Cực phẩm thái tử gia

Chương 259 : Lại bị thương nữa rồi!

Vụ thảm sát trong đêm tuyết rơi không ai hay biết, Bích Tú Hinh là người chính mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, có thể nói khiếp sợ vô cùng. Ninh Hân bọn họ đều bị nội thương, nhưng sức khoẻ của họ thì người bình thường cũng không thể so sánh được, sau khi nghỉ ngơi một chút liền đưa Đại Liên Ni đã bị rút gân chân tay nhét vào cốp rồi lái xe rời khỏi đó, bây giờ chỉ còn Lý Mộc Phong và Đoan Mộc Chân ở lại xử lý hiện trường. Khi Đường Sinh nhận được điện thoại hắn chẳng bất ngờ gì, bữa tiệc đàm phán làm ăn vẫn đang tiến hành, nhưng những quan chức lãnh đạo của khu Lô Hồ đều đã ra về, họ không thể ở lại quá nửa đêm, bởi như thế sẽ có ảnh hưởng không tốt, chỉ còn lại một số quan chức nhỏ hoặc nhân viên phụ trách việc tiếp đãi. Đường Sinh và Sắc Sắc cùng nhau đi ra, Đường Tịnh vội đuổi theo sau. - Đi xe của chị Tịnh đi, cậu đem con Audi gửi lại đây, ngày mai đến lấy. Họ cùng lên chiếc Mercedes Benz của Vương Tĩnh, cùng rời khỏi đó với họ còn có Bích Tông Nguyên, La Kha, Uông Sở Tình. Ánh đèn ở đầu xe chiếu rõ biển số ở phía trước của chiếc xe đó. - Ba người bọn họ cùng nhau á? Là đi ý ý ấy? Đường Sinh vốn không để ý gì đối với những lời độc mồm độc miệng của Vương Tĩnh, La Sắc Sắc nói một cách thật thà: - La Kha đó thì tôi không biết, nhưng tôi từng tiếp xúc với Uông Sở Tình, người con gái này không giống như đang tạo cá tính riêng cho mình, nói một cách nghiêm túc thì ngay cả đùa giỡn cũng không có, không giống như đang đóng kịch. - Này, việc của người khác chúng ta không cần phải xía vào, Sắc Sắc, Vương Tĩnh thực ra chỉ muốn nói ý ý cùng chúng ta, cô có cần suy nghĩ một chút không? - Hừ! cô đi chết đi, phóng viên Vương có thể nói những lời ác độc như thế sao? Hơn nữa cũng không liên quan gì đến tôi cả. Vương Tĩnh cười khì, nói thầm trong lòng “ Cô cứ giả bộ đi, đừng tưởng là tôi không biết nhé”.Sau đó lại hỏi: - Ninh Hân thì sao? Đường Sinh nhìn ra bầu trời đen như mực, nghiêm nghị nói: - Cứ đi theo đường này, mấy người Ninh Hân đang đợi chúng ta ở đó. Trên con đường quốc lộ chạy về thành phố, chỗ ngã ba đường ở cánh đồng hoang, có ba người con gái đang chờ đợi trong gió rét, bên cạnh là chiếc xe hiệu Bentley bóng loáng. Họ là Ninh Hân, Bích Tú Hinh, Cổ Kim Tú, sau khi rời khỏi hiện trường họ lái xe đến đây ngay, đợi Đường Sinh đến để thực hiện bước tiếp theo. Phải đưa Đại Liên Ni đi đâu đây? Cuối cùng cũng phải đợi Đường Sinh và Bích Tú Hinh thương lượng xong rồi mới quyết định, Ninh Hân và Cổ Kim Tú không quan tâm. Có lẽ tiệc rượu đàm phán làm ăn ở khách sạn Hồ Lô đã kết thúc, xe cộ nườm nượp quay về thành phố, may sao hiện trường ở đây đã được xử lý tương đối, do Lý Vân Phong có sắp xếp tay chân của mình, có một nhóm thuộc hạ đã phục kích sẵn ở gần đó, một khi bên này kết thúc thì lập tức kêu người đến lái xe rời khỏi hiện trường, năm thi thể cũng cần phải xử lý, cái đó thì do đội cảnh sát đặc nhiệm lái xe kéo về trước. Nói đến Ninh Hân, Lý Vân Phong cũng không thể tự xử lý những thi thể này, Gen biến dị là nguồn nghiên cứu quý giá mà lĩnh vực khoa