Cực phẩm thái tử gia
Chương 234 : Đại quản gia sắc sắc (phần 1)
Thời buổi này muốn tìm một bức tranh bản gốc của Tề Bạch Thạch thật là không dễ. Vậy mà đi một vòng đã lấy được một bức rồi. Nghe có vẻ đơn giản nhưng thực sự không phải vậy. Đó là ở nhà họ Trần, đổi lại là nơi khác, một nhà quan chức khác thì khó lòng kiếm được một thứ như thế.
Thế là đã xong phần quà để đi thăm chủ tịch thành phố Lục Như Hành. Nhưng ông ta tất nhiên cũng là người hiểu biết về lĩnh vực này. Bức tranh bản gốc mấy trăm nghìn này chưa chắc ông ta đã dám nhận. Làm thế nào đây? Đường Sinh nhíu mày, La Sắc Sắc ngồi cạnh hắn, chân hai người áp sát vào nhau. Khi cô quay sang nhìn cái tên khốn này thấy trong lòng có chút xao động. Đôi lông mày đen kia của hắn nhíu lên bất thường nhưng ý vị. Khi hắn suy nghĩ sâu xa gì đó thì con ngươi không di chuyển, rất là thu hút người khác.
Bàn tay mềm từ khi lên xe luôn đặt ở trong túi áo của hắn. Cô vuốt ve cơ ngực tráng kiện của hắn. Cái tên này khỏe như trâu ấy. Lần trước nhìn thấy vẻ hung hãn của hắn, thật không thể tưởng tượng được cảnh tượng thê thảm khi bị hắn chiếm đoạt. Nhưng trong lòng lại rất mong chờ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Ninh Hân dịu dàng nhìn hắn đầy tình ý thì cô không khỏi không nhớ đến bông hoa cảnh sát kia chẳng phải cũng bị chà đạp bởi hung khí đó sao? Vậy là sư tử Ninh Hân hung dữ cũng chỉ phục tùng tên bại hoại thôi. Có thể thấy hắn ta thực sự có khả năng chinh phục ghê gớm.
Trên thực tế sau khi nghe chuyện Đường Sinh kể, La Sắc Sắc liền có khát vọng bị cái tên xấu xa kia chiếm đoạt. Nhưng lại sợ bị hắn làm tổn thương không xuống nổi giường thì mất mặt lắm. Thái độ của cô rất mâu thuẫn, sợ không có được, nhưng có được thì lại sợ mất. Nhưng cũng là cái tên xấu xa đó không chịu chủ động tấn công, làm cho Sắc Sắc giận đến nghiến răng.
Bây giờ đây thì càng bị kích thích. Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ ngay trước mắt đây, chẳng phải là cùng vui vẻ với tên xấu xa này sao? Các cô gái trong lòng đều có ý thức so sánh , La Sắc Sắc cũng vậy, Cao Ngọc Mỹ cũng không khác. Ninh Hân, Mai Chước cũng vậy thôi.
-Đang nghĩ cái gì đấy? Tôi thấy cậu nhíu mày như thế chắc là đang suy tính âm mưu gì với người nào đây.
La Sắc Sắc quá hiểu Nhị Thế Tổ rồi. Mượn lấy lời đó, Cao Ngọc Mỹ quay đầu lại cười:
- Sắc Sắc thật là hiểu cậu ta nhỉ?
- Cô nói thử xem, tôi còn suýt nữa thay tã lót cho cậu ta ấy chứ? Cậu ta muốn gì là tôi hiểu ngay.
Sắc Sắc không cam tâm đặt mình vào vị trí thấp hơn Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ trong lòng Đường Sinh nên cố ý ăn nói rất cẩn thận.
Đường Sinh cũng là vì Sắc Sắc xuất thân thấp kém nên mới dựng lên cho cô cái uy thế hậu cung của thái tử để khuất phục người khác. Cao Ngọc Mỹ xuất thân con nhà giàu, nói không chừng về sau sẽ ức hiếp người khác. Thế nên phải nâng tầm Sắc Sắc lên để làm đại quản gia của hậu cung về sau để kìm chế cô ta. La Sắc Sắc chính là người thân thiết, người tri kỷ phù hợp nhất, tuy hắn trông cậy vào Đường Cẩn bé nhỏ, nhưng việc này thì mười năm sau mới tính được. Cô ấy quá non nớt, quá lương thiện. Có một số chuyện cô ấy không thể làm được.
Đường Sinh không ngại ngùng ôm lấy vòng eo mảnh mai của Sắc Sắc và nhìn chằm chằm Cao Ngọc Mỹ nói :
- Chị Ngọc Mỹ à, ba năm trước đây, lần đầu tiên tôi có hiện tượng sinh lý chính là chị Sắc Sắc dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn để giải quyết đó. Trong mắt tôi, chị ấy là người phụ nữ đầu tiên. Về sau chị gọi chị ấy là chị Sắc nha.
- Á, cái tên khốn này. Lại làm vấy bẩn lên người trong sạch à? Tôi dùng miệng giải quyết hiện tượng sinh lý cho cậu bao giờ?
La Sắc Sắc mặt đỏ bừng.
Có những lời vừa nói đã rõ, cho thấy quan hệ hết sức hoà hợp, đặc biệt là trong quan hệ nam nữ đang ở giai đoạn bí mật, chưa thể công khai. Cao Ngọc Mỹ lúc này đã hiểu tại sao Hoa Anh Hùng nói La Sắc Sắc là người tâm phúc (người thân tín) của Đường Sinh, quả nhiên rất mạnh mẽ, thật đáng khâm phục.
Cô càng hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Sinh, là nhắc nhở mình tôn trọng cô La Sắc Sắc này. Trong lòng cô cũng không thấy uất ức, thực tế là như vậy, cho dù thân phận mình cao tới đâu, mình là người đến sau, tình cảm của mình làm sao so sánh với người ta được? Đúng không?
Cô gái này là một người hết sức xinh đẹp, phong thái thanh nhã, yêu kiều, tính cách sâu sắc. Ba năm trước đây khi Đường Sinh mới mười bốn tuổi cô ta đã cùng hắn “thân mật” như vậy, làm sao mình so sánh được? Chỉ sợ ngay cả Đường Sinh có bao nhiêu sợi lông, cô ta cũng đều rõ ràng, Cao Ngọc Mỹ nghĩ vậy, ánh mắt nhìn La Sắc Sắc đã thay đổi.
- Chị Sắc Sắc, thật ngại quá, em là người tương đối thẳng tính, tuỳ tiện, nếu có nói điều gì có lỗi, mong chị thông cảm.
- Không có gì, cô đừng nghe hắn nói bừa, chính hắn bảo tôi “thổi tiêu”, cô xem tôi có giống loại con gái lưu manh dâm loạn với thiếu niên không?
Lâm Phỉ và Cao Ngọc Mỹ cùng mỉm cười:
- Không giống, không giống, có một số người trời sinh đã xấu xa, tôi là người bị hại, tôi hiểu rõ điều này.
Thật thật giả giả, giả chính là thật, như vậy sẽ hiệu quả, Đường Sinh cũng vừa chạm đến là dừng, ý tứ đã rõ ràng thế là được. Hắn nhích qua một bên, nằm xuống, đầu gối lên đùi Sắc Sắc.
- Tôi nhắm mắt một lát, suy nghĩ chút chuyện, cứ cho xe chạy chầm chậm thôi.
Trong lòng La Sắc Sắc cũng không trách Đường Sinh nói ba năm trước đây mình dùng miệng phục vụ hắn, ngược lại còn thấy ngọt ngào, khi hiểu hắn làm vậy là công khai xác định một địa vị cho mình, tình cảm dịu dàng từ đáy lòng liên tục dâng lên. Trước mặt hai cô gái này, bị Nhị Thế Tổ nói trắng trợn như vậy, mình cũng không cần phải giả bộ ra vẻ thanh cao, ngược lại tỏ vẻ thân thiết với hắn hơn mới có thể được các cô coi trọng. Nghĩ thầm như vậy, cô liền đỡ lấy cằm Nhị Thế Tổ dịu dàng nói:
- Ừ, cậu ngủ một lát đi, đưa điện thoại cho tôi, có chuyện gì tôi sẽ ứng phó.
