Cực phẩm thái tử gia
Chương 243 : Em nghe lời anh.
Cao Ngọc Mỹ thật sự sợ hãi, làm gì khác cũng không sao, nhưng chuyện đó có thể khiến cho gương mặt cô trở nên thê thảm, đến mức phải khóc nức nở mà không còn cách nào khác:
- Chị Sắc Sắc, cứu em với! Chị Sắc Sắc, chị mau tới đây, em sẽ không dám như vậy nữa!
Chứng tỏ phương pháp này khiến người ta sợ hãi đến mức nào!
Nhớ lại đêm hôm trước đã phải chịu đau nhức ba ngày liền, nếu hôm nay cũng làm như vậy thì chắc sẽ nằm sấp đến tám ngày mất? Mẹ ơi, cái mông của con!
La Sắc Sắc nghe tiếng gọi liền bước vào. Lúc ở bên ngoài cô và Đường Sinh đã bàn bạc trước, phải diễn một vở kịch. Khi cô bước vào sẽ ngăn Đường Sinh lại, nói đỡ cho Cao Ngọc Mỹ, Đường Sinh cũng sẽ giả vờ không nghe, không bỏ qua, cuối cùng còn làm ra vẻ thoải mái nói:
- Đây cũng là một niềm vui đấy, vẫn phải đánh!
- Không, không được! Đường Sinh, xin cậu, tôi không dám nữa, sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời được không? Chị Sắc Sắc, nói giúp em đi!
Cao Ngọc Mỹ vừa kêu vừa giãy dụa, nước mắt chảy ròng ròng. Ừ, phương pháp hù dọa này quả thật rất hữu hiệu đó! Cũng không thể làm thật, nếu ngay trước mặt Lâm Phỉ, hai người đánh Cao Ngọc Mỹ thì chắc cô ta cũng không đứng yên? Cho nên mới nói, chuyện này đơn thuần chỉ là muốn hù dọa.
- Nể mặt tôi đi, được không? Hả? Đường Sinh, cũng là vì chuyện của em trai tôi, nếu cậu muốn phạt, thì hãy đánh cả tôi đi!
- Không nên như vậy, không nên như vậy! Đừng nên đánh ai cả, không ai có lỗi cả!
Theo tính toán của Lâm Phỉ, nếu hai người kia thất bại, lần sau nhất định sẽ đến lượt mình, cho nên ngàn vạn lần cũng không được!
- Đường Sinh, cậu hãy tha thứ cho chị Ngọc Mỹ đi, chị ấy cũng chỉ là do nhất thời tức giận mới gây ra chuyện đó thôi!
Hai người khuyên, một người van xin, hừ, cũng không khác mấy, đều là ‘không nên đánh’. Cuối cùng Đường Sinh ngồi xuống bên cạnh giường, vỗ vỗ đùi cô gái họ Cao:
- Ngọc Mỹ, chúng ta đều là người một nhà cả, cái tính này của chị có phải nên sửa hay không? Đừng để tôi phải lo lắng nữa!
- Tôi sửa, tôi sẽ thay đổi mà! Cậu đừng dọa tôi nữa, tim của tôi không tốt lắm đâu!
Cao Ngọc Mỹ vừa nghe thấy có cơ hội liền đồng ý hết, cơ bản mọi chuyện đã xong. Lâm Phỉ liền cởi trói cho cô, sau đó La Sắc Sắc và Lâm Phỉ cùng đi ra ngoài.
Cao Ngọc Mỹ cũng không mặc quần áo, ngay khi ngồi dậy liền ôm lấy Đường Sinh trách móc:
- Cậu thật là đồ đáng ghét, chắc cậu sẽ không đánh tôi thật chứ?
Đường Sinh cũng vuốt nhẹ vòng eo nhỏ nhắn của cô, khẽ gật đầu:
- Đó cũng chỉ là một chút vui thú thôi mà, mọi người đàn ông đều xấu xa, phải vậy không?
- Ý trời xem ra sớm hay muộn cũng chỉ trong một kiếp đúng không?
Cao Ngọc Mỹ trợn tròn mắt, nuốt nước bọt nói:
- Nhưng, nhưng cachiusa của cậu ....!
- Ừ, tôi cũng đang suy nghĩ về chuyện này! Ngọc Mỹ, nếu cachiusa mạnh mẽ của tôi trở nên gầy yếu, chị có còn muốn ở bên cạnh tôi không?
- Tôi nghe lời cậu, tôi là của cậu, chỉ cần làm cậu vui, tôi có thể làm bất kì điều gì! Cậu không chán thì tôi vẫn phải nhường để cậu đổi món, không phải sao? Mỗi lần cậu ra ngoài tìm người con gái khác, tôi đều không vui đâu! Đường Sinh, cậu cho tôi chút thời gian, tôi sẽ từ từ làm quen được không?
Cao Ngọc Mỹ rất thật lòng như nói một câu “Xin chào!”. Cô là con người như vậy, rất ngay thẳng. Anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy có thể dâng cả tính mạng của mình.
Trái lại, Đường Sinh lại ngượng ngùng, nhẹ nhàng ôm lấy cô nói:
- Hai chuyện đó không thể so sánh với nhau được! Chúng ta không nói chuyện này nữa, chỉ cần chị ngoan là được rồi!
- Ừ, tôi biết rồi. Đường Sinh, cậu sợ làm bị thương chúng tôi, nhưng dù sao cũng phải có người làm cho cậu thoải mái chứ? Tôi nghĩ hay là như thế này đi: nếu cậu bắt đầu nghĩ đến chuyện đó thì hãy gọi tôi, đừng làm khổ các cô ấy là được! Cậu xem, cậu đã dọa họ đến mức nào. Thật ra tôi cũng bị dọa rồi, nhưng suy nghĩ lại một chút thì cũng không phải không thể chấp nhận nổi, bẩn có thể tìm cách làm sạch, đau không phải không thể chịu đựng. Cho tôi một chút thời gian, nhất định tôi sẽ làm cậu vừa lòng một cách tốt nhất được không?
Đường Sinh cảm động, lắc đầu cười khổ, ôm lấy người con gái xinh đẹp lớn hơn mình chín tuổi này, trong lòng càng thêm yêu mến:
- Ngọc Mỹ, trong nhà họ Cao, theo sự hiểu biết của tôi, từ ông Cao đến cha của chị, rồi lại đến chị, Đại tiểu thư nhà họ Cao, đều là người nhanh nhẹn, mạnh mẽ, chuyện này bất kỳ ai cũng biết. Nhưng trong xã hội có sự phân biệt, chúng ta làm điều gì cũng đều có vô số ánh mắt soi mói. Cũng không phải tôi sợ chuyện đó, nhưng phải tùy tình hình, tùy trường hợp. Ví như hôm nay, nếu chị mở miệng nói giúp cho Thẩm Quân Hồng, thi chính là nể mặt hắn. Người ta là cán bộ của Nhà nước, có ảnh hưởng nhất định, và trong xã hội này hắn và dân chúng hoàn toàn khác biệt.
Cứ như vậy, Đường Sinh tặng cho Cao Ngọc Mỹ một khóa giáo dục về tư tưởng chính trị, rồi sau đó mới bảo cô mặc quần áo đi ra. Cao Ngọc Mỹ liền ngoan ngoãn nghe lời, mặc quần áo bước xuống giường. Có phải gái già này không đủ sức hấp dẫn không? Ôm một cô gái không mặc gì ở trong lòng, vậy mà cậu vẫn có thể thuyết giáo cho tôi được, tên nhóc xấu xa kia, cậu có phải đàn ông hay không thế? Tuy nhiên Đường Sinh trước khi bước xuống giường đã véo một cái vào trước ngực phải của cô, rồi cười thầm quay đi.
