cô gái này cũng đáng thương, cũng đã trên ba mươi rồi mà chưa biết mùi đời là gì, haiz, Đường Sinh, chị ủng hộ em!
Đường Sinh thật sự hết cách với nữ lưu manh này, tức giận nói:
- Nhìn bộ mặt lẳng lơ của chị xem, tìm một chỗ để làm chị trước nhé?.
- Thiếu gia tới cơn rồi, người ta còn chưa kịp chuẩn bị gì cả! Ê, ê, đừng có vượt đèn đỏ nha…
Chiếc Mercedes Benz vừa vượt đèn đỏ liền rẽ sang bên phải, cảnh sát giao thông chỉ vào chiếc Mercedes Benz, nhưng Đường Sinh đã tăng tốc phóng đi.
Đúng lúc đằng sau có một chiếc xe chạy đến, là Hoa Anh Tú. Khi Đường Sinh ngẩn người ra, Hoa Anh Tú đã chen đường khiến hắn ta dừng xe, từ việc lần trước đắc tội với người đẹp vẫn chưa có cơ hội gặp mặt để xin lỗi lần nào, nghe nói cô ta đã vào đội cảnh sát rồi.
Hai chiếc xe đều dừng lại, Hoa Anh Tú liền xuống xe. Lúc này cô không mặc trang phục cảnh sát, đội cảnh sát có quy định, những người không làm việc văn phòng đều mặc thường phục. Tiểu Hoa bây giờ là cô gái rất thời trang, dáng người duyên dáng. Cô mặc một chiếc quần jean bó sát làm nổi bật những đường cong quyến rũ, một chiếc áo jacket ngắn càng làm cho vóc dáng thon thả của cô thêm cao ráo. Người đẹp lạnh lùng mở cửa xe của Đường Sinh.
- Xuống xe, đã vượt đèn đỏ mà còn định chạy à? Anh uống rượu hay sao? Tôi nghĩ sẽ phải tạm giữ anh ba ngày.
Người đẹp lợi dụng công việc để trả thù cá nhân đây.
- Gì, không phải chứ? Cô Tú, hình như cô không ở trong đội cảnh sát giao thông thì phải, cái này rõ rang là lấy việc công làm việc tư, bên cạnh tôi còn có nhà báo đây này.
Hoa Anh Tú nghiêng đầu nhìn lướt qua Vương Tĩnh, lại không cho là như thế:
- Nhà báo cũng phải tôn trọng sự thực, chị Vương, chị nói xem, có đúng không?.
Tình cảm giữa Hoa Anh Tú và Vương Tĩnh rất tốt, chẳng lẽ lại không biết hay sao? Gần đây, Hoa Anh Tú và Vương Tĩnh đặc biệt gần gũi, gặp mặt Vương Tĩnh không ít lần, vả lại Vương Tĩnh lại là nhà báo, thường xuyên qua lại, hai người cũng dần quen nhau. Vương Tĩnh không biết giữa Hoa Anh Tú và Đường Sinh có ân oán gì, nhưng cũng đoán được hai người bọn họ quen nhau, giọng cô ta lúc này không tốt, nghe chừng cả hai người có điều mờ ám gì đây.
Trên thực tế Hoa Anh Tú là người đẹp, người con trai nào nhìn thấy cô ta cũng đều phải chảy nước miếng, huống chi cô ta còn là con gái của Phó Chủ tịch thường trực của thành phố.
Đường Sinh cười gượng:
- Tôi biết cô vẫn giữ ở trong lòng chuyện lần trước tôi đắc tội với cô, nếu không cô hãy đánh tôi một trận.
- Đường Sinh, anh nghĩ rằng tôi không thể đánh được anh hay sao. Nếu anh là đàn ông thì hãy cùng tôi đến “Bát cực ảo thủ quán”, tôi sẽ chờ anh ở đó.
- Được, chúng ta không gặp không về, ai sợ ai chứ.
