Cực phẩm thái tử gia
Chương 274 : Chuyện cũ ở kinh thành (7)
Tại bệnh viện Kinh Mỗ, sau khi Cao Tiểu Sơn gọi điện thoại cho Đinh Tam liền vội đến phòng cấp cứu, Đinh Tam vẫn còn quát nạt trên điện thoại di động, rõ ràng lại đánh người ta nữa mà, anh ta vẫn còn chưa lên lầu thì điện thoại của chị gái gọi tới hỏi xem hắn đang ở đâu?
Cao Tiểu Sơn nói đến bệnh viện rồi, Đinh Tam ở bên ngoài phòng cấp cứu lại đánh Quan Vĩnh Phong, xem ra chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.
Chờ tới khi hắn đến phòng bệnh , lúc đó đã có một đám người vây quanh rồi, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng quát tháo của Đinh Tam:
- Quan Vĩnh Phong mày định làm gì hả? Đổ rượu vào người khác rồi một câu xin lỗi cũng không có, lại còn lớn tiếng mắng chửi, mày muốn bắt nạt ai? Mày có thể bắt nạt được ai hả? Đinh Hải Quân tao hôm nay đánh mày đấy, sao hả? Tao biết mẹ mày làm ở Viện Kiểm Sát Nhân Dân tối cao, cô mày làm ở Toà án nhân dân tối cao, thế thì sao nào, mày cứ thử động một sợi tóc của tao xem? Có thể trước kia mày có cái quyền uy tư bản đó, nhưng bây giờ mày là cái thá gì?
Năm người Nhà họ Quan đều là tính khí nóng nảy, Quan Cẩn Du không thể nhịn được nữa
- Báo cảnh sát đi, ở Kinh Thành còn có luật pháp.
Quan Quan và Quan Vĩnh Quyên đều sợ run lên rồi, Đinh Hải Quân? Một cái tên khá nổi tiếng, tam công tử của nhà họ Đinh, ngang ngược một trời Kinh Thành.
Lý Khánh Thục làm trong VKS nhân dân tối cao, nhưng bà ta không có nhiều quyền lực để tự xử lý việc này ,lúc này bà ta đang giận tím mặt, đứng chắn trước giường bệnh, không cho mấy người của bọn Đinh Tam lại gần.
- Đinh Hải Quân, cậu ức hiếp người quá đáng rồi.
- Này, không có chuyện đấy đâu nha, con của bà - Quan Vĩnh Phong đã tạt rượu vào người tôi , các người cho rằng tôi thèm để ý tới hắn sao? Hắn bây giờ đã không còn tư cách ngang hàng với tôi nữa rồi, thật đó, không phải là tôi xem thường anh ta, chuyện hôm nay không nói lý với tôi thì nhà họ Quan các người đừng hòng mong được yên ổn.
Quan Cẩn Tú lạnh lùng hừ một tiếng - Đinh Hải Quân, cậu đừng cậy vào gia thế mà một tay che trời, ở đây ai cũng không thể một tay che trời được, chuyện hôm nay, lẽ ra là cậu phải giải thích với nhà họ Quan mới đúng, nhà họ Quan không dễ bị ức hiếp như cậu tưởng đâu.
Bà ta vừa nói vừa dấm dứ không để cho cô em Quan Cẩn Du gọi điện thoại, ý của bà ta chính là không muốn cho báo cảnh sát. Trong những tình huống thế này, tốt nhất là không nên để xảy ra thêm một sự việc nào nữa, bất kỳ việc gì cũng có thể trở thành phong ba bão táp đối với bọn họ. Bây giờ là đang đợi kết luận cho ông cụ, bất luận là tình thế xấu tốt thế nào, tất cả sẽ đều sáng tỏ, tang lễ của ông cụ một khi đã nói đến quy mô , thì không có ai dám ức hiếp nhà họ Quan như vậy, tang lễ không có quy mô gì, chúng ta nên chấp nhận đi, báo cảnh sát liệu có ăn thua gì không? Bên nhà Đinh gia thế lớn, chúng ta dây vào chỉ thêm phiền toái mà thôi.
Đinh Hải Quân khinh thường liếc mắt một cái nhìn Quan Cẩn Tú, hừ giọng nói:
- Giám đốc Quan, tôi biết bà là người nổi tiếng nghiêm minh, nhưng nếu ở góc độ pháp luật mà nói thì chuyện xảy ra hôm nay chỉ là tôi do tôi tự vệ, thậm chí là bảo vệ sự tôn nghiêm của nhà họ Đinh, kiện ra toà à, cũng được thôi, bà cho rằng tôi sợ sao? Nhà họ Đinh cũng có người hiểu luật pháp, không chỉ có bà quả phụ nhà họ Quan các người mới hiểu luật pháp thôi đâu, bà định hù doạ tôi sao? Đúng là ăn nói hồ đồ rồi.
Đinh Tam cũng đủ hung hăng, mắng cả phụ nhà người ta, người ta chỉ là ly dị, chồng vẫn chưa chết, câu nói này có hơi ác độc, cũng là vì câu nói đó làm cho Quan Quan đứng cạnh Quan Cẩn Tú trở mặt, cô ta biết câu nói này làm tổn thương đến mẹ rất nhiều, bỗng nhiên thét lên một tiếng chói tai:
- Đồ cặn bã, sao không đi chết đi, mẹ mày mới là quả phụ thì có.
Quan Quan là người ít khi nổi nóng, nhưng một khi đã nổi nóng thì người bình thường không ngăn cản được, ai cũng chưa từng nghĩ là cô ấy không thể khống chế được, đúng lúc mọi người đang đều há miệng ngạc nhiên thì Quan Quan đã sớm chồm lên, động tác đủ nhanh nhẹn, ra tay cũng nhanh, đánh thẳng vào mặt của Đinh Tam.
- A!!!!!!!!!
Đinh Tam thực sự không phòng thủ được, theo bản năng đã giơ chân đá ra, đá trúng vào đùi trái của Quan Quan, Quan Quan cũng không biết võ thuật là gì cả, đá cho hắn một cái, liền thét một tiếng, đụng trúng vào cạnh giường. Cảnh tượng thật hỗn loạn.
-Người đàn bà họ Quan chanh chua kia, mẹ nó chứ, các ngươi dám động vào tao, lên đi, xảy ra chuyện lớn thế này tao sẽ không bỏ qua đâu.
Đinh Tam rất giận dữ, trên mặt đau muốn chết, ba bốn vết hằn trên mặt, đúng là muốn huỷ hoại dung nhan người ta mà.
Ba người cùng đi với hắn cũng đều là nhưng công tử của nhà có gia thế, bình thưòng như các vì sao vây quanh mặt trăng đi theo Đinh Tam, có chuyện gì cũng là một lòng với Đinh Tam, nhìn qua cũng biết nhóm này toàn bọn công tử, lúc Đinh Tam bị tát, bọn họ cũng không rối loạn, liền chuẩn bị động thủ, nhưng cũng có chút do dự vì đối phương toàn là con gái.
- Này, tất cả dừng tay, làm gì thế này hả? Cao Tiểu Sơn rẽ đám người xung quanh chen vào phòng bệnh, vừa nhìn thấy bọn họ muốn ra tay liền vội quát dừng tay, lại thấy hai người phụ nữ đỡ một thiếu nữ đầu tóc rối tung, trong lòng tự hiểu gay rồi.
Quan Quan lấy tay xoa đùi, đúng là rất đau, nước mắt chảy ra nhoè cả phấn trên mặt:
- Đồ cặn bã, đồ cặn bã chết tiệt, mày còn là đàn ông nữa không hả?
Quan Cẩn Tú và Quan Cẩn Du đều tức tím cả mặt, đối phương lại ra tay với cả nữ nhi, thật đúng là ức hiếp người quá lắm rồi.
Đột nhiên lại có người xen vào là Cao Tiểu Sơn đúng là không ngờ, mấy công tử định ra tay lúc nãy vừa nhìn thấy là Tiểu Sơn liền nói:
- Anh Tiểu Sơn, anh đến thật tốt quá”.
- Tốt cái gì mà tốt? Tất cả cút hết ra ngoài cho tôi, mù mắt hết cả tồi sao?
Cao Tiểu Sơn mở miệng mắng, bình thường chuyện như vậy đâu có to tát gì nhưng để mấy tên tiểu tử này lên tiếng thì lại thành chuyện lớn, cho nên có lúc nhìn thấy bọn chúng trong lòng lại có phần tức giận, nhưng Đinh Tam thì lại thích dẫn bọn chúng theo.
- Anh có ý gì vậy, anh không thấy tôi bị người ta tát đến nỗi méo mặt rồi đây này. Vừa rồi lúc đánh thằng họ Quan này chẳng phải anh cũng đánhsao?
Cao Tiểu Sơn, một kẻ ngang ngược nhà họ Cao, hoá ra đánh Quan Vĩnh Phong cũng có phần của anh ta, Lý Khánh Thục với chị em nhà họ Quan trong lòng càng nặng nề, bọn họ biết rằng ông nội của Cao Tiểu Sơn là một trong nhưng người có thế đương nhiệm Phó Quân Ủy, quan trọng nhất là ông Cao và nhà họ Đường có quan hệ rất thân thiết, còn ông Quan và ông Đường có thể nói trên mặt chính trị ở thế đối lập, không khỏi khiến cho người nhà họ Quan thấy áp lực tăng gấp bội.
Mấy tên bị Cao Tiểu Sơn trách mắng đều không dám động thủ nữa, thấy mắt anh ta trợn lên quát tháo cút ra ngoài thì đành phải ra ngoài thôi.
Nhưng mà biểu hiện sau đó của Cao Tiểu Sơn càng khiến cho người ta kinh ngạc, chợt nghe hắn nói với đinh tam vài câu:
- Đinh Tam, vừa rồi tôi cũng có ra tay , tuổi trẻ khó tránh bị kích động phải không? Nhưng bây giờ tôi đến là để xin lỗi Quan Vĩnh Phong , cậu muốn xử lý người ta như thế nào thì đó là chuyện của cậu, bây giờ nhà họ Quan đã thế rồi thì Tiểu Cao tôi không muốnném đá xuống giếng nữa , cậu xem cậu này, chấp cả với đám phụ nữ nữa đúng là không bình thường mà . Phục cậu đấy.
Lời nói này của hắn khiến cho Đinh Tam phút chốc giật mình, tên tiểu tử này uống nhầm thuốc chắc? đầu của Quan Vĩnh Phong không phải là anh đánh trước sao?
Mấy người phụ nữ nhà họ Quan cũng đều thất thần, nhưng Cao Tiểu Sơn lại cười nói với Lý Khánh Thục và chị em họ Quan:
- Dì Lý, cô Quan, cháu , cháu thành tâm thành ý đến xin lỗi Quan Vĩnh Phong thực ra thì cũng chẳng có chuyện gì cả, cũng chỉ là cậu ấy uống ruợu quá chén thôi, đụng phải chúng cháu nên chẳng may rớt rượu vào người chúng cháu thôi, lúc đó cháu cũng uống nhiều rồi, có hơi nóng giận, liền động thủ, bây giờ cháu đến để xin lỗi, cháu thực lòng xin lỗi.
Cái tên ngang ngược này cũng dễ thương quá đi, thật sự cúi đầu trước Lý Khánh Thục rồi, sau đó nói với Quan Vĩnh Phong đang trên giường bệnh:
- Người anh em Vĩnh Phong, việc hôm nay thật xin lỗi, anh em chúng ta cũng đều là do uống rượu say đầu óc không tỉnh táo, điểm này mong cậu bỏ qua, tiền viện phí thuốc thang tôi trả.
- Tôi nói cậu có phải uống nhầm thuốc không đấy? Lúc đánh người là cậu hăng nhất, còn bây giờ xin lỗi cũng là cậu.
- Cậu biến trước đi, tôi làm sai có dũng khí nhận sai, sao nào? Tôi nói rồi, cậu muốn ầm ĩ thì cứ tiếp tục, được chưa?
Đinh Hải Quân trừng mắt nói:
- Phí lời, tao đây khẳng định là sẽ làm tới bến, này nhìn thấy chưa? Mặt mũi tôi đều bị sưng lên rồi, tôi nhất định phải xử lý mấy người đàn bà họ Quan ghê gớm này mới được, không tin chúng ta chờ mà xem, tát vào mặt tôi, phá hoại tướng mạo tôi, tiện nữ họ Quan, cô cứ chờ mà xem.
Cao Tiểu Sơn cũng biết cái tính khí xấu của Đinh Hải Quân, không làm tới bến thì không từ bỏ ý định, không thấy quan tài không rơi lệ, nên cũng chẳng khuyên hắn làm gì.
Quan trọng là thái độ của Cao Tiểu Sơn khiến cho mấy phụ nữ nhà họ Quan đều cảm thấy không quen , lẽ nào lòng lương thiện của tên tiểu tử này trỗi dậy rồi, cảm thấy ức hiếp người nhà họ Quan lại là hành động ném đá xuống giếng , là không chính đáng sao? Cái này dường như ngầm báo một tin tức, các cô nghĩ tới đây mặt mũi đều trắng bệch.
Thử nghĩ xem, không dám ức hiếp người ta nữa, thì có thể có loại kết quả thế nào? Chắc tám phần là do ông nội của hắn nói gì đó khiến hắn phải nghe? Bây giờ ông cụ nhà họ Quan là nhân vật đại diện bà có quyền uy lớn nhất trong quân đội, tin tức được truyền ra từ đó, có thể sai sao?
Cho nên, nỗi đau xót của Lý Khánh Thục, Quan Cẩn Tú và Quan Cẩn Du dường như có chút giảm bớt, còn vượt qua cả nỗi đả kích việc ông bố qua đời. Ông ấy phấn đấu cả đời, cuối cùng lại rơi vào cảnh này? Trời ơi, thật là khó lòng mà tin được đây lại là sự thật, sao có thể chấp nhận được đây?
Cao Tiểu Sơn cũng không biết một câu nói vô ý của hắn lại khiến cho mấy người phụ nữ nhà họ Quan càng thêm đau thương,
Không còn hy vọng, lòng như đám tro nguội, cũng không đủ để hình dung được loại cảm giác lúc này, không, đây nhất định không phải là sự thật, nhất định không phải, cho dù có đánh chết mấy người đó cũng không tin, nhưng nước mắt vẫn rơi, phút chốc bọn họ cảm thấy sinh mạng cũng không có ý nghĩa gì cả.
Đúng lúc này thì cửa phòng bệnh vang lên tiếng của Đường Sinh:
- Nào nào, nhường đường một chút, không có gì đáng để xem cả đâu, đều giải tán cả đi.
Nhị Thế Tử cuối cùng cũng xuất hiện rồi, hắn chỉ dẫn theo hai người phụ nữ là Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉn tới, nước mắt của Quan Quan nhất thời rơi như mưa, lúc thấy Đường Sinh, cô không thể nào kiềm chế được mọi uất ức trong lòng mình nữa.
- Đường Sinh, tên kia đánh tôi.
Lúc Đường Sinh chen vào phòng bệnh liến nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt và vết chân còn hằn trên quần của quan quan, rõ ràng là bị kẻ khác đá rồi, vẻ mặt đau khổ để nói cho Đường Sinh biết cô bị ức hiếp thế nào, cô chỉ vào Đinh Tamđang run rẩy với ánh mắt thù hận khắc cốt ghi tâm.
Đường Sinh không thể nào chịu được sự đau đớn của người con gái trong lòng mình, mối quan hệ giữa hắn và Quan Quan đột nhiên tăng mạnh, hắn ta chính là tiểu bảo bối bí mật trong lòng cô, tất cả những sự động chạm đã xảy ra đều bao hàm tình cảm sâu đậm và tình yêu mà cô dành cho hắn. Tuyệt đối không phải là sự đáng thương.
Trong lúc này một câu nói của Quan Quan đã khơi dậy sự phẫn nộ đến mất hết lí trí trong lòng Đường Sinh.
- Cút đi,
Khoát tay một cái đã trúng vào mặt của Đinh Tam, dường như có tiếng xương kêu rắc rắc.
Thử nghĩ một cú đánh nhỏ của Đường Sinh xem? Hắn cũng đã cố gắng khống chế rồi, sợ là một cú đánh của mình sẽ làm chết người, nhưng vẫn là làm cho đối phương rạn cả xương mũi, cú đánh vừa xuống, càng làm cho chân Đinh Tam rắc rắc làm mấy đoạn.
Đối với Đường Sinh mà nói, đánh một người rất dễ dàng, so với người bình thường khác thể chất của hắn rất khỏe, hắn chỉ cần dùng một lực rất nhẹ cũng có thể xử lý được một tên cường tráng nặng 65kg trở lên, Cao Tiểu Sơn phút chốc giật mình, vội vàng ngăn cản Đường Sinh.
- Tiểu Đường, Tiểu Đường, đừng, đừng đánh nữa, chuyện này thôi đi được không? Nể mặt tôi, hắn là anh em của tôi.
- Anh em của anh thì làm sao? Mau tránh ra.
Đường Sinh thực sự nổi giận rồi, duỗi cánh tay một cái đã làm cho Cao Tiểu Sơn rạt sang một bên, đứng cũng không vững, Sao Tiểu Sơn hết sức sửng sốt, cú này phải cần nhiều sức lực, thật lợi hại.
Mấy người nhà họ Quan đều trợn tròn mắt, bao gồm cả người mà Đường Sinh vô cùng quen thuộc là Quan Cẩn Du, ôi trời, sao hắn lại tuỳ tiện mà ra tay thế, hắn gây ra đại hoạ rồi, hắn có biết người hắn đánh là ai không hả? Quan Cẩn Du thực sự sợ hãi, liền bước đến ngăn cánh tay đang muốn đánh người của Đường Sinh, cũng không e dè gì nhéo cánh tay của Đường Sinh, nói giọng nhỏ nhẹ:
- Đường Sinh, cậu mau dừng tay, hắn có gia thế đó.
- Hắn là cái thá gì? Không sao, Dì, cứ tránh ra, cháu đá hai chân của hắn, ai bảo hắn gan to dám động vào Quan Quan chứ?
Cao Ngọc Mỹ lúc này cũng tiến tới, ngăn Đường Sinh:
- Đường Sinh, bớt giận đi được không? Đừng làm lớn chuyện nữa.
- Đi ra , không cần cô quan tâm.
Đường Sinh tức sùi bọt mép, hai người đàn bà kia căn bản không thể ngăn được anh ta, kéo anh ta ra khỏi đó.
Quan Cẩn Tú và Lý Khánh Thục không hiểu rõ được tình hình, họ càng không quen biết mấy người trẻ tuổi này, nhưng hắn lại quen Quan Quan, hắn là ai? Sao lại nóng tính vậy, vừa tới nơi đã làm cho Đinh Hải Quân ngã lăn ra rồi, lẽ nào lại là người yêu của Quan Quan? Nếu không thì sao Quan Quan lại khóc lóc mà kể lể tố cáo với hắn?
Nhưng vào tình cảnh lúc này thì phải quan sát kĩ tình hình, Quan Cẩn Du ánh mắt sốt ruột nói Quan Quan:
- Quan Quan, kéo cậu ta ra đi.
Quan Quan cũng nghĩ tới tình cảnh nhà họ Quan, đối phương rõ ràng không phải là người dễ đụng vào, bây giờ Đường Sinh lại đánh người, chỉ sợ còn làm cho hắn khốn đốn thêm nữa, trời ạ, vừa nãy mình đã nói gì vậy? Đến lúc này cô mới thực sự thấy sợ, liền vội ôm lấy eo của Đường Sinh.
- Thôi, bỏ đi, Đường Sinh, nhà tôi đã thành như thế này rồi, cho nên mới bị người ta ức hiếp, cậu đi đi, không liên can tới cậu .
- Đi á? Đi cái gì mà đi .
Đinh Tam mới bị chảy máu cam mà vẫn kêu lớn, hắn cũng ác độc.
- Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Không đánh chết thằng nhãi này tao không phải họ Đinh.
Nói đoạn hắn gọi mấy tên tiểu công tử đứng lên
Tên tiểu tử Đường Sinh lại xông lên, xô ba người đàn bà bên trái bên phải, nhấc chân lên đạp trúng phải Đinh Tam, Đinh Tam liền đứng lên,nhưng chân bị đá trúng đứng dậy không nổi.
- Mày cũng muốn đánh người sao? Mày là cái thá gì hả? Được, tao đợi mày đấy.
Ba người kéo cũng không kéo được, trong lòng Quan Quan càng lúc càng sợ hãi, lại tức Đường Sinh tính tình con lừa, liền dùng đôi tay trắng như phấn đấm vào lưng Đường Sinh
- Cậu mau dừng tay đi, đừng đánh nữa được không? Tôi xin cậu đấy.
Ba người phụ nữ hợp lực kéo Đường Sinh ra ba bốn bước.
Mấy tên tiểu công tử có kẻ rút điện thoại gọi, có người thì hình như chuẩn bị lên để gây sự với Đường Sinh, nhưng đều bị Cao Tiểu Sơn giơ tay chặn lại.
Trong đó có một tên đã gọi được điện thoại:
- Là chú hai Đinh phải không? Dạ, cháu là tiểu Lương Tử, anh ba bị đánh rồi, ở…”
Trong khi hắn ta đang báo tình hình, Quan Cẩn Du nói nhỏ:
- Lần này xong rồi, ông chú hai nhà họ Đinh là cục trưởng công an Kinh Thành .
Bà vừa nói vừa dùng hết sức kéo tay Đường Sinh, mắt nhìn vào Đường Sinh lát nữa Đường Sinh bị bắt đi nhất định là không có gì tốt lành rồi, mình làm sao mà ăn nói được với Đường Thiên Tắc đây?
Đường Sinh ngược lại lại bĩu môi, rồi cũng rút điện thoại ra gọi:
- Chú tứ à, cháu đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện, xảy ra chút chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương