Cực phẩm thái tử gia

Chương 29 : Cách khiến ông phải khóc.

Trước khi Đường Dục và đội cảnh sát đặc nhiệm do Ninh Hân dẫn tới xuất hiện thì Đường Sinh đã chủ động viết một lá đơn, nhờ những người dân trong ngõ này kí tên vào. Hắn búng búng lá đơn, hướng về phía Đường Binh nói: - Các anh có bốn người, chúng tôi thì có tới bốn mươi mấy người, anh nói thử xem cảnh sát sẽ tin ai hơn? Đường Binh giống như một chú gà trống vừa bị đánh bại, nghiến chặt răng không dám ngẩng đầu lên. Vốn dĩ y lập sẵn kế hoạch là sẽ lợi dụng những vết thương trên người mình và vệ sĩ để công kích lại Đường Sinh, ai ngờ tên này lại nham hiểm đến thế, nhanh chân hơn y một bước dùng độc chiêu này, đợi đến lúc thấy Ninh Hân dẫn mấy người cảnh sát đặc nhiệm tới thì Đường Binh đã thật sự run lẩy bẩy, y biết rõ mình là “ một nhân vật quan trọng” mà đội đặc nhiệm thành phố đang nhắm tới. Nếu lọt vào tay của Ninh Hân, Đường Binh biết mình sẽ thê thảm thế nào, nếu là trước kia thì y sẽ không sợ, trong lòng vẫn có kế sách, lúc này nhìn thấy Ninh Hân, y hoàn toàn suy sụp, y càng biết rõ đội đặc nhiệm đang tìm đủ mọi cách để thu thập “ tài liệu” về mình, lần này xong đời rồi! Y nhìn vào ánh mắt của Đường Sinh lần nữa, trong mắt y lúc này không còn là ánh mắt oán hận nữa mà chính là sợ hãi, y tự trách mình tại sao lại đắc tội với Đường Sinh. Y không ngờ là Đường Sinh lại có quan hệ với Ninh Hân, lúc này y thật sự tin vào câu nói của ba y, thằng nhóc này không thể đụng tới được. Dường như tất cả đều đã quá muộn, rõ ràng Ninh Hân và Đường Sinh đang cùng nhau hợp tác diễn kịch, bọn họ còn giả vờ không quen biết? Trong lòng Đường Binh có chút uất hận. Đường Sinh lại ở bên cạnh Đường Binh trầm giọng nói - Cảnh sát Ninh hình như muốn lục soát xe của anh, anh không cất giấu heroin chứ? Đường Binh nhanh chóng thay đổi sắc mặt, xém chút nữa là đái cả ra quần - …Anh Sinh à,…à không…Sinh thiếu gia, là em có mắt không tròng, xin anh hãy tha cho em một lần được không? Đường Sinh lấy tay làm ra dạng cây súng nhắm vào trán y “ pằng! ” - Anh cũng biết đó, dính tới heroin sẽ chịu hình phạt gì mà, sẽ bị xử bắn đó Tiểu Binh à, một lát nữa ba của anh tới anh hãy nói chuyện với ông ấy, tôi sẽ giúp anh nói một vài câu với cảnh sát trưởng Ninh để cô ấy dẫn anh đi trễ một chút, nhưng anh chỉ có hai muơi phút thôi đó, anh phải nói rõ mọi chuyện với ông ấy, không thì sẽ phải hối hận đấy. Sau đó Đường Sinh mặc kệ anh ta liền đứng dậy đi về phía Ninh Hân, Ninh Hân nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng nói: - Chân nào của cậu bị gãy vậy? Đường Sinh sờ sờ mũi nhìn trước nhìn sau rồi thấp giọng nói: - Ở đây nhiều người như vậy làm sao cởi quần ra cho chị xem đây? Ninh Hân mặt đỏ bừng nghiến chặt răng, không cần tức giận như vậy, ngay khi bước vào con phố này đã thấy vẻ mặt vui vẻ của hắn, biết là cô đã bị trúng kế của hắn - Cậu lại muốn làm cái trò gì nữa đây? Có tức cũng không làm gì được, làm gì được hắn cơ chứ? Đường Sinh trầm giọng kể lại chuyện đập xe. Lúc xe cảnh sát, xe cấp cứu chạy vào con phố nhỏ này thì Đường Dục mới vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh sát đã chuẩn bị súng thì đầu óc của Đường Dục cũng hoảng hốt cả lên. Ông ta đã từng gặp Ninh Hân, càng hiểu rõ đội đặc nhiệm của Ninh Hân đang âm thầm điều tra con trai “ Tiểu Binh” của ông. Lần này lớn chuyện rồi, ông biết đây là hậu quả của việc con trai ông đã đắc tội với Đường Sinh, thằng con ngu ngốc này, đã cảnh cáo nó rồi mà vẫn không chịu nghe. Khiến ông đau đầu nhất chính là cha của Ninh Hân lại là Chủ tịch quận trong Thành phố, vị Chủ tịch Ninh này rất xem trọng vấn đề giải phóng mặt bằngở ngõLão Đường này, lần này Đường Binh nếu lọt vào tay của Ninh Hân thì sẽ sống được sao? Ngay cả nghĩ ông cũng không dám nghĩ nữa. Trong cuộc nói chuyện mười phút với thằng con trai, Đường Dục giận sôi máu, trừng mắt nhìn con trầm giọng răn dạy: - Những chuyện cha nói với con có phải con đều xem như nước đổ đầu vịt phải không hả? Con tưởng mình giỏi lắm sao? Con hãy nói xem con là cái thá gì chứ hả? - Ba , con biết con sai rồi ba, ba chỉ có mình con là con trai, lần này ba phải cứu con đó ba… Đường Binh khóc chảy cả nước mũi - Tao thật muốn tát mày một cái để mày vùi đầu vào đống phân kia, suốt ngày chỉ biết gây chuyện thôi, mày tưởng mày là ai chứ, cha của mày chỉ có mấy đồng tiền thối, làm sao có thể qua mặt chính quyền đây hả? Mày có phải là đầu heo không hả? Làm việc gì cũng phải động não một chút được không? Mày chết đi… - Ba, ba ơi con biết sai rồi, ba, xin ba hãy cứu con lần này, ba… - Xe của mày thật sự có giấu heroin? Đường Dục hạ thật thấp giọng nói. Mặt của Đường Binh tái mét, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, vốn không dám nhìn thẳng vào mắt của cha y, hai chân run cầm cập. Thấy phản ứng này của con, Đường Dục liền biết kết quả, giơ tay tát một cái vào mặt thằng con, lúc này trời cũng đã tối, đèn đường cũng được thắp sáng làm cho những chiếc bóng của những người hiếu kỳ dài thườn thượt, con phố này trước giờ chưa từng náo nhiệt như hôm nay. Đường Sinh đang trong kho hàng cũng đã nói chuyện xong với Ninh Hân, hắn bước thong thả trên đường, mặt nở nụ cười, chốc lát lại nhìn cha con Đường Dục, rồi lại quan sát Ninh Hân, chốc lát lại nhìn những người hiếu kỳ trong hẻm, mỗi lần quan sát Đường Cẩn, hắn đều nở một nụ cười thỏa mãn, nụ cười đắc ý, dường như chuyện xảy ra ở đây đều không có chút liên quan tới hắn. Ninh Hân vẫn đeo cặp kính râm, gương mặt trang điểm nhẹ, cô dẫn theo mười mấy cảnh sát đặc nhiệm trang bị đầy đủ vũ khí, đầu đội nón bảo hộ, trên người mặc áo chống đạn, trong tay cầm cái loa phóng thanh y như rằng sắp đối mặt với một vụ án lớn khiến những người chứng kiến trong phố trong lòng không khỏi sợ hãi. Trong ánh mắt của cha con Đường Dục và Đường Binh, bọn họ lại cho rằng Ninh Hân muốn mượn cớ để làm lớn chuyện này, chonên Đường Dục bất mãn cực độ với thằng con. Đường Binh lại cho cha nhìn thấy cảnh khóe miệng đầy máu và máu mũi chảy ra ngoài của mình, trông thấy vậy Đường Dục thương con đến đứt ruột, chỉ trách con trai mình bất tài , để người ta lục soát trên xe mình có chứa heroin thì ai cứu được nó đây? - Ba…con, con biết sai rồi, xin hãy cứu con ba ơi.. Từ lúc chào đời đến giờ thì đây là lần đầu Đường Binh biết thế nào là sợ, ngay cả mơ y cũng không nghĩ đến sẽ bị Đường Sinh chơi một vố như vậy, không ngờ lại phải trả một cái giá thê thảm như vậy. Nếu y biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì có đánh chết y cũng sẽ không dám ra oai một cách ngu ngốc như vậy. Lúc này y mới thấu hiểu sự lợi của Đường Sinh - một kẻ được cho là vô danh tiểu tốt, hắn chỉ tùy tiện tung ra mấy chiêu mà đã khiến y phải lâm vài tình cảnh ngày hôm nay. Thật đáng sợ, thật khiến người khác không thể tin nổi, nhưng tất cả chuyện này lại là sư thật, trời ơi.. !! Chân mềm nhũn, Đường Binh quỳ gối trước mặt cha, nước mắt rơi lã chã hướng về phía ông Đường nói - Ông nội, ông nội ơi… Bao nhiều năm nay, y đâu xem người có mái tóc râu ria bạc trắng này là ông nội y đâu? Cách gọi này thật sự quá xa lạ. Ông Đường nhìn hình dạng thảm hại của thằng cháu mình lúc này, trong lòng không khỏi thương xót, chẳng lẽ đây chính là báo ứng sao? Những vệ sĩ đi theo Đường Dục nhìn thấy cảnh tượng này đều biết chuyện này có liên quan tới anh Sinh , họ cũng khiếp sợ cô gái Ninh Hân này, tuy cô chỉ mới về Thành phố này hơn hai năm nhưng biệt danh “ Sư tử Ninh” thì không ai là không biết. Lúc này, Đường Sinh không thong thả dạo bước nữa, Đường Dục cũng không ngó ngàng gì tới Đường Binh đang quỳ ở dưới. Ông bước mấy bước đến trước mặt Đường Sinh lộ nụ cười gượng: - Cậu Sinh à, tôi biết là Đường Binh đã mạo phạm tới cậu, xem như nể mặt ông già này, tha cho thằng súc sinh này một lần, được không? Nhìn thấy cảnh Đường Dục hạ giọng nói chuyện với Đường Sinh khiến mọi người đều cảm thấy khó hiểu, chưa từng xảy ra chuyện này, người danh giá như “ Đường nhất vạn” của Giang Lăng lại chịu hạ mình trước mặt một chàng trai trẻ sao? Không phải lúc nào y cũng có thể hô gió gọi mưa sao? Cứ cho là người nhà họ Đường đều không biết Đường Dục ở bên ngoài có thế lực thế nào nhưng những cảnh sát có mặt hôm nay đều biết rất rõ “ Đường nhất vạn” thủ đoạn đầy mình, có rất ít chuyện có thể đánh ngã được y, nhưng nét mặt đau khổ của y hôm nay thật khiến cho mọi người được một phen sung sướng. - Bác Dục, con trai của bác thật sự không hiểu chuyện chút nào… tôi dẫn Đường Cẩn tới đây ăn cơm với các ông là có ý gì ông không hiểu sao? - Tôi hiểu, tôi rất hiểu, cậu Sinh à, tại tôi không nói rõ với thằng súc sinh kia, tại tôi, cậu Sinh à… cậu xem… - Hôm nay Đường Binh tới để nói với cha mẹ Đường Cẩn một trăm ngàn đó là sính lễ mà Đường Binh cho Đường Cẩn? Tôi nghe thấy thật xót quá. Đường Dục cười khổ nói tiếp: - Cậu Sinh, xin cậu hãy bỏ qua cho nó, tôi sẽ giải thích mọi chuyện với Đường Vọng Bình... Nói rồi ông ta liền quay người đi về phía mấy người Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân - Vọng Bình, Quế Trân, về chuyện tiền chữa bệnh của bà hay là tiền chữa bệnh, những lời Đường Binh nói hãy cứ bỏ ngoài tai đi, hôm nay Đường Dục tôi lời nói như đinh đóng cột, tôi tuyệt đối sẽ không cho nó đụng đến một ngón tay của Tiểu Cẩn đâu. Lời nói này của Đường Dục thật sự là muốn nói cho Đường Sinh nghe, lúc này vợ chồng Đường Vọng Bình và Lý Quế Trân cũng không biết phải làm gì - Tiểu Cẩn, anh Đường Binh của con chỉ là đùa với con thôi, con đừng nghe anh ấy nói, sau này nếu anh ấy còn quấy rầy con thì bác Đường đây sẽ chặt gãy cái chân thúi của y, con đừng quan tâm tới nó nữa. Đường Vọng Bình và bà xã nhìn nhau, cười nhạt không biết nói gì. Từ lúc chuyển đến ngõ Lão Đường này , cũng chưa từng thấy Đường Dục phải cúi đầu trước ai, họ thật sự không dám đối diện với chuyện này, thậm chí ngay cả nói cũng không biết phải nói gì, trong mắt họ thì Đường Dục là một nhân vật rất tầm cỡ. - Ông à, đã gây phiền phức cho ông rồi, tôi sẽ từ từ dạy dỗ thằng con trời đánh này. Đường Dục cũng miễn cưỡng cười với ông Đường một cái, lúc này mới lúngtúng quay người hướng về phía Đường Sinh. Ninh Hân ở bên kia đang chỉ huy mấy người cảnh sát khiêng những vệ sĩ bị thương vào xe cứu thương. - Mấy người các anh đi theo đi… Dặn dò như vậy, rõ ràng là muốn giám sát mấy tên đó, Ninh Hân cũng nhìn ra là Đường Sinh cũng đang giở mánh khóe. Đường Dục lúc này liếc Ninh Hân một cái, hạgiọng nói với Đường Sinh - Anh Sinh, về phía cảnh sát Ninh xin cậu hãy… Đường Sinh nhìn xuống dưới nền gạch, nhíu mày nói - Bác Đường, một kẻ chỉ có răng trắng đầy miệng như tôi thì nói gì được kia chứ? Đường Dục nghiến cặt răng, được rồi tiểu tử à, muốn vòi tiền chứ gì? Ngươi cũng xảo quyệt lắm, ông ta liền lén lén giơ 1 ngón tay ra: - Cậu Sinh, con số này nhé... Đường Sinh nhìn ông ta một cái - Một triệu? Ai da… bác Đường, lúc nãy cảnh sát Ninh nói với tôi là phải đem chiếc xe đi… Câu này giống như một nhát dao đâm vào tim của Đường Dục, mặc dù ông ta thừa biết đây chỉ là lời nói bóng nói gió của Đường Sinh nhưng nếu ông ta phải ở trước mặt Ninh Hân giải thích rõ sự việc cũng là một chuyện không dễ, rõ ràng trong mắt tên tiểu tử này một triệu cũng chẳng là gì, chẳng lẽ Ninh Hân đang nắm giữ manh mối gì sao? Đột nhiên trong ngõ Lão Đường lại xuất hiện một chiếc xe đâm vàoxe của Đường Binh? Nghĩ lại, trong lòng Đường Dục không khỏi run lên. - Cậu Sinh, con số này… Đường Dục giơ ra hai ngón tay, đột nhiên lại biến thành ba ngón: - Ồ không… là con số này … Đường Sinh lại nhìn y một cái làm ra vẻ khó hiểu, sau đó liếc nhìn về phía Đường Binh, lạnh lùng kêu lên một tiếng : - Bác Dục à, loại phá gia chi tử này đáng giá từng này sao? Dùng ba triệu đổi lấy mạng sống của y có phải là hơi mắc không? Ông quyết định rồi chứ? Đường Dục sôi bụng nói - …Cậu Sinh, bác Dục của cậu chỉ có đứa con này, xin cậu giúp đỡ cho !. Đường Sinh vẫn giữ nguyên vẻ cười khổ, đến bên cạnh Ninh Hân hạ giọng nói: - Chị Hân, thằng nhóc kia xem như toi mạng rồi, làm thế nào cũng phải vuốt mặt nể mũi cho y sống thêm mấy ngày nữa được không? Chị cũng phải giữ thể diện cho Đường Dục một chút chứ. Trước khi hắn hạ mình thì không nói rõ gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi. - Tôi làm sao biết được cậu có giở trò gì không? Ninh Hân dùng ánh mắt đẹp của mình trừng mắt nhìn hắncô biết rõ người là anh bạn này đánh. Đường Sinh cười mếu nói - Làm gì có? Chị hai à, Đường Dục rất kính trọng ba chị, chuyện này chị cũng biết rất rõ, đừng để người ta xem thường chị chứ.