Cực phẩm thái tử gia
Chương 250 : Hổ tử quả thật biết gây sức ép
Tiết học buổi sáng rất là vui. Cùng ngày Đường Sinh cũng biết chuyện, sau khi trở về bèn lên lớp cho Tiểu Hổ một trận. Sau đó bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm tán gái của mình cho Tiểu Hổ:
- Tiểu Hổ à, tán gái không phải như em đang làm vậy đâu, ví dụ như cô nàng Bạch Vi mà em đang ngưỡng mộ trong lòng kia nhé. Em có biết trong tim cô ấy, Vương Khánh có vị trí như thế nào hay không? Nếu như cô nàng coi thường Vương Khánh thì đã đành một nhẽ, nếu cô ta thích Vương Khánh thì sao nào? Em còn tìm cô ấy làm gì vậy?
- Em chẳng cần quan tâm đến việc cô ấy thích ai. Em chỉ muốn sẽ được ngủ với cô ấy trước cái đã, anh à. Anh chẳng thấy mấy cái tấm hình mỹ nhân đăng trên trang web của trường sao? Cô nàng Bạch Vi quả thật rất là xinh đẹp, cứ xem mấy đường cong trên người nàng là em lại chịu không nổi rồi. Hiện giờ cô nàng không thích em, em sẽ làm cho cô ấy hứng, có lẽ cô nàng sẽ thích em mà thôi. Anh nói xem, có đúng không?
- Ôi, nói với em thì nói với cái đầu gối cho xong, biến ngay, xéo về bên kia mà ngủ. Sau này đừng có mà nói em quen biết anh đó. Ngán em quá đi! Đúng là không biết thưởng thức!
Thấy Đường Sinh tỏ vẻ tức giận, La Tiểu Hổ bèn hoảng lên, cười nịnh nói rằng :
- Hì, đừng vậy mà, anh. Em làm như vậy chẳng phải là đang rèn luyện kỹ năng “thưởng thức” hay sao? Nhưng mà, nói thật nhé, anh à, trong thời gian rèn luyện cũng không thể bắt em “nhịn” phải không nào? “Sướng” một mình thì đâu có cảm giác, anh dắt em đi “xả” hai quả pháo của em đi?
- Hừ, Tiểu Hổ, nói ra thì anh chú cũng khá là “cục súc” đấy. Hiện giờ nếu mà so sánh với chú em thì anh đây thực tình cũng là thằng đàn ông làm cái việc đấy có quy cách nhất đấy.
Lúc mười sáu tuổi thì đã nhìn thấy “đường đời” của La Tiểu Hổ trong kiếp này rồi, thằng nhỏ này nổi máu “dã thú” lên thì phải nổi đến cùng. Đường Sinh không nhìn nhầm, trên thực tế, từ đây cho đến hết kiếp này, La Tiểu Hổ sẽ chỉ lựa chọn “vũ lực” và “dẻo mỏ” để chơi gái mà thôi, cái miệng dẻo quẹo của nó cũng chỉ vì hai việc này mà sinh ra, thực là hiếm thấy.
Lại nói đến chuyện anh rể dẵn theo thằng em vợ đi “xả” đạn, việc này nên gọi là gì nhỉ?
Còn may là Đường Sinh không có cái nhã hứng đi làm chuyện đó với ai. Đêm đến hắn gọi anh mắt kính cùng với La Tiểu Hổ đi “vày vò” ở câu lạc bộ Giang Lăng Nhân. Sự bặm trợn của La Tiểu Hổ khiến cho chàng mắt kính sợ phát khiếp, than rằng giang hồ lại sinh ra thêm một thế hệ liều lĩnh có thừa này.
- Kỳ quá đi, cậu Đường Sinh, quả thực tôi rất là khâm phục Tiểu Hổ, làm một lèo liền sáu “cái”, thật là ác quá đi, phục sát đất đó.
Đường Sinh trợn mắt:
- Cái đó thì sao nào, tối nay anh cùng đi chơi với nó đi, em còn có việc, em đi trước nhé.
Sau khi hắn quay về, La Sắc Sắc bèn hỏi hắn là Tiểu Hổ đi đâu vậy, Đường Sinh nói rằng uống say rồi, nghỉ tại Giang Lăng Nhân, để chàng mắt kính đi cùng cậu ấy, sẽ không có chuyện gì đâu, không cần lo cho cậu ta.
La Sắc Sắc ít nhiều cũng khá hiểu tính khí của em trai mình, bèn kéo Đường Sinh vào một góc mà hỏi xem có chuyện gì.
- Lâu ngày “bí” muốn chết, đi “xả” đạn ấy mà.
La Sắc Sắc nghe vậy nổi giận, dùng đôi bàn tay ngọc đấm hắn thùm thụp, sẵng giọng nói:
- Có ai làm anh rể mà như cậu hay không? Dắt em vợ mình đi chơi gái?
- Em nào có muốn đi, chị Sắc Sắc à. Cái thằng em quý báu trời đánh của chị nó “nhịn” không có được, thế đã được chưa? Chị hy vọng cái việc cưỡng dâm ở Phượng Thành, việc thông gian ở Giang Lăng tái diễn với nó sao? Chỉ tính cái thời gian từ lúc em đi khỏi Giang Lăng Nhân, có lẽ nó đã làm cho bảy, tám cô em “ngã ngựa” rồi đó. Em tự hỏi có phải là thần chiến tranh Ares nhập xác vào nó hay không nữa?
Hừ, La Sắc Sắc chỉ thiếu chút nữa thì té xỉu, dù sao thì cũng là chị, quan tâm em trai là việc bình thường:
- Hay là cậu dắt nó đến bệnh viện khám thử xem sao?
- Khám cái gì nữa? Thằng ranh này mỗi ngày đều lên mạng xem ba cái đồ bậy bạ, trong óc nó giờ chỉ chứa mấy cái thứ rác rưởi đó thôi, nó không có tâm tư nào đi học tiếp đâu. Nếu muốn thay đổi hoàn toàn tình hình này, thì phải hạ quyết tâm đem nó giao cho nhà họ Lý để họ dạy dỗ, chính nó cũng thích cái món này.
Suy nghĩ của La Sắc Sắc mâu thuẫn với nhau, trong lòng đánh một tiếng thở dài. Nhà họ La muốn làm rạng danh gia tộc mà dựa vào cái thằng em trời đánh này là một việc rất khó. Trong lòng cô nghĩ, muốn thành công thì phải khổ luyện, lại xót em, sợ nó tập luyện quá sức mà hỏng việc. Thế nhưng nếu cứ như vầy tiếp diễn, thằng bé biến thành kẻ lưu manh trụy lạc thì cũng không xong. Còn Đường Sinh thì sao? Cậu ta nếu như chiều một người nào đó thành quen nết, thì nhất định sẽ tìm mọi cách, em trai mình chẳng phải là sẽ không thể quản nổi nữa hay sao? Giờ thì đã nhìn ra rồi, nó muốn đi “xả đạn”, Đường Sinh bèn dẫn nó đi xả. Nhị Thế Tổ dễ dụ dữ vậy sao? Đây chẳng phải đều do mình gây ra hay sao? Cái này gọi là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, Tiểu Hổ đúng là không có chí tiến thủ một chút nào…
Chỉ e rằng trong lòng Đường Sinh xem thường Tiểu Hổ mà thôi, nghĩ vậy, La Sắc Sắc bèn cắn răng nói:
- Dù sao tôi mặc kệ, tôi đã giao em tôi cho cậu quản rồi, nếu như mà anh dạy dỗ nó trở thành một thằng lưu manh, thì tôi hận cậu cả đời. Cho nó theo cậu là hy vọng nó sẽ mở mày mở mặt với thiên hạ, thế mà cậu lại dắt nó đi “chơi gái” à?
Đường Sinh cười chua xót, bất chợt nhìn thấy lửa hận bùng lên trong con ngươi xinh đẹp của Tường Tường, bèn gật gật đầu:
- Được , được rồi, để em từ từ dạy dỗ nó, mà chị cũng đừng có đau lòng nữa được không.
La Sắc Sắc đôi mắt ngấn lệ, gật đầu. Tục ngữ nói “gian nan khổ luyện mới thành công”, giao nó cho cậu đó, nó là em vợ của cậu. Chỉ một lời mà có hai ý nghĩa đó “nó là em vợ cậu, cậu phải thương nó chứ, đừng có rũ bỏ trách nhiệm nhé”.
Đường Sinh đương nhiên hiểu rất rõ, nói :
- Đừng lo, em đã có dự liệu cả rồi…
Ngày hôm sau, Đường Sinh tới Đội Cảnh Sát Đặc Nhiệm (đặc công), nhờ Ninh Hân gọi Lý Vân Phong, thôi thì giới thiệu La Tiểu Hổ cho anh ta vậy.
- Từ lâu đã nghe nói chiêu thức Bát Cực Ảo Thủ là một tuyệt chiêu trong thiên hạ. Dật Phong tiết lộ với em rằng kẻ kế thừa môn Bát Cực có bí kíp học cấp tốc, anh Vân Phong, anh giúp em dạy dỗ một người nhé, tư chất của nó khá tốt đó…
Bởi vì đã đi theo Ninh Hân, biết được khá nhiều về chuyện của Đường Sinh, Lý Vân Phong cũng có ý đi theo sát, việc vợ của mình muốn mở một chi nhánh ở Giang Lăng cũng nhận được không ít giúp đỡ của Đường Sinh, đến nay vẫn chưa có gì mà báo đáp, bèn vỗ ngực mà nói:
- Cho tôi xem người trước đã, nếu như nó đúng là có tư chất, tôi sẽ gửi nó cho ông nội trên tỉnh, cỡ sáu tháng một năm sau là đảm bảo với cậu nó sẽ thay da đổi thịt liền, có điều là phải khổ luyện đó.
Vậy là, đêm hôm đó, Đường Sinh bèn dắt theo La Tiểu Hổ đến giới thiệu với Lý Vân Phong, nói rằng Lý Vân Phong chính là truyền nhân đời này nắm được tinh túy võ học của nhà họ Lý, rằng anh ta có bí kíp, là một cao thủ chân chính… Sau khi sờ nắn gân cốt Tiểu Hổ một hồi, Lý Vân Phong gật đầu, đánh giá rất cao, việc thâu đồ đệ như vậy đã được quyết định.
Không đầy ba ngày, La Tiểu Hổ bất ngờ xin thôi học, không đọc sách nữa, đổi nghề khác. Đường Sinh cũng đã hỏi qua bản thân Tiểu Hổ, Tiểu Hổ quả quyết đồng ý lên tỉnh đến nhà họ Lý bái sư với lòng kiên định sắt đá. Nó nói có khổ đến mấy cũng phải rèn luyện, vậy là, Lý Vân Phong bèn xin nghỉ để đưa nó đi.
Nhưng cho đến tận sau khi La Tiểu Hổ đi rồi, mới vỡ lở ra một chuyện, không ngờ cô nàng hoa khôi trường tên là Bạch Vi lại đã ăn nằm cùng với La Tiểu Hổ.
Thằng ranh này đúng là dám làm những chuyện to gan lớn mật quá. Trước khi sự việc xảy ra, Đường Sinh không hề biết gì, cô nàng Bạch Vi kiện Tiểu Hổ cưỡng hiếp cô ta. Không hiểu sao nghi phạm lại được trung đội trưởng Lý của đội Cảnh Sát Đặc Nhiệm đưa lên tỉnh học, Phòng An Ninh Cục Cảnh Sát Thành Phố tiếp nhận thụ lý vụ án này. Trưởng phòng Mã bèn cử những thuộc hạ thân tín của mình đi tiếp xúc với Bạch Vi và ba mẹ cô nàng để điều tra. Có muốn kiện cũng không thể bắt người, cùng lắm là bắt hắn vào trường giáo dưỡng thanh thiếu niên. Bởi vì hiện nó vẫn chưa đủ tuổi thành niên, mặt khác, các người cũng chẳng được lợi lộc gì trong vụ này đúng không nào? Người ta đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần thể xác rồi, thôi thì thu xếp với nhau cho ổn thỏa, khỏi kiện tụng nhé.
Người nhà họ Bạch sau khi cân nhắc suy sét kỹ lưỡng, rốt cuộc cũng đồng ý với việc thu xếp như vậy. Không phải là người ta có thần có thế lấn át người, mà là các người có cố ép nó phải đi trại giáo dưỡng để thỏa cơn giận đi nữa, thì cũng không kiếm đâu ra mấy đồng bồi thường. Cuối cùng ba mẹ Bạch Vi đồng ý hòa giải, đòi bồi thường hai trăm ngàn đồng (nhân dân tệ), dường như cũng là đoan chắc đối phương sẽ phải nôn tiền ra, mới há sẵn miệng chờ đợi. Bạch Vi ngủ với La Tiểu Hổ trong trạng thái nữa cưỡng bức nửa tự nguyện, nghe nói, cô nàng cũng ghét cái anh chàng Vương Khánh bám theo dai như đỉa kia, sau khi đánh Vương Khánh, La Tiểu Hổ “đi lại” với cô nàng. Cô nàng chắc cũng để ý thấy cái bộ dạng to cao hùng hục của nó mà thấy thú vị, muốn thử cái coi sao, ai dè ngay hôm đó được bữa “no nê” luôn...
Vụ việc này cuối cùng đã được bí mật dàn xếp như vậy. La Sắc Sắc tuy rằng không tránh khỏi nhớ em trai, nhưng cũng coi như đã trút được một gánh nặng trong lòng, sau này có cái “cây cổ thụ” như Đường Sinh để mà nương nhờ bóng mát, thì cho dù học tập thành tích có không ra gì cũng không đến nỗi mà chịu thảm. Mình cứ cứng nhắc ép nó đến trường đi học có tác dụng hay sao? Lại còn chưa nói đến cái án thông dâm nữa chứ? Nó mà còn ở đây nữa, không chừng lại “thông” thêm mấy cô nàng ấy chứ. Thằng nhỏ này nhất định là phải cho nó đi lên tỉnh khổ luyện thôi…
Mới đấy mà đã sắp tết dương lịch rồi, mẹ ở trên tỉnh gọi điện về, nói rằng muốn về Giang Lăng ăn tết nguyên đán với cha con hắn. Đường Sinh bèn trầm tư suy nghĩ đến việc nên chuyển nhà, một mình mà ở chung với ba cô gái đẹp, chẳng phải là chuyện lớn sao? La Sắc Sắcvà Mai Chước cần phải dọn đi, sảnh nghỉ của trung tâm thương mại cũng đã lắp đặt xong nội thất rồi, có thể nói nơi này chính là chốn yên vui của bọn Đường Sinh về sau, cho nên nhất định sẽ không có mở ra bên ngoài được.
Dọn nhà thì cũng phải lặng lẽ mà dọn đi, chỉ có La Sắc Sắc và Mai Chước không quay về đây mà thôi, còn không dám để cho mẹ Đường Cẩn là bà Lý Quế Trân biết được, bằng không thì thành ra Đường Sinh và Đường Cẩn sống chung rồi. Quan Quan là bởi vì phía bên này gần trường học, đến trường rất tiện, sau khi xin ý kiến dì út cũng sẽ ở lâu dài.
Đường Cẩn thì quá là thích thú, trong lòng cô ấy cũng có tính toán riêng. Cái đồ đểu nhà người muốn “dày vò” thế nào bên ngoài cũng được, không làm việc đó trước mắt ta cũng là tốt lắm rồi, ít ra thì “khuất mắt trông coi”, hàng ngày cùng với La Sắc Sắc và Mai Chước đùa giỡn với nhau ở đây, người ta nhìn không có thuận mắt…
Chia ra như vậy cũng tốt, bốn người La Tường Tường, Mai Chước , Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phi về cơ bản đã độc chiếm khu nghỉ dưỡng trong trung tâm thương mại rồi. Ở đấy bảo vệ 24/24 giờ, ngoài Đường Sinh ra, bất kỳ người đàn ông nào muốn vào trong đều bị từ chối. Nơi đây nghiễm nhiên trở thành hậu cung.
Ninh Hân và Vương Tĩnh vẫn lặng lẽ sống ở căn nhà ở phố Giang Giáo, trước giờ đều không hề có ai hay biết, trong hậu cung của Đường Sinh. Hai cô Ninh - Vương tạo thành một nhóm. Bốn cô gái La, Mai, Cao, Lâm kia tạo thành một nhóm. Đường Cẩn, Quan Quan cũng tạo thành một nhóm khác nữa. Đám người này cũng đủ làm cho Đường Sinh đi đi về về đến phát mệt rồi.
Ngày 29 tháng 12, quản đốc trưởng Hồ Quốc Cường của phòng tiêu thụ công ty Cẩn Sinh nhận được cuộc gọi của Sở Đại Cương từ Phượng Thành, nói là phó tổng giám đốc Sở Hùng phân hàng phía đông của công ty Phượng Khí đã lập thành đội khảo sát Giang Xỉ, muốn đi tiếp xúc hữu nghị một chút. Đây chính là một bước ngoặt. Hồ Quốc Cường báo cáo với Nguỵ Hưng Quốc đầy phấn khích. Nguỵ Hưng Quốc bèn đi tìm Mai Chước, Mai Chước lập tức gọi điện thoại cho Đường Sinh, hỏi xem hắn sẽ hành động ra sao? Đường Sinh nói :
- Cô là tổng giám đốc, cô tự quyết định nhé…
Gã đểu ném ra một câu như vậy, khiến cho Mai Chước chết lặng, là ý gì vậy? Muốn thử thách mình chăng? Đồ đểu, nàng vội vàng gọi điện thoại di động cho La Sắc Sắc hỏi tình hình, La Sắc Sắc phì cười, nói :
- Tổng giám đốc Mai, cậu ta biến thái rồi. Đêm hôm đó khi cậu ta ôm cô mà hôn, cô lại không có phát hiện ra chỗ mà hắn thích thú à? Đàn ông đều rất là đê tiện, chỉ thương chị em mình đàn bà thì cứ vẫn phải “cắn răng mà chịu”, tôi lo thay cho cô đó, bông “hoa vàng nhỏ xinh đẹp” ạ.
Hoa vàng là ám chỉ hoa cúc, hoa cúc là nói đến thứ gì mà rất nhiều người đều biết, Mai Chước không hiểu được mới là lạ:
- Đã được “khai hoá” chưa vậy?
La Sắc Sắc sửa lại sắc giọng đoan trang nói qua điện thoại:
- Tổng giám đốc Mai, chỉ có quỷ mới hiểu được cái loại đàn ông biến thái đó, hay là cô có tà ý gì chăng? Để tôi đề nghị hắn “mở mang” cho cô là được rồi. Có một câu chuyện cười lưu hành thời thập niên chín mươi, cô nghe qua chưa vậy? Một cặp vợ chồng lấy nhau đã 15 năm mà vẫn chưa có con, đi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ phát hiện người vợ vẫn còn là trinh nữ, nhưng mà cơ vòng ở hậu môn thì nhão nhoẹt, không còn đàn hồi nữa. 15 năm cơ đấy, thật là ghê quá đi.
Mai Chước phì cười:
- Chị đúng là không đứng đắn chút nào, việc chính hỏi chị đâu không nói, lại giảng giải cho tôi nghe tiết mục chẳng chút bổ béo gì. Chị ghen với người vợ đó à? Để tôi kiến nghị với Đường Sinh một chút là được, nói rằng chị rất thích được như cái cô vợ khờ 15 năm không chửa đẻ kia là được chứ gì?
Hai người chọc ghẹo nhau một hồi, đến khi bàn vào việc chính, La Sắc Sắc phân tích :
- Gã khốn đó đương nhiên có cách nghĩ khác nữa. Chúng mình ở Phượng Thành cũng đã hai chục hôm rồi, trong đó có một mục đích chính là tìm được cơ hội hợp tác với công ty Phượng Khí, thế mà đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu. Thế mà nay Phó tổng Sở Hùng Đông của công ty Phượng Khí tự dưng đến tận cửa, gã khốn đó lại giả bộ rụt rè. Tôi coi hắn thì đã biết tỏng rằng bên trong có mấy điểm mấu chốt, nếu như mà cô xử lý việc không thoả đáng thì “hoa cúc vàng” khó mà giữ được mình.
- Chị đừng có mà hù doạ tôi, hắn mà dám động vào tôi thì tôi giết hắn.
Mai Chước tắt máy di động, quả nhiên là La Sắc Sắc cũng không đoán ra trong lòng Đường Sinh đang nghĩ cái gì, bản thân cũng không hiểu rõ được ý đồ thực sự trong lòng tên đểu đó , cũng khó mà đưa ra quyết định, bèn để cho bọn Nguỵ Hưng Quốc, Hoa Anh Hùng đi thương thảo tiếp xúc với tổ của Sở Hùng Đông trước vậy. Cái việc thâm nhập tìm hiểu này cũng không nhất thiết phải tranh tiên mới thành công, bản thân mình sẽ tranh thủ thời gian đi hỏi Đường Sinh vậy.
Còn Nhị Thế Tổ Đường Sinh của chúng ta thì cứ như Lã Vọng ung dung buông cần câu. Hắn ta rất hiểu vì sao mà Sở Hùng Đông tới đây. Hắn biết tỏng rằng dù có lên đến mấy chỗ hắn có quan hệ mạnh trong chính quyền địa phương ở Phượng Thành đi nữa, hắn muốn mở mày mở mặt trong công ty Phượng Khí mà nếu như không có sự ủng hộ của UBND thành phố Phượng Thành, chỉ e rằng cũng khó mà có kết quả lạc quan được.
Tên Lâm Đại vừa mới đi mời rượu kia chẳng phải đang bắt gặp mình và Phó chủ tịch thành phố Viên cùng nhau ăn cơm hay sao? Muốn nói rằng gã họ Sở kia không có ý đồ gì mới là lạ lùng đó.
Khi Mai Chước tức giận gọi điện thoại thêm lần nữa hỏi đáp án, Đường Sinh khẽ cười nói :
- Ráng nhịn đi, cho mấy ông phơi nắng dăm ba ngày hẵng tính.
Lại nói, qua hai hôm nữa thì đến tết nguyên đán rồi, Đường Sinh cũng chẳng có chút tâm tư nào đi chiêu đãi mấy người khách đến từ Phượng Thành, là bọn họ tự dẫn xác đến cửa nhà mình mà, cho phơi nắng được mà…
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
100 chương
24 chương
1629 chương
1913 chương
33 chương