Cực phẩm thái tử gia
Chương 280 : Chuyện cũ ở kinh thành (13)
Tuyết phủ khắp núi xanh in bóng trúc, gió nổi lên vi vu chốn rừng mai, đứng tại đỉnh núi trúc có thể nhìn thấy rừng mai màu hồng nhạt ở khe núi xa xa.
Đi dạo cảnh núi khi tuyết rơi cùng với ông nội và bố mẹ cũng rất thú vị. Có Sắc Sắc, Ninh Hân mỗi người đi một bên Liễu Vân Huệ ở phía sau.
Đường Sinh và cha mỗi người một bên dìu ông nội. Ba thế hệ nhà họ Đường lúc này đều ở đây.
- Nền kinh tế trong nước như bong bóng xà phòng, sợ là tình thế hiện nay mà tiếp tục phát triển sẽ không lạc quan, Thiên Tắc con thấy sao?
Câu nói của ông cụ khiến cho Đường Thiên Tắc cũng lo lắng:
- Cha, tầm mắt của con vẫn chưa thấy được đại cục, chỉ thấy được đất Giang Lăng thôi. Nếu nói về kinh tế thì không thể gọi là sự thu nhỏ của kinh tế quốc nội được. Nhưng con cho rằng Trung ương phải mạnh tay khống chế mới được.
- A
Đường lão gia cười:
- Con nói vậy cũng giống như là chẳng nói gì, là một cánh tay của thành phố đó, con không chỉ làm công tác xây dựng Đảng, mà nhất định phải đưa mắt nhìn xem đại cục, thời kì xây dựng xã hội chủ nghĩa phải dựa vào nền kinh tế là chủ chốt. Nếu con muốn mở rộng tầm nhìn của bản thân, thì phải quan tâm, phải hiểu mọi mặt của công việc. Không hiểu thì phải tìm chuyên gia để thỉnh giáo, để bổ sung, không hiểu không thể giả vờ là hiểu, lừa dối tổ quốc, lừa dối nhân dân là phạm sai lầm. Bố đưa con đặt vào mảnh đất xa xôi đó có phải đã làm con thiệt thòi không?
Đường Thiên Tắc cười ngượng , đuôi mắt liếc sang nhìn vợ Liễu Vân Huệ, mặt đầy vẻ uất ức. Tôi đường đường là bí thư một thành phố, trước mặt ông bố chỉ là “trẻ ranh vắt mũi chưa sạch”. Bị chất vấn nghiêm khắc như vậy lòng bất yên, đầu óc rối loạn, liền nhìn vợ xin trợ giúp
Liễu Vân Huệ xua tay cười không thành tiếng, khẽ nói với Sắc Sắc, Ninh Hân:
- Chúng ta qua bên kia xem đi.
Cô ta không để ý đến chồng.
Ai da, một đêm vợ chồng chẳng phải trăm ngày ân nghĩa sao? Sao bà lại thấy chết không cứu. Đường Thiên Tắc khẽ hừ một tiếng:
- Cha, đó là do công việc con làm vẫn chưa tới nơi tới chốn, vẫn chưa, cẩn thận. Con đảm bảo với cha, năm tới con nhất định sẽ làm cho mảnh đất Giang Lăng thay đổi.
- Ừ, thế cũng tạm được rồi Thiên Tắc à, phải học đứng trên vai của những người khổng lồ để nhìn sự việc, phải đưa tầm mắt ra cao hơn một tầng, phải đưa ánh mắt ra xa hơn một tầng, đừng có giới hạn ở một địa phương, phải nhớ đó, lòng người lớn thế nào, thì đất trời cũng lớn bằng đó.
- Cha, con xin ghi nhớ lời giáo huấn của cha. Nghe nói tháng tư Trung Ương đưa ra chính sách điều tiết vĩ mô, cha con ta cùng đón chờ xem?
- Ha ha ha, cha thấy người bí thư thành phố như con vẫn còn nhiều khiếm khuyết lắm, con còn chưa thấy được phương hướng của lần điều tiết vĩ mô này?
Đường Thiên Tắc có chút xấu hổ, lờ mờ đoán ra được một chút.
- Con nào dám tự mình đoán ra ý kiến của các vị lãnh đạo Trung ương? Nhưng theo như phương hướng dư luận gần đây, phương hướng điều tiết vĩ mô có thể là từ cơ sở quốc dân để kích thích bất động sản. Những bong bóng xà phòng trong bất động sản rất lớn.
Lão gia khẽ mỉm cười gật đầu,
- Ừ, cụ thể còn phải cần nhiều sức lực để để điều tiết với lại bàn bạc thảo luận, cũng còn phải cân nhắc nữa.
- Ông nội,
Lúc này Đường Sinh mới nói vào:
- Theo như cháu thì nếu như quốc gia không đưa ra chính sách cứng rắn, thì để loại trừ bong bóng xà phòng bất động sản cũng khó.
- Con thì biết cái gì? Người lớn nói chuyện còn dám chen vào?
Đường Thiên Tắc trợn mắt quát con trai.
Hắn vừa mở miệng, liền thu hút ngay ánh mắt của Liễu Vân Huệ, Sắc Sắc, Ninh Hân.
Liễu cục trưởng yêu quý con trai liền trừng mắt với chồng.
Đường Thiên Tắc làm bộ không nhìn thấy ánh mặt của vợ, trong lòng tự nghĩ làm sao vậy? Liễu cục trưởng lại dám bảo vệ thằng bé này trước mặt ông nội? Những mà nói thật, trước mặt ông cụ bà ấy không dám nói gì đâu, đợi về đến phòng mới tính sổ.
Sắc Sắc và Ninh hân nửa câu đều không dám nói lại, nhìn thấy Đường Sinh bị cha giáo huấn, trong lòng đều nghĩ, thiếu gia, người ngoan ngoãn chút đi.
Đường Sinh cũng không dám cãi lại cha trước mặt ông, chỉ nhún vai, nào ngờ ông lại nói:
- Cháu ông nói không sai đâu? Con là bí thư thành phố cũng không thể bắt cấp dưới không được nói chứ? Phải nghe ý kiến các đồng chí, tối kị bảo thủ, tự cao tự đại, phải thường xuyên đi sâu vào trong quần chúng, nghe ý kiến nhân dân. Lợi ích của nhân dân mới là lợi ích của Trung ương và Nhà nước.
Lần này thì dễ chịu rồi chứ ? Bí thư Đường ông dạy tôi một câu, ông tôi lại dạy lại ông mấy câu. Đường Sinh cười thầm. Tay hắn vòng ra phía sau giơ ngón tay cái lên với mẹ và hai cô gái. Ý là cha hắn thật đáng đời. Liễu Vân Huệ, Sắc Sắc, Ninh Hân dở khóc dởi cười.
Cũng không rõ ông còn muốn nói gì với cha, liền vỗ vai Đường Sinh nói:
- Sinh nhi, cháu với mẹ và bọn họ về trước đi.
Đường Sinh liền tới đi cùng ba người kia về, vừa mới qua ngã rẽ xuống dốc, Liễu Vân Huệ lấy tay kéo tai hắn.
- Không phân biệt được lớn nhỏ, cha con bị ông mắng con lại vui sao? Thấy người ta gặp họa lại hả hê sao? Có tin mẹ bảo Sắc Sắc và Ninh Hân xử lý con không ? Con vẫn không hiểu được, giác ngộ được việc làm con ư? Ngày nào cũng yêu thương con, chiều chuộng con, con lại vô lương tâm thế?
- Ôi, mẹ ơi. Con nào có hả hê khi người khác gặp họa. Không phải là ý đó đâu. Được rồi. Con nhận sai được không? Lần sau không dám nữa.
Liễu Vân Huệ lúc này mới dừng tay:
- Mẹ và cha trước ngày mùng 8 phải quay về rồi. Con ở lại ăn rằm với ông đi.
- Thế là không đoàn viên được rồi.
Đường Sinh quay đầu nhìn Ninh Hân và Sắc Sắc? Họ thì làm sao ? Cũng không về nhà ở đây ăn rằm sao? Cũng không thoả đáng lắm , tự mình cũng không nên ích kỉ. Cũng nên để họ về nhà đoàn tụ với người nhà.
- Được, con biết rồi
Chiều ngày mùng 7, Đường Thiên Tắc và Liễu Vân Huệ, La Sắc Sắc, Ninh Hân cùng rời Kinh Thành trở về tỉnh
Cũng trong đêm đó, Đường Sinh và ông chơi cờ đến rất muộn, hai ông cháu có vẻ như nói không hết chuyện, cùng ngủ chung một phòng.