Nói xong cô thò tay vào túi quần Đường Sinh mò tìm di động.
Lâm Phỉ vừa lái xe vừa nhìn vào kính quan sát La Sắc Sắc, xét về dung mạo xinh đẹp hay phong thái trang nhã mình cũng đều thua kém cô một bậc. Nam giới đều thích phụ nữ xinh đẹp nho nhã và dáng vẻ cao quý, cô nào đóng vai một cách giả tạo sẽ lộ ra cái kiểu “ai muốn làm chồng tôi cũng được “, và có ai xem trọng đâu? Ngẫm lại trước đây mình rất nông cạn, thật xấu hổ vô cùng. Nói thật là bị ảnh hưởng của Cao Ngọc Mỹ rất nhiều, nhưng mình không thể so được với Cao Ngọc Mỹ, cô ta vốn có tính cách của nam giới, nói chuyện mà không dùng lời nói tục cô rất khó chịu, những từ như mẹ kiếp, DM, thường xuyên nơi cửa miệng. Nhưng càng như thế càng cho thấy tình cảm thật và tính cách thật của cô , cá tính cô trời sinh vốn là như vậy rồi.
Đây là chịu ảnh hưởng huyết thống, ông nội cô là người tục tằn vũ phu, cha cô là quân nhân tính tình khô khan, nóng nảy, còn cô là phụ nữ rất lỗ mãng.Mặc dù sau này cô đã học sự thuỳ mị, dịu dàng của phái nữ, nhưng cái kiểu lỗ mãng, chất phác trong xương cốt vĩnh viễn không sao sửa đổi được.
Đối với điểm này, Đường Sinh biết rất sâu sắc, cho nên bây giờ hắn có ý nghĩ để Sắc Sắc làm Đại tổng quản hậu cung. Có một số người tự giác, tự hạn chế không cần ràng buộc, có một số người lại phải dùng roi, dùng gậy, lúc nào cũng phải nhắc nhở, phải nói Cao Ngọc Mỹ thuộc loại người sau.
Chập tối, La Chí Cương -cha La Sắc Sắc và Hàn Thục Tú - mẹ Sắc Sắc cùng trở về, mua rất nhiều đồ ăn, định đãi tiệc con gái và cậu em kết nghĩa của cô, nhưng hai người không ở nhà, Hàn Thục Tú vội gọi điện cho La Sắc Sắc:
- Sắc Sắc, hai đứa đi đâu vậy?
- Mẹ, tối nay không cần chờ cơm chúng con. Con đại diện cho công ty đến nhà máy cơ khí ô tô Phượng Thành bàn chuyện hợp tác, tối có tiệc chiêu đãi.
Gác điện thoại xong, Hàn Thục Tú quay nhìn chồng nói:
- Con gái chúng ta không phải là theo Trưởng phòng Liễu sao? Sao bây giờ lại xuất hiện cái công ty gì đó.
- Tôi cũng không có hỏi, nó cũng chưa nói tới chuyện này, con gái lớn rồi, chúng ta quản được hay không? Sau em hỏi Sắc Sắc là biết ngay mà?
Hai người đang nói chuyện, La Tiểu Hổ tan học về, vừa vào cửa liền hỏi chị La Sắc Sắc đâu. Hàn Thục Tú trừng mắt nhìn cậu ta:
- Đi học bài đi, chị của con có ở nhà không thì liên quan gì tới con? Hồi trưa còn chưa tính sổ xong với con, nếu không có chị con về, mẹ đã lột da con rồi.
La Tiểu Hổ cười hí hửng nói:
- Mẹ ơi, sau này mẹ không thể lột da con đâu, chị con nói sẽ đưa con đến Giang Lăng ở.
- A! Có thật là chị con nói như vậy? Lại đây, lại đây, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng cho mẹ nghe, chị con nói như thế nào?
- Còn có thể nói như thế nào nữa? Chị ấy chê con hay làm mẹ giận, bảo phải đưa con tới Giang Lăng để quản lý. Mẹ ơi, mẹ đừng lo, từ nay chuyện lột da cứ giao cho chị con đi. Chị ấy mà ra tay còn ác độc hơn mẹ nữa, thật sự là tám phần có thể quản lý được con, mẹ có đồng ý để con đi không?
Hàn Thục Tú hơi ngây người ra, nhìn chồng:
- Ài, ông nói xem, Sắc Sắc muốn dẫn thằng Hổ đi Giang Lăng, tôi cũng không biết.
Làm mẹ là như vậy, con không ở bên cạnh làm sao không lo lắng? Người ta nói, con đi ngàn dặm, mẹ lo âu (1), quả thật không sai chút nào.
La Chí Cương liếc nhìn vợ con một cái, cười nói:
- Thằng con này đúng là cần phải có người quản lý. Nói thật là so với chúng ta, Sắc Sắc còn mạnh mẽ hơn, ra tay đủ độc. Mỗi lần có chuyện bà đều la lối rất dữ, nhưng cái đáng mạnh tay bà lại nương tay, cái thằng da dày thịt béo như nó thì ăn nhằm gì.
- Ông tránh qua một bên đi, ông ngồi đó nói không đau thắt lưng à? Có người mẹ nào có thể ra tay tàn nhẫn với con mình?
Hàn Thục Tú nói xong, mắt đỏ lên, nắm lấy tay con trai nói:
- Chị dẫn con đi, con phải đi, như vậy chị con có trừng phạt con kiểu gì mẹ cũng không nhìn thấy, nhắm mắt làm ngơ, cũng không đau lòng vì con. Con cũng đừng hơn thua , ngày nào cũng gây chuyện, từ nay nên nghe lời chị, đừng làm chị con giận.
Thấy mẹ khóc, La Tiểu Hổ cũng xúc động mắt đỏ lên:
- Mẹ, con sẽ hết sức nghe lời, dù sao con cũng sợ chị ấy lắm.
Hàn Thục Tú ôm con vào lòng, nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt cậu ta:
- Con à, chị con làm việc ở ngoài cũng không dễ dàng gì, không thể mò mẫm lăn lộn ngoài xã hội. Lần này nếu không nhờ cậu em kết nghĩa của chị con giỏi giang, không chừng con vẫn đang bị nhốt ở Cục Công an đấy! Tóm lại, phải nghe lời mẹ dặn, cố gắng đừng để chị con gặp phải phiền phức, nó dù sao cũng là con gái, năng lực có hạn, con phải cố gắng học cho giỏi, về sau mới có tương lai tốt đẹp được.
Hàn Thục Tú cho La Tiểu Hổ một bài giáo dục tư tưởng, y như thể cậu ta sắp phải ra đi, cần phải dặn dò chỉ bảo.
(1) Tục ngữ Trung Quốc: 儿行千里母担忧,母行千里儿不愁
Nhi hành thiên lý mẫu đam ưu, mẫu hành thiên lý nhi bất sầu
Con đi ngàn dặm mẹ lo âu, mẹ đi ngàn dặm con chẳng sầu. Tình mẹ dành cho con cái luôn lớn hơn tình cảm con cái đối với mẹ.
Tại quán bar câu lạc bộ dạ vũ Daulle ở Phượng Thành, Trần Liêm giới thiệu với Đường Sinh vài người là con cháu các sĩ quan quân đội, ngồi ở các phòng riêng. Họ đều là những kẻ có máu mặt và đang tuổi thanh niên cường tráng, tràn đầy sinh lực, hầu hết có một tiếng nói chung.
