Cực phẩm thái tử gia

Chương 247 : Đàn tranh tấu một khúc nhạc vui

Sự việc hỗn loạn ở Phượng Thành xuất hiện dồn dập, chỉ mới bắt đầu được một ngày thì ngay ngày hôm sau đã kết thúc, nhanh như vậy sao? Đã có chuyện gì xảy ra? Sáng hôm sau, Ban Tổ chức Trung ương thông báo xin ý kiến đưa xuống tỉnh Giang Trung. Chuyện này rất bình thường, cán bộ kiểm tra nói rằng sau khi kiểm tra xong sẽ chính thức thông báo. Tất Vân Hiên oai phong đi vào Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chuẩn bị nhận bổ nhiệm chức vụ mới, nhưng kết quả lại không thể tưởng tượng nổi. - Đồng chí Vân Hiên, Ban tổ chức Trung ương đề nghị anh vào trường Đảng Trung ương học nửa năm. Cơ hội như vậy không có nhiều đâu, xin chúc mừng anh! Tất Vân Hiên giống như bị một quả chùy nặng ngàn cân giáng mạnh vào ngực, thiếu chút nữa ngã ngửa ra sau. Sao lại như vậy? Tôi đã đến thủ đô một chuyến, chuyện này cơ bản đã được quyết định rồi cơ mà, tại sao lại thay đổi? Bắt buộc phải vào trường Đảng Trung ương hay sao? Lẽ ra phải trực tiếp bổ nhiệm tôi vào chức vụ Phó Chủ tịch tỉnh mới đúng. Ông ta ngờ ngợ hiểu, chuyện xảy ra ở Phượng Thành trong vòng hai mươi bốn giờ đã lan truyền đến tận Ban Tổ chức Trung ương, là ai vậy? Có năng lực lớn như vậy hay sao? Trong nháy mắt, ý chí của Tất Vân Hiên tan biến hoàn toàn, con đường bằng phẳng chỉ trong một đêm biến thành bụi gai ngập nước. Tuy ông ta có ý chí hơn người, nhưng cũng không thể nhận sự đả kích lớn như vậy. Ông ta miễn cưỡng cười: - Cảm ơn Trưởng ban! Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Mãn Hàm vỗ vỗ vai ông ta đầy thâm ý: - Giấu tài không hẳn là chuyện xấu, tổ chức đã tin tưởng anh như một vị đồng chí lão thành, anh cũng nên tin tưởng vào tổ chức. Tỉnh ủy rất coi trọng mấy năm công tác vừa qua của anh ở Phượng Thành, anh cứ coi như mình đã được gỡ bỏ trọng trách, không nên có tư tưởng nặng nề. Mặt khác, tổ chức đang nghiên cứu xem ai sẽ tiếp nhận trọng trách của anh, anh đã ở Phượng Thành lâu rồi, anh nói xem. Tất Vân Hiên hiện giờ chẳng còn lòng dạ nào nữa, ông ta không thể tưởng tượng rằng đối phương có năng lực mạnh như vậy. Lục Như Hành ơi Lục Như Hành, anh luôn giả vờ không có gì, tôi không thể nhìn thấu anh, thật sự không nhìn thấu, tôi nhận thua. - Thưa trưởng ban, bộ máy ở Phượng Thành ngoài đồng chí Lục Như Hành ra không còn ai có thể đảm nhiệm được! - Ha ha ha, đồng chí Vân Hiên có cái nhìn rất giống với Tỉnh ủy đó! Cuối cùng, tôi xin chúc anh đến trường Đảng trung ương học tập thuận lợi! Cùng ngày, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đích thân đến nói chuyện với Phó Bí thư Thành ủy Phượng Thành, Chủ tịch thành phố Lục Như Hành. Ngày 16 tháng 12, Lục Như Hành quay về thành phố Phượng Thành với một thân phận hoàn toàn mới. Trước khi quay về thành phố, Tỉnh ủy đã chính thức đưa thông báo, bổ nhiệm ông ta thay thế toàn bộ các chức vụ của đồng chí Tất Vân Hiên (Bí thư Thành ủy, Bí thư Đảng ủy quân khu thứ nhất Phượng Thành), đồng thời cũng miễn chức Chủ tịch thành phố của Lục Như Hành. Ngoài việc bổ nhiệm Lục Như Hành làm Bí thư Thành ủy Phượng Thành, ngày 17, quân khu Phượng Thành mời ông ta dự cuộc họp Đảng ủy, bầu Lục Như Hành làm Bí thư Đảng ủy quân khu thứ nhất Phượng Thành. Đến lúc này, Lục Như Hành đã chính thức nắm quyền tại thành phố Phượng Thành. Đứng sau hàng loạt sự thay đổi lớn, cậu thiếu niên Đường Sinh kia có ảnh hưởng thật rộng lớn, khiến cho khi Trần Hướng Liêm biết được toàn bộ kết quả này, ông mới thực sự bật cười. Cậu nhóc này thật giỏi thủ đoạn, giơ tay là có gió, trở mình là có mây, hắn mới mười bảy tuổi ư? Có hơn vài tuổi nữa cũng vẫn còn rất khó được như vậy. Cũng chỉ có vợ chồng Trần Hướng Liêm, Hứa Tú Chi biết rõ chuyện mà Đường Sinh đã làm, bọn họ cũng không hề lộ ra bất cứ chuyện gì. Mặt khác bọn họ nghĩ đến việc cho vợ chồng Lục Như Hành, Hứa Đông Mai biết rõ mọi chuyện, bề ngoài có vẻ như họ đã rõ mọi chuyện nhưng không nói ra, nhưng trên thực tế vợ chồng Lục Như Hành không hề biết rõ sự tình. Đối mặt với hàng loạt sự thay đổi lớn, Lục Như Hành cũng có cảm giác trở tay không kịp. Ông ta cũng chưa muốn làm rõ tại sao lại có chuyện như vậy, khi về nhà ông ta mới biết chuyện xảy ra ở Phượng Thành. Đêm đó ông ngồi nghe bà xã Hứa Đông Mai kể lại mọi chuyện cho đến tận khuya, thì ra người con trai của Đường Thiên Tắc, cậu thiếu niên đó lợi hại đến như vậy sao? Cuối cùng Lục Như Hành có phỏng đoán mới về thế lực của Đường Thiên Tắc hoặc Trần Hướng Liêm, rốt cuộc thì ai mới là người có ảnh hưởng quan trọng nhất đến sự kiện này? Bề ngoài có vẻ là Trần Hướng Liêm, nhưng theo lời bà xã Hứa Đông Mai miêu tả thì có lẽ lại là Đường Sinh. Hắn đã gọi một cuộc điện thoại cho cha hắn làm như đây là việc cực kỳ quan trọng. Ừm, rất có khả năng là người thứ hai, Đường Thiên Tắc ơi Đường Thiên Tắc, cậu là thần thánh phương nào vậy? Học cùng trường Đảng nửa năm, không ngờ tôi vẫn không nhìn thấu cậu? Bây giờ cậu còn sai con trai đến Phượng Thành hô phong hoán vũ, cuối cùng đập nát giấc mơ làm Phó Chủ tịch tỉnh của Tất Vân Hiên, thật lợi hại! Sau khi Lục Sâm cắt chỉ, cơ bản không có gì đáng ngại. Hai ngày này Đường Sinh đến thăm y hai ba lần. Cả hai đều là thiếu niên, rất nhanh kết bạn với nhau. Tuy Nhị Thế Tổ của chúng ta đang giả vờ ngây thơ, nhưng ơn cứu mạng này hết sức to lớn, người nhà họ Lục mang ơn hắn vĩnh viễn. Hắn không lộ diện, không ra mặt, nhưng lại có thể khiến tình hình chính trị ở Phượng Thành hỗn loạn. Hắn vốn muốn khơi cuộc chiến tranh giữa hai họ Tất, Lục vì nghĩ sẽ có trò vui để xem, nhưng hắn nào biết hết tiệc người tan, lão Tất đi rồi, đương nhiên bộ máy cán bộ trở nên hoang mang rối loạn, không chịu nổi một ngày. Chính quyền mới vừa thành lập, chắc chắn sắp tới sẽ có chỉnh đốn nghiêm túc lại, xem ra việc đi theo họ Lục chính là lựa chọn duy nhất. Không thể nói được vợ chồng họ Lục cảm thấy cảm động và biết ơn Đường Sinh và cha con họ Trần như thế nào. Sau khi Lục Như Hành đọc qua tập hồ sơ ‘Phương hướng đầu tư trọng điểm của Tập đoàn Cẩn Sinh ở Phượng Thành’, ông ta thực sự cảm phục, tập hồ sơ này thật sự là do Đường Sinh viết hay sao? Đúng là một kỳ tài! Ngày 18 tháng 12, Lục Sâm xuất viện. Tối hôm đó, Lục Như Hành bảo vợ con mời bọn Đường Sinh và ba người nhà họ Trần đến nhà chơi, mở tiệc cảm ơn bọn họ. Chưa nói đến chuyện khác, lại còn nợ họ ơn cứu mạng con trai, chỉ cảm ơn không không đủ để thể hiện hết sự biết ơn trong lòng. Sau bữa cơm, trong phòng làm việc, lần đầu tiên Lục Như Hành và Đường Sinh trao đổi quan điểm: - Tập đoàn Cẩn Sinh ở Giang Lăng, khi tôi đến tỉnh tham dự hội nghị cũng có nghe nhắc đến, rất có khí thế! Không ngờ dám thâu tóm cả một tập đoàn lớn như Tập đoàn Giang Xỉ, các cậu có thể nuốt gọn được không? - Bác Lục, đây không phải chuyện có thể nuốt trôi nó hay không, mà là bắt buộc phải nuốt trôi. Nó gây trở ngại cho sự phát triển kinh tế của Giang Lăng, cha cháu bề ngoài có vẻ không lo, nhưng trong lòng sao có thể không lo lắng được? Nếu không vì cha cháu phân tích những điểm đáng lo nghĩ trong việc đối nhân xử thế thì cháu đã bỏ học rồi! - Ha ha ha, Hướng Liêm, anh có nghe thấy những gì Đường Sinh vừa nói không? Cậu nhóc này rất có khí thế đấy, tôi rất thích. Anh nói thử xem, anh có thể cai quản Tập đoàn Cẩn Sinh không? Lục Như Hành lấy tay chỉ Đường Sinh, nói đùa với Trần Hướng Liêm, trong lòng ông ta đã có chút khiếp sợ, một thiếu niên trẻ tuổi cai quản Cẩn Sinh ư? Trần Hướng Liêm là quân nhân, việc kinh doanh gì đó cũng không hiểu rõ, chỉ khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng, nhưng dường như ông rất coi trọng Đường Sinh. Chủ yếu là do tên nhóc này chỉ nói lung tung một chút mà khiến giấc mơ làm Phó Chủ tịch tỉnh của Tất Vân Hiên bị xé tan, bởi vậy có thể thấy, cha hắn rất coi trọng những lời nói bậy bạ của hắn. - Bác Lục, bác nhìn Tùng Sơn, bất chợt thốt lên một câu. Cháu dựa vào ý tứ câu này của bác mà lập kế hoạch đưa thị trấn Tùng Sơn vào hạng mục khai thác, nhưng làm du lịch không phải là thế mạnh của dân kinh doanh. Rất nhiều thương gia vì nghĩ đến lợi ích của bản thân mình sẽ không tham gia việc gì bị phụ thuộc vào hoàn cảnh. Đây hoàn toàn là làm từ thiện để lấy danh tiếng. Tuy nhiên, trong số những khách du lịch cũng có không ít người giàu có, Cẩn Sinh không phải là không thể có lợi. - Ừ, cháu lập kế hoạch và phân tích rất tỉ mỉ, rất có khả năng nhận định tương lai và vạch kế hoạch, bác rất thích đấy. Nhưng tại sao lại không có bản dự toán tài chính? - Cái này là do người khác làm một phần báo cáo. Chị Sắc Sắc, chị nói với bác Lục đi! Đường Sinh quay đầu nhìn La Sắc Sắc đang đứng bên cạnh nói. La Sắc Sắc là cô gái duy nhất tham gia cuộc họp trong phòng làm việc. Ai bảo cô là Chủ tịch Tập đoàn Cẩn Sinh chứ? Nếu cô không ngồi vào vị trí đó