Đường Sinh sẵn sàng đồng ý, sau đó đóng cửa xe đi tiếp.
Hoa Anh Tú cũng lái xe theo sau, hừ, cuối cùng cũng có cơ hội trút giận rồi, rồi xem anh có chịu cúi đầu gọi tôi là bà cô hay không.
Vì “Ảo Thủ Quán” và cảnh sát Giang Lăng đã ký hiệp nghị, bao gồm cả nhóm nhân viên đặc công ở trong đó, tất cả mọi người đến đây đều được nhận chương trình học để nâng cao kỹ năng phòng ngự, Hoa Anh Tú rất hay đến đây để tập luyện, cô là một trong những học viên xuất sắc nhất từ trước đến nay.
Trong quán, Đường Sinh và Hoa Anh Tú đứng đối mặt nhau, Vương Tĩnh làm trọng tài.
Đường Sinh thân thủ dù có kém, cũng không thua Hoa Anh Tú, huống hồ hắn lại rất khỏe, Hoa Anh Tú sao có thể là đối thủ của hắn. Hắn cũng chỉ định đùa cô ta một chút, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân xinh xắn của cô ta rồi tặc lưỡi.
Nhị Thế Tổ của chúng ta có cái tật là không thể chịu nổi khi nhìn mỹ nữ có đôi chân đẹp, Hoa Anh Tú, Quan Đậu Đậu và dì út của cô đều như vậy, hại “ngón chân giữa” của Đường Sinh không chịu nằm yên, trong đầu đều là những ý nghĩ xấu xa xoay chuyển, hơn nữa hắn lại còn bắt đầu liếm môi.
Hoa Anh Tú ít nhiều nhìn ra vấn đề, liền thầm mắng “đồ biến thái”, ngón chân nhúc nhích như muốn tìm chỗ giấu đi.
Đột nhiên kêu lên một tiếng, Hoa Anh Tú ra tay, cơ thể mềm dẻo hư hư thật thật làm người ta hoa cả mắt, Đường Sinh vừa duỗi tay ra tạo thế thủ vừa nói:
- Cảnh sát Hoa, tôi đúng là không biết Ảo thủ, nhưng Judo lại rất lợi hại đấy.
Dứt lời hắn liền tránh khỏi thế công của Hoa Anh Tú, hai tay nhanh nhẹn vung lên chụp về phía trước người Hoa Anh Tú. Cô ta kinh hãi, cú tấn công của hắn làm cô rất đau, con người này thật không thể chỉ đánh giá theo vẻ bề ngoài, thật lợi hai! Ý nghĩ trong đầu cô còn chưa dứt, Đường Sinh liền kéo vai cô, quay người, xoay mông, động tác mau lẹ, liền một mạch, lập tức Hoa Anh Tú nhận ra mình đã mất trọng tâm, hai chân đã bị nhấc lên khỏi mặt đất, khi Hoa Anh Tú cố phản ứng lại thì người đã bị ném bay ra ngoài.
Ầm một tiếng, cơ thể của cô bị quẳng lên tấm đệm dày đến ba mươi phân. Thật ra cô cũng không bị thương, nhưng Hoa Anh Tú không phục, nghiêng người chống tay định đứng dậy, nhưng Đường Sinh đã nhanh hơn, hắn bước tới đè cái thân thể nặng 70 kí lô của hắn lên vòng eo mảnh mai của cô, còn cưỡi lên người cô, hai tay vặn tréo hai chân của cô ta.
Hoa Anh Tú không thể đứng lên được, hai chân đã bị hắn vặn tréo, lại bị hắn cưỡi lên lưng, tên này dám vặn chân mình, thiếu chút nữa là chạm đến mặt hắn rồi.
- Ngươi, đồ vô lại, thế này đâu được tính là Ảo thủ?
- Tôi có nói là dùng Ảo thủ đấu với cô à? Cùng sử dụng sở trường đi, cô dùng Ảo thủ, tôi dùng Judo, khi gặp bọn côn đồ, cô có thể yêu cầu chúng đánh theo một môn võ nào đó sao? Thật ngu ngốc, cô mau chịu thua đi, nếu không tôi sẽ không nương tay đâu. Nói xong hắn liền dụi mông xuống.
Hoa Anh Tú chết khiếp, nhưng chỉ giãy dụa mà không thể đứng lên được. Hắn vẫn đè mông lên eo cô, cứ như vậy mà nhún nha nhún nhẩy, làm cô càng không thể chịu nổi. Đây mà gọi là đấu võ à, rõ ràng là rất khiếm nhã, đến Vương Tĩnh đứng xem bên cạnh cũng tròn mắt.
- Đồ lưu manh, thả tôi ra!
Hoa Anh Tú tức giận, muốn cào vào bàn chân trần của Đường Sinh nhưng cánh tay không thể cử động được, ngược lại mặt cô ở gần hơn, Hoa Anh Tú gắng sức nhoài người tới, vươn cổ ra cắn một cái.
- Á! Đường SInh hét lên thảm thiết, hắn đắc ý không được bao lâu phải thả Hoa Anh Tú ra, bàn chân hắn bị cô ta cắn đến chảy máu rồi. Hoa Anh Tú rất hung dữ, cắn một miếng lớn, còn không chịu nhả ra.
- Nhả ra, không chơi cắn người. Trọng tài, cứu tôi với.
Đường Sinh nằm sấp ở đó kêu la thảm thiết, Hoa Anh Tú hai tay ôm lấy chân Đường Sinh vẫn cắn không nhả, trong mắt đầy lệ, một mực quyết tâm: “Phải cắn chết ngươi”, cũng không ngại Đường Sinh bị thối chân.
Vương Tĩnh liền chạy đến:
- Nào, nào, Anh Tú, đừng cắn nữa, chảy máu rồi đây này.
Cô muốn tách hai người ra. Võ đài này thật náo nhiệt.
- Hắn là đồ lưu manh, tôi đánh chết hắn.
Hoa Anh Tú nới lỏng chân Đường Sinh, đẩy Vương Tĩnh ra rồi ngồi lên lưng hắn. Vừa rồi bị hắn cưỡi, bây giờ phải cưỡi lại. Sau đó cô đấm hắn túi bụi:
- Cho ngươi cưỡi này, cho ngươi cưỡi này, đánh chết ngươi.
Biết cô nổi cơn tam bành do bị hắn cưỡi lúc nãy, Đường Sinh không còn cách nào khác bèn cầu xin tha thứ:
- Tôi sai rồi được chưa? Bà cô, tôi nhận thua.
Vương Tĩnh lại kéo hai người ra, Hoa Anh Tú bị kéo đi vẫn không cam lòng, lại đạp vào mông Đường Sinh hai cái
- Đáng đời!
- Ồ. Tôi chẳnng biết nói gì, nhận thua là được chứ gì, sợ cô rồi đấy. Lại còn nói tôi là lưu manh, cô không biết Judo à? Judo chính là môn võ mà hai người ôm nhau mân mê (1)…Ái da!
Đường Sinh vừa mới lật người qua liền ăn ngay một cước lật úp mặt xuống đất.
- Mân mê cái đầu ngươi, đồ lưu manh, cưỡi lên người ta rồi mân mê. Thi đấu quốc tế chẳng có ai làm như thế cả.
(1) Chỗ này tác giả chơi chữ với từ “nhu”, một trong những nghĩa của nó là “nhào nặn”, mà Judo đọc theo âm HV là Nhu đạo, để thấy rõ hình thức chơi chữ này thì có lẽ phải “chuyển” câu nói của Đường Sinh thành thế này: Nhu đạo là một môn võ mà hai người ôm nhau nhu a nhu…
”Nhu a nhu”: có nghĩa là nhào nặn, nhào nặn. Ở đây tạm dịch là mân mê cho đỡ thô.
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương