Cực phẩm thái tử gia

Chương 264 : Sợ cường quyền không?

Tuần thứ tư của tháng riêng trong trường đã xảy ra một số chuyện, thằng nhóc mặt dày được gọi là “Anh Soái” lại luôn tạo sự ngẫu nhiên gặp Đường Cẩn và Quan Quan, sau đó chọc ghẹo vài câu, tính cách của Đường Cẩn thì mặc kệ hắn rồi bỏ đi nhưng tính cách của Quan Quan thì khác, một vài lần trêu ghẹo cô ấy đã cảm thấy bực tức rồi, đằng này ngày nào cũng làm phiền cô ấy. Vì thế Quan Quan đã đánh động đến “quần chúng” như bạn Tiểu Chu, Dật Phong, lại còn Tiểu Ngụy nữa. Sau đó sau tiết học thứ 3, Quan Quan và Đường Cẩn vẫn đi từ nhà vệ sinh công cộng trong vườn trường đi vào giảng đường, qua con đường đá xanh nhỏ thì “Anh Soái” lại từ đâu xuất hiện .() Tuy nhiên lần này Quan Quan không cho hắn cơ hội mở miệng chọc ghẹo, như có một sức mạnh của một con sư tử cái, cậu ta nhận ngay một cái tát đau điếng. - Con đàn bà đáng chết này, lần này thì chết mày nhé! - Mặc cho cô ấy ra tay, không chờ “Anh Soái” này kịp phản ứng gì thì Tiểu Chu, Dật Phong và Tiểu Ngụy liền chạy đến - Mày này! Lại bắt đầu giở trò lưu manh rồi à, đánh chết ngươi này, các anh em xông lên nào! - Sau hai phút anh chàng đẹp trai biến ngay thành thằng đầu lợn rồi. Đường Cẩn không thể để họ tiếp tục như vậy liền kéo họ ra. Tiểu Chu hắn thường không chịu bỏ qua, kéo thẳng anh chàng đầu lợn họ Soái kia đến Phòng công tác trường, tố cáo hắn ngang nhiên trêu ghẹo hoa hậu của trường bị bắt tận tay, đối với những loại mặt người dạ thú này chúng ta không thể nhẫn nhịn được ? Cho nên đồng loạt ra tay xử lý, Quan Quan cũng đi cùng đến Phòng công tác trường tố cáo “ anh Soái” quấy rối mười ngày liền. Khiến người khác tức giận cực độ những mười ngày liên tiếp, “anh Soái” bị các thầy cô trong Phòng công tác trường giáo huấn một trận, nhưng chỉ đến chiều đã có người của Sở giáo dục đào tạo thành phố xuống yêu cầu nhà trường không được xử lý nghiêm về việc đánh người này, thì ra tên nhóc họ Soái này cũng có chút gia thế đã tác động đến người của Sở giáo dục thành phố. Nhà trường cũng không chịu hết trách nhiệm nên đã phê bình nghiêm túc Quan Quan và Tiểu Chu, còn nói bị kỷ luật ghi vào học bạ, phê bình trước toàn trường trong buổi chào cờ, ngoài ra họ còn phải chịu bồi thường toàn bộ chi phí tổn thất về tinh thần sức khoẻ cho ”anh Soái”. - Chị Quan Quan, bản kiểm điểm tôi viết xong rồi, còn về tiền bồi thường thì nghèo quá không có tiền trả, có ít tiền thì bị Dật Phong lừa đi nộp phí hội viên Huyễn thủ quán rồi, vậy chị bỏ ra trước được không? - Tên Tiểu Chu mặt dày này, tuy nhiên cậu ta nói cũng có lý, làm việc cho ngươi thì ngươi phải bỏ tiền ra chứ, chúng tôi phải bỏ sức ra lại còn bỏ tiền ra nữa à? Đâu có được ngươi bao, cho nên nhất định không bỏ ra một xu nào. - Bỏ cái gì mà bỏ! - Quan Quan giật lấy bản kiểm điểm của Tiểu Chu rồi xé nát ra - Cậu có còn là đàn ông không hả? Cậu là đầu heo à ? - Cô nổi giận chỉ tay vào Tiểu Chu nói: - Cậu còn là anh em của hội không hả, mau cút đi, sau này đừng nói là quen biết tôi nha. - Ái dà, không phải thế đâu Quan Quan, lão Chu tôi thật sự nghèo mà, có mấy đồng thì đã nộp cho Huyễn thủ quán cả rồi, việc lần này cũng là vì cậu cho nên mới xảy ra cơ sự này, mà cậu cũng biết đấy người ta cũng không dễ đụng chạm đâu, có hậu thuẫn sau lưng mà chúng ta lại chẳng có quan hệ nào cả đúng không? - Như vậy có nghĩa là chúng ta rất trong sạch lại không phải người yêu của nhau, tôi không có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm này với cậu đúng không nào? Thực ra nếu đổi là Đường Cẩn thì Tiểu Chu sẽ không nói như vậy, cậu ta ít nhiều gì thì cũng có thế lực, lại không cho rằng Quan Quan và Đường Sinh có thể phát triển đến mức độ nào, cho nên vẫn giữ khoảng cách với Quan Quan, giúp cô ấy ra tay đánh người cũng là vì quan hệ của họ thường ngày cũng không tồi. Dù gì Tiểu Chu cũng mới mười bảy tuổi, cách nghĩ của cậu ta cũng đơn giản với lại cũng ngây thơ, thực tế một chút, cậu ta nghĩ như vậy cũng không ai có thể trách được. Quan Quan nổi giận - Được đấy, họ Trư kia từ nay về sau chúng ta phân chia ranh giới, thì ra trong mắt cậu tôi là người như vậy đấy hả, hôm nay coi như là bị cậu đánh trúng rồi, Dật Phong, Tiểu Nguỵ hai cậu nói đi có muốn chịu trách nhiệm cùng tôi không hay là đổ hết lên đầu tôi cũng được. Dật Phong thì có chủ kiến hơn và cũng đàn ông hơn : - Chẳng có lý do gì mà để một mình cậu chịu trách nhiệm, tôi cũng đánh người mà, tôi nhận! Tiểu Nguỵ chính là con trai của Nguỵ Hưng Quốc, cậu ta bây giờ cũng có đủ dũng khí để nói, Nguỵ Hưng Quốc là Tổng Giám đốc của Giang Xỉ, như vậy cậu ta cũng là tiểu công tử rồi, lúc này mới vỗ ngực nói: - Tôi cũng ra tay, tôi cũng nhận, tôi cũng chấp nhận nộp tiền bồi thường, tôi ủng hộ Quan Quan. - Tốt lắm, Tiểu Nguỵ, chị Quan Quan đây nhận em làm tiểu đệ, sau này có việc gì cứ tìm chị, tên đầu heo này ngươi chết xa một chút. Quan Quan nhìn Tiểu Chu có chút căm ghét, Tiểu Chu lườm Dật Phong và Tiểu Nguỵ - Hai tên phản đồ này, vừa nãy chẳng phải đã nói là sẽ đứng về phía tôi sao? Có phải bây giờ nhìn thấy Quan Quan xinh đẹp lại mềm lòng không? Hai tên khốn nạn này hại Lão Tử ta rồi đấy. - Cậu ta quay đầu lại nói với Quan Quan: - - Là lỗi của tôi được chưa? Chị Quan tôi chịu toàn bộ trách nhiệm, tôi sẽ đi nói với Phòng công tác trường tôi là chủ mưu. Tiểu Chu nói xong liền đi thẳng tới Phòng công tác trường để làm anh hùng , Quan Quan quay lại trợn mắt nhìn - Tên đầu heo không lẽ đi thật sao? - Cũng khó nói đấy - Dật Phong cười cười, nhưng Tiểu Chu đã thực sự đi nói như vậy, là tôi chủ mưu muốn xử lý tên lưu manh ẻo lả như đàn bà kia, hắn bị đánh là đáng lắm, viết kiểm điểm cái quái gì, bồi thường chi phí tổn thất cái gì chứ? Đòi tiền không có, đòi mạng thì có một mạng. Buổi chiều gần đến giờ tan học, Tiểu Chu nhận được một thông báo từ nhà trường “Thông báo đuổi học”, cậu ta liền ủ rũ chán nản. - Tôi nói nghe nè chị Quan Quan, đám lãnh đạo đầu heo của trường Giang Lăng này có phải đang đùa không vậy? Có cần thiết phải tàn ác như vậy không? Đòi đuổi học tôi à? Quan Quan giật lấy tờ thông báo rồi xé tan tành - Cậu đi nói với các thầy cô giáo ở Phòng công tác trường là thông báo đuổi học bị tôi xé nát rồi. - Cái trò này thì còn nhiều mà, họ lại gửi cho tôi một thông báo khác thì sao? Có xé nữa cũng chẳng có tác dụng gì, không xoay chuyển được ý kiến của họ đâu. Lục Tú Tú xen vào: - Đáng đời cậu, sỹ diện cơ? Người ta đã cho người đến tận đây rồi, lẽ ra các cậu phải nghĩ cách nào đó chứ đằng này lại còn cứng đầu chỉ có nước đuổi học hết cả lũ thôi ? Lời nói này như đang nhắc nhở Quan Quan, Cô ấy nói: - - Tôi cũng đi xin một bản. Cô ấy nói đi là đi thật, quả thật cũng được nhà trường gửi một bản thông báo đuổi học, quan hệ của anh chàng đẹp trai quả rất đáng nể. Trước giờ tự học buổi tối, cô ấy ở trên hành lang gọi điện cho Đường Sinh giả bộ đang khóc và nói : - Cậu còn nhớ cái tên anh chàng đẹp trai đó không? Hết lần này đến lần khác trêu ghẹo mình, hắn thật không biết xấu hổ lại còn hẹn mình đi xem phim nữa, còn nói buổi tối mời mình đi ăn cơm, ăn cơm xong lại muốn mình ngủ cùng gã nữa. Mình tát một cái vào miệng gã, Tiểu Chu, Dật Phong bọn họ cũng giúp mình xử lý hắn, kết quả là…Cô ấy thêm mắm thêm muối vào, tố cáo tên họ Soái kia , cuối cùng là việc bị đuổi học gì gì nữa, thật là bực bội - - Hay là tôi cứ đưa thông báo đuổi học cho Dì xem nhé, họ thật sự ức hiếp người quá đáng mà. - Ối giời, việc này có gì là to tát đâu, thôi không cần làm phiền đến Phó chủ tịch thành phố Quan đâu? Lát nữa tôi sẽ đến trường xử lý vấn đề này cho cậu nhé. Đường Sinh bỏ điện thoại xuống và gọi cho Mai Chước hỏi số điện thoại của Hiệu trưởng trường cấp 3 Giang Lăng, Mai Chước đã từng làm chủ nhiệm tại trường này, cô ấy có biết và nói với hắn, không biết tên này hỏi số điện thoại của Hiệu trưởng Lữ Minh làmgì nữa? Chẳng lẽ ở trường đã xảy ra việc gì sao? Gọi điện được cho Hiệu trưởng Lữ Minh rồi, Đường Sinh đổi giọng trầm xuống, hắng giọng mộttiếng, đầu dây bên kia đang hỏi “Ai vậy?” - Đây có phải số của ông Lữ Minh hiệu trưởng Trường cấp 3 Giang Lăng không?Các ông làm lãnh đạo kiểu gì vậy? Tại sao lại có thể ra thông báo đuổi học cho học sinh chứ? Câu nói không đầu không đuôi này làm cho Lữ Minh trợn tròn mắt, nhưng người ở đầu dây bên kia lại dám gọi thẳng họ tên của mình xem ra cũng không phải người bình thường. - Xin hỏi, ông, ông là ai vậy? - Lữ Minh cũng không dám sơ xuất, Trường cấp 3 Giang Lăng có quá nhiều học sinh con nhà gia thế, phải xác định rõ trước. - Ngày mai ông đến văn phòng tỉnh ủy, tôi sẽ tiếp ông, Phó Chủ tịch Thành phố Quan hàng ngày có trăm công ngàn việc làm gì có thời gian rảnh mà quan tâm tới việc học hành của con cái chứ? Như vậy mới cần tới trường học nếu không cần đến trường học làm gì? Cần đến giáo viên làm gì? Cần lãnh đạo các ngươi làm gì chứ? Tôi nói cho ngươi biết, cháu Quan Thế Âm học sinh lớp 11-1 nếu tối nay về nhà mà nói chuyện với Phó Chủ tịch Thành phố Quan về việc này, thì Hiệu Trưởng Lữ Minh ông cũng hết thời đến nơi rồi, đúng là chẳng hiểu biết gì cả. Đường Sinh huấn giáo xong gấp điện thoại lại mồm huýt sáo, việc cũng có gì đâu? Chỉ cần gọi cú điện thoại nói là xong ngay. Bên này hắn coi là chẳng có gì nhưng Hiệu trưởng trường PTTH Giang Lăng ruột gan rối bời, hắn cảm thấy có chút không tin, nắm tay vào nhau và đi đi lại lại, sao chẳng nghe nói lớp 11-1 có người thân của Phó Chủ tịch thành phố nhỉ? Đúng rồi Mai Chước ngày xưa cũng dạy lớp này, cô ấy bây giờ làm Tổng giám đốc của Cẩn Sinh mà cũng có quan hệ với Phó Chủ tịch Thành phố Quan, mình có thể hỏi cô ấy để xác nhận chuyện này, nghĩ là làm hắn gọi điện thoại ngay cho Mai Chước hỏi mới biết thì ra đó là sự thật.