thì sao cô có thể đứng đây được? Ánh mắt Lục Như Hành chuyển sang nhìn vị Chủ tịch Tập đoàn Cẩn Sinh có phong thái thướt tha, phong cách tao nhã. Cô nói: - Bí thư Lục, Tập đoàn Cẩn Sinh đầu tư dựa vào sự quan tâm của Chính phủ đối với thị trấn Tùng Sơn. Thị trấn Tùng Sơn có phong cảnh rất đẹp, nếu có điều kiện phù hợp, Cẩn Sinh rất có thể sẽ đầu tư hàng trăm triệu đồng vào xây dựng khu du lịch sinh thái ở đây. Nếu có khu du lịch này, các khu công nghiệp xung quanh cũng sẽ nhanh chóng phát triển, các thương gia bất động sản ở Phượng Thành tất sẽ kéo đến chia sẻ miếng bánh ngọt, giá đất sẽ tăng mạnh, thị trấn Tùng Sơn cũng kiếm được tiền. Nếu muốn có kết quả tốt đẹp như vậy thì phải có điều kiện phù hợp, Chính phủ nên đi đầu trong chuyện này! - Được, Chủ tịch La, nói là nói vậy, nhưng tình hình dự thảo tài chính của Phượng Thành rất căng thẳng. Để nâng cấp điều kiện cho thị trấn Tùng Sơn lại cần rất nhiều tiền. Nếu muốn thực hiện kế hoạch lập lại trật tự thì tiền của thành phố chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Khi Tất Vân Hiên còn ở đây đã từng lập ra dự toán tài chính, không lẽ ông ta vừa đi tôi lại hủy bỏ nó ngay? Các cán bộ cấp dưới sẽ có ý kiến không hay, chỉ có thể lấy tiền từ chỗ khác. Hội thương nhân bất động sản rất thực tế, trước khi thấy được khu đất vàng hiện lên trước mắt thì bọn họ sẽ không chịu bỏ tiền ra đầu tư đâu. Cho nên bước khởi đầu này thật sự rất khó khăn, tôi đang đau đầu đây! Lúc này Đường Sinh nói: - Bác Lục, thị trấn Tùng Sơn phải được xây dựng thành khu du lịch, chuyện này rất có khả năng và Tỉnh cũng sẽ ủng hộ thôi. Nếu Sở Tài chính phê duyệt hạng mục này, làm dự toán ba năm, chắc vẫn phải có 576 triệu chứ? Thành phố chi một chút, Tập đoàn Cẩn Sinh sẽ rất hào phóng đầu tư. Hạng mục thứ nhất ở thị trấn Tùng Sơn có thể khởi công vào ngày lễ mừng năm mới. Bác là vị lãnh đạo mới nhận chức hãy châm ngọn lửa đầu tiên đốt cháy thị trấn Tùng Sơn đi. Độ nóng đã tràn ngập khắp Tùng Sơn rồi, chỉ chờ một ngọn lửa nhỏ là sẽ cháy bùng lên! Lục Như Hành bị lay động. Trước kia không phải ông không nghĩ tới chuyện nhận sự ủng hộ từ tỉnh. Lúc đó ông cũng không nắm giữ quyền lực lớn ở Phượng Thành,ip cũng không biết vợ Đường Thiên Tắc là Trưởng phòng Liễu có nể mặt không. Nhưng hiện giờ thì được rồi, Đường Sinh đã nói như vậy, chỉ cần chính hắn mở miệng nói chuyện với Trưởng phòng Liễu chuyện phê duyệt hạng mục, Sở Tài chính tỉnh có thể cấp một khoản tiền. Hạng mục ở thị trấn Tùng Sơn có thể khởi công, sẽ bắt đầu một cơ hội kinh doanh lớn. Tuyết khiến con người mê mẩn. Hai ngày sau, một buổi tối, Đường Sinh và Trần Liêm, Lục Sâm, La Tiểu Hổ, Đoan Mộc Chân năm người cùng nhau đến tắm hơi ‘Đa Lai Bảo’. Con người sinh ra có đôi khi cũng phải hưởng thụ một chút. Khiêm tốn thì có khiêm tốn, hưởng thụ vẫn phải hưởng thụ. Khiêm tốn hưởng thụ như thế này cũng là một dạng hưởng thụ. Sau đó cùng với bốn cô gái La Sắc Sắc, Cao Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, Viên Na tập hợp lại cùng nhau đến quán trà Phượng Hoàng. Ban đêm uống trà nói chút chuyện phiếm, đó chính là hưởng thụ. Thời đại ngày càng tiến bộ, thỉnh thoảng ngồi uống chén trà ở quán trà, nghe đàn nhị và đàn tranh hợp tấu có thể khiến con người bước vào cả thế giới thấn tiên. Thiếu nữ đánh đàn tranh chừng khoảng hai mươi mốt tuổi, xinh đẹp như nước, thân hình mảnh mai như liễu, chiếc sườn xám đen trên người thể hiện rõ nét những đường cong trên cơ thể cô. Cô ngồi trên chiếc ghế chạm trổ rất cổ kính khiến mọi người được mãn nhãn. - Các vị, tôi đã kéo đàn nhị từ hồi bảy tuổi. Nhớ lại năm ấy ông nội tôi nói, theo nghề phải kiên nhẫn, không được bỏ giữa chừng. Lúc ấy tôi nói chắc chắn sẽ không bỏ dở giữa chừng. Ông nội mới nói vậy thì cháu đi theo ông học kéo đàn nhị đi, biểu diễn thứ này có thể tập luyện sự kiềm chế. Hôm nay vui vẻ, tất cả các anh các chị, nào có nhã ý muốn lên đây đàn một tấu khúc với tôi, nhất định là sẽ rất hứng thú. Đường Sinh liền đứng dậy. Một tràng vỗ tay vang lên, mọi người trong quán trà đều đồng loạt vỗ tay, Cao Ngọc Mỹ cười nói: - Đường Sinh, cậu có làm được không đó? Đường Sinh giơ ngón tay cái hướng về phía cô, quả quyết nói: - Có thể tin tưởng Đường Sinh suốt đời! Nghe câu này, tất cả mọi người đều cười. Hắn bước tới kéo cây đàn nhị trong tay người đánh đàn rồi ngồi xuống, cũng khoanh chân, như vầng trăng lưỡi liềm, giống như một nghệ nhân thông thường vậy. Mấy người La Sắc Sắc đều che miệng, tên nhóc này, còn có khả năng này sao? La Tiểu Hổ lại cao hứng nói: - Anh, em sẽ cổ vũ cho anh! Cô gái đánh đàn tranh lúc này dừng tay đàn, sau khi giơ tay chào mới cất giọng trong trẻo nói: - Không biết cậu định tấu khúc nhạc nào? Để tôi hợp tấu cùng. Đường Sinh cũng không nói, tay phải run lên rồi bắt đầu kéo đàn, nhìn cô bằng ánh mắt ý là cô nghe sẽ biết. Âm thanh từ chiếc đàn nhị phát ra du dương trầm bổng, cả căn phòng đều yên lặng lắng nghe. Hả, thực sự không thể nhìn ra, Nhị Thế Tổ còn có chiêu này nữa ư? La Sắc Sắc lần đầu tiên kinh ngạc. Cô biết hắn mấy năm rồi, hắn còn có thể kéo đàn nhị ư? Trước giờ chưa từng nghe nói có chuyện đó. Trần Liêm không kìm nổi kêu một tiếng ‘Hay!’ Cô gái đánh đàn tranh mỉm cười, chọn dây huyền, xủng xẻng tùng tùng không theo quy tắc tiếng đàn trước đó, lập tức cả căn phòng tràn ngập khúc nhạc buồn triền miên tuyệt đẹp, lại vô cùng bi thương. Mọi người nghe như say như dại, bất giác rơi vào giữa khung cảnh của khúc nhạc, hình như lưu luyến với người yêu mà không có kết quả vậy, hai mắt đẫm nước mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nói không nên lời. Cuối cùng, Sắc Sắc, Ngọc Mỹ, Lâm Phỉ, Viên Na đồng loạt rơi nước mắt. Cô gái đánh đàn tranh đột nhiên cất tiếng hát: - …Hỏi thế gian, tình là gì, yêu là chua xót nhưng cũng rất ngọt ngào… Đường Sinh vừa kéo đàn nhị, vừa hát một câu: - Hỏi thế