Cao Ngọc Mỹ liền nổi giận: cậu, sao cậu không sớm véo người ta chứ? Nếu sớm véo thì tôi đã đẩy cho cậu một cái ngã ngửa rồi, tức chết mất!
Đến đêm, Đường Sinh và La Sắc Sắc đến nhà của cô ăn cơm, thật ra là cho cô và cha mẹ một cơ hội được mời cơm. Trên đường đi, Đường Sinh kể cho ông La và bà La về ý tưởng đầu tư của công ty tại Phượng Thành. Tuy bọn họ đã từng làm về kỹ thuật, nhưng đã nhiều năm không có cơ hội sử dụng, dần dần đã quên hết rồi. La Sắc Sắc biết cha mình là một con mọt sách, mẹ mình chỉ là một người hiền lành, để cho bọn họ làm gì chứ?
Cuối cùng cũng không bàn bạc xong, đành để sau khi thật sự thành lập Công ty Phượng Thành rồi sẽ nói tiếp. Đến lúc đó bọn họ sẽ nghỉ không lương giữ chức, đến công ty mới làm việc. Cuối cùng vẫn có công ăn việc làm, nếu không có chuyên môn, cũng có thể trông coi công ty.
- Trong thẻ này của em có ba trăm ngàn, ngày mai chị lấy số tài khoản mà chuyển tiền qua cho mẹ chị. Chị nhìn xem, cái nhà đã quá cũ rồi, em nhìn thấy cũng xót xa trong lòng. Chị làm con mà không thể tự mua nhà, khiến cha mẹ vẫn phải ở cái nhà tồi tàn này sao?
- Khỏi cần chuyển, đó là tiền tiêu vặt của cậu, tiền của cậu không phải đều do tôi quản lý hay sao? Cậu hết tiền lại đến tìm tôi đòi, không phải sao?
- Đừng đánh đồng như vậy được không? Đây là một phần tấm lòng muốn tặng quà cho mẹ vợ, chị đừng tước đoạt quyền hạn của em. Tính tình của chị em còn không biết sao? Tiền của công ty chị đâu có được chạm vào? Chị mau cầm đi, chị không lấy em sẽ lấy cái “bông cúc” của chị đấy!
La Sắc Sắc khẽ gắt, đôi mắt đẹp đã ươn ướt, ngay trước mặt mình chính là Chủ tịch Cẩn Sinh, không lo ăn, không lo mặc, không lo tiêu, chỉ ngại lấy danh nghĩa việc công để làm việc tư, công ty vừa mới đi vào hoạt động, mình đã sớm tiêu vào chỗ tiền lương của mình để đưa cho Hoắc Huy. Và nhớ tới lúc ngồi trong phòng kế toán kiểm tiền, mới phát hiện trong túi đã không còn tiền. Nói cách khác, mình đi theo Đường Sinh, là do chính mình tự nguyện, mình có thể mở miệng đòi hắn tiền lương hay sao? Vốn không có khả năng!
Lúc này Đường Sinh đột nhiên đưa ba trăm ngàn, việc này đã khiến La Sắc Sắc xúc động sâu sắc: “Tên nhóc xấu xa này tuy tuổi tác không lớn, nhưng chuyện gì hắn muốn đều được, thật là lợi hại hơn cả mình. Mặt khác, hắn đối xử với mình cũng thật là tốt, căn bản trong lòng hắn không để tâm đến tiền!”
- Cũng không được rơi nước mắt, mẹ chị mà nhìn thấy sẽ nghĩ em đã làm gì chị, quan hệ giữa hai ta có gì đó đúng không? Đừng nghĩ nhiều nữa!
Trước khi đi, La Sắc Sắc hỏi mẹ số tài khoản, bà La hỏi để làm gì? Cô đã nói để sau này sẽ gửi lương tháng của từng người vào đó.
- Ô kìa, trong nhà không thiếu tiền, cũng không nợ nần ai, ăn uống cũng tốt, ngày nào cũng có thịt. Con gái lớn như vậy rồi, không giữ chút tiền cho mình sao được? Sau này có đi lấy chồng cũng đừng hy vọng mẹ chuẩn bị hết của hồi môn cho nhé. Hoàn cảnh gia đình chúng ta thế nào, con cũng biết rồi đấy!
- Mẹ! Kiếp này con sẽ không lấy chồng đâu! Con sẽ phụng dưỡng cha mẹ, con gái của mẹ thực sự rất ưu tú, rất gai mắt bọn đàn ông!
- Nói cái gì thế? Con bé kia, sao lại không lấy chồng, suy nghĩ thế là không tốt đâu. Con cũng không còn trẻ nữa, nên đi tìm một người phù hợp đi!
Cuối cùng nói mãi vẫn không hỏi được số tài khoản của mẹ, sáng hôm sau La Sắc Sắc lấy chứng minh thư của mình đi mở tài khoản mới, lấy ba trăm ngàn chuyển vào đó, lập một mật khẩu, buổi trưa cầm về nhà nói:
- Mẹ, mật khẩu là xxxx, từng tháng một con sẽ gửi tiền vào đó!
Buổi chiều, Đường Sinh đề nghị đến thị trấn Tùng Sơn đi dạo. Những con đường lớn ở thành phố đều biến mất, con đường Quốc lộ số hai đến thị trấn Tùng Sơn cũng không có gì ngoài tuyết, hai bên là những cánh đồng bát ngát hoặc những vùng tuyết phủ trắng xóa. Thị trấn Tùng Sơn cách thành phố khoảng mười hai km, tuy không phái quá xa, nhưng thị trấn này lại rất nghèo, địa thế rất hiểm trở. Dưới chân núi không hề có nhiều địa thế bằng phẳng nhưng thị trấn Tùng Sơn lại đứng vững. Nơi này không có của cải gì cho nên vẫn rất nghèo. Đi dạo cho đến khi bầu trời đã tối đen mới quay lại thành phố, Đường Sinh đại khái có suy nghĩ, nếu muốn khai phá thị trấn Tùng Sơn, trước tiên cần phải nắm bắt được hoàn cảnh.
Khi hắn lên kế hoạch cho dự án, La Sắc Sắc ở một bên yên lặng rót trà, thỉnh thoảng cũng sẽ nói lên ý kiến của mình; Lâm Phỉ cũng có lúc quan sát và đưa ra ý kiến, bởi vì cô này đã có vài năm giúp đỡ Cao Ngọc Mỹ xử lý chuyện của công ty; còn về phần Cao Ngọc Mỹ thì cô hoàn toàn không thốt một lời.
Liên tiếp trong hai mươi ba ngày, Đường Sinh làm bản kế hoạch dự án và một chút dự toán tài chính, đến ngày hôm nay 12 tháng 12, Đường Sinh quyết định đến thăm hỏi Lục Như Hành.
Tuy nhiên thật không khéo, ngày hôm qua Chủ tịch thành phố Lục đã lên tỉnh tham gia một hội nghị rồi. Hả? Tôi đã chuẩn bị kỹ càng, ông ta lại bận việc ư?
Buổi tối, Đường Sinh gọi Trần Liêm đến, hỏi y tình hình cụ thể của nhà họ Lục, hóa ra Lục Như Hành có một đứa con trai độc nhất tên Lục Sâm, vợ ông ta Hứa Đông Mai là Phó cục trưởng Cục Vệ sinh số một của thành phố (cấp Cục trưởng) kiêm viện trưởng bệnh viện nhân dân số một. Một nhà chỉ có ba người.
Mặt khác, Trần Liêm cũng nói một chút người đứng phía sau Lục Như Hành, chỉ biết đó là một vị lãnh đạo trong Trung ương và Ủy ban Trung ương, nhưng ông ấy đã qua đời năm 1999. Hiện giờ Lục Như Hành không có chỗ dựa nào vững chắc, có rất nhiều người nợ tình nghĩa, nhưng người đi thì chén trà cũng nguội lạnh.
- Lục Sâm năm nay học cấp ba, năm cuối trường Nhất Trung ở thành phố. Trong giai đoạn nước rút này, nghe nói hắn học rất giỏi, trong trường học cũng khiêm tốn. Có một nhóm các vị công tử đi theo hắn, nhưng sau lưng lại mắng hắn là kẻ bất lực. Năm ngoái, học sinh năm thứ nhất náo động vì một vụ kiện, chấn động cả Thành ủy. Lục Sâm và con trai Bí thư Tất, Tất Tiểu Long đánh nhau vì một nữ sinh, đánh nhau rất dữ dội. Thật là sung sướng!
- Hả? Vui thật, rồi cuối cùng ai thắng?
Lúc này Đường Sinh đột nhiên thấy hứng thú.
- Đương nhiên là Tất Tiểu Long thắng, nếu không biệt danh của Lục Sâm cũng sẽ không phải là ‘kẻ bất lực’, cụ thể tôi cũng không rõ lắm.
Đường Sinh liền suy nghĩ việc này, sau khi tiễn Trần Liêm, liền quay vào phòng hỏi La Sắc Sắc:
- Sắc Sắc, Tiểu Hổ học trường nào?
- Trường Nhất Trung ở thành phố, mẹ tôi đã đóng tiền cho nó vào đấy, nào biết thằng nhóc ngỗ nghịch đó bỏ học, giận mẹ tôi quá!
Đường Sinh cười ha ha:
- Tiểu Hổ cũng không cần phải học nhiều đâu, sau này sẽ được đi theo em lăn lộn, em sẽ quản lý nó.
- Đúng rồi, cậu hỏi cái này làm gì?
La Sắc Sắc chỉ biết Đường Sinh sẽ không bắn tên mà không có đích, mỗi khi hắn hỏi điều gì thì đều có lý do.
Đường Sinh liền nhắc lại những chuyện đã nghe được từ Trần Liêm:
- Lục Như Hành đi tỉnh họp, trong hai ba ngày không thể về được. Trong khi đó, em không phải ăn không ngồi rồi sao? Các chị tiếp tục thảo luận kế hoạch phát triển Phượng thành cho em. Em và Tiểu Hổ đi tìm hiểu hai ba ngày, để xem có cơ hội tiếp xúc với Lục Sâm kia không? Tại sao anh ta lại trở thành kẻ bất lực? Em sẽ động viên tinh thần cho anh ta!
- Trời, đại thiếu gia của tôi ơi, cậu đừng gây chuyện được không? Nơi này là Phượng Thành, không phải Giang Lăng, tôi thực sự lo lắng cho cậu đó!
- Sợ cái gì vậy? Lục Như Hành không quá một năm nữa là có thể thăng chức Bí thư, Tất Vân Hiên ngốc không còn được bao lâu nữa, con của ông ta là cái gì? Em và Hổ tử chỉ muốn đi kết bạn với Lục Sâm, sau đó giúp anh ta đánh Tất Tiểu Long, kẻ bất lực không phải là vô dụng!
Khẳng định này, đối với một thiếu niên đang trưởng thành mà nói, chính là một đả kích tâm lý vô cùng lớn. Đường Sinh đã lớn đến đây, trong lòng cũng biết.
Đêm đó, liền đưa La Tiểu Hổ đến khách sạn, ngủ cùng Đường Sinh. La Sắc Sắc cũng phải nhường, ngoan ngoãn quay về phòng của cô ta.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
100 chương
24 chương
1629 chương
1913 chương
33 chương