học mũi nhọn các nước đều muốn có được, cái này tất nhiên phải báo lên Bộ Công an, nếu có xảy ra chuyện gì thì không phải do họ hay sao? Đường Sinh nhận được điện thoại của Ninh Hân liền kêu Vương Tĩnh lái xe đến ngã ba đường, đi sâu vào chưa đến nửa km thì nhìn thấy ba người con gái đang đứng trong gió lạnh, phía sau là một chiếc xe, là Lý Vân Phong và Đoan Mộc Chân, giúp đỡ Bích Tú Hinh lần này không đơn giản chút nào. Sắc Sắc và Vương Tĩnh chuẩn bị xuống xe thì bị Đường Sinh cản lại không cho bọn họ xuống, làm cái gì mà lại bí bí mật mật như thế chứ? Dưới ánh sáng của đèn xe có thể thấy trên người của Ninh Hân và Cổ Kim Tú đầy trầy xướt và máu me, quả nhiên là đã xảy ra một trận chiến dữ dội rồi. - Ninh Hân, thi thể tôi đã kêu họ đưa về phòng lạnh trước, thi thể của gen biến dị rất có giá trị nghiên cứu, chúng ta không được phép tự xử lý, viết tờ mật báo lên Bộ để họ giải quyết, viết báo cáo về sự việc như thế nào thì phải nhờ đến Tổng giám đốc Bích t rồi. Ninh Hân gật gật đầu. - Giá trị nghiên cứu của mấy gã vệ sĩ đó thua xa Đại Liên Ni đang ở bên trong, ả ta mới thực sự đáng sợ. Đường Sinh đi lại, vội nói: - Tạm thời không cần động đến Đại Liên Ni, cô ta còn có ích, đưa ả ta đi rồi sao? Ninh Hân mở cốp xe Bentley, bên trong là mỹ nữ tóc vàng đang nằm bất động, máu ở tay chân bê bết, ả nằm cuộn lại như một bãi tuyết trắng, lòng Bích Tú Hinh gợn buồn khi nhìn thấy cảnh này, Ninh Hân kể lại sự lợi hại của Đại Liên Ni, bốn người thiếu chút thì bị ả đánh bại, cuối cùng còn nói: - Gen biến dị là như thế nào vậy? Tôi rất muốn biết tình hình cụ thể, nhưng Đại Liên Ni là một con chuột bạch vô cùng có giá trị, đợi đến khi ả ta vô dụng rồi thì có thể giao cho chúng tôi xử lý, Tổng giám đốc Bích sẽ không có ý kiến gì chứ? Bích Tú Hinh lắc đầu. - Lần này may mà có mọi người giúp đỡ mới giải quyết được vấn đề làm tôi nhức nhối bao năm nay, thật sự rất cảm ơn. Ninh Hân chỉ về phía Đường Sinh. - Có cảm ơn thì cảm ơn hắn là được rồi, chúng tôi thì không làm được gì mấy. Bích Tú Hinh đưa nụ cười ấm áp nhìn về phía Đường Sinh. - Mọi người tự mình về nhé, chuyện ngày hôm nay cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, Chị Hân ở lại đi về cùng bọn em. Sau khi đuổi mọi người về hết, chỉ còn lại Đường Sinh, Ninh Hân, Bích Tú Hinh ba người họ và chiếc xe Bentley, đậy cốp xe lại họ mới lên xe, Ninh Hân chủ động lai xe, Đường Sinh ngồi lên ghế bên cạnh, còn Bích Tú Hinh thì ngồi ở phía sau. - Phải đưa ả ta đi đâu đây? Bích Tú Hinh cũng ủ rũ theo, phải đưa đi đâu? Những bí mật liên quan đến năm tỉ đô la mỹ mà ả ta nắm giữ còn chưa được làm rõ. Hết nhìn Ninh Hân, Bích Tú Hinh lại nhìn về phía Đường Sinh, ý nói là có cô ấy ở đây không tiện để nói, Đường Sinh liền cười nói: - Không sao, đều là người mình hết. - Umh, muốn mở được miệng cô ta không dễ đâu, biện pháp duy nhất mà tôi nghĩ ra là dùng chó đối phó với ả, chỉ khi Đại Liên Ni có ham muốn dục vọng cực độ thì ý chí của ả lúc đó mới yếu đuối nhất, kiểu ép cung này rất biến thái cho nên cần phải tìm một môi trường thật đặc biệt. Đường Sinh suy nghĩ một lát, khi anh mắt kính bàn giao trung tâm thương mại Tiểu Giang Lăng có tiết lộ, ở dưới hầm có một số phòng đặc biệt, những câu nói này là có ẩn ý, mang ám thị rất rõ ràng, hơn nữa tối như thế này còn có thể mang người đi đâu được? chỉ có thể đưa về trung tâm thương mại thôi. Ninh Hân lúc này mới nói: - Liên quan đến gen biến dị tôi cần có một số tài liệu mật của Bộ để tìm hiểu thêm, Đại Liên Ni là nhân vật vô cùng nguy hiểm, gen biến dị có sống lại hay không rất khó nói, bây giờ mới chỉ rút gân tay chân thôi không đảm bảo được khả năng bọn họ có thể tự sống lại tiếp. Xe tiến vào bãi đỗ xe dưới hầm của Trung tâm thương mại Tiểu Giang Lăng, ba người hơi bối rối một chút, khi Đại Liên Ni bị rút gân tay chân đã bị lột hết đồ, cục thịt trắng này làm sao để đưa vào trong ? Đường Sinh cười khổ sở nhìn về phía Ninh Hân và Bích Tú Hinh, hai người cũng nhìn lại hắn, - Nhìn cái gì? Đường Sinh sờmũi mình, móc điện thoại ra gọi cho Mai Chước, nửa đêm canh hai còn phá rối giấc mộng, thật đáng ghét. - Alô, Chị Chước à, chị ngủ chưa vậy? Đường Sinh cười nhăn cả răng, phí lời, bây giờ mà không ngủ thì làm cái gì? - Là thế này, ở chỗ chị có chìa khóa phòng ở dưới hầm không? Em đang có chút đồ đạc muốn dấu, chị lại có chỗ không dùng, để em kêu Chị Hân lên phòng chị lấy chìa khóa là được rồi, umh, được. Cúp máy xuống hắn mới thở phào nhẹ nhõm một cái, rồi nhìn Ninh Hân: - Chị Hân, chị vất vả một chuyến vậy. Đợi Ninh Hân từ thang máy xuống, Đường Sinh chẳng còn cách nào nữa, đành bế Đại Liên Ni đang trần truồng từ cốp xe ra, sau đó kẹp ả ở nách rồi đi nhanh vào thang máy, nếu như để người khác nhìn thấy không chừng lại bị coi là tội phạm giết người biến thái, đây là lần đầu hắn làm những chuyện như thế này. Phòng dưới hầm ở phía dưới bãi đỗ xe, cũng có thang máy để đi thẳng xuống, khi cửa thang máy mở ra thì hiện ra trước mặt là một cánh cửa đóng kín mít to đùng, Ninh Hân liền bước đến trước mở khóa, sau đó nhập mật mã, chit chit một tiếng thì cánh cửa dày một mét mở ra. Mẹ kiếp, xây hầm bí mật này để cất giấu người tình à? Trong lòng Đường Sinh dấy lên ý nghĩ như thế, kẹp lấy Đại Liên Ni rồi bước vào cùng Ninh Hân, đèn cảm ứng quang liên tục sáng lên, Bích Tú Hinh theo sau, chỗ này âm u tối tăm, đúng là dọa người, trong lòng cô đầy sợ hãi. Ninh Hân võ nghệ cao cường lại gan dạ, cứ tiến thẳng lên phía trước, không nhìn thấy cái gì ở trong phòng dạng khép kín này, dừng lại trước cánh cửa thứ ba, cô lại dùng chìa khóa để mở, những cánh cửa được mở ra đều là cửa điện động dày đến một mét, người bình thường bị nhốt vào thì khó mà thoát ra được. Nhưng cũng thật khéo, vừa may ở căn phòng này lại có một số xích tự chế, Đường Sinh kinh ngạc không kém, có nội gián sao, khi về phải hỏi anh Mắt Kính ngay mới được, nhìn hết căn phòng, đây chính là một phòng tra tấn, khi Ninh Hân nhìn về hắn, hắn liền nói: - Tôi không biết gì hết. Hắn đang nói thì sau chân đùi đã phải hứng chịu một cơn đau, Bích Tú Hinh kinh ngạc kêu lên: - A, Đại Liên Ni cắn, cắn Đường Sinh. Đường Sinh thả tay ra, thảm thiết kêu đau, động vật thân mềm Đại Liên Ni bị rơi bịch xuống đất, nhưng cái đầu của ả vẫn còn treo ở sau mông của Đường Sinh, răng nhe ra hung hăng cắn thịt của hắn, Đường Sinh vội đưa tay giật lấy tóc của ả chửi rủa: - Mẹ kiếp, thịt người mà ngươi cũng ăn hả? Ninh Hân vội bước qua, đánh hai chưởng vào cổ ả, máu miệng phụt ra ả mới nhả, Đường Sinh kêu lên: - Tại sao luôn là tôi bị thương? Lần trước mông phải trúng một phát súng, lần này mông trái lại bị cắn một cái, thảm hại thiệt. Mặc dù hai chưởng của Ninh Hân rất mạnh nhưng không hề hấn gì tới Đại Liên Ni, cổ tay, khuỷu tay, nách, hai đầu gối, cổ tay cổ chân, tổng cộng mười hai chỗ đều bị rút hết gân, chưởng này của Ninh Hân cũng làm xương cổ của ả gãy, nhưng ả vẫn sống rất ngoan cường, ả quá mạnh. Ánh mắt tội nghiệp của Đại Liên Ni, khi nhìn về phía Bích Tú Hinh đang hoảng sợ đứng bên cạnh, ả nở một nụ cười nhạt: - Chủ nhân, tôi đã đoán được là do chủ nhân sắp xếp, song tôi không ngờ người của chủ nhân lại mạnh như thế, tôi đã theo người bốn năm, người lại nhẫn tâm đối phó thế này với Đại Liên Ni luôn trung thành và tận tâm với chủ nhân sao? Nhưng Đại Liên Ni không trách chủ nhân, mãi mãi yêu người, ông trời sẽ chứng nhân cho lòng tôi. Thực ra trong một đêm mà Đại Liên Ni trở thành như thế này, trong lòng Bích Tú Hinh cũng rất đau, rất khó chịu, ngược lại vì lợi ích mà làm rối ren cả lên, Đại Liên Ni quả chăm sóc cho mình rất chu đáo, mặc dù vì một số nguyên nhân mà mình phải ép cô ta đến chỗ chết, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ta, lòng Bích Tú Hinh vô cùng đau xót, nghe những lời này của cô, nước mắt của Bích Tú Hinh đã trào lên. Làm người không nên ở quá cao, quen thuộc quá sẽ trở nên vô tình? Đến lúc này cả Ninh Hân và Đường Sinh cũng không biết nên nói gì nữa, trong lòng cũng cảm thấy chút đau lòng, tay Đường Sinh đang che lấy chân trái, chân phải thì đang co giật, cái miệng của Đại Liên Ni thật ghê ghớm, quần trong, quần ngoài của hắn đều bị ả cắn rách hết, miếng thịt thì treo ở đó, nhìn thấy ghê cả người,, máu không ngừng chảy ra, máu mà Đại Liên Ni phun ra trông như một chất lỏng hỗn hợp vậy. Ninh Hân thì chẳng nể tình gì với ả cả, trong mắt cô Đại Liên Ni vô cùng nguy hiểm, cho nên không phải suy nghĩ nhiều, kéo ả sang một bên lấy xích khóa tứ chi của ả lại, lúc này cô mới phát hiện những bộ phận bị cô rút gân đều liền sẹo rồi, trong lòng càng thêm lo lắng, nghe nói sức tái sinh của gen biến dị rất mạnh, việc sẽ phục hồi những gân đứt, xương gãy hay không rất khó nói. Khi Bích Tú Hinh quay người bước đi, Đại Liên Ni lại nói: - Chủ nhân, nếu như người thương hại tôi hãy để Đại Đan đến với tôi, được không? Khi nghe những lời này làm lòng Bích Tú Hinh càng thêm nặng nề, kiếp này của Đại Liên Ni phải cam chịu bi kịch của đời người sao? - Ngày mai đi, Đại Liên Ni, ta không muốn lấy mạng của ngươi, ngươi bị hủy hoại trong tay Lý Trọng Hiền, là ngươi đã biến người thành như thế này, ngươi tại sao còn trung thành với lời hứa đó? Nếu như ngươi chọn việc từ bỏ lời hứa sai lầm đó đi, chúng ta vẫn sẽ như trước. Ánh mắt màu lam chàm của Đại Liên Ni đầy vẻ kiên nghị: - Ta tuyệt đối không hối hận về sự lựa chọn của mình, ta thà vứt bỏ sự sống của mình chứ không từ bỏ lời hứa đó.