Cực phẩm thái tử gia
Chương 291 : Chuyện cũ ở kinh thành (24)
Hai ngày trôi qua, Tòa án Nhân dân tối cao phúc thẩm vụ trọng án tử hình 1.21 của một tỉnh nào đó. Có thể nói những người quan tâm đến vụ án này tương đối nhiều, không phải chỉ có ở một tỉnh nào đó, bởi vì một số tình tiết của vụ án này sớm đã bị đăng tải lên mạng Inte, khiến rất nhiều người cảm thấy phẫn nộ.
Đây là vấn đề người dân ủng hộ hay phản đối, ý nguyện của dân không thể làm trái, phải “hạ hỏa” sự phẫn nộ của nhân dân, hàng ngàn hàng vạn người đang quan tâm đến vụ án này.
Ngày Tòa án xét xử, người nhà của người bị hại có hai ba mươi người đến dự, còn người nhà của bảy người bị tình nghi cũng đến rất đông.
Bốn người Đường Sinh cùng Quan Cẩn Du, Quan Quan, chị Trần cũng lần lượt xuất hiện ở Tòa án, ngoài ra phóng viên truyền thông cũng đến rất nhiều.
Một vụ phán xét Tòa án khiến hàng vạn người quan tâm, giám đốc Sở Quan đích thân làm chủ tọa phiên tòa, pháp chùy trong tay cô vừa gõ xuống, tuyên bố kết quả. Căn cứ vào rất nhiều tình tiết và những bằng chứng phạm tội, đã có rất nhiều việc có liên quan đến ba tên tội phạm chính. Tên tội phạm thứ nhất bị phán án tử hình, tên thứ hai tử hình, tên thứ ba tử hình, thời gian thi hành án chậm nhất hai năm. Lúc đó, trong tòa án mới rộ lên những tràng pháo tay hoan hô.
Hai ba chục người là người nhà của người bị hại đều khóc lớn rồi quỳ xuống hô lên ‘Nữ Thanh Thiên’, cảnh tượng đó không biết đã khiến bao nhiêu người cảm động.
Quan Cẩn Du và Quan Quan đều nước mắt lưng tròng, ngay cả Đường Sinh không rơi nước mắt còn bị Quan Quan nhéo hai cái
- Thật là đồ sắt đá.
- Tôi không phải người sắt đá được không? Chỉ là nước mắt tôi chảy ngược vào trong.
Đường Sinh kêu oan, kết quả cũng chỉ bị thêm hai cái nhéo mà thôi.
Đồng thời, một số thông báo liên quan tới vụ án 1.21 được chuyển tới Ủy ban Kỷ luật của tỉnh nào đó, để bọn họ bắt tay làm rõ những khúc mắc phía sau vụ án, bao gồm những người trong Ủy ban Thành phố, những cán bộ luôn nơm nớp lo sợ, che giấu tội lỗi, cũng phải được vạch trần.
Ngày mười ba tháng giêng, trưa ngày Thứ hai, Đường Sinh cùng Quan Quan và chị Trần lại xuất hiện trong phòng làm việc ở Tòa án Nhân dân tối cao của Quan Cẩn Tú.
Cũng vào buổi trưa hôm đó, hồ sơ vụ án của Quan Cẩn Tú cũng được đặt lên bàn Phó trưởng ban Hồng thuộc Ban chuyên án Trung ương. Trưa hôm đó một Cục nào đó thuộc Ban chuyên án trung ương liền tổ chức buổi họp, đưa ra quyết định đối với vụ việc Đồng chí Quan Cẩn Tú. Trong lúc đó, có ý kiến của Ủy ban Chính trị Pháp luật chuyển tới để Ban chuyên án Trung ương xem xét. Sau khi thu thập ý kiến, phải chuyển cho Thư ký nghiên cứu, còn nhiệm vụ của Phó trưởng ban Hồng đã xong.
Vị Phó trưởng ban Hồng này chính là anh con cậu Hồng Triệu Quân của Đường Thiên Tứ, cũng trong buổi trưa, ông ta đã gọi điện thoại cho Đường Thiên Tứ.
- Thiên Tứ à, chuyện của Quan Cẩn Tú cơ bản đã được quyết định, bởi trong vụ án này, Ban chuyên án cũng có ý kiến đánh giá khẳng định với Đồng chí Quan Cẩn Tú. Ở đây đã thuận lợi hoàn thành việc lấy ý kiến, về phía Thư ký chắc cũng không có gì phức tạp nữa, cứ yên tâm đi.
Lại nói phía phòng Thư ký rất ít khi bác bỏ ý kiến chính thức của nội bộ, còn với buổi họp báo sau này chắc cũng có vấn đề.
Đường Sinh sau khi nhận được điện thoại của chú Tư chỉ khẽ gật đầu
- Ừ, cháu biết rồi.
Không nói thêm gì nữa liền tắt máy.
Hắn cũng sẽ không đi nói với Quan Cẩn Tú, để mẹ Quan đi tự mình đi thường thức chút mùi vị đi. Buổi trưa, cùng ăn cơm với mẹ Quan, chúc mừng bà sau một đêm đã trở thành nhân vật nổi tiếng khắp trong nước. Quan Cẩn Tú cũng không ngờ mình lại đứng nơi đầu sóng ngọn gió như thế.
Buổi cơm trưa là do Quan Cẩn Du cùng mấy anh trai đặt trước, vốn dĩ là Đường Sinh mời khách, nhưng lại biến thành người nhà họ Quan mời hắn. Lại nói màn kinh người tối hôm đó, người nhà họ Quan đều được nghe kể lại, như vậy lúc này còn có thể không coi trọng vị tiểu Thiếu gia này được sao? Đứa nhỏ này đáng để nịnh bợ đây!
Trong lúc ăn cơm Quan Cẩn Tú nhận được điện thoại chúc mừng của Phó chủ tịch tỉnh, đồng thời hẹn bà tối ra ngoài tìm chỗ nào ngồi nói chuyện.
Buổi chiều, Đường Sinh dẫn Quan Quan cùng chị Trần đến ‘Câu lạc bộ Tôn sĩ’ gặp hai chị em Cao Ngọc Mỹ, Cao Tiểu Sơn.
Nháy mắt đã qua ngày mười lăm rồi, Đường Sinh cũng không còn tâm trạng làm ầm ĩ bên ngoài nữa, hai ngày còn lại phải ở bên cạnh ông nội.
Đã nói trước với Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phi sáng sớm ngày mười sáu sẽ lên đường quay lại Giang Lăng, cũng dặn dò Quan Quan quay về nói với dì Quan chuyện này. Mọi người đã xem nhau như bạn, khi quay về Kinh thành Quan Cẩn Du và Quan Quan đi giường nằm, bà không mang theo xe, cũng không định gọi xe đến đón.
Lại nói hai ngày mười bốn, mười lăm hắn ngoan ngoãn ở cùng ông nội trên núi Thanh Trúc, không xuống núi nữa. Quan Quan không tin, hỏi dò hắn có phải hẹn mỹ nữ nào đi làm chuyện xấu gì rồi không? Đường Sinh đảo mắt, nói cô cũng không ở bên cạnh tôi, làm gì mà không được?
Quan Quan sau khi về nhà liền nói với dì chuyện này, Quan Cẩn Du cũng không cự tuyệt, có thể cùng đi với Đường Sinh đối với bà cũng là chuyện tốt.
Buổi tối, Quan Cẩn Tú vừa về nhà liền nghe bọn họ nói sáng sớm ngày mười sáu phải lên đường quay lại Giang Lăng, bà không còn lời gì để nói nữa.
Quan Quan ôm mẹ khóc, lần này đi không biết phải bao lâu mới được gặp lại mẹ. Trong lòng lại nghĩ tới cha Đậu Vân Huy, buổi tối khi ngủ không thể giấu nổi nữa liền nói với mẹ những lời thật lòng
- Mẹ, không thể suy nghĩ đến việc chấp nhận cha sao? Cha cũng rất đáng thương mà.
- Chuyện của người lớn, con đừng bận tâm.
Buổi tối vốn dĩ Quan Cẩn Tú đã được Đậu Vân Huy hẹn ra ngoài, không ngờ khi sắp đến giờ hẹn ông ta lại gọi điện thoại báo rằng một vị lãnh đạo nào đó trong Ban chuyên án Trung ương hẹn gặp, đành phải thay đổi hẹn cũ, rồi nói xin lỗi gì đó. Trong lòng bà cũng rõ, con đường làm quan của Lão Đậu rất thênh thang, cũng không trách ông ta thất hứa, liền nói một câu
- Vốn dĩ tôi cũng không định đi gặp ông.
Ở đầu dây bên kia lão Đậu cười khổ.
- Mẹ, con cái nhà ai cũng hy vọng có một gia đình êm ấm, tại sao cha mẹ con lại không ở cùng nhau? Mẹ trả lời cho con đi?
Câu hỏi này rất khó trả lời, Quan Cẩn Tú thật sự trả lời không được, liền ôm con gái rồi nói:
- Con yêu, có những chuyện không thể thay đổi trong chốc lát, cho mẹ một thời gian được không? Lúc này mẹ còn bị tại ngoại, ba con cũng đau đầu vì công việc, e rằng không ai có thời gian để nghĩ đến chuyện cá nhân. Còn con, tình trạng hiện tại với Đường Sinh, khiến mẹ rất lo lắng!
- Mẹ, mẹ đừng lo, Đường Sinh rất tốt, không bắt nạt con đâu. Hắn cũng không dám, con cũng chỉ xem hắn như em trai thôi.
Quan Cẩn Tú thở dài trong lòng, con gái lớn rồi, không còn thật lòng với mẹ nữa. Chỉ nhìn ánh mắt thôi cũng biết nó đang lừa mình, nhưng mình có thể nói gì được? Nhưng nếu nói thẳng tất cả sự thật ra, cả hai mẹ con lại bất hòa
- Tiểu Âm à, con thay họ đi!
- Hả, thay họ? Ý mẹ nói cho con mang họ Đậu?
Quan Quan đột nhiên vui mừng, đây là ám hiệu mẹ truyền ra, như vậy bà cũng đồng ý chấp nhận cha một lần nữa rồi,
- Thật không, mẹ, tốt quá rồi, con rất thích, cuối cùng con cũng về với đúng tổ tông rồi.
Vốn dĩ Quan Cẩn Tú muốn nói chuyện với con gái về chuyện của nó và Đường Sinh, nhưng nhìn vẻ mặt con gái, bà biết có nói cũng như không.
Sau đó bà đứng lên đi vào phòng em gái Quan Cẩn Du, Cẩn Du vừa mới tắm xong đang ngồi đầu giường đọc sách.
- Chị chưa ngủ sao?
Bỏ cuốn sách trong tay xuống, Cẩn Du ngồi thẳng lên, hai ngọn núi nhọn trước ngực ẩn dưới làn áo ngủ mỏng manh nhìn rất nhức mắt. Quan Cẩn Tú nhìn thấy cảnh này trong lòng chợt chua xót, phụ nữ dù sao cũng cần sự an ủi của đàn ông, em à…
Hít một hơi thật sâu, ngồi xuống giường, Quan Cẩn Tú âu yếm vuốt gương mặt mịn màng của em gái
- Em đã bao nhiêu tuổi rồi, còn không biết thương yêu bản thân? Phụ nữ chúng ta thật sự không thể thiếu đàn ông được, nếu có chuyện gì ngay cả một người để cùng bàn bạc cũng không có. Du à, nghe lời chị, không thể đợi thêm nữa, em đã sắp ba mươi bốn tuổi rồi, nửa đời người rồi, bên ngoài nhìn còn trẻ, nhưng tuổi tác không bao giờ lấy lại được.
Cẩn Du nắm tay chị, mắt lại dưng dưng nước mắt, trong đầu vô tình lại hiện lên hình ảnh Đường Sinh, Đường Sinh trong rất nhiều việc, trong nháy mắt tập trung lại với nhau, ngưng kết thành một nam nhân vĩ đại. Hắn chính là ngọn núi che chắn mọi sóng gió cho phụ nữ, hắn chính là bến cảng để phụ nữ tránh mọi bão táp, mọi việc lớn nhỏ hắn đều có thể làm, mặc dù hắn mới chỉ có mười bảy tuổi.
Trời ơi, sao mình lại nghĩ đến hắn? Không thể được, mình có thể cùng với hắn? Quả thực là ý nghĩ kỳ lạ, thật nực cười.
Nhưng trong lòng thật sự đang nghĩ tới hắn. Từ lúc tiếp xúc với hắn, mỗi một việc đều được khắc sâu trong đầu. Đặc biệt trong khoảng thời gian này ở Kinh thành, mấy việc liên tiếp đều có quan hệ với vận mệnh nhà họ Quan, nhưng phía sau tất cả những việc này đều có bóng dáng của một nam nhân, chẳng lẽ là duyên số?
- Chị, em gái chị kiêu ngạo quá, thật sự không để mắt đến đàn ông, đã đến tuổi này rồi, cũng không có người nào hợp với em gái chị được nữa. Những người thuần khiết thì còn quá nhỏ, em thề quyết chí độc thân, không muốn dấn thân quá sâu vào chuyện tình cảm nữa. Chuyện của chị khiến em có ấn tượng sâu sắc, em sợ cũng sẽ bị tổn thương như chị, vì vậy nên vẫn luôn đóng kín cửa lòng, chị, chị tái hợp đi.
Bây giờ Quan Cẩn Tú đã biết, khuyên con gái cũng khuyên không nổi, khuyên em gái cũng không hy vọng
- Không ai có thể quản được chị nữa, bộ dạng em như vậy, thôi được rồi, tùy bọn em, phúc ai người ấy hưởng, không ai được đố kỵ, đúng rồi, chị bảo tiểu Âm đổi họ.
- Thật không? Họ Đậu? Ừ, em tán thành, con bé chắc mừng lắm nhỉ?
Quan Cẩn Du biết rốt cuộc chị cũng đồng ý tái hợp.
Sau đó hai chị em ôm nhau, nhạt nhòa nước mắt
- Chị, em chúc chị và anh rể lần này cùng nhau đến đầu bạc răng long!
Trăng mười lăm rất sáng, cũng rất tròn, trong biệt thự Thanh Trúc, hai ông cháu ngồi đối diện cùng nhau uống rượu, sau đêm nay nữa là cáo biệt rồi.
- Cháu Sinh à, ông nội tuổi đã cao, con còn trẻ, phải nhớ không được hành động theo cảm tính, phải biết kiềm chế bản thân, khi có thể khoan dung thì khoan dung. Ân tình trong xã hội này rất phức tạp, sẽ có lúc con sẽ có cảm nhận như ông bây giờ, phải biết nghe lời cha mẹ con, nhé?
- Ông nội, ông yên tâm, Sinh nhi là ngoan nhất, dù có gây sự cũng gây sự có nguyên tắc, bởi vì cháu là cháu nội của ông.
- Ha ha ha, nói hay lắm, bởi vì cháu là cháu nội của ông, vì vậy gây sự cũng cần có nguyên tắc, điều này rất tốt. Chính là tuổi trẻ rất dễ nóng giận, vì vậy phải kiềm chế, chuyện mũi tiểu tử nhà họ Đinh bị cháu đánh gãy, chuyện như vậy sau này không được để xảy ra nữa.
Đường Sinh sờ sờ mũi, gật đầu
- Ông nội, Sinh nhi nhớ rồi, lần sau không gây sự với cái mũi của hắn nữa.
- Tên tiểu tử ngươi, lần sau đánh gãy chân người ta à?
Ông cụ bắt lỗi cháu, Đường Sinh xấu hổ vò đầu,
- Cũng đâu có thể làm loạn như vậy được, phải lấy chữ Đức để thu phục người, có một loại sức mạnh vô hình, nhưng nó lại là uy thế khiến người khác sợ hãi nhất, nó chính là: Uy lực!
- Vâng, Sinh nhi hiểu rồi, nhất định cháu sẽ ngưng tụ loại sức mạnh đó, trước đây Sinh nhi không khiến ông thất vọng, sau này cũng vậy.
- Đúng rồi, lúc bình thường, cũng không cần lấy xuất thân của mình ra để hù dọa người khác, bách tính không phải để chúng ta ức hiếp. Ông nội tung hoành cả đời, trên tay cũng vấy máu vô số người, con cháu của Đường gia nhất định phải lấy nhân đức mà đối xử với mọi người, làm nhiều việc thiện, tích thiện làm công, phải ghi lòng tạc dạ đấy !
Ông cụ cũng là nói theo cảm xúc, ông là bậc anh hào trong những năm chiến tranh khói lửa, là đạp lên máu hồng của người khác mà đi. Sự cường mạnh của Trung Quốc mới cũng là đổi từ sinh mạng và máu tươi của vô số anh hùng chiến sĩ cách mạng, họ đã đúc thành những người Đông Phương khổng lồ.
- Sinh nhi à, con đường phía trước của con còn dài, dù là đường quan hay đường thương trường, trên con đường đó chắc chắn sẽ có những quy luật, nắm vững quy luật, con mới có thể bước đi vững vàng, trụ vững trước phong ba bão táp. Ông cũng biết những cuộc tranh đấu trong thời bình, tuy không thấy máu nhưng nếu muốn thắng cũng phải đổ máu.
Đêm đó ông cụ đã nói rất nhiều, Đường Sinh cũng lĩnh hội được rất nhiều, những điều ông nội giáo huấn hắn đều ghi khắc trong lòng. Cuối cùng, ông nội vuốt râu
- Phong tường động, quy xà tĩnh, khởi hoành đồ, nhất kiều phi giá nam bắc, thiên tiệm biến thông đồ...Thế giới ngày nay là như vậy đó!
Chú thích:
“ Phong tường động, quy xà tĩnh, khởi hoành đồ, nhất kiều phi giá nam bắc, thiên tiệm biến thông đồ…” Vốn là mấy câu thơ trong một bài thơ của Chủ tịch Mao Trạch Đông viết vào năm 1956, để viết về cây cầu lớn Trường Giang ở Vũ Hán. Đại ý mấy câu thơ trên là muốn nói : Sống trên đời phải có hoài bão lớn và có ích cho đời.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
85 chương
105 chương
112 chương
45 chương
1069 chương
24 chương
424 chương