Trên sàn nhảy cách phòng riêng mấy mét, Cao Ngọc Mỹ và Lâm Phỉ dìu bước La Sắc Sắc trên sàn nhảy disco, mồ hôi tuôn như mưa. Xung quanh, nhiều nam giới dán mắt ngắm nhìn các cô, chậc lưỡi tấm tắc khen, quả thật hiếm khi được thấy những cô gái cực kỳ xinh đẹp như vậy.
Nhưng bọn họ đều thấy rõ, ba cô gái này đi cùng đám công tử quân đội rất nổi danh ở Phượng Thành, hiểu rõ ngọn nguồn của bọn họ, cho nên không ai đủ dũng khí có ý đồ xấu xa đối với ba cô, bởi vì họ không chịu nổi hậu quả.
Trong lòng Đường Sinh cũng không quan tâm đến mấy tên con cháu quan chức loại tép riu này, tại địa phương này họ có thể diễu võ giương oai, nhưng rời khỏi Phượng Thành thì chưa chắc có người nể mặt. Trần Liêm thì khác, nhà họ Trần có gốc rễ, y có đi Bắc Kinh thì cũng vẫn là con ông cháu cha có máu mặt, bọn kia đi theo y chỉ để bị sai bảo như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy, đều không tường tận xuất thân của y lắm nhưng cha y là Phó quân đoàn trưởng, lại là tư lệnh phân khu Phượng Thành, còn kiêm nhiệm Uỷ viên thường vụ thành phố Phượng Thành, đấy chính là thực lực.
Thực lực công khai đủ sức để làm kinh sợ nhiều người, nhưng một “công tử con nhà” như vậy, lúc này lại đang kín đáo thể hiện thái độ kính trọng đối với Đường Sinh. Mặc dù Trần Liêm cố gắng che giấu điều đó, nhưng mỗi lời mỗi tiếng, nhất cử nhất động đều lộ ra sự tôn kính đối với Đường Sinh.
Mẹ kiếp, bất kính có được không? Đời thứ ba của nhà họ Đường, nhân vật lãnh đạo tương lai, thái độ cung kính xuất phát từ điều đó, căn bản không thể che giấu, nếu các người đã nhận ra, xem như là có mắt, nhìn không ra là có mắt như mù. Đương nhiên, có người nhìn người sắc sảo, cũng có người nhìn người một cách mù mờ, những người sắc sảo cảnh tỉnh những người mù mờ, cho nên tất cả đều thầm hiểu, lại thấy Đường Sinh tuy nhỏ tuổi, nhưng ngồi đó mơ hồ lộ ra một khí thế ung dung nhàn nhã, chứng tỏ cậu thiếu niên này có lai lịch.
Các loại rượu Whisky, Remy Martin, Hennessy, Louis XVI bày đầy bàn, khói thuốc lá các loại hảo hạng như Gấu Mèo, Trung Hoa, Hoàng Hạc Lâu 1916 bay khắp phòng, những đĩa trái cây đắt tiền chất cao, mọi người vừa uống rượu, hút thuốc, vừa ngắm các cô vũ công xinh đẹp mặc váy siêu ngắn đung đưa mê người trên sân khấu, da thịt trắng hồng úp mở ẩn hiện, hết sức bắt mắt, từ eo đến mông tạo nên những đường cong quyến rũ, uốn éo liên tục thành đủ loại tư thế khêu gợi khiến dục vọng bốc lên…Tất cả khung cảnh đó đều không lay động được cái đầu dường như đang suy nghĩ điều gì đó của Đường Sinh, hắn ung dung nhàn nhã đến nỗi người ta thấy nể phục.
Trần Liêm cẩn thận quan sát gã thiếu niên này, thầm khâm phục. Xem ra chị Ngọc Mỹ nói không sai, chị ấy quả không nhìn lầm người, Đường Sinh mới mười bảy tuổi, không ngờ lại già dặn, chững chạc như vậy. Sự thâm trầm của hắn khiến người khác không thể hiểu được thế giới nội tâm của hắn, hai năm nữa, hắn sẽ thành người như thế nào?
