Cực phẩm thái tử gia

Chương 281 : Chuyện cũ ở kinh thành (14)

Đường Thiên Tứ sự nghiệp thăng tiến, hiện đã là Phó cục trưởng của Tổng cục 2, qua vài năm nữa có thể sẽ ngồi lên ghế Cục trưởng của Tổng cục 2. Vợ của Đường Thiên Tứ là Hồng Triệu Phấn cũng là quan chức quân đội, nhưng cô làm tại Phòng chính trị của bộ phận nào đó đã lên tới quân hàm Thượng tá, nghe nói còn làm Trưởng phòng. Cũng nên dành hai câu để nói về nhà họ Hồng, Hồng lão gia mất sớm, từ những năm 90 của thế kỉ trước. Ông cũng đã từng là thuộc hạ được Đường lão gia coi trọng. Nếu hiện nay ông còn sống thì địa vị vẫn cao hơn ông của Cao Ngọc Mỹ một chút. Đời thứ hai nhà họ Hồng có bốn anh chị em. Hồng Triệu Phấn là em thứ ba, trên bà còn có hai người anh trai là Hông Triệu Quân, Hồng Triệu Đông, ở dưới còn một người em là Hồng Triệu Cương. Sau khi cha qua đời, không lâu sau đó mẹ của họ cũng mất. Từ đó, họ lại càng nhận được sự quan tâm của Đường lão gia. Cho đến ngày khi trưởng thành đi làm việc, nói chức vụ của Hồng Triệu Phần trong quân đội thấp, chủ yếu là do chồng của bà có chức cao. Anh cả nhà họ Hồng hiện là Phó ban Tổ chức Trung ương. Ông ta đã 52 tuổi. Anh hai là Triệu Đông kém anh cả ba tuổi, hiện 49 tuổi, làm chủ nhiệm một Phòng nào đó trong Quốc Vụ Viện, cũng là quan chức cấp Vụ trưởng. Em thứ ba chính là Hồng Triệu Phấn, vợ của Đường Thiên Tứ năm đó cũng là một đại mỹ nhân, vì không chống lại nổi thế tấn công dũng mãnh của Đường Thiên Tứ, cuối cùng bị cuốn đi. Bà nhỏ hơn Đường Thiên Tứ hai tuổi, năm nay mới 38 tuổi. Hồng Triệu Cương nhỏ nhất, hiện làm Phó chủ nhiệm một phòng tại Ủy ban kỉ luật Trung ương, hiện mới 37 tuổi, là người ưu tú có tiền đồ nhất của nhà họ Hồng, được ký thác biết bao hy vọng. Hôm nay nghe nói thiếu gia nhà họ Đường tới làm khách, Hồng Triệu Phấn gọi điện mời em trai tới. Qua tết các bộ và ủy ban Trung ương sẽ phái cán bộ xuống các địa phương bên dưới để làm việc rèn luyện, ý định của Đường Thiên Tứ là muốn Hồng Triệu Cương đi tỉnh Giang Trung. Đường Thiên Tứ mấy ngày nay cùng Đường Sinh tiếp xúc cũng không ít, cũng nói chuyện qua với La Sắc Sắc, Ninh Hân rồi, cũng hiểu qua một phần về Đường Sinh, càng hiểu rõ gốc rễ tại tỉnh Giang Trung của chị hai Liễu, nên muốn đưa cậu Út em vợ tới tỉnh Giang Trung cũng với chị hai Liễu và Đường Sinh tiếp xúc cũng là điểm tốt. Nhận được điện thoại của chị gái, Triệu Cương đang cùng với các anh em vợ chơi mạt chượt ở nhà vợ liền thôi đánh bài, dẫn vợ là Cốc Tiểu Huệ cùng tới nhà chị. Cốc Tiểu Huệ còn trẻ mới 33 tuổi, nhỏ hơn chồng 4 tuổi, cô cũng là một trong các đại mỹ nhân ở Kinh Thành . Bọn họ tới rồi cùng với chị gái, anh rể xuống bếp, chuẩn bị đồ ăn thức uống/ Cốc Tiểu Huệ và chị chồng Hồng Triệu Phấn quan hệ rất tốt, miệng cô vừa ngọt vừa biết nói chuyện, khiến cho chị chồng rất tập trung, cô còn nuôi dưỡng cho Hồng gia một đứa con đời thứ ba bụ bẫm, đúng là một công thần. Chồng lúc nào nói nặng, cô lại đem nước mắt tố cáo với chị chồng, sau đó Hồng Triệu Phấn lại ra mặt dạy dỗ em trai. - Chị, cái cậu Đường Sinh đó mới mười bảy tuổi à? Sao mà tiếp đãi long trọng vậy? Đây chỉ là đứa trẻ ranh mà? - Xuỵt Hồng Triệu Phấn giơ ngón tay lên miệng, rồi chu chu miệng về phía Đường Thiên Tứ, khẽ giọng nói - Nghe anh rể cô nói, đứa trẻ ranh này đáng gờm lắm. Nó vừa tới Kinh Thành vài ngày, đã đánh dập mũi Đinh Hải Quân nhà họ Đinh rồi, chị thấy không phải là tốt hay sao, Qua tết bọn em tới tỉnh Giang Trung rèn luyện, nên tiếp xúc được với chị Đường và Đường Sinh, quan hệ thân thiết một chút. Cốc Tiểu Huệ làm ở Công an thành phố, tự nhiên biết ngay là ở đây có những vị công tử nào không nên gây chuyện, nghe đến việc mũi Đinh Hải Quân bị đáp dập, bất giác thở ra một hơi lạnh: - Ui. Thật lợi hại quá. Đến tám phần lại là một tên Nhị Thế Tổ rồi? Nịnh bợ hắn có tác dụng không? - Tôi cũng nghĩ như vậy, cũng nói với anh cô một trận. Anh ấy nói Đường Sinh rất thâm trâm, xem bên ngoài lỗ mãng, nhưng thực tế định mưu kế trước rồi mới làm, bất kể làm sao, cứ nghe anh cô sắp xếp đi. Anh ấy có thể hại em rể mình sao? Tôi cũng không thể tha cho ông ấy được. Đường Thiên Tứ mặc quần áo ở nhà, đeo tạp dề, hôm nay trổ tài nghệ chứ bình thường ông không xuống bếp bao giờ, làm gì có chuyện đó. Hồng Triệu Cương vô cùng cung kính đối với anh rể, đừng có nghĩ là hắn là Phó chủ nhiệm tại Ủy ban kỉ luật Trung ương là rất oai, người trước, người sau đều phải kính nể. Nhưng trước mặt anh rể hắn lại thấp hơn một bậc, đây là vị thiếu trướng của Tổng cục 2 là người gặp gỡ nhiều nhân vật đầu não của các Bộ, Ủy ban Trung ương nhưng vẫn giữ thái độ không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh. Ai mà không nhường ông ta ba phần. Lại nói ông ta là một trong những đại biểu trung kiên có thực lực nhất của nhà họ Đường . - Anh rể, có thể ăn những món do anh tự làm thật không dễ dàng, chị em khó lắm mới được nghỉ tay. Em và Huệ thật là có lộc ăn uống mà . - Gì chứ, cứ như là tôi bắt chị cậu ở trong bếp suốt vậy. Nói xem ngày nào mà tôi không rửa nồi? Cô ấy còn bảo đó là tôi rèn luyện thân thể. Bên kia Hồng Triệu Phấn và Cốc Tiểu Huệ cười phì vui vẻ, khi ở nhà, Đường Thiên Tứ không làm bộ nữa mà rất hòa nhã. Đây là điểm mà Hồng Triệu Phấn rất phục ông ta, như khi vợ chồng em tới, ông ta đều giữ bộ mặt tươi cười để cho họ cảm giác như đang ở nhà, nhưng ở bên ngoài, mặt ông ta lạnh tanh, khi ở chỗ công cộng gặp vợ cũng như không hề quen biết, đúng là khí chất cứng rắn của quân nhân. - Đúng rồi, anh rể, lần này đi về tỉnh rèn luyện thật sự để em đi tỉnh Giang Trung ư? Nghe nói vị anh hai của anh làm ở Thành phố Giang Lăng. - Ừ, anh hai tôi ở Giang Lăng đã hơn một năm rồi, nhất định sẽ lại vào Trường Trung ương đảng học tập, sau đó lại rộng bước vào bộ máy Đảng ủy tỉnh hoặc Trung ương. Các em xuống đó một mặt là rèn luyện tố chất, mặt khác là cùng với anh chị hai tôi kết giao. Còn có Đường Sinh, cái tên Đường Sinh này, mấy ngày nay tôi quan sát nó, từ cử chỉ lời nói đều rất có dáng điệu. Chuyện nổi giông bão cũng dám làm, đánh cho Đinh Hải Quân dập sống mũi, nó vẫn giữ dáng điệu ung dung tự tại không chút biến đổi. Gọi điện thoại báo cho tôi cũng chỉ miêu tả sơ lược vậy, không lộ ra khẩu khí gì, chỉ dựa vào điểm này có thể thấy trí tuệ, kiến thức của Đường Sinh không giống người thường, xem ra có vẻ hơi cuồng bạo một chút, nhưng không phải do nó có sự trác táng của con ông chúa cha, mà là có sự quyết đoán của nam tử. Đứa trẻ này rất xuất sắc. Hồng Triệu Cương bất giác gật đầu, mấy năm nay rồi, anh rể mới bỗng nhiên tán thưởng một người. Mình cũng nên ứng phó cẩn thận. Nơi ở của bộ tổng tham mưu này đâu phải là nơi tùy tiện gọi bạn tới? Đường Thiên Tứ tự mình gọi điện thoại đến Cục cảnh vệ mới để cho xe Maserati của Cao Ngọc Mỹ vào. Đợi bọn Đường Sinh vào đến nơi cũng 5,6 giờ rồi. Hắn dẫn ba mỹ nữ tới kiếm bữa cơm, đương nhiên phải mua chút đồ. Đường Thiên Tứ nhanh chóng giới thiệu mọi người thành người một nhà. Nghe nói Cao Ngọc Mỹ là con gái của Phó Chủ tịch Ủy ban quân ủy, Triệu Hồng Cương và vợ Cốc Tiểu Huệ cũng chấn động. Chính anh rể cũng phải lễ độ với vị tiểu thư này vài phần, quan huyện thì cũng không bằng quan quản lý trực tiếp. Bữa tiệc gia đình bắt đầu náo nhiệt rồi, Đường Quang con trai của Đường Thiên Tứ cũng rất hứng thú. Cậu ta mới 15 tuổi, học lớp 9, xem dáng điệu rất tuấn tú, giống mẹ như đúc. Đến Đường Sinh cũng có phần ghen tỵ, thằng nhóc này, cậu được lắm? - Chú thím Tư, loại này có phải là rất xuất sắc không? Ở Giang Lăng cháu là người đẹp trai hạng nhất rồi. Chỉ cần đặt chân đến cổng trường, mỗi ngày ít nhất cũng làm cho nữ sinh trở nên điên dại, còn có nữ sinh đi đường đụng vào tường. Còn làm cho người ta sợ nhất là làm cho nữ sinh khi đi vệ sinh đi nhầm sang khu vực của nam. Cô chủ nhiệm của cháu trước đây còn nói ý tứ với cháu là: Đường Sinh, xin em tiếp tục nghỉ học đi. Em không đi học thì trường học rất tốt. Em đi học liền rất hỗn loạn. Tiểu Quang, ở trường của cậu cũng như vậy chứ? Tất cả mọi người đều phì cười, Quan Quan không kìm được đánh Đường Sinh một cái. Đường Quang bị hắn nói rất ngại ngùng. Chủ yếu là vì hôm nay ngồi trước mặt ba vị đại mỹ nhân lạ mặt. Cao Ngọc Mỹ là Lâm Phi đều là mỹ nhân ở kinh thành rồi, có thể xem nhẹ một nửa. Nhưng Quan Quan rõ ràng là nữ sinh trung học tuyệt sắc, nên khi bị Đường Sinh trêu cậu xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Mọi người cùng cười, Đường Thiên Tứ nói: - Thằng nhóc này hư quá Hại cho mọi người cười đau bụng, Con trai Tiểu Quang của chú làm gì được như cháu chứ tán dương? Nó rất ngại ngùng. Cháu mong nó đi trêu ghẹo các cô gái xinh đẹp ư? Nó thấy các cô gái đẹp đã xấu hổ chạy trước rồi. Mọi người lúc này thực sự cười đau cả bụng. Sự khôi hài của Đường thiếu tướng được tán thành hết sức. Đến cả người vợ luôn đoan trang của ông cũng không kìm được đánh vào cánh tay của ông: - Gì thế? Con của ông mà kém vậy sao? Nên nói cha con trời sinh tính , tuyệt đối không thể sai được. Cả nhà còn đang cười, nhưng Đường Sinh đã nghe ra Hồng Triệu Phấn đang nói gì, liền quay sang nói với thím Tư: - Cháu biết rồi, Tiểu Quang giống chú Tư, tuyệt đối không thể nhìn thấy các cô gái đẹp là xấu hổ bỏ chạy. Nếu không đóa hoa xinh đẹp cực kì của quân đội là thím đây sao có thể mang họ Đường? Lúc này, đến lượt Hồng Triệu Phấn đỏ mặt, Đường Thiên Tứ cười sảng khoái: - Câu này nói không sai, Tiểu Quang mà giống chú một nửa thì cũng lợi hại lắm rồi . Lúc này mới đúng là hai chú cháu họ Đường là người một nhà, xem ra da mặt họ đều rất dày, thật sự là không còn cách nào khác. Đường Sinh có sở trường dùng sự hài hước làm cho không khí nói chuyện trở nên hài hòa, để mọi người trở nên quen với nhau, không còn cảm thấy khoảng cách quá xa. Vốn là người một nhà, sao lại phải giữ khoảng cách xa? Hồng Triệu Cương cũng bất giác khẽ gật đầu. Không khí đã vui vẻ thì nói chuyện càng trôi chảy, đổi chén uống rượu, rượu uống càng thơm hơn, đúng là một nhà tràn đầy không khí vui vẻ. Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Đường Sinh reo lên. Hắn liền đứng dậy đứng vào cửa phía sau phòng ăn để nghe điện thoại. Bởi vì đây là điện thoại của Mai Chước gọi đến, có vẻ là chuyện trong công ty: - Chị Chước, có chuyện gì thế? - Chuyện đầu tư dự án Tùng Sơn Phượng thành hiện nay không dễ nói rồi. Tôi xem phải hoãn lại, ba trăm triệu không phải là không thể lấy nhưng tạm thời không lấy ra được, Lục Như Hành bên đó đợi tôi trở về rồi nói sau. Hắn vừa mở miệng là nói tới cái gì ba trăm triệu, trong chốc lát bỗng thu hút vợ chồng Đường Thiên Tứ, Hồng Triệu Cương trong phòng ăn. - Chị Chước à, đầu tư nhiều cùng với việc ít cơ hội sẽ ảnh hưởng tới chính sách rộng mở của Thành ủy chính quyền thành phố Phượng Thành. Nhưng đây không phải là vấn đề cơ bản, chị nghe tôi nói, năm 2004 nhà nước đã bắt đầu điều tiết vĩ mô rồi, tôi dự đoán rằng sau tháng 4 năm nay sẽ xuất hiện một chính sách điều tiết vĩ mô quan trọng. Đầu tiên trong đó khẳng định là có bất động sản, đây là điều ảnh hưởng cực lớn tới sản xuất cơ bản quốc dân, lại tác động tới những dây thần kinh mẫn cảm về mọi phương diện. Quốc vụ viện không đưa ra chính sách điều tiết vĩ mô có tính cứng rắn là không được. Như là thông báo về việc ổn định giá cả bất động sản vv…Ngoài ra còn là điều chỉnh chính sách tiền tệ tài chính, ngân hàng không thu hẹp vòng quay chu chuyển tiền tệ còn đang tăng thêm khoản vay mới, như vậy chỉ càng đẩy nhanh lạm phát. Bong bóng xà phòng sẽ càng ngày càng lớn. Các vị lãnh đạo ở trên cũng chẳng phải là bất tài, chúng ta cứ chống mắt mà xem, chỉ bốn tháng nữa một loạt chính sách mới sẽ xuất hiện, chúng ta là doanh nghiệp tư nhân, không thể đảo ngược một tổ hợp của người ra. Ai da, đừng nóng vội, không có chuyện gì thì luyệnYoga cho gầy người đi. Đường Sinh vừa nói đoạn vừa rồi thật hù dọa người ra, nhưng câu cuối cùng lại khiến những người đang ngồi trên bàn ăn phải phì cười. Hắn cất di động rồi ngồi xuống. Ánh mắt bọn Đường Thiên Tứ hướng về phía hắn cũng thay đổi rồi. Hắn biết rõ diễn biến này, những chuyện liên quan đến bong bóng xà phòng của nền kinh tế gần đây là điểm nóng mà các vị lãnh đạo bên trên thảo luận. Đây cũng là vấn đề mà Đường lão gia đang quan tâm. Thật không thể ngờ tới, Đường Sinh khẳng định như vậy về những chính sách ra đời sau tháng Tư lại làm cho Đường Thiên Tứ kinh hãi như vậy. Cao Ngọc Mỹ cũng là một trong những cổ đông của công ty, tự nhiên cũng quan tâm tới chuyện đầu tư, mở miệng hỏi ngay: - Ngân hàng thực sự muốn thu hẹp vòng chu chuyển tiền tệ ư? Đường Sinh nhún vai?: - Nên như thế, điều tiết kinh tế vĩ mô không thể tách rời khỏi sự ủng hộ của chính sách tiền tệ. Bất động sản chính là con dao hai lưỡi, thành công cũng là do nó, thất bại cũng là do nó. Không nghe nói rằng các ngân hàng nước ngoài muốn tham gia vào thị trường tài chính trong nước sao? Ngân hàng trong nước đang gấp rút ào ạt để tung ra các khoản vay. Giới bất động sản liền nhân cơ hội này mà tăng trưởng, vòng tuần hoàn ác tính đó. Chị Cao Ngọc Mỹ, làm kinh doanh phải nhìn rộng một chút, không chỉ hiểu cách kiếm tiền, mà còn phải hiểu cách nhìn diễn biến toàn cục, phải chú ý đến diễn biến tình thế nền kinh tế trong nước, ngoài nước, phải kịp thời quan tâm đến chính sách của chính phủ, phải hiểu về kinh tế tài chính. Chị nói xem chúng ta đưa ra một khoản mấy trăm triệu để thu về một miếng đất, ngày mai Quốc vụ viện người ta ra một chính khiến cho giá nhà đất đi xuống thì chị em chúng ta có dắt tay nhau đi nhảy lầu không. Vậy mới nói, phải hết sức cẩn thận. Nói xong, mọi người trên bàn ăn đều cười, nhưng điều Đường Sinh nói đều ngắn gọn thẳng thắn, thông tục dễ hiểu ai cũng hiểu rõ. Ăn cơm xong, mọi người đều tới ngồi ở sô pha để bắt đầu uống trà, Đường Sinh và Đường Thiên Tắc ngồi chính diện: - Chú Tư, hôm nay không chỉ là đến nhà chú kiếm bữa cơm, còn có chút chuyện nhỏ muốn nhờ chú giúp đỡ. Chú có quen ai bên Ban tổ chức Trung ương hay Ủy ban chính trị pháp luật không? Đường Sinh thật dám ngồi đây nói những lời này với Đường Thiên Tứ. Thực tế khi nãy những lời Đường Sinh nói đã thật sự làm cho Đường Thiên Tứ giật mình. Chẳng trách tên tiểu tử này ở Giang Lăng lại lấy được tên của La Sắc Sắc để mở công ty. Nó thật sự có đầu óc, những chuyện này Liễu Vân Huệ đã tiết lộ với mình, La Sắc Sắc, Ninh Hân cũng đã sơ lược nói qua với mình nên ông vẫn hiểu rõ được nét chính về Đường Sinh. Lúc này nghe hắn hỏi, Đường Thiên Tứ cười nói: - Quan hệ và có mạng lưới xã giao của nhà ta cũng tương đối rộng, nhưng phải xem cháu muốn làm chuyện gì đã, đi thôi, hai chú cháu chúng ta vào thư phòng nói chuyện. Tiểu Cương cậu cũng vào đây. Quan Quan cũng không hiểu Đường Sinh đang nói cái gì, cô căn bản không hiểu được chuyện mẹ cô muốn điều động công tác có biết bao nhiêu khó khăn, phải tìm được con đường chắc chắn. Tòa án, Viện kiểm sát phải chịu trách nhiệm trước Hội đồng nhân dân. Tòa án nhân dân tối cao và Viện kiểm sát nhân dân tối cao phải chịu trách nhiệm trước Hội đồng nhân dân toàn quốc. Nhưng quyền miễn nhiệm nhân sự như Bí thư, phó Bí thư Đảng ủy, Viện trưởng, phó Viện trưởng của Tòa án nhân viên tối cao, chủ nhiệm phòng Chính trị, ủy viên Ủy ban thẩm phán lại do Trung ương, do Ban bí thư Trung ương, Ban tổ chức cán bộ Trung ương phụ trách đề bạt, báo cáo với Cục chính trị Trung ương thảo luận nghiên cứu, ngoài ra, Ủy ban Chính trị pháp luật Trung ương còn đề bạt việc chọn người sơ loại cho các bộ phận. Hội đồng nhân dân toàn quốc nhiều nhất chỉ chấp hành trình tự bổ nhiệm cuối cùng mà thôi. Khoảng chừng hai mươi phút sau Đường Sinh nghe Đường Thiên Tứ kể tình hình chung về thế lực của Đường gia tại mỗi nơi. Khẳng định là ở đâu cũng có người, muốn làm chuyện gì cũng phải đi thăm viếng các vị lão gia này. Uy thế của họ cực kì sâu rộng, nếu mà muốn gọi điện thoại nói chuyện cho họ thì thực là thất lễ. Như vậy Đường Thiên Tứ đồng ý việc này nhưng việc này cũng còn phải thông qua ông nội, giấu ông chắc chắn là không giấu nổi, Đường sinh cười nói: - Chú Tư, ông bên đó cháu tối nay về sẽ nói chuyện. Nhưng ông đứng ra nói những việc này chắc là không thích hợp nên chuyện này cần nhờ chú Tư giúp cháu, cháu sẽ dẫn con chú đến Giang Lăng, chúng ta không ai nợ ai.