Ngày tiếp đó, Cao Ngọc Mỹ lên núi đón Đường Sinh đi, cũng bởi vì chỗ Đường lão gia ngày nào cũng đều có những quan chức quan trọng đến xin chỉ thị hoặc nói chuyện quốc gia đại sự. Ông không có nhiều thời gian bên Đường Sinh lắm, Đường Sinh đang lúc buồn, đồng ý đi ngay.
Nói chuyện suốt một đêm cũng thấy chán, hôm nay vừa thấy Cao Ngọc Mỹ, mặt liền sáng lên. ừm, chỉ một ngày không làm chuyện đó cũng khó chịu rồi.
Nhưng Quan Quan lại gọi điện thoại tới, bảo hắn tới đón cô ta đi chơi. Thế là đành tới nhà họ Quan đón mỹ nữ này. Chuyện của ông ngoại cô cũng đã xong, Đại viện nhà họ Quan cũng vắng vẻ hơn. Buổi tối cô ta về nhà cô cùng với mẹ, dì Cẩn Du cũng tạm thời ở với họ.
Buổi trưa, Quan Cẩn Tú và Quan Cẩn Du thương lượng mời Đường Sinh, Cao Ngọc Mỹ đi ăn cơm, mọi người cùng đi đến khách sạn.
Trong mắt của Cẩn Tú, Cẩn Du, họ đều không cho rằng Quan Quan và Đường Sinh có thể có kết quả gì. Ngoài ra Cẩn Du cũng nói với chị, ở Giang Lăng có một cô gái là Đường Cẩn là bạn gái của Đường Sinh. Cô gái này có vẻ đã được Liễu Vân Huệ đồng ý, như vậy Quan Cẩn Tú trong lòng càng không lo lắng. Nhìn ánh mắt con gái nhìn trộm Đường Sinh hàm chứa bao nhiêu thâm tình, lòng bà lại bất giác thương cảm. Lẽ nào con gái mình lại có vận mệnh giống như mình chăng? Yêu một người lẽ nào khó đến vậy?
Trong lòng không được thoải mái, Quan Cẩn Tú khi dùng bữa trưa cũng được một lúc liền vào nhà vệ sinh, bề ngoài bà kiên cường, nhưng trong lòng vẫn có chút yếu đuối của phụ nữ . Chỉ là vài năm gần đây sống một mình, không thể không học cách giả vờ kiên cường, thực lòng bà cũng khát vọng được chở che.
Tại nhà vệ sinh, bà không kìm nổi những dòng lệ thương tâm, đứa con gái đang giẫm vào vết xe đổ của mình, nhưng lúc này quản giáo nó nghiêm khắc thêm là điều khó thực hiện, thôi để xem tạo hóa của nó. Có lẽ mỗi người một số mệnh, nghĩ đến chuyện nhà họ Quan, có biết bao nhiêu điều liên quan đến Đường Sinh. Nếu như hắn không ra mặt, thì chuyện của Quan Vĩnh Phong không chừng đã náo loạn lên, cũng không thể kết giao được với nhà họ Cao, nhà họ Đinh cũng không thể qua lại với nhà mình.
Đây có lẽ chính là tạo hóa và duyên phận của Quan Quan chăng? Ai biết được tương lai sẽ như thế nào? Chỉ có thể đi từng bước mà thôi.
Từ nhà vệ sinh đi ra, lại đụng phải hai, ba gã trung niên mặt đỏ lựng:
- Ai, Đây không phải là đại trưởng phòng Quan sao?
Quan Cẩn Tú vừa thấy, liền nhận ra ngay, đó chính là cấp trên của mình, là Tôn phó viện trưởng của Tòa án tối cao cùng hai vị Trưởng phòng.
- Phó viện trưởng Tôn, trưởng phòng Lưu, trưởng phòng Triệu, trùng hợp thế nhỉ ?
Quan Cẩn Tú khẽ hất mái tóc, mỉm cười đáp lễ. Có thể nghe ra câu chào của Phó viện trưởng Tôn là đại trưởng phòng Quan mang ý giễu cợt, nhưng Quan Cẩn Tú tu dưỡng tốt, giả vờ không biết gì.
Hai bên chẳng thêm nửa câu, đều cười ha ha rồi đi thẳng. Đường Sinh và Quan Quan lúc này cũng vào nhà vệ sinh, gặp lúc Quan Cẩn Tú cũng tính tiền xong rồi, liền xuống sảnh dưới nhà đợi họ. Đường Sinh vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì Quan Quan cũng vừa ra tới.
Bọn họ cùng nhau rửa tay ở phòng bên ngoài, thì Phó viện trưởng Tôn và hai vị trưởng phòng Quan Cẩn Tú gặp lúc nãy cũng đi ra. Ba người cùng đứng rửa tay, có một người nói:
- Nhà họ Quan tuy rằng đã hết thời rồi, nhưng mà ảnh hưởng mặt trái tiêu cực không thể loại trừ, Đảng vẫn rất tốt, chính sách khoan hồng. nếu không ảnh hưởng của sự kiện Đông Nam , mấy anh em nhà họ Quan còn định sau này leo lên trên nữa ư? Gần như không thể nào.
- Lão Triệu, anh cho rằng hiện nay việc này có lợi cho nhà họ Quan không? Tôi thấy chỉ là giấy tờ bên ngoài thôi, thực ra muốn xây dựng hình tượng người đồng chí lãnh đạo của Đảng để che giấu tình hình thực tế. Trong đầu của các lãnh đạo bên trên lẽ nào không tính ra? Tôi không tin.
Người lớn tuổi nhất là Phó viện trưởng Tôn bây giờ mới nói:
- Qua ngày 15 tháng 1 là chính thức đi làm rồi, năm ngoài Đảng ủy toàn án luôn nghiên cứu vấn đề hạ chức Quan Cẩn Tú, tôi vẫn giữ ý kiến cũ, đưa cố ta về làm phó viện trưởng thường trực một Toàn án cấp tỉnh nào đó là được rồi
- Phó viện trưởng thường trực? Phó viện trưởng Tôn, chức đó dễ làm vậy sao? Người ta chen chúc nhau cũng không chen nổi. Cứ như tôi thấy, làm Phó viện trưởng bình thường là được rồi. Tôi không tin bên Hội đồng nhân dân có ai chịu nói giúp cho cô ta? Bị hạ xuống Tòa án cấp tỉnh làm Phó viện trưởng là rất có thể vậy.
Đường Sinh và Quan Quan cùng rửa tay chậm lại, dỏng tai lên nghe. Tuy nhiên nghe thấy người ta bàn luận về mẹ. Quan Quan liền trừng mắt nhìn bọn họ.
Đường Sinh dùng chân đá vào cô, ra hiệu đừng có nhìn người ta trừng trừng, lộ liễu quá. Ba người này khí chất cũng tệ, xem ra đều là những quan chức ưu tú, mà khẳng định là quan chức cao nhất. Đường Sinh cũng không kìm được quay lại nhìn họ một chút.
Phó viện trưởng Tôn lại nói:
- Hội đồng nhân dân toàn quốc còn có vị nào lời nói rất trọng lượng mà có quan hệ với Quan gia nào?
Ba người nhìn nhau cười, cuối cùng Lưu trưởng phòng nói:
- Tôi xem, người nhà họ Quan trong vòng một năm sẽ đều phải đi ra các tỉnh hết.
Quan Quan bắt đầu nghiến răng, đôi lông mày dựng ngược. Đường Sinh dùng thân mình che đi ánh mắt của cô ta.
Đợi ba người đi khỏi, Quan Quan cay đắng đưa bàn tay đấm vào ngực Đường Sinh:
- Tức chết được, bắt nạt người ta.
Quan Quan trong lòng buồn khổ, cô biết rằng mẹ mình chịu khổ xiết bao. Hôm nay nghe những người đồng sự khinh thường như vậy, cô không lo lắng cho mẹ với lạ. Đường Sinh thấy Quan Quan mắt ầng ậng nước cũng đau lòng:
- Được rồi, đừng có khóc.
- Ai khóc nào?
Nói xong câu này, nước mắt trào ra, cô bất giác ôm lấy Đường Sinh:
- Đường Sinh cậu giúp tôi nhé.
- Giúp, giúp chứ. Không giúp cô thì giúp ai. Cô nói xem giúp thế nào thì tôi sẽ giúp. Trăm cân gạo tôi cũng mang được.
Quan Quan nghe vậy cũng cười, nhẹ đấm vào hắn, thoát ra khỏi ngực hắn:
- Có thể giúp để tôi làm Viện trưởng Tòa án tôi cao tỉnh Giang Trung không? Bọn họ thật coi thường người khác, có vẻ như mẹ tôi nhiều nhất chỉ làm được Phó Viện trưởng. Tôi không phục. Nói đi, anh giúp được không?
Các bộ phận trên mặt Đường Sinh đều cau lại, cười ngượng nói:
- Tôi nói với bà , Tòa án tối cao là của nhà tôi sao?
- Tôi mặc kệ, cậu phải giúp tôi, tôi sẽ bắn anh một trăm phát đạn. Tôi nói được sẽ làm được, anh cứ thử xem.
Bị uy hiếp rồi, lại còn nói tới một trăm phát đạn, có phải muốn bắn người ta chết không?
- Cái này để tôi nghĩ đã
Lần đầu tiên bị uy hiếp, Đường Sinh phải vò đầu, mình cũng có lúc thảm hại như vậy? Quan Quan nói:
- Không đồng ý, tôi sẽ khóc.
Đường Sinh trợn mắt lên:
- Đồng ý, đồng ý, đừng có mà khóc nữa, mắt cô mà đỏ lên đi ra ngoài mẹ cô lại cho rằng tôi ức hiếp gì cô.
- Coi như anh biết điều .
Trong mắt Quan Quan như đang cười :
- Còn nữa Đường Sinh, dành thời gian cùng tôi đi gặp cha được không?
- Ừ, được chứ, tình hình cụ thể cô nói xem, cô nghĩ thế nào? Phải chăng là muốn tác hợp cho cha mẹ cô?
- Nói thừa. Dì tôi nói mẹ tôi vẫn yêu cha tôi, cha tôi cũng thế không lấy vợ, họ đều rất đau khổ.
- Hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ giúp cô lên kế hoạch, đảm bảo khiến cô hài lòng. Bọn họ như vậy là do thiếu một người giật dây.
Hai người đi từ nhà vệ sinh ra, trong lòng Quan Quan vui vẻ:
- Tôi nếu như không hài lòng, thì anh cứ chờ mà ăn đạn đi.
- Nhưng mà bà cô ơi, bà có thể không bắn đạn được không? Tôi chân run rồi đây?
Đường Sinh nói giọng bất đắc chí.
Quan Quan thích cảm giác ức hiếp tên bại hoại này, hắn càng cuống quýt, mình càng vui vẻ
- Vậy có muốn ăn đạn nữa không?
Đường Sinh làm bộ sợ đến nhũng chân, thò tay bám vào tường. Sau đó nhẹ nhàng đập đầu vào tường:
- Trời ơi, đụng chết tôi đi.
Quan Quan cười khach khách, đưa tay kéo hắn đi:
- Đi thôi, còn muốn tôi bắn cho anh mềm nhũn chân sau. Thật là tên yếu đuối.
Gặp mọi người ở tầng dưới rồi cùng nhau ra khỏi khách sạn, chia làm hai đường. Quan Cẩn Tú, Quan Cẩn Du trở về nhà. Đường Sinh, Quan Quan, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ bốn người đi trên chiếc Maserati đi mua bánh ngọt, thuốc, rượu. Đường Sinh muốn đi tới nhà Đường Thiên Tứ chơi, là có mục đích.
Hiện nay hắn đã nhận một nhiệm vụ vô cùng khó khăn từ Quan Quan, hắn cũng tính đi làm thử xem. Việc là do con người mà thành thôi, Đường Thiên Tứ thường tiếp xúc với đại biểu Đường gia là ông nội, sự nghiệp thăng tiến, tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở nên mạng lưới quan hệ cũng rất rộng.
- Chú Tư, con còn chưa biết nhà chú. Con và chị Ngọc Mỹ buổi tối muốn qua nhà chú kiếm cơm ăn, chú nói với thím Tư chuẩn bị nhé.
- Ha ha, yên tâm mà tới, hôm nay không phải là thím Tư xuống bếp mà là chú Tư ra tay, để cho các con biết tay nghề thực thụ.
Thực ra Đường Thiên Tứ cũng lên kế hoạch trước ngày 15 mời Đường Sinh đến nhà ăn một bữa cơm. Người này tương lai cũng sẽ là một nhân vật chói sáng. Là người đích truyền duy nhất của Đường gia đời thứ ba, con trai của mình cũng đã 15,16 tuổi rồi, để cho nó quen biết với Đường Sinh, anh em chúng gần gũi thân thiết.
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương