Cực phẩm thái tử gia

Chương 288 : Chuyện cũ ở kinh thành (21)

Chuyện đêm qua coi như là chuyện tồi tệ nhất của chuyến về Kinh lần này, Đường Sinh than ngắn thở dài, buổi sáng gặp mặt Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi Đường Sinh cũng đã than vãn với họ, hai người đàn bà này ngoài việc lè lưỡi ra thì là rụt cổ vào - Thế mới nói Thiếu gia cậu phải biết mình có cái tật xấu đó nên phải chú ý chứ. - Tôi chú ý cái quái gì chứ? Lúc đầu cứ nghĩ là không việc gì nhưng sau đó Đường Cẩn gọi điện đến nói những câu làm kích thích nó, với lại buổi tối tôi còn uống rượu với Lão gia, kết quả là không thể kìm nén được, mà nửa đêm lại không thể gọi hai người tới, sợ bọn người Từ Định Khôn cười, ai mà biết được càng sợ cái gì thì cái đó càng tới chứ, nước cờ này mà không đi hậu, có xe mà không lên thì chắc chắn phải đi tượng chứ, ôi. Cao Ngọc Mỹ cười đến nỗi nghẹt thở, bá cổ Đường Sinh rồi nói - Cậu làm tôi buồn cười chết đi được, nhưng đó cũng không phải là hết cách, Tôi với Lâm Phi không thể ngày nào cũng ở trên núi Thanh Trúc cùng với cậu?Như vậy Lão gia không nghi ngờ mới lạ, hôm nay trước lúc cậu lên núi thì làm cho chán rồi hãy lên. Buổi trưa Đường Sinh hẹn chú tư Đường Thiên Tứ và em vợ chú ấy Hồng Triệu Cương ăn trưa, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi cũng ngồi ăn cùng. - Đằng sau vụ án lớn tử hình 1.21 của Tỉnh nào đó có một thế lực mà phải nói là cũng không nhỏ, vụ án phúc thẩm nếu không phải người có quyền có thế thì làm sao có thể đưa vào trong Kinh được chứ, việc này đã làm thì phải làm đến cùng, chiều nay đưa cả Triệu Cương đến thăm Đường Lục gia nhà ta. Trong các anh em nhà họ Đường thì hiện nay chỉ còn duy nhất Đường Lục gia là đang nhiệm chức, nhưng đến năm 2007 do thay đổi nhiệm kỳ nên cũng phải về hưu. Đường Lục gia à? Là ai vậy nhỉ? Thì ra là Bí thư Trung Ương Đảng , Phó Bí thư thứ nhất Uỷ ban kỷluật Trung Ương, người ta không phải là cấp Bộ trưởng mà là cấp Phó ở Trung ương , đó là người trong đội ngũ lãnh đạo, phụ trách công việc hàng ngày của Uỷ ban kỷ luật Trung Ương, trong tay nắm quyền lực lớn, là người chỉ cần dậm chân một cái ai cũng phải khiếp sợ. Những nhân vật như vậy trước đây Đường Sinh đã từng gặp nhưng trong đầu không có ấn tượng nào sâu sắc cả, có những việc muốn xử lý thì cần phải biết thái độ của những nhân vật lớn, đặc biệt là vụ án lớn để yên dân này, việc đó một khi điều tra ra thì chắc chắn sẽ đụng đến nhiều người. Đường Sinh lại hỏi tình hình về việc Quan Cẩn Tú bị điều xuống tỉnh, Đường Thiên Tứ mỉm cười nói - Cái này cháu không cần phải lo, việc mà chú Tư đã hứa thì chắc chắn sẽ làm, bên phía Lão gia cũng không có vấn đề gì, cháu còn phải hỏi cái gì nữa chứ? Vụ án này mà xử xong thì Quan Cẩn Tú và Phó chủ nhiệm Hồng đều vinh quang rồi, có xuống thì tự nhiên cũng nở mày nở mặt, còn nữa sau khi cháu về thì chuyển hồ sơ của Ninh Hân cho chú nhé. Đường Sinh ừm lên một tiếng, Đường Thiên Tứ cũng liền mỉm cười, ngoài ra cũng không nói thêm gì nữa, xem ra ông ta cũng phải thu xếp chút gì đó? Đương nhiên Đường Sinh là người thông minh, có một số việc cũng đoán được ra liền nói luôn - Chú cũng sắp xếp cho cháu một vị trí gì đó đi? - Ha ha ha, thằng nhóc này đừng có được voi đòi tiên nhé, thế này vậy, chú có 5 chỉ tiêu nhưng trong đó không thể có cháu đâu. - Ái chà, đả kích người quá mà? Những người phẩm chất ưu tú như cháu đây, chú tư có soi đèn lồng cũng còn khó tìm đấy? Việc chính sự nói năm ba câu là kết thúc, không cần thiết phải nói quá rõ ràng, Đường Sinh cũng không cần biết quá rõ, bây giờ hắn còn cách xa so với mức độ hoạt động đó, đối với năng lực này của Đường Thiên Tứ thì cha mình cũng không bằng được, sau này Đường Thiên Tắc về Kinh thì Đường Thiên Tứ như thế nào cũng là cánh tay phải đắc lực của anh hai Thiên Tắc, mà ông ta đang ở quân đội cho nên cũng không được khoa trương thế lực quá mức. Ở bên này cơm còn chưa ăn xong Quan Quan đã gọi điện tới - Đồ xấu xa mau tới nhà tôi được không? Người ta đang đau bụng đây này. Nửa giờ sau Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi đưa Đường Sinh tới khu dân cư của Toà án tối cao, bọn họ không tiện lên nên đi luôn. Đường Sinh vừa vào cửa nhìn thấy bộ dạng Quan Quan đã cười khanh khách, cô ấy mà đau bụng mới là lạ đấy, người đẹp khẽ nháy mắt, Đường Sinh xem xét xem có ai không định giơ tay tát cho cô ấy một cái thì Quan Quan liền chu môi để tay lên không nói chỉ vào bên trong ra hiệu trong đó có người. - Đồ tồi, Dì út đang ở nhà đấy, đừng có bắt nạt người ta, cẩnthận không mình bắt cậu hạ cờ tướng đấy. Nói xong cô ấy liền mỉm cười. Đường Sinh vẫn còn khó chịu chuyện đêm hôm qua nên vừa nhắc tới cờ tướng, cái đó của hắn lại giật giật lên mấy cái nhưng hắn không tin trong nhà Quan Cẩn Tú lại có cờ tướng gì đó nên cười nói - Cờ tướng à, được đấy đang buồn không có gì chơi đây, mang bàn cờ ra đây cậu với Dì út diệt tôi Quan Quan nói - Có phải cậu đã biết trước nhà tôi không có cờ nên mới hào phóng như vậy không? Tôi sợ tôi mang bàn cờ ra cái ấy của cậu lại giật lên thì làm sao? Cô ấy lim dim mắt chợt nảy ra một kế hay Đường Sinh quả nhiên trúng kế Giật lên thế nào được chắc chắn là không thể. - Được, vậy thì chúng ta vào máy tính chơi cờ để chị đây cho ngươi chết luôn. - Oái Đúng vậy còn có máy tính nữa mà, sao mình lại quên mất chứ, Đường Sinh cười ngượng nói - Tôi nhận thua rồi được chưa? - Lát nữa tôi xử lý cậu, đừng hòng thoát được. Quan Quan kéo hắn vào trong rồi đóng cửa lại - Dì út, Đường Sinh đột nhiên đến này. Cô ấy không nói là mình bắt tới mà lại nói hắn đột nhiên đến, gian thật đấy, Đường Sinh chỉ có thể cười ngượng. Quan Cẩn Du đang nghỉ trưa, lúc này cũng lê đôi dép lê ra ngoài đến đôi tất cũng bị tuột, Đường Sinh liền nuốt nước bọt, chân con gái nhà họ Quan đều đẹp không còn gì để nói, Quan Cẩn Du xỏ chân vào dép để lộ ra hơn một nửa, năm ngón chân giống như ngọc tròn trịa, các móng chân hoà lẫn màu da hồng hồng không hề sơn móng chân, cắt tỉa gọn gàng vậy mới đẹp chứ. Ánh mắt đó của Đường Sinh ngắm đôi chân của Cẩn Du tối thiểu cũng trên năm giây, sau đó bị Quan Quan đẩy một cái rồi nhéo vào eo - Ngồi đi còn đứng đó làm gì nữa? Đường Sinh bị nhéo đau điếng, bà cô của tôi ơi tay của cậu đó, tôi chỉ nhìn có chút thôi mà. Hắn biết rõ tại sao lại bị nhéo, thực ra ánh mắt của hắn cũng làm cho Quan Cẩn Du mất tự nhiên, cô ta đang hối hận là tại sao mình lại không đi tất chứ, nghĩ lại tên khốn này có lẽ cũng đã làm chuyện đó với Ninh Hân và La Sắc Sắc, hắn nhìn chân mình như vậy không biết lại nghĩ đến cái gì chứ, Trời ạ. Bây giờ cảm giác của Quan Cẩn Du đối với Đường Sinh cũng đang ở thời kỳ biến hoá, cái tểt này khiến cho cô rung động, những việc xảy ra ở Kinh thành làm cho mình quen biết lại cậu thiếu niên này, có thể trước đây mình không tiếp xúc nhiều với hắn nên không rõ lắm, thậm chí không dám tin La Sắc Sắc hoặc Ninh Hân lại có quan hệ đó với hắn, bây giờ càng ngày càng nghi ngờ quan hệ của bọn họ. Đường Sinh làm cho người khác có cảm giác như ăn trộm bị bắt vậy, sờ sờ cái mũi rồi ngồi xuống cạnh Quan Cẩn Du và cúi đầu nhìn xuống. - Tiểu Âm cháu vào trong phòng chat QQ của cháu tiếp đi, Dì có chuyện muốn bàn với Đường Sinh. Quan Cẩn Du rất nghiêm túc đuổi Quan Quan vào trong. Quan Quan ồ lên một tiếng rồi nói - Vậy hai người nói chuyện nhanh lên nhé cháu còn bắt Đường Sinh chơi cờ nữa. Cô ấy nói xong rồi ngúng nguẩy đi vào. Khi cửa phòng trong đã được đóng, Quan Cẩn Du hướng sang Đường Sinh nói - Cậu còn nhìn à? Nhìn thế vẫn chưa đủ đúng không ? - Ồ… Cháu đâu có nhìn. Đường Sinh chặn ngaysuy nghĩ của mình lại, trước mặt Dì út hắn thực sự không dám thể hiện sự xấu xa, nói gì thì Quan Cẩn Du cũng quá thuần khhiết rồi, cái hương vị tự nhiên đó không thể tìm thấy trên bất cứ người phụ nữa nào, Ninh Hân không có, Sắc Sắc không có, Mai Chước thì có một chút nhưng đáng tiếc là không đủ, ngoài ra mấy người khác thì không cần phải nói, đúng rồi mẹ của Quan Quan- Quan Cẩn Tú cũng có song có điều hương vị đó dường như bị đóng băng lại rồi. Trong lòng hắn đang nghĩ như vậy thì đột nhiên Quan Cẩn Du rút chân ra khỏi dép lê rồi đưa thẳng lên mặt hắn, hắn giật nảy mình theo bản năng hắn đưa hai tay đỡ lấy chân của Quan Cẩn Du. - Cậu thích nhìn chân phụ nữ lắm phải không? Cho cậu nhìn chán thì thôi. Cô ấy mạnh dạn làm động tác này chỉ để hù doạ tên khốn kia nhưng vừa đưa chân lên cô ấy lại cảm thấy hối hận, sao mình lại kích động như thế nhỉ? Mình đang làm cái gì vậy, muốn bỏ chân xuống nhưng đã bị Đường Sinh nắm chặt, một tay còn lại của hắn nhanh chóng che lên trán. Bầu không khí có chút ngượng ngùng nhưng cũng mơ hồ, bàn chân trắng đến mức có thể nhìn thấy gân bên trong, còn thoang thoảng có mùi thơm của cơ thể, mùi vị thoang thoảng đó làm cho Đường Sinh rất muốn cắn một cái. - Chân của Dì út đẹp quá, cháu chỉ nhìn chút thôi không có nghĩ linh tình gì đâu nhé? Trong tự nhiên có bao nhiêu cái đẹp đáng để thưởng thức đúng không? Cũng giống như chân của Dì út là một vẻ đẹp thuần khiết còn tồn tại, những ngày này bận rộn với việc công cháu biết Dì út rất mệt, nhân cơ hội này cháu mát xa chân cho Dì cũng được mà, rất là thoải mái chỉ cần Dì út hiểu được sự trong sáng và hồn nhiên của cháu. Xì, Quan Cẩn Du thất thanh định giơ tay lên đánh hắn nhưng lại thôi, sao mình cảm thấy mình và hắn giống như là đang tán tỉnh nhau vậy? Hắng giọng một tiếng rồi làm ra vẻ trang nghiêm, hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh nói - Bóp thì bóp đi. Bây giờ mà bỏ ra thì chứng tỏ mình có tật giật mình, mát xa chân thì mát xa chân chứ, chỉ là chân những ngón chân ngọc của mình lại rơi vào tay một người con trai để hắn nghịch, ít nhiều cũng thấy không bình thường lắm, nhưng lúc này chỉ có thể giả bộ như không thèm để ý. Đường Sinh nói thầm trong bụng, trời giúp ta mà, nếu như ngày nào cũng được mát xa chân ngọc như thế này mình cũng không biết mệt, hai tay hắn nhẹ nhàng bóp. - Nghe con nhóc kia nói là nó bắt cậu giúp chị tôi việc bị chuyển xuống tỉnh đó đúng không? Việc này cậu đừng quan tâm, vô ích thôi.. Đường Sinh ậm ờ, cả hai mắt đang nhìn chằm chằm vào bàn chân kia lại còn liếm mép nữa chứ, xem chừng sắp cúi xuống cắn đến nơi rồi. Quan Cẩn Du vừa xấu hổ lại vừa tức giận, lúc đó lại cảm thấy ở chân mình có những cảm giác rất thoải mái làm cho cô muốn rên lên, đúng là hưởng thụ mà, thảo nào mà con nhóc kia để cho hắn bóp. Cô ấy lại hít thở một hơi thật sâu và nói - Cậu vẫn đang nghe tôi nói đấy chứ? - Ừm, cháu vẫn nghe mà, à đúng rồi Dì út dì vừa nói tới cái gì nhỉ? Đường Sinh lặng người ngẩng đầu lên hỏi. Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Cẩn Du đỏ lên rút mạnh chân lại, thật sự không thể nào tiếp tục bóp nữa, tên nhóc này thật sự muốn phạm sai lầm rồi, mà sai lầm không thể tha thứ được, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng nói - Tôi nói cho cậu biết, nếu trong lòng cậu dám mang tôi ra nghĩ linh tinh gì đó thì tôi giết cậu đấy đồ khốn. Cô ấy vốn đang mặc áo ngủ, trong lòng đang bất bình thì ngực cũng phập phồng lên xuống theo. Ánh mắt của Đường Sinh chuyển ngay sang chỗ đó, còn nói đây chỉ là phản ứng bản năng, lại còn chỉ có nhìn lướt qua thôi. Lúc vẫn còn chưa nghĩ đến nội dung phong phú hơn thì đã bị Quan Cẩn Du xách tai lên - Tên khốn này, nhìn vào chỗ nào vậy? Đang ngứa da à? - Oái, a… Cái này không thể trách cháu được, vốn dĩ của Dì đã to rồi, có nhìn hay không thì nó cũng đập vào mắt mà. Câu nói này thật là đúng chắc cũng chỉ có Nhị Thế Tổ mới dám nói ra, Quan Cẩn Du thực sự bó tay với hắn, - Tôi đánh chết cậu này. Cửa phòng vừa mở Quan Quan đi ra ngoài và nhìn thấy cảnh tượng này cô ấy giật nảy mình - Oái cậu dám làm Dì út tức giận à? - Tiểu Âm ra đây đánh tên khốn này một trận cho Dì, nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn, hắn lại còn nói bậy nữa chứ, hắn đang ngứa ngáy đây. Quan Cẩn Du vội nói, Quan Quan nghe vậy liền đi ra ngay giữ chặt hắn rồi đánh, - Cậu thật là to gan đấy? Dám đùa giỡn với Dì út à để tôi lột da cậu ra. Quan Cẩn Du hốt hoảng đứng dậy - Dì chẳng thèm để ý đến hắn, Tiểu Âm cháu xử lý hắn đi Không chịu được nữa tự mình chuồn trước, vào trong phòng mới phát hiện ra là tim đang đập rất mạnh, chẳng hiểu sao lại có những mờ ám với tên nhóc này chứ, trời ạ về sau phải làm thế nào đây? Trước khi đóng cửa phòng ngủ, Quan Cẩn Du còn ghé mắt nhìn qua khe cửa liếc nhìn một cái nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô giật mình, thì ra Quan Quan to gan sờ vào giữa quần của tên khốn đó chỉ nghe thấy cô ấy nói nhỏ - Trời ạ, cậu đùa giỡn thế nào với Dì út tôi đấy, chỗ này đã cứng lên rồi? Giết chết cậu cũng không giải được hận, đi theo tôi vào phòng, Vừa kẹp hắn đi vừa vặn hắn - Tôi có đùa giỡn Dì út gì đâu, Dì út nói hai ngày nay chân rất mỏi tôi chỉ mát xa chân cho Dì thôi, cái đó nó cứ cương lên chứ đấy là phản ứng tự nhiên mà đúng không? A a a... đừng có bóp nó một cách độc ác như vậy chứ ? Bà cô ơi lần sau tôi không dám nữa. - Không tha cho cậu được ít nhất cũng phải búng 100 cái, vào đây mau lên Quan Quan hạ quyết tâm, dám đùa giỡn Dì út tôi à? - Dì út, Dì út cứu cháu với, Dì cứ mặc kệ thế này sao? Chị Quan sờ mông cháu rồi này. Đường Sinh hốt hoảng gọi to. Quan Quan bực tức, tôi đang bóp cậu chứ không phải sờ cậu được không? Quan Cẩn Tú sợ hai đứa này lại đùa quá chớn liền đi ra. - Thôi đi Tiểu Âm, tha cho hắn đi, đi cùng với Dì ra phố mua ít đồ đi. Cách duy nhất là ra ngoài thôi. Cô ấy sắp xếp như vậy cũng không đến nỗi nào, lỡ chẳng may hai đứa nó ở trong phòng lại làm chuyện xấu mà mình lại vào ngăn thì ngượng chết đi được, bình thường bọn họ làm gì ở bên ngoài mình không nhìn thấy thì không sao, đằng này nhìn thấy tội ác xảy ra trước mắt như thế thì làm sao mà chịu được. Ba người bọn họ vừa đi được một lúc thì Đường Sinh nhận được điện thoại của chị Trần, hắn không ngờ rằng chị Trần- y vệ lại gọi điện cho hắn - Thiếu gia à, nhiệm vụ mới của tôi là ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho cậu, bây giờ cậu đang ở đâu vậy? Xem ra chuyện hôm qua đã có kết quả, đây là việc điều chuyển công việc của chị Trần do Từ Định Khôn báo cáo với Lão gia ư? Sau nửa tiếng, bốn người đã tụ họp, Đường Sinh giới thiệu chị Trần với Quan Quan và Dì út, nói là nhân viên làm việc tại núi Thanh Trúc, Quan Quan nghe không rõ nhưng Quan Cẩn Du thì hiểu rõ không cần phải nói người con gái xinh đẹp thanh tú này là đặc công tinh anh bên cạnh nhân vật lớn. Đi dạo tới khi trời tối bọn họ đi ra chuẩn bị về nhà thì Đường Sinh lại nhận được cuộc điện thoại của Quan Cẩn Tú. - Đường Sinh, rất là lạ lái xe của tôi nói từ khi chúng tôi đi ra đã có một chiếc xe thương vụ đi theo phía sau, đi qua ba con phố rồi vẫn theo sau chúng tôi, ừ là biển số xe ngoại tỉnh, chẳng lẽ có liên quan tới việc hối lộ 500.000 tệ kia? Bởi vì việc đó đã đưa lên Uỷ ban kỷ luật Trung Ương, hôm nay đã thu hút được phản ứng của một số mắt xích, tự nhiên lại xuất hiện chiếc xe không rõ lai lịch theo dõi, Quan Cẩn Tú cũng nảy sinh hoài nghi. Đường Sinh lập tức nói - Bác Quan bác đừng lo lắng, bác bảo lái xe đi về phía Biệt viện Thanh Trúc đi, những việc khác cháu sẽ lo. Hắn cúp máy xong liền gọi ngay cho Đường Thiên Tứ - Chú Tư à, trên đường đến núi Thanh Trúc có người muốn bắt cóc Giám đốc Sở Quan, chú xem thế nào rồi xử lý nhé.