Cực phẩm thái tử gia

Chương 277 : Chuyện cũ ở kinh thành (10)

Ăn tết ở thủ đô có thể nói Đường Sinh là vô công rồi nghề không có việc gì phải làm, cho dù là có đi chúc tết Lão gia nhà nào đó thì cũng không đến lượt hắn phải đi. Giả mạo là bạn trai của Ninh Hân thôi mà, còn đơn giản quá , sau khi hai người gặp mặt, Ninh Hân liền bĩu môi: - Cậu nhìn trông còn trẻ con quá. - Không sao, cùng lắm thì cởi quần ra so với bọn họ, chỉ cần bọn họ có dũng khí cương cứng nó lên thì tôi sẽ cho bọn họ phải nhảy lầu hết. Xì , Ninh Hân cười cười đánh hắn ta một cái - Khốn kiếp Rồi dùng tay nện hắn mấy cái - Thẳng thắn mà nói, bọn họ thể nào cũng giễu cợt tôi yêu phi công trẻ. Năm đó ở trường học, đúng là có hai thằng nhóc theo đuổi tôi, da mặt bọn họ còn mỏng hơn cậu nhiểu, nếu không..... - Nếu không hắn ta còn muốn sao nữa? Lúc đó là ý trời đã khiến tôi có ấn tượng khó phai trong lòng chị, da mặt hắn có dày thêm nữa cũng vô dụng. Hai người dọc đường vừa cười vừa nói, chặn được một chiếc taxi cùng đi dạo phố. Chiều mới bắt đầu tụ tập bạn bè . Sáng sớm Quan Quan còn nói với Đường Sinh là muốn gặp mặt, nhưng Đường Sinh nói là có chuyện nên cô bé ấy mới không dây dưa nữa, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi đưa hắn tới chỗ tụ họp của Ninh Hân liền đi, hai cô gái đó cũng sẽ chẳng cùng tham gia làm gì. Cao Ngọc Mỹ từng nghe La Sắc Sắc nói qua, Ninh Hân là người phụ nữ đầu tiên mà Đường Sinh có quan hệ, bọn họ đã từng cùng nhau trải qua sự sống chết, tình cảm sâu đậm, cho nên dù cho xuất thân của Ninh Hân có thấp thì Cao Ngọc Mỹ cũng không dám coi khinh cô. Buổi trưa tụ tập bạn bè vẫn là các bạn học hồi ở trường đại học Chính trị và Pháp luật, bây giờ bọn họ đều rất có thành tựu, nhưng mà chính thức vào làm cảnh sát thì lại không có nhiều, lập công ty hoặc làm luật sư lại không hề ít, mấy chàng trai năm đó theo đuổi Ninh Hân cứ chốc chốc lại hỏi Đường Sinh đi bên cạnh cô, hỏi xem anh ta đi làm ở đâu, lương được mấy trăm ngàn một năm, có xe riêng không? Những câu hỏi vào đầu như thế, Đường Sinh lại giả bộ cực ngoan ngoãn và có chút ngại ngùng, ai hỏi gì cũng ngoan ngoãn nhẹ nhàng trả lời mọi người ‘Trước một khoảng thời gian tôi ở nhà, năm trước Ninh Hân giới thiệu công việc cho tôi, lương chỉ hơn 2000 một tháng, tính ra một năm cũng khoảng hơn hai mươi ngàn , kế hoạch là trong ba năm sẽ mua được xe riêng, nhất định phải cho Ninh Hân sống những ngày tháng thật hạnh phúc’. Ninh Hân nghe mà che miệng cười, tên khốn này, định bỡn chết người ta à? - “Anh bạn , cậu lạc hậu quá thời gian này lương mà dưới hai trăm ngày một năm thì sống làm sao được Một tháng lương có hai ngàn thì có thể làm được gì chứ? Nhìn cái jacket này của tôi coi, năm nghìn tám, hai tháng lương của cậu cũng không đủ mua một bộ quần áo, ôi, còn cần phải phấn đấu nhiều lắm, cậu kém xa quá.” Một người khác nói: - Ninh Hân, cậu đúng là phải chịu thiệt thòi rồi, xã hội bây giờ sao lại có thể tìm một kẻ thấp kém tới vậy cơ chứ? Đàn ông có vẻ bề ngoài thì cũng chẳng để làm gì, cũng không phải là đi cưới một con vịt đúng không nào? Còn phải coi coi xem có bản lĩnh kiếm tiền hay không, mỗi tháng mình lấy tiền từ chỗ vợ mình ba bốn lần, không có bốn năm vạn thì thử hỏi sao mà đỡ được? Nói là ăn một bữa cơm bình thường thôi, người ta không có tiền lẻ, mình cũng ngại chẳng buồn lấy nữa. Đường Sinh vội hỏi: - Cái đó không thể nào lãng phí được, một phân tiền cũng là mồ hôi công sức, chúng ta không thể lãng phí mồ hôi công sức mình bỏ ra được, truyền thống mà. Một loạt âm thanh xì xèo, lại một người đàn ông mặt mũi hồng hào béo tốt nói: - Chàng trai, tư tưởng này của cậu cũng thật là lạc hậu quá đi, bây giờ những người mộc mạc chân chất đều là những kẻ nghèo khó, cậu coi tôi đây này, mở một công ty luật sư, ngày nào mà chẳng tiêu tốn hết mấy ngàn tệ, chỉ là mời bạn bè ăn uống thôi thì cũng đã hết mười ngàn tệ rồi, các cậu nói coi một tháng mà có hai ngàn tệ thì sống thế nào đây? - Sống thế nào mà sống, khỏi sống nữa, mua đồ mỹ phẩm cho vợ cũng chả phải tiêu tới mấy nghìn tệ sao? Mà Ninh Hân cũng thật là nhiều tiền quá đi, mặc trang phục cảnh sát, mà ngành nghề này cũng không cho cậu được trang điểm, nghĩ lại thì cũng đúng là phúc của cậu chàng này, nếu mà đổi là bà vợ nhà tớ, cậu nuôi kiểu gì được? Mọi người mỗi người một câu nói móc châm biếm, Ninh Hân thấy xấu hổ vô cùng, còn cái tên khốn kiếp kia thì vẫn cứ thong dong ăn cơm, còn không ngừng gắp thức ăn vào bát của Ninh Hân. - Tối qua tôi uống hơi nhiều rượu Mao Đài, còn chưa kịp ăn cơm nên đói. Phì, các bạn học nam của Ninh Hân cười ồ lên, cậu ta còn biết uống rượu Mao Đài, khéo khi uống trong mộng đi? Cậu coi coi người ngồi ăn cạnh cậu, đói ba ngày cũng không như vậy ? Nghèo à, còn phùng mang trợn má làm kẻ giàu? Thực phục cậu rồi. Ninh Hân cả một bụng cười mà cố nhịn để không cười lớn, tên khốn này muốn bỡn người ta à, sao cậu lại có thể đểu đến như vậy chứ? Mấy cô bạn học cũng khoe khoang với Ninh Hân bạn trai mình là Giám đốc công ty này, giám đốc công ty kia, lương mỗi năm bao nhiêu, dự tính năm sau định mua nhà ở Hải Nam thế nào, còn vượt biên trái phép thế nào, là kẻ sống trí thức quá nhiều khi cũng thấy mệt, thỉnh thoảng phải để cho bản thân hưởng thụ chút, kiếm được nhiều tiền thì cũng phải biết cách tiêu thế nào, đàn bà xuống tay là phải độc, dùng đồ trang điểm đẳng cấp cũng là để chống lão hóa. Ngay cả bạn học làm cùng ngành cảnh sát cũng không tồi, trung đội trưởng đội hình sự, có khi là trưởng đồn công an, chức vị tuy không cao nhưng cũng khiến kẻ khác phải liếc mắt, chúng tôi đều có xe riêng, tiền lương căn bản cũng không thèm để ý tới, mỗi tháng tiền biếu xén của kẻ này kẻ kia có tiêu cũng chẳng hết. Lúc tính tiền khi ăn song, kẻ nào kẻ nấy đều dồn dập lên tranh thanh toán, nhưng chỉ nói mà không thèm làm, không ai chịu bỏ tiền, chỉ là được cái to mồm, để tôi để tôi. Cứ để tôi tính tiền, nữ nhân viên phục vụ cũng không biết nên để ai tính, Đường Sinh nhìn thấy mà nhức cả đầu, tiện tay lấy thẻ trong người ra - Đi tính tiền đi, bữa cơm hôm nay, cái bụng cũng đã no căng rồi. Nói bữa cơm này giá cũng phải đến mấy ngàn, cậu nhóc cậu trả tiền nổi sao? Còn giả bộ Mấy người đàn ông và mấy chị bên cạnh nói xe vào: - Để hắn giả bộ đi, Ninh Hân ngượng ngùng không nói, để hắn về nhà rồi tha hồ khóc than. Rất nhanh, nữ nhân viên phục vụ liền trở lại, cung kính đưa hai tay trả lại cho Đường Sinh, còn làm hóa đơn đưa cho hắn - Tiên sinh, mời ngài xem qua, chi phí lần này tổng cộng là 6862 tệ, mời ngài kí tên vào đây. Đường Sinh nhận lấy giấy bút, lười chẳng buồn nhìn hóa đơn. Mấy lẻ ồn ào vừa nãy cũng không có lên tiếng nữa, từng kẻ từng kẻ bụm miệng cười, sau đó liền đưa ra ý kiến đi chơi. Ra ngoài khách sạn, bọn họ hỏi Ninh Hân và Đường Sinh là đi thế nào tới đây, Đường Sinh cười nói: - Chúng tôi là đi taxi tới. - Vậy sao, vậy lên xe của tôi đi, không thì ngồi xe của cậu Lý cũng được, xe của cậu ý là Passat đấy. Mỗi người một câu là giả bộ nhường xe thôi, Đường Sinh kéo nhẹ cánh tay của Ninh Hân, lại ung dung nói - Chúng tôi gọi xe đi là được rồi. Lúc này liền xuất hiện một chiếc BMW740 tới, tên mập mặt mày hồng hào lại ló đầu ra - Ninh Hân, còn chỗ ngồi, cậu lên xe đi, tụi bọn mình lâu lắm không gặp nhau rồi, trên đường cần phải buôn chuyện chút, để bạn trai cậu đi xe Passat của lão Lý là được rồi. Làm cái trò gì không biết, một lũ xấu xa, một lũ ăn cơm không trả tiền , còn muốn chia rẽ đôi uyên ương sao? Ninh Hân lắc lắc đầu: - Không cần đâu, hai người bọn tôi gọi taxi là được rồi, các anh cứ đi trước đi, cho mọi người khỏi chật. Còn lâu cô mới đi, bạn học cũ đều biến chất hết cả rồi. Có kẻ thở dài, có kẻ lắc đầu, một đóa hoa đẹp đẽ như thế này cớ sao lại bị cắm lên một bãi phân trâu chứ, thật là đáng tiếc quá đi. Còn may, bãi phân trâu này còn có dũng khí trả tiền, thế nào đi chăng nữa thì cũng có nửa phần đàn ông đi? Nhưng mà vẫn là kẻ ngốc nghếch. BMW740 sau khi lao vút đi, phía đằng sau liền tiến tới một chiếc Audi, dừng ngay trước đầu xe BMW, cửa xe mở ra, ba bốn người bước xuống, coi chừng như muốn vào khách sạn, kẻ lái xe BMW ló đầu ra. - Anh bạn, nhường đường cho tôi chút, sao lại có thể dừng ngay trước đầu xe tôi vậy? Lái xe Audi cũng chẳng buồn nhúc nhích, tên mập lại nói: - Này, nói anh bạn đấy. - Cái gì, anh là cái thá gì? Mấy người đang đứng trên bậc cửa đồng loạt quay đầu lại, nhìn chằm chằm tên mập trong chiếc BMW, trong đó có kẻ chửi một câu, bước tới mấy bước đạp đạp, thân xe lại trở lên méo mó. Đột nhiên phát sinh cảnh tượng này khiến tất cả đều cảm thấy trở tay không kịp, vốn là Đường Sinh và Ninh Hân phải bước xuống bậc để rời khỏi chỗ đó cũng không thể không ngoái đầu lại nhìn, đường mày kiếm của Đường Sinh hơi nhíu lại, Ninh Hân vẫn bám chặt vào cánh tay của Đường Sinh, đi sát vào người hắn. - Thằng cha béo ú này, sao không có mắt à? Đang bảo ai nhường đường cho mày? Có nhìn thấy đây là xe của ai không hả? Đã từng nghe qua danh tiếng của anh năm Quân ở cái đất kinh thành này bao giờ chưa? Có phải mày uống say quá rồi không ? Xuống xe, mẹ kiếp đập cho mày trận bây giờ”. Anh năm Quân đất thủ đô? Danh tiếng lẫy lừng à, một đại công tử đất thủ đô này, nghe nói ông già nhà hắn là trung tướng, má ơi. Tên mập đổ mồ hôi lạnh, nào dám xuống xe, vẻ mặt khổ sở nói: - Xin...xin lỗi, anh, em có mắt không tròng, không nhìn thấy. - Không nhìn thấy à? Xuống xe cho ông, không nghe thấy sao? Lại đạp ba cái vào xe, BMW 740 bẹp thê thảm, kẻ mập run rẩy đẩy cửa xe bước xuống, mấy kẻ này không có ai dám hé răng kêu nữa, kẻ nào dám động phải anh năm Quân của đất kinh thành. Vừa bước xuống xe, tên mập liền bị bạt mấy bạt tai, còn bị bọn chúng chỉ thẳng vào mũi chửi: - Trợn cái mắt cẩu của mày lên, nhớ kĩ chiếc xe của anh năm Quân, Audi A8, số kinh thành xxxxx, biết từ đâu ra chưa? Bộ chính trị, nhớ kĩ đấy. Nên nói là quân nhân chính thức hoặc công tử nhà quan quân cũng không kiêu ngạo đến nỗi vậy, thằng cha này rõ ràng là tay chó săn bên cạnh Quân công tử. Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng chính là cái dạng này, Ninh Hân coi thường vô cùng, nhẹ nhàng lắc lắc tay Đường Sinh. Đường Sinh quan sát mấy thằng cha và mấy bà vừa khoác lác vừa rồi, một đám bị dọa mặt trắng bệch, chân đều mềm nhũn ra rồi, đừng nói là tiến lên trước nói giúp một câu, chưa bị dọa chạy mất dép cũng bởi vì chân đang mềm nhũn không cử động được, hắn liền mở miệng: - Anh bạn, vậy là được rồi. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Đường Sinh và Ninh Hân, kẻ đang làm ầm ĩ là Trương ca kia thì trừng mắt: - Mày muốn chết à? Đường Sinh bất giác mỉm cười, tay của hắn còn đang nắm chặt trong túi áo, lười bỏ ra, đi xuống đằng sau đuôi xe Audi, liền cũng có chút phẫn nộ, vừa nhấc chân lên đạp một cái cũng khiến cho đuôi xe Audi méo xệch. - Chiếc xe này cũng ghê ghớm quá ha? Audi biển quân sự( Bộ tư lệnh)? Hay là biển quân sự của Tổng Tham mưu? Đường Sinh biết rất rõ danh sách biển số xe của bốn tổng bộ và bảy quân khu, thuận miệng nói ra lại thành hù chết mấy kẻ ở đâu, lại thấy hắn dám đoán xe, càng ngẩn tò te, Đường Sinh lại nhấc chân lên, đạp cho cái tên làm ầm ĩ vừa rồi khiến hắn ngã trên bậc thềm. - Anh năm Quân cũng ngạo mạn quá nhỉ? Gọi hắn ta tới đây xem hắn rốt cuộc còn có thể ngạo mạn tới như thế nào, được không? Khí phách của Đường Sinh lập tức trấn cả một vùng cảnh tượng này, hắn lôi điện thoại ra, ấn số của Cao Tiểu Sơn - Ừ, là tôi, anh Tiểu Sơn có thể tới khách sạn này một chút được không, có kẻ nào đang ở đây, đập phá BMW của bạn tôi, còn đánh người, nước này loạn rồi sao? Sau đó hắn cất điện thoại, tùy tiện dơ chân lên đạp mấy cái vào cánh cửa phải của xe. Ninh Hân chớp chớp mắt, xem như là đã được tận mắt trông thấy tính quỷ quái của cậu chàng người yêu, đám người xung quanh đang bị dọa tới ngây cả người, kinh khủng quá. Nói là dám đá vào chiếc xe Audi A8 biển quận sự này thật khó tìm ra được vài người, ngay cả Cao Tiểu Sơn cũng chắc không dễ mà giơ chân lên đạp, nhưng cảnh tượng vừa xảy ra khiến cho Đường Sinh khá tức giận, tên mập đó đã xin lỗi rồi, cứ bắt người ta phải thê thảm mới được sao? Thường nói câu cửa miệng ‘Đi đêm lắm rồi có ngày gặp ma’, anh không tin cũng không được. Đường Sinh liền đá mấy cái xuống, mấy kẻ nam nữ vừa mới nói móc châm biếm Ninh Hân cũng đều trợn tròn mắt nhìn.