Cực phẩm thái tử gia
Chương 296 : Hoan cư thời đại mới (5)
Bởi vì Đường Cẩn đi tỉnh thành, Đường Sinh cũng không muốn ở Giang Giáo gia viên nữa, thứ duy nhất đáng lưu luyến chính là nơi đó còn có Ninh Hân và Vương Tĩnh, chuyện các cô vụng trộm sống ở tại Giang Giáo gia viên, đến nay vẫn chưa bị Sắc Sắc, Mai Chước biết, việc này được giữ bí mật rất tốt.
Đường Sinh nghĩ sau này phần lớn thời gian phải ở tại Cẩn Sinh cung, thỉnh thoảng sẽ đi kiếm Ninh Hân mây mưa, thỉnh thoảng cũng đến nhà Đường Cẩn chơi.
Về phần ở Cẩn Sinh cung, không có phòng riêng dành cho chính mình, phần lớn thời gian đều vào ở trong phòng Sắc Sắc, rõ ràng cô có địa vị nữ chủ thứ nhất trong Cẩn Sinh cung, sắp theo thứ tự đến trước và sau, mặc dù không phân rõ thứ hạng với Mai Chước, cô xếp hạng trước Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ. Còn Ninh Hân, không có khả năng cùng các cô tiếp cận, Vương Tĩnh cũng sẽ không qua đây, cô và Ninh Hân là lá chắn bên ngoài.
- Trần tỷ, về sau xem nơi này là nhà mình nhé, Cao Ngọc Mỹ các cô cũng ở nơi này.
Đường Sinh vào phòng Sắc Sắc dạo một vòng sau đó đi qua bên Mai Chước, phong cách bày biện trong phòng hai cô không khác nhau nhiều lắm, phòng nào cũng phảng phất hương thơm dìu dịu từ da thịt mỗi người.
Trần tỷ theo thói quen kiểm tra xung quanh trước như một vệ sĩ vậy, cô luôn tìm hiểu xung quanh, nắm rõ mọi ngóc ngách trước như thế, nếu bắt đầu làm chuyện gì, cũng phải tiến hành sắp xếp chu đáo. Một người phục vụ dẫn Trần tỷ đi tìm hiểu xung quanh một vòng, vừa đi vừa giới thiệu.
Trong lúc đó, Mai Chước vội vàng chạy trở về, biết tiểu bại hoại này hai ngày không xuất hiện là bởi vì Đường Cẩn đến tỉnh thành, tâm tư tình cảm không được tốt, cũng kìm chế không gọi điện thoại cho hắn. Hôm nay rốt cục hắn đã xuất hiện. Mai Chước vừa vào đến phòng còn chưa kịp cởi áo khoác, đã bị Đường Sinh ôm hôn, hôn đến nỗi cô tối tăm mặt mũi, hôn đến đầu tóc rối bời, quần áo nhàu nát:
- Đủ chưa? Tiểu bại hoại.
- Sao có thể đủ đây?
Đường Sinh ôm chặt cô giáo Mai lúc này khuôn mặt đã đỏ bừng, tay dùng sức bóp mông cô mạnh hơn:
- Còn nhớ lần trước cũng như vậy, chị nằm trên sô pha, nhếch cái đó lên, để em hôn lên đó hơn nửa giờ đồng hồ.
Tay hắn tăng sức mạnh.
Mai Chước nhíu đôi mày thanh tú, nhẹ nhàng đấm hắn:
- Đừng giả vờ giả vịt, nghe nói cậu lại từ thủ đô mang về một món báu vật, cô ta đâu?
- Cái gì đây? Em không tin Cao Ngọc Mỹ không nói cho các chị biết? Kỳ thật Trần tỷ là người bị hại, chị ghen, vậy thì để em “chiếm đoạt” chị nhé.
- Cậu dám?
Bàn tay Mai Chước tát yêu trên gương mặt hắn, thuận thế ôm chặt, dịu dàng nói:
- Tôi, tôi sợ.
Nghĩ đến cái vật hung hãn kia của hắn, trong lòng liền sợ hãi, lại nghe Sắc Sắc kể chuyến đi Phượng Thành với hắn cô đã bị thê thảm như thế nào, Mai Chước càng sợ đến chân mềm nhũn ra.
- Em dùng phương thức dịu dàng nhất làm cùng Chước tỷ được không? Nếu chị đau thì cắn em, đấm em, cái gì cũng được.
Hai người đang thân mật, tiếng đập cửa vang lên, hẳn là Trần tỷ đã trở lại. Mai Chước vội đẩy hắn ra chỉnh lại quần áo. Đường Sinh chắc chắn là Trần tỷ nghe được bên trong có động tĩnh gì, cho nên mới gõ cửa, chủ yếu đến để làm quen Mai Chước.
Sau khi Đường Sinh giới thiệu cho hai người với nhau, Mai Chước và Trần tỷ bắt tay. Trần tỷ thầm kinh ngạc, mỹ nữ bên người tiểu thủ trưởng không ai kém cỏi cả, cũng không biết phải ghen tị với bao nhiêu người đây? Chỉ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Mai Chước, đã biết cô ta và tiểu thủ trưởng có quan hệ không được bình thường. Trần tỷ có ánh mắt rất sắc sảo, mặc dù Mai Chước muốn che giấu nhưng cũng vô dụng, trò chuyện vài câu, Trần tỷ liền đi ra ngoài.
Đường Sinh và Mai Chước bàn đến chuyện công ty:
- Chước, chúng ta tham gia một tay vào việc quản lý ngõ Lão Đường đi, để nó trong tay Đường Dục, em sợ khó có thể phát triển tốt được. Làm không tốt sẽ khiến rất nhiều người thất vọng, tháo dỡ cũng tháo dỡ rồi, nhưng việc xây dựng lại cũng rất quan trọng, đúng không?
- Cho chị một chút gợi ý đi, cậu nói kiểu ba phải này chị không hiểu, nếu chẳng may làm không vừa lòng cậu, còn không phải chị sẽ bị mắng sao?
Mai Chước vừa nói, vừa gạt tay Đường Sinh đang duỗi ra chạm vào người cô.
- Còn có chuyện này...
- Ừ, nói đi,
Đường Sinh lại đưa tay ra, Mai Chước hất ra không được, đành phải ngoan ngoãn dựa vào.
- Mẹ lại giới thiệu đối tượng, dường như sợ chị không gã đi được vậy, cậu nói phải làm sao bây giờ? Chị đau đầu quá.
- Hay là tối nay em đến ra mắt mẹ vợ? Nói ra hết, xem mẹ chị làm sao ăn thịt em?
Mai Chước trợn mắt, tức giận đấm hắn một đấm:
- Người ta nói chuyện đứng đắn, cậu thì nói bậy, không thèm để ý tới cậu nữa!
Cô làm bộ tức giận xoay người đưa lưng về phía Đường Sinh, đây là phong cách của Mai Chước, là cái kiểu con gái rượu làm nũng, trông rất thú vị.
Đường Sinh duỗi cánh tay ra ôm cô nàng vào lòng, Mai Chước khó có thể tránh người, tay phải tên bại hoại đáng giận nhất, bấu chặt bầu ngực khiến cô rùng người, năm ngón tay hắn co rút lại, toàn thân cô lập tức tê dại,
- Ai da, đồ bại hoại, cậu làm tôi đau!
- Còn chưa có dùng sức mà? Cái bánh bao rõ to, Chước à, chị và Sắc Sắc ngang nhau.
Đường Sinh ôm sát Mai Chước lúc này cả người mềm như bún, cô thở hỗn hển, quàng cánh tay qua ôm lấy cổ của tiểu tình nhân, Đường Sinh cúi đầu hôn đôi môi căng mọng của cô:
- Trong nước không cho cưới ba bốn vợ, không phải nước ngoài cũng không cho phép. Rốt cục là em muốn cưới chị, danh phận nước ngoài cũng là danh phận, lấy em nha?
- Lấy, bị cậu ức hiếp đến như vầy, dựa thì cũng dựa vào cậu rồi, chỉ có điều cậu nói cho tôi biết, tôi là bà xã thứ mấy của cậu?
Khi hỏi lời này, Mai Chước có cảm giác hàm răng mình tê rần, sống hai mươi mấy năm chưa từng nghĩ sẽ làm vợ bé của ai.
- Nói như vậy đi, bà xã chính là bà xã, chẳng phân biệt lớn nhỏ được chưa? Cho dù trên danh nghĩa thế nào, lòng em cũng xem bình đẳng như nhau.
- Thật sự không cam lòng, Đường Sinh.
Mai Chước dùng sức ôm sát cổ hắn, động tình nói:
- Nhưng yêu cái tên tiểu bại hoại nah2 cậu mất rồi, tôi cũng không biết có phải mình bị thần kinh hay không, tôi phát hiện nữ nhân tiếp xúc với cậu toàn bộ bị tinh thần kinh cả, hôn tôi thật mạnh đi. . .
Nếu không do di động vang lên, Đường Sinh thật muốn làm chuyện đó với Mai Chước ở trong này, hắn hiện giờ đã chịu không nổi, nói đùa đã bốc hỏa.
Là Quan Cẩn Du gọi tới, nói có một số việc cần bàn với Đường Sinh, thuận tiện buổi tối cùng nhau ăn cơm, là tiệc gia đình của Phó Chủ tịch thành phố Quan.
Đường Sinh có thể không nhận lời sao? Tiểu thủ trưởng quả nhiên là bận rộn, vậy thì phải huỷ cuộc hẹn với Đoan Mộc Yên rồi. Đường Sinh ngắt điện thoại nhìn Mai Chước nói:
- Buổi tối Quan Phó Chủ tịch thành phố mời khách, chị hãy đi trước giúp cô ấy nướng đồ ăn đi, muốn bàn chút chuyện, nướng mấy thứ em thích ăn đó.
- Tôi sao biết cậu thích ăn cái gì? Hơn nữa người ta không phải nữ đầu bếp của cậu! Không ngờ lại ra vẻ gia chủ sai bảo người ta?
- Ha ha, không sao cả, bữa chính ăn không ngon thì tìm bữa phụ, vậy thì mới Mai tổng tắm rửa sạch sẽ, cô sẽ là bữa ăn khuya của tôi.
- Cậu thật là xấu xa.
Mai Chước miệng mắng yêu, cánh tay càng dùng sức bám lấy cổ hắn :
- Ăn đi, cho cậu ăn cả đấy.
Giang cao giờ tan học, chiếc X5 đã dừng ở ven đường. Nhị Thế Tổ vẻ mặt hơi u buồn bởi vì lại nghĩ tới Đường Cẩn, tâm trạng không vui, ghé vào điểm bán sỉ thuốc lá mua một bao Trung Hoa, sau đó giống như dân xã hội đen, ngồi xổm ở nơi đó hút thuốc. Trần tỷ ngồi ở bên trong chiếc X5 nhìn tiểu thủ trưởng, rất muốn cười, đột nhiên phát hiện hắn cũng rất bình thường.
Đoan Mộc Yên mang theo cặp sách đi ra, liếc mắt một cái liền thấy phía đường đối diện, Đường Sinh đang ngoắc cô, tim không khỏi đập dồn.
Hắn thật sự đến đây, nghĩ là hắn nói giỡn thôi, cả một buổi chiều tâm tình rất là không yên, lo được lo mất, không nghĩ tới hắn đến đây thật.
Nếu hắn làm gì đó với mình thì sao? Làm gì thì cứ làm, không phải trong lòng mình vụng trộm thích hắn lắm sao? Hắn có khuyết điểm duy nhất là quá đào hoa. Đoan Mộc Yên tâm tình cực kỳ mâu thuẫn, giận chính mình vì thích một tên quỷ đa tình, lại vì chính mình lâm vào cảnh thầm mến hắn mà tức giận, ôi.
Bước đi nhẹ nhàng, dáng cao thon thả, cô mới mười sáu tuổi, cô mặc chiếc quần bò bó chặt thân thể mềm mại, áo jacket lông vũ, đôi núi lửa phía trước nhún nhẩy theo từng bước chân, tạo ra những đường cong lay động liện tục mê hoặc lòng người.
Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, mày liễu, mắt hạnh nhân (1), mũi cao, môi mọng đỏ, dáng người hết sức uyển chuyển. Trong mắt Đường Sinh, Đoan Mộc Yên thật sự là cô bé Lolita (2), tuy nhiên cô bé xinh đẹp này cũng không dễ ghẹo, chỉ là cô che giấu quá kỹ. Lần trước hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân thật sự chỉ là gặp may, dù mình không ra tay, hậu quả cũng sẽ không tệ như là mình tưởng, cô bé biết điểm huyệt, có thể trị chết người.
Khi Đường Sinh đứng lên, Đoan Mộc Yên cũng đứng ở trước mặt hắn, vẻ mặt xấu hổ, ánh mắt đầy hoảng hốt:
- Anh đến đây thực à?
- Hả, sao có thể là giả? Lên xe đi, để nhiều người thấy lại truyền ra chuyện lung tung lộn xộn.
Đoan Mộc Yên dạ một tiếng, với Đường Sinh cũng coi như hiểu rõ tường tận, suy cho cùng quan hệ giữa anh trai và Đường Sinh rất tốt, cho nên Đoan Mộc Yên không sợ gì cả. Ở ngoài mặt tỏ vẻ e lệ là bởi vì thiếu niên, thiếu nữ ôm ấp ý tưởng nào đó torng lòng, trong lòng cô ngược lại khá kiên định.
Đường Sinh đang cân nhắc, thời gian có thể tiếp xúc Đoan Mộc Yên dường như như chỉ có một chút thôi, đợi bạn học Quan Đậu Đậu học xong, chắc chắn cô ta sẽ quấn lấy hắn không tha. Mình không đến đón cô ta cũng không được, cô ta và Đường Cẩn không giống nhau, cách quấn người của cô ta có lẽ dai hơn Đường Cẩn gấp trăm lần?
Trần tỷ khởi động xe, nhìn Đoan Mộc Yên qua kính chiếu hậu, xong rồi, đại mỹ nữ, tiểu mỹ nữ đều bị tiểu thủ trưởng thu phục.
Đoan Mộc Yên xoay mông đi, không dám đứng gần Đường Sinh, Đường Sinh cũng cố ý giữ khoảng cách, hắn đang giả làm người tốt.
- Em nghe anh trai nói, Bát cực ảo thủ rất lợi hại, có nhiều ưu điểm có thể bù vào chỗ khiếm khuyết của Phá huyệt thủ nhà em, cho nên...
- Có thể học, em là em gái anh ấy, nên anh không thu học phí, miễn phí hoàn toàn. Nghiêm khắc mà nói, là hai nhà chúng ta giao lưu lẫn nhau. Anh Chân nói em biết điểm huyệt đúng không? Dạy anh đi, anh muốn học điểm huyệt, thấy mỹ nữ nào mà trong lòng ngưỡng mộ sẽ điểm huyệt cô ta, ha ha...
- Không thể như vậy, học võ không phải để cho anh đi ức hiếp con gái yếu đuối, hơn nữa, cũng không thể dạy cho anh, có quy củ cả.
Đoan Mộc Yên nghiêm trang nói xong, Đường Sinh liền hỏi là quy củ gì, cô nói:
- Truyền nội bất truyền ngoại, truyền cho người thân không truyền cho người ngoài.
- Ồ, nếu anh trở thành bạn trai em, có phải là có thể truyền cho anh hay không? Đường Sinh tiếp tục đùa giỡn với tiểu mỹ nữ.
Đoan Mộc Yên càng ngượng ngùng:
- Cũng không được, cha truyền cho con, trai truyền cho vợ, gái truyền cho chồng, bạn trai không được, không thể.
- Ơ, như vậy à, vậy em cưới anh đi, hoặc là anh gả cho em, em xem chúng ta tuổi tác ngang nhau, có thể nói trai tài gái sắc.
Hi hi, Trần tỷ đang lái xe phải bật cười, Đoan Mộc Yên cũng xấu hổ, tức giận trợn mắt nhìn Đường Sinh một cái.
- Em, em còn nhỏ, chưa, chưa thể nói chuyện đó.
Đượcc lắm, có thể trực tiếp cự tuyệt hoặc bạt tai hắn, lại nói là còn nhỏ lắm? Nói như vậy không phải đang kín đáo cho Đường cầm thú biết mình thích hắn sao? Nhưng Đoan Mộc Yên tâm tính đơn thuần, đâu có thể nghĩ nhiều như vậy?
Đường Sinh gian xảo cỡ nào, đánh rắn tùy gậy, lúc này cười nói:
- Nhỏ không sợ, chúng ta tìm hiểu trước, đến đây, nắm tay đi?
- Không cần đâu, anh, anh cũng quá tùy tiện? Người ta còn đang đi học, sao có thể nói chuyện luyến ái, không thể!
Nói xong Đoan Mộc Yên xấu hổ, muốn tìm chỗ mà chui vào, Đường Sinh lại vỗ đùi, cười không ngừng, cười đến chảy nước mắt. Trần tỷ cũng cười theo, cô nhìn ra được, tiểu thủ trưởng thuần túy chỉ là đùa với tiểu mỹ nữ đáng yêu này, trong mắt hắn không có một tia tà dâm nào cả.
- Không nói giỡn nữa, tiểu Yên, anh đưa em về nhà nha, hôm nay vừa lúc có việc, không thể dẫn em đi Bát cực quán, đợi cuối tuần đi nha.
(1) Mắt hạnh nhân: mắt có hình dáng như hạt hạnh nhân (tiếng Anh là almon eyes hay almon shaped eyes), điểm đặc trưng là đuôi mắt có hơi xếch lên một chút (không phải là xếch rõ rệt như mắt phượng), hai mắt hoàn toàn toàn đối xứng. Đây là loại mắt phổ biến ở tất cả các chủng tộc, chứ không riêng người châu Á, mắt Angelina Jolie là một ví dụ điển hình (và nổi bật).
(2) Lolita là một tiểu thuyết được Vladimir Vladimirovich Nabokov [1899–1977], một nhà văn Mỹ gốc Nga viết bằng tiếng Anh, xuất bản tại Paris năm 1955, được Random House xếp thứ 4 trong danh sách 100 tiểu thuyết hay nhất thế kỷ XX. Ngay sau khi ra đời Lolita đã trở thành một tác phẩm nổi tiếng nhất và gây ra nhiều tranh cãi nhất của nền văn chương thế kỷ XX. Nhân vật chính của tiểu thuyết tên Humbert Humbert, một người khá nhiều tuổi, có sự ám ảnh về tình dục với một cô gái 12 tuổi tên Dolores Haze mà ông gọi vừa thân mật vừa bí mật là Lolita. Từ đó, cái tên “Lolita” đã trở thành biểu tượng, dùng để chỉ một bé gái phát triển sớm về giới tính và tinh quái, vì chính Lolita đã chủ động quyến rũ Humbert. Vấn đề là sau khi đã trở thành bố dượng của Lolita, Humbert đã có quan hệ tình dục và tình cảm sâu nặng với cô bé. Qua tác phẩm này Nabokov đã đưa ra được nhiều vấn đề quan trọng trong đời sống tâm lý, luân lý và bản năng của con người.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
65 chương
40 chương
228 chương
21 chương
91 chương