Vì luôn cùng ngồi với nhau, hôm nay các bạn bè của Trần Liêm nhận thấy sự thay đổi rõ rệt của y, thỉnh thoảng lại tỏ thái độ quan tâm gã thiếu niên thâm trầm kia, điều đó khiến đám người vây quanh y thấy buồn bực, họ cũng bắt đầu cẩn thận quan sát Đường Sinh. Tên này rốt cuộc là ai vậy? Làm ra vẻ lắm!
Nhưng thật ra Đường Sinh không hề cố làm ra vẻ, hắn vốn mang trong lòng những tang thương dâu bể của cuộc đời và thái độ của hắn cứ tự nhiên như thế, khi hắn tức tối chửi mắng hay cười cợt vui đùa mới là đang đóng kịch. Tuy nhiên lúc này không ai cho rằng thái độ của hắn là bình thường tự nhiên, vì không hợp với lứa tuổi.
Trên sàn nhảy ba mỹ nữ uốn éo, eo mông phô bày vẻ đẹp rực rỡ, cũng thỉnh thoảng liếc nhìn tình nhân của các cô. La Sắc Sắc thì không cần phải nói, cô chỉ hận không thể đem mình tan vào trong xương tủy “tên xấu xa”, còn bây giờ Cao Ngọc Mỹ càng nhìn Đường Sinh càng thấy hắn là một chàng trai thú vị.
Cô và Lâm Phỉ dính sát vào nhau, kề tai cô ta nói lớn:
- Lâm này, tôi càng nhìn Tiểu Đường càng thấy thú vị. Cô nhìn hắn đang ngồi kia kìa, có giống một thiếu niên không? Ngồi cạnh hắn là một dúm thanh niên non choẹt, mẹ, rặt một lũ mắt láo liên như kẻ trộm chuyên nhòm ngực, nhòm mông con gái, so với Tiểu Đường của chúng ta thì thấp hơn cả một cái đầu, chị đây thấy chúng mà ngứa con mắt.
Mặc dù cô kề tai nói lớn tiếng như vậy nhưng vì tiếng nhạc quá ầm ĩ, Lâm Phỉ chỉ nghe được tám phần, còn La Sắc Sắc ở ngay cạnh hai cô cũng không nghe được gì. Có thể nói nơi này quá ồn ào, người bị bệnh tim mà vào đây không chừng sẽ toi mạng ngay.
Lâm Phỉ ghé vào tai Cao Ngọc Mỹ nói:
- Tôi lại càng rối loạn hơn, lúc ở trong toa lét làm ra vẻ nữ vương, khinh bỉ hắn như rác rưởi, rốt cục ngay hôm ấy liền bị báo ứng. Cô không biết đâu, bây giờ hễ nhìn thấy hắn là chân mềm nhũn ra, bị doạ sợ đến phát hoảng.
- Mẹ, doạ cái mốc xì, cứ cho hắn làm nhiều lần là quen thôi. Tôi còn trông đợi hắn làm tôi đây này, ôi, linh hồn nhỏ bé sẽ sướng như được lên tiên.
Lâm Phỉ hơi ngượng ngùng:
- Không phải tôi doạ cô, cảm giác của tôi là vô cùng xấu hổ, hôm đó cả hai chúng tôi quá hấp tấp
- Có đôi khi cũng phải liều lĩnh như vậy. Cô còn không tin à? Nếu không làm sao có thể có được một điều thú vị lớn lao như vậy? Cô cho rằng ở Giang Lăng chết tiệt kia chúng ta có thể gặp được một tiểu thái tử có một tương lai xán lạn sao? Mẹ kiếp, hiện tại chị đây cảm thấy rất hạnh phúc, chính tôi đã cố gắng tìm ra ưu điểm của hắn, sau đó yêu hắn, làm vợ một người như hắn thật không sống phí đời.
Cao Ngọc Mỹ xuất thân từ nhà danh giá, nhà cao cửa rộng, rất rõ ảnh hưởng sâu xa bối cảnh chính trị ở xã hội này, một xã hội chỉ coi trọng tiền bạc, mãi mãi không bao giờ thấy đủ.
Đường Sinh cầm gói Hoàng Hạc Lâu 1916 lên, cười cười:
- Thuốc lá làm thủ công đắt tiền nhất Trung Quốc đây sao? Mỗi một công đoạn đều rất được chú trọng, số lượng bán ra hạn chế, anh Liêm có thể mua được loại này cũng không dễ dàng.
Trong trí nhớ, kiếp trước hắn có hiểu biết về loại thuốc lá này.
Trần Liêm cười, tiếp lời:
- Ở Phượng Thành này thật sự tìm không ra loại này, là do ông cụ mang về từ thủ đô dịp Tết, hút dần cũng hết, đây là bao cuối cùng, hôm nay lấy ra để mời anh.
Vật hiếm thì quý, đôi khi thứ có giá cả lại không được coi trọng, vật như vậy mới là thứ tốt, vật mà ai cũng có thì sẽ không đáng giá. Cái gọi là hạn chế số lượng là một cách phô trương thương hiệu và sự tinh tế trong công nghệ, câu đùa “Nhà giàu có biết thưởng thức vật quý giá” chính là như vậy.
Đường Sinh không hút thuốc trong trường hợp này, tuổi hắn còn nhỏ, nhất là trước mặt bọn họ sẽ có vẻ như mình thiếu trình độ. Thà rằng ngồi xổm trước cổng trường ngậm điếu thuốc như kẻ lưu manh, cũng không hút thuốc trước mặt bọn công tử khoe khoang khoác lác này.
- Tuổi anh Liêm cũng không lớn, thế mà đã là thiếu tá, tương lai có khả năng là một vị tướng giỏi của nước nhà, triển vọng thật là rộng mở nha!
- Hưm…Xin nhận lời nói tốt lành này của cậu Sinh nhé! Hồi chiều tôi có nói với chị Ngọc Mỹ về việc tôi được điều đến sư đoàn ở Giang Lăng, tôi và cậu vừa gặp đã thấy hợp ý, nơi đó ởxa, không tiện đi lại tôi thấy rất khó chịu, chuyện này nhờ cậu giúp tôi một chút.
Đường Sinh hiểu, tám phần là Cao Ngọc Mỹ tiết lộ mọi chuyện về mình, nếu không với thân phận của Trần Liêm sao có thể phải nhờ mình giúp?
Thời đại mới, mặc dù xây dựng kinh tế là chủ yếu, nhưng đứng ở góc độ chính trị mà nói, cần phải được sự ủng hộ của quân đội, cho nên có thể cùng gia tộc có bối cảnh mạnh mẽ trong quân đội tạo quan hệ tốt, Đường Sinh cầu còn không được, chuyện này đối với nhà họ Đường cũng là chuyện tốt.
- Ừ, Giang Lăng hoan nghênh anh Liêm, làm như vậy thật là quân nhân khôn khéo và nhiệt huyết. Bức tranh tôm của Tề Bạch Thạch tôi cũng không có thể lấy không, đúng không nào?
- Cậu Sinh khách sáo quá, cái đó thì đáng gì? Nhắc lại chuyện đó không phải khinh thường tôi sao, cạn ly nào.
Nghe hai người nói chuyện, một số người ngồi cạnh đều lộ vẻ suy nghĩ, như vậy càng khẳng định Đường Sinh có lai lịch rất lớn.
Trên sàn nhảy, vài ba tên côn đồ bước đi xiêu vẹo từ bên kia chen chúc tới đây, vây quanh ba cô Cao-La Lâm, cười nham nhở.
- Ồ,…ba khuôn mặt thật là xinh đẹp nha, nhưng mấy cái mông này uốn éo còn hấp dẫn hơn, làm cái ấy của ta phát phình to lên rồi nè…ha ha ha.
Ngay lúc chúng cười to không kiêng nể gì, phía bên này Trần Liêm khoát tay, sáu, bảy sĩ quan đồng loạt cầm bình rượu đứng dậy.
Truyện khác cùng thể loại
901 chương
65 chương
74 chương
60 chương
896 chương
101 chương
63 chương
1694 chương
91 chương