Cực phẩm thái tử gia

Chương 262 : Tôi có còn là con người không?

Mấy ngày nay Đường Sinh cũng chưa về nhà, Đường Cẩn và Quan Quan cũng đuổi theo tới “Cẩn Sinh cung” vừa gặp lúc Cao Ngọc Mỹ đang giáo huấn tám em xinh đẹp, bọn họ là “bán thành phẩm” được những quý tử con nhà hào phú mới nổi cướp về, họ đều là những con gái nhà lành tại địa phương, tuổi đời chưa đến 22-24 tuổi, tất cả đều đã tốt nghiệp đại học, nếu như không phải vì có chút học lực thì những quý tử con nhà hào phú mới nổi cũng không tuyển họ. Dịp năm mới, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phi hai người họ cùng Đường Cẩn, Quan Quan có gặp mặt nhau, mặc dù không được thân thiết nhưng cũng biết sơ qua về hai ả. Để tám người mới của Cẩn Sinh cung đi làm việc của mình, Cao Ngọc Mỹ đích thân tiếp đãi Đường Cẩn và Quan Quan, đồng thời đưa mắt sang nhìn Lâm Phi để cô ta đi thông báo một tiếng với Mai Chước, khi Mai Chước nhận được thông tin thì lập tức thả Đường Sinh ra. Đường Sinh vênh vênh giả bộ đang bàn chuyện làm ăn với Mai Chước, “Ái chà Đường Cẩn đến rồi đấy à? Xem tôi mấy hôm nay bận quá cũng chưa về nhà được, đang tính ổn ổnn chút hôm nay sẽ về nhà đây, cô và Quan Quan đến thật đúng lúc, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm rồi về nhé được không?” Đường Cẩn thản nhiên cười, nhưng Quan Quan lại liếc mắt nhìn Đường Sinh, cô ta không dễ gần như Đường Cẩn, để so sánh thì Đường Cản khoan dung hơn, khi ăn tối Sắc Sắc cũng có mặt, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi không thấy đâu, Đường Cẩn mới hỏi nhỏ Mai Chước, “Hắn không bắt nạt cô chứ?” Đừng nhìn bề ngoài khoan dung của Đường Cẩn nhưng mỗi khi cô đã nói thì đều có ẩn ý cả, rất dễ gây áp lực cho người khác, Mai Chước hơi căng thẳng nhưng cố chấn tĩnh lại đáp: - - Không đâu, anh ta mà dám bắt nạt tôi ? Để mà nói thì tôi còn ác độc hơn anh ta, có chết anh ta cũng không dám. - Tôi cũng biết chị Chước mà ra tay thì cũng khá độc, chỉ sợ chị không nỡ thôi, vài ngày nữa là thi rồi, tôi phải bắt hắn về nhà ôn luyện thôi. Chỉ sợ không nỡ thôi? Câu này nói nghe thì dễ nhưng lại ám chỉ điều gì đây, Mai Chước không cảm thấy ngại mới lạ, chỉ có thể gật đầu cười ngượng. Chờ sau khi Đường Sinh cùng Đường Cẩn và Quan Quan đi rồi, Mai Chước mới thở phào nhẹ nhõm nói với Sắc Sắc : - Đường Cẩn hình như đã biết được gì đó? - Không biết mới là lại, cô ấy có ngốc đâu? Tuy nhiên tính cách này của Đường Cẩn là rất tốt, nếu là người khác thì không biết sẽ ầm ĩ như thế nào. Đường Sinh trở về nhà cũng yên tâm, đang tắm thì nhận đưựoc điện thoại của Đường Dục, Đường Cẩn mang điện thoại vào cho hắn, cô ghé sát tai vào nghe, Đường Sinh cũng không đẩy ra, làm như mình chẳng có bí mật gì cả ôm cô ấy vào lòng nói chuyện điện thoại với Đường Dục. - Ồ cái bí kíp đó để anh Mắt kính mang qua cho tôi một bộ là được rồi, cụ thể cái đó có thời gian sẽ nói sau nhé, con nhỏ ca sỹ đó hả? Tôi không có hứng thú cho lắm, mấy hôm nay để cho Đường Cẩn nhốt trong thư phòng ôn luyện, sắp thi rồi, ừ thế nhé, tạm biệt. Đường Dục cũng nghe ra ý của Đường Sinh nói là có Đường Cẩn ở bên cạnh, may là không nói linh tinh gì không thì gây tai hoạ cho vị thiếu gia này mất, nhưng vừa đặt điện thoại xuống Đường Dục lại thấy buồn, xem ra muốn dựa vào Miêu Tiểu Thiến tiếp cận Đường Sinh chỉ là hão huyền. Kỳ thực Đường Dục không biết, sự tinh tế củanó và Miêu Tiểu Thiến đều bị anh Mắt kính và La Sắc Sắc nói ra mất, không phải là anh Mắt kính không vững vàng, mà anh ấy thực sự không thể chịu đựng nổi sự uy hiếp của La Sắc Sắc, mà anh ấy còn phát hiện ra ánh mắt của La Sắc Sắc vô cùng độc ác, anh em nhà Sinh không chắc đã nhận ra Miêu Tiểu Thiến không đơn giản, nhưng La Sắc Sắc nhận ra, Tại sao ư? Tại vị trước đây Miêu Tiểu Thiến nhìn Đường Dục bằng ánh mắt đưa tình, sau đó Đường Sinh đi ra, cô ấy lại giả bộ ngây ngô, trong lòng La Sắc Sắc thấy khó hiểu, kết quả thật sự là đang giả bộ. Hai tháng trước Miêu Tiểu Thiến đích thực vẫn còn thuần khiết, nhưng nó không chịu nổi trước sự thoả hiệp của đồng tiền và sự mê hoặc của cuộc sống hưởng thụ xa hoa, cùng vời Công ty nghe nhìn Trung Hoàn Tâncủa Đường Dục ký hợp đồng tối đó sẽ dùng cái miệng thuần khiết của cô ấy đến dụ dỗ Đường Dục, Đường Dục vẫn chưa làm gì cô ấy vì cho rằng cô ấy có chút tiềm lực, nhưng hôm nay vừa nghe Đường Sinh nói không có chút hứng thú nào thì cảm thấy khó khăn, nghĩ cũng đúng thôi, Miêu Tiểu Thiến và La Sắc Sắc không thể so bì được. Đúng lúc cúp điện thoại của Đường Sinh, vận mệnh của Miêu Tiểu Thiến cũng đươc định rồi, Đường Dục hít thở thật sâu, “đi tắm rửa sạch sẽ đi, cái nụ của cô lại phải để tôi làm cho nó nở hoa vậy, vị thiếu gia kia không có còn hứng thú rồi.” Miêu Tiểu Thiến cười ngượng, tự nói với lòng mình, tôi làm gì có cái phước đó chứ. Khi cô quay vào phòng tắm, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai tháng nay tối ngày đều thấy Đường Dục khai phá chỗ * của phụ nữ, lão lưu manh đó đã làm thì làm đến nửa đêm, làm cho bọn con gái chết đi sống lại, mệt mỏi kiệt sức, ai mà dính phải lão thì nhất định đau khổ tột cùng, chết tôi rồi. Trong lúc Đường Dục làm với Miêu Tiểu Thiến, thì Đường Sinh cũng đang ngồi xổm trước máy tính tán gẫu với một cô gái qua QQ rất tình tứ, đây là QQ của Quan Quan, cô ấy với Đường Cẩn đi tắm rồi, vừa lúc mượn được ba hoa vài đoạn, xem nhật ký tán gẫu của họ phát hiện Quan Quan gọi đối phương là chị Phương . Nhìn lại tên QQ của đối phương , Bạch Tường Vi; Oái, người đâu vậy nhỉ? Đúng lúc cô ấy nhắn một câu: Bạn đã có bạn trai chưa? Đường Sinh không trả lời ngay, mà lại xem phần họ tán gẫu bên trên, tất cả đều là tình yêu qua mạng gì gì thôi, đừng tin...vvv... Vì thế Đường Sinh mới trả lời một câu: Bạn trai tức là bạn mà là con trai thì quen nhiều lắm, chẳng lẽ chị Tường Vi không có sao? Đối phương lập tức nhắn lại: cô bỏ kiểu đùa giỡn với tôi đi, cô và thằng Đường Sinh kia cùng lớp, nói thật đi, hai người đã làm gì chưa? Lúc này Đường Sinh thấy sởn gai ốc, Bạch Tường Vi này là ai cơ chứ? Hình như rất thân thiết với Quan Quan, hắn nói: Làm gì? Là chỉ cái gì cơ? Đối phương gửi lại một biểu tượng hình mặt người đang giận dữ , đằng sau thêm một câu: thì làm thành một đôi, đầu óc côi đang nghĩ xấu xa gì đấy? Đường Sinh bật cười, rồi nhắn lại cho cô ấy một câu: “Thì nghĩ đến cùng bình thường mà, chị không nghĩ đến sao? Làm gì có thiếu nữ nào không tiếc tuổi xuân a?” Bạch Tường Vi: “ Oa, hết thuốc chữa rồi, em tiểu Quan ơi chị cảnh cáo em nha, con trai bây giờ là hư lắm đấy, phải cảnh giác nhé” Đường Sinh mạo danh Quan Quan: “Đám con trai xấu xa tất cả đều phải xử lý hết, đúng rồi, chị Tường Vi ngày kia là cuối tuần rồi, ra ngoài đi chơi đi?” Bạch Tường Vi: “Nói sau đi, tôi cũng chưa chắc có thời gian, mà emkhông phải còn chuẩn bị cho trận chiến thi giữa kỳ sao , vẫn còn có thời gian đi chơi à?” Đường Sinh giả mạo Quan Quan: “chị Tường Vi, em nói cho chị nghe a, thời gian này giống như bầu sữa vậy, cố vắt ra thì vẫn có thôi”. Bạch Tường Vi : “Ha ha, nói đúng quá đi, tuy nhiên của em có cố cũng không đủ, còn của chị bất cứ lúc nào cũng rất nhiều.” Bên này Đường Sinh bắt đầu cắn lưỡi rồi, Bạch Tường Vi lại gửi qua một câu: “nhưng bây giờ tỷ đang nắm bắt được một cơ hội, không thể bỏ lỡ.” Đường Sinh giả mạo Quan Quan lập tức trả lời một câu: “ chị Tường Vi đừng có nghiêm túc quá nhé, cơ hội là hiếm hoi đấy nha, nó giống như dd của con trai ấy, chỉ cần nắm chặt lấy thì nó sẽ to ra, nếu không được thì bóp bóp vào sẽ càng khủng đấy, có gì đáng buồn đâu? Phải không?” Bạch Tường Vi: “Haha em tiểu Quan ơi, có vẻ như em rất có kinh nghiệm **, chị hơi coi thường em rồi, tỉnh lại đi? Đường Sinh giả mạo Quan Quan: “Cái này đúng là vẫn chưa tỉnh, nói về kinh nghiệm ** thì ai không có chứ? Cuộc sống giống như một trận chiến, chúng ta đã không thể phản kháng lại được thì học cách chấp nhận thôi, còn công việc thì giống như bánh xe quay, chúng ta không làm được thì có thể thay người khác làm; lý tưởng là cái gì? Tôi cho rằng là đôi tay của mình, muốn lý tưởng thành hiện thực chỉ có thể dựa vào hai tay mình để giải quyết, tay mà giả thì con người đó cũng không được”. Bạch Tường Vi : “ Em tiểu Quan ơi, em vẫn còn không nhận là đã có bạn trai à? Những lời ma quỷ này đều là hắn dạy emsao?” Đường Sinh vẫn còn muốn nói tiếp thì Quan Quan đi vào. - A, đồ khốn này dám dùng QQ của người ta à? Nói linh tinh cái gì vậy? Cô ấy chạy lại trườn người qua xem, Đường Sinh liền nhắn cho Bạch Tường Vi một câu: “Hắn? hắn là ai? Chị không nói thì ai mà biết được?” Bạch Tường Vi: “lại còn giả bộ nữa, thì là Đuờng Sinh mà, tuy nhiên thằng nhỏ đó cũng đựơc đấy, tôi thấy ngươi với nó cũng khá hợp đấy chứ.” Quan Quan đánh Đường Sinh một cái, đỏ mặt nói: - Cậu đã nói linh tinh gì vậy? đánh chết này, mau tránh ra đi?” - Ái dà, đâu có nói linh tinh gì, đúng rồi, Bạch Tường Vi này là ai vậy? Cô ấy nói bầu sữa vắt ra rất nhiều đấy.” Quan Quan trợn mắt hét lớn : - Đường Cẩn, mau lại đây bắt lấy Đường Sinh chat khoe hàng với ai này, nhanh lên lại đây.” Đường Sinh nhảy dựng người lên nhường chỗ cho cô ấy và không quên nói lại với cô ấy. - Đừng hại tôi nha? Khoe hàng hồi nào? Vẫn mặc quần đùi mà.” - Sao vậy?” - Đường Cẩn quấn khăn tắm bước vội ra hỏi, Đường Sinh bước tới ôm trầm lấy cô ấy, đừng gọi cô ấy lại, Quan Quan vội mách tội. - Đồ chết tiệt này nhân lúc tụi mình đi tắm hắn ở đây dùng QQ của tớ chat với chị Tường Vi nói lung tung một hồi à, bực chết đi được.’ - Úi chà, chat cái gì nào? để tui xem xem” Đường Cẩn bỏ tay của hắn ra bám vào sau ghế của Quan Quan cùng cô ấy xem nội dung vừa chat, vừa xem vừa cười, Đường Sinh đứng sau cô ấy đưa tay xuống dưới khăn tắm xem cô nàng xinh đẹp có vội quá quên không mặc quần không, ai ngờ sờ vào quần của cô ấy, Đường Cẩn hất tay hắn ra nói ; - Đừng có sờ linh tinh nha.” Xem hết nội dung chat cua họ Đường Cẩn cười khoái trí lôi Đường Sinh lên giường, - Quan Quan cậu tiếp tục chat nhé, tui xử lý tên này cho, đồ khốn nằm úp xuống muốn véo đùi hay bẹo mông đây? Chọn mau, ta sẽ trả thù cho Quan Quan.Cô ấy vừa nói vừa chỉ tay vào Quan Quan nhưng đè lên người Đương Sinh và cười không ra tiếng, rồi thì thầm bên tai hắn: “Giả bộ kêu cứu đi!” - A…A… cứu tôi với…có người giết chồng này, đau chết đi được ... - Đường Sinh bắt đầu kêu lên, thực tế thì ôm Đường Cẩn rất chặt còn bị cô nàng hôn vào cổ, chăn quấn quanh người bọn họ , rồi khăn tắm cùng ném ra ngoài, oa! Oa! Quan Quan quay lại liếc mắt coi thường : - Hai người là một đôi còn giả bộ cái nỗi gì nữa? Đường Sinh và Đường Cẩn cười sảng khoái, trong chăn tay của Đường Cẩn đã vào chỗ ấy của Đường Sinh từ lúc nào rồi, tranh thủ lục soát. Bọn họ cũng chỉ giỡn như vậy thôi, không dám làm thật trước mặt Quan Quan, với lại Đường Cẩn cũng sẽ không làm thật với hắn. Nhưng hiện giờ vẻ thân mật lại tăng tiến lên rồi, sau khi rơi khăn tắm xuống thì trên người Đường Cẩn chỉ còn chiếc quần nhỏ, bên trên lộ liễu, Đường Sinh không thể nào bỏ qua cơ hội “nhào nặn bánh”, còn thì thầm nói: - Cẩn Cẩn, cái này là do tôi thường nặn đấy nha, nếu thành bánh bao thì cũng do tôi nặn mà thành cả đấy. - Cậu thật là đồ khốn, về tới nhà là bắt nạt người khác à, nói là không tâm sự gì nữa cơ mà, còn không bỏ tay ra tôi cắn cho bây giờ? - Ừ, cắn đi, tốt nhất là cắn vào chỗ đó, mong được cậu cắn từ rất lâu rồi. - Hai người họ hoà quyện vào nhau trong chăn. Đường Cẩn cười nói. - - Quan Quan đừng buôn nữa, mau lại đây, tên khốn này nói muốn chơi cờ nè, tiện thể mang tất thần mã lại đây nhé. - Úi, nửa đêm còn chơi cờ thần mã gì nữa? Muốn xử tui thế nào tuỳ mọi người chứ chơi cờ thì miễn đi, trò đó thật nhàm chán. Ban đêm, ba người cùng nằm chung một chiếc giường, lúc đầu Đường Cẩn nằm giữa, nhưng đến sáng thì Đường Sinh lại nẵm giữa, mà chết cái lại ôm Quan Quan quay mông lại với Đường Cẩn, thế có bực không cơ chứ, kết quả là sáng ra đã có trận đại chiến, tên lưu manh bị hai người con gái đuổi bắt, Đường Sinh thật đáng thương nắm chặt hai tay trong nhà đầy hỗn loạn, đùa giỡn xong cả ba người đều không còn sức để cười nữa. Ba người dường như càng ngày càng hoà hợp, kể cả trong lòng Đường Cẩn cũng thấy khác, trong lòng cô ấy luôn mâu thuẫn, có lúc cũng nghĩ cứ tiếp tục như thế này Đường Sinh và Quan Quan sẽ nảy sinh tình cảm chăng? Dựa vào tính kiêu ngạo của Quan Quan thì làm sao có thể để bọn con trai coi rẻ mình, như vậy rõ ràng là có cảm tình với Đường Sinh, nhưng tự mình dẫn sói vào nhà, bây giờ muốn bảo Quan Quan đi cũng không thể mở miệng, đúng là hỗn loạn thời thanh xuân bắt đầu đây? Lúc gần trưa, Đường Sinh vẫn còn đang viết Chiến lược phát triển Phượng Thành, thì có một tin do Bích Tú Hinh gửi tới, cô ấy tự mình gọi điện cho Đường Sinh, - Đường Sinh, có tin này cậu chắc chắn sẽ có hứng thú, em trai tôi Bích Tông Nguyên và Uông Thị liên kết thu mua xưởng sản xuất ô tô Phượng Thành - A? Thông tin này quả thật đã làm loạn hết kế hoạch trước mắt của Đường Sinh, cái thằng nhỏ Bích Tông Nguyên này lại dám chơi với mình ư ? Tuy nhiên hành động của mình ở Phượng Thành chắc chắn đã bị Bích Tú Hinh tiết lộ cho em trai ả, không biết cô ta đang chơi trò gì đây? “Là cô đã tiết lộ tin tức cho cậu ấy?” Bích Tú Hinh còn lâu mới thừa nhận. “chuyện đó thì liên quan gì tới tôi chứ? Là do Uông Sở Thanh thấy Tập đoàn Giang Xỉ thay nhau tạo ra lực lượng sinh mệnh mới, mục tiêu ngắm hàng đầu là xưởng sản xuất ô tô Phượng Thành, cho nên cô ta mới muốn có được Phượng Thành, còn về Uông Thị và em trai tôi hợp tác chẳng qua là muốn tôi đầu tư.” Đường Sinh bối rối đứng dậy, có tiền quả đúng là lợi hại, làm mưa làm gió dễ như trở bàn tay - Chị Hinh à chị hại tôi mất rồi? - Sao có thể như thế được? - Trong lòng Bích Tú Hinh cảm thấy nhẹ nhõm, cô đã chứng kiến sự đi lên của Cẩn Sinh, cũng nhìn thấy thực lực của Cẩn Sinh, nhưng tham vọng của cô ấy quá lớn, cô luôn có cảm giác muốn nắm lấy tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, bởi vì cô ta không tin tưởng người khác, không thể nói rằng cô ấy là người có trách nhiệm, cô ấy chỉ có trách nhiệm với tiền của mình, cô ấy kinh doanh cho Công ty có tầm cỡ quốc tế rất thành công, sau khi về nước lại nhằm vào nghành công nghiệp thế mạnh quốc dân , cô ấy muốn tạo nên thương hiệu nữ vương trong ngành đóng tàu của cô ấy, sau khi nhận được nguồn vốn 510 triệu USD cô ta mới độc đoán như hiện nay. Đường Sinh đã hiểu ra đôi chút việc mình cố gắng hiện nay giống như làm lại váy cưới cho người khác, Cẩn Sinh có một cổ đông như Bích Tú Hinh chẳng có gì là tốt đẹp cả, khi cô ấy lộ bộ mặt thật của mình thì Cẩn Sinh đổi thành họ Bích cũng nên, vay cô ấy bây giờ không phải là tiền mà là một quả bom hẹn giờ. Cũng may là quyền quyết định của Cẩn Sinh trong tay mình, nhưng để phát triển bước tiếp theo, thì tài chính là một vấn đề lớn, hạng mục ở thị trấn Tùng Sơn của Phượng Thành cần nguồn đầu tư mới, sự viện trợ tài chính của ngân hàng là một mặt, sự ủng hộ của các bạn hàng lại là mặt khác. - Em muốn hỏi Chị Hinh, chị cho em trai chị vay bao nhiêu tiền? Trong lòng Đường Sinh đang tính xem tài sản của xưởng sản xuất ô tô Phượng Thành là bao nhiêu. - Nói thế này đi, phương án thu mua xưởng sản xuất ô tô Phượng Thành chỉ là bước đầu, em trai tôi và Uông Sở Thanh đều là cổ đông nhỏ, tôi đầu tư nhiều nhất. Đường Sinh trợn mắt. - Xem ra chị Hinh và tôi phải hợp tác lâu dài hơn rồi? Chị cũng biết tôi và Phượng Thànhđàm phán rất khó khăn mà? - Đường Sinh, chúng ta việc gì ra việc đấy, hợp tác là hợp tác việc riêng là việc riêng, cậu đã giúp tôi rất nhiều, tôi lấy danh nghĩa cá nhân cho anh vay năm trăm triệu nhân dân tệ, không kèm theo bất cứ điều kiện và lãi suất nào, và cũng không liên quan gì tới thoả thuận vay mượn giống này, coi như là để cảm ơn anh. - Ha ha ha ! Năm trăm triệu nhân dân tệ, mà lại còn vay với tư cách cá nhân không lãi suất, đúng là đại ân đại đức, nhưng tôi không thể nhận được, việc này chị cũng đừng để bụng nhé, tôi không lấy một đồng thù lao nào đâu, tôi mà lấy thù lao thì tôi có còn là con người nữa không? - Đường Sinh, nghe giọng của cậu có vẻ không vui ? Thực ra tôi không có ý đó đâu, chiều nay chúng ta đến một quán rượu nào đó ngồi nói chuyện được không?