gian, bao nhiêu người có tình, nhưng lại phải cô đơn cả đời… Đôi mắt cô gái đau thương xa xăm nhìn, tiếp tục hát: - …Duyên và phận là trăng trong nước… Đường Sinh cũng trầm giọng buồn bã hát tiếp: - Tình chưa hết vẫn còn thủy chung… - Hỏi thế gian, tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết… - Hỏi thế gian, bao nhiêu người có tình được cùng dắt tay nhau đi hết cuột đời này… Sau khi Đường Sinh hát nốt câu này liền đứng dậy cầm đàn nhị, giơ tay chào cô gái. Cho đến tận lúc này, mọi người vẫn chưa tỉnh, mãi một lúc lâu sau mới vỗ tay, đều chăm chú nhìn Đường Sinh. Hắn trả cây đàn nhị lại cho chủ nhân, thản nhiên cười: - Nữ nghệ nhân đánh đàn tranh tài nghệ vô song, tiếng đàn u buồn lay động lòng người. Chúng ta tình cờ gặp nhau mà thành tri âm, hôm nay cảm ơn các chị nhiều lắm, nếu tiện thì cho em xin cách liên lạc với chị. Hôm nào rảnh rỗi, em sẽ lại đến nghe chị đàn. Mọi người đều nghĩ rằng hắn đùa nên mỉm cười. Người này thật là lợi hại, hóa ra mục đích chính là cô gái đánh đàn tranh. Hắn kéo đàn nhị là để tán gái! Ba cô gái La, Cao, Lâm xem thường ra mặt. Cô gái đánh đàn tranh kia cười, đứng dậy chào lại, tay chỉ lên bức tường đằng sau, nơi treo rất nhiều bức tranh sông nước, ở giữa có một tấm biển ghi ‘Người đẹp so hoa cúc’, cô nói: - Để cậu chê cười rồi, tôi không đảm đương nổi đâu! Vì sợ Đường Sinh sẽ lại đến đưa cô đi, vì thế cô nhanh chóng nói một câu từ chối, có thể thấy rõ cô rất nghiêm túc giữ mình. Không thể nói rõ được vẻ đẹp của cô gái này, nhưng ở cô ẩn chứa một vẻ thướt tha thùy mị, chân mày lá liễu, ai nhìn thấy cô cũng nảy sinh suy nghĩ thương xót, nghệ nhân quả nhiên là rất giỏi diễn. - Chỉ là lời nói đùa thôi, nhưng cũng là sự thật. Tôi kính trọng tài nghệ đánh đàn tranh không tầm thường của cô, không có ý gì khác. Câu ‘Người đẹp so hoa cúc’ này rất sâu sắc. Cô dùng câu này để tự ví bản thân, tôi cũng không dám làm phiền cô nữa. Câu này rất hay, ý tứ sâu sắc, có thể thấy người viết trong lòng có rất nhiều tâm sự, không thể tận hưởng cảm giác vui vẻ. Nét chữ rất đẹp nhưng cũng rất mạnh mẽ, lại thể hiện một ý chí kiên định, đây là bút tích của cô ư? - Tay tôi kém cỏi vụng về, để cậu chê cười rồi! Trong đôi mắt đẹp của cô gái chợt hiện lên một tia sáng, nhưng nhanh chóng biến mất, cô lại càng cúi mặt xuống thấp. Bọn họ đối đáp giống như một đôi đã quen từ lâu vậy. Đường Sinh cậu thật là thủ đoạn đó, Trần Liêm cười nói: - Thật đúng là như cởi tấm lòng! Cao Ngọc Mỹ cũng ghen tị thấy rõ, thờ ơ nói: - Chỉ là mượn câu thơ cổ để thể hiện chút buồn trong lòng mà thôi, có gì đâu! La Sắc Sắc lại không có máu ghen tức như vậy, cũng biết rõ tính nết của Nhị Thế Tổ. Có phải hắn thật sự chi thưởng thức tài nghệ chứ không phải chỉ ngắm người? - Câu này một hàng một chữ thể hiện có vẻ trống vắng, mọi người ai có thể đối lại câu thơ của nghệ nhân đánh đàn tranh nào? La Sắc Sắc thu hút ánh mắt của mọi người đến chỗ khác.