Cực phẩm thái tử gia

Chương 176 : Công ty cẩn sinh vốn cổ phần một trăm triệu

Hai vợ chồng nhà họ Trịnh ở nhà tranh luận, bàn tới bàn lui, đành gọi điện thoại cho Phó chủ tịch quận Câu, bảo ông ta nghĩ cách, thật sự là không muốn vì chuyện của đứa con trai mà gọi điện thoại khắp nơi chỉ thị, làm thế sẽ càng mất mặt với nhiều người, đáng giận nhất là bị phân cục trưởng cúp điện thoại. Thật ra là lão Trịnh không nắm rõ tình hình cho lắm, Cục trưởng phân cục Lô Hồ hôm nay nhận được một tin tức tuyệt mật từ một lãnh đạo nào đó ở Cục thành phố, nếu không phải là quan hệ hết sức mật thiết, ông ta nào có thể nhận được tin tức như vậy, ông ta vốn ở phân cục Lô Hồ làm phân cục, Bí thư Trịnh là lãnh đạo cao nhất ông phải nghe theo sự chỉ đạo, về phần đối ngoại của Cục thành phố mặt nghiệp vụ, chỉ là chuyện thứ yếu. Bởi vì quyền nhân sự nằm ở Quận ủy Lô Hồ. Nhưng tin tức lần này khiến cho phân Cục trưởng thất vọng, tôi nên biến mất vài ngày, vào ban đêm, sẽ tắt di động đi, điện thoại bàn trong nhà cũng không nghe, sau mười giờ sẽ để ở chế độ trả lời tự động, trước mười giờ sẽ do vợ nghe máy. Tóm lại chỉ một câu, tránh được trận cuồng phong này. Cũng bởi sự góp mặt của bất động sản Trọng Hiền, đột nhiên gây nên cơn địa chấn khu Lô Hồ, đây là tình huống bất ngờ đối với họ Trịnh kia, việc bất động sản Trọng Hiền mang vốn đến đầu tư là việc tốt được mọi người ủng hộ, Quận ủy trên dưới đều tỏ ra rất vừa lòng, nhưng lại bị Phó chủ tịch quận Câu phá hỏng mất rồi. Đến chính bản thân họ Câu kia cũng không biết là do mình đắc tội với La Sắc Sắc mới dẫn đến trận đại họa này, Đường Sinh chẳng qua mượn cớ ngày hôm đó đùa La Sắc Sắc thôi, cho là không có chuyện Phó chủ tịch quận Câu chọc giận La Sắc Sắc, cái nắp Lô Hồ đậy cũng không hết, nếu không thì vài năm nay Lô H ồ đã không đi xuống đến mức tệ hại như thế, Bí thư Đường chần chừ vẫn chưa ‘khai đao’ với khu Lô Hồ, chính là do chưa tìm thấy lý do thích hợp. Giống như việc hôm nay xảy ra tại hộp đêm Uy Tỳ Bảo ở Lô Hồ, đổi lại nếu là lúc bình thường, chuyện này không đáng nói một chút nào, không có cái gọi là người của phân Cục mười phút xuất hiện để thay Trịnh Nha nội san bằng, ở Lô Hồ, tên nhóc mới mười lăm tuổi Trịnh Nha nội này là nhân vật hét một tiếng ra lửa mà. Y hét một tiếng ra lửa sao? Đích thực, ở Lô Hồ này không ai dám chọc ghẹo y, có thể nói y là ông tướng ranh, " nhưng y có thể so sánh với Nhị Thế Tổ Đường Sinh sao? Xoa thắt lưng, anh mắt kính đứng trong phòng riêng của hộp đêm trừng mắt, quét qua bảy tám huynh đệ một lượt, khinh thường mở miệng. - Thần mã Trịnh Nha nội? Nó tính làm quái gì? Ông mày đến Uy Tỳ Bảo chơi cũng phải xem sắc mặt của nó nữa sao? Tên nhóc đó đi đâu rồi? Kêu nó ra đây cho ông mày. Đùa giỡn với Thần mã , chạy rồi à? Đừng để ông mày tóm được… Anh mắt kính ra uy trước mặt các huynh đệ: - Những lời này không được nói ra bên ngoài. Anh ta không ngốc, họ Trịnh kia chắc không chịu rớt đài dễ dàng như vậy đâu, những lời này truyền ra ngoài khác nào chính mình tìm phiền toái đâu, trước mặt các huynh đệ thì có thể giả vờ khoác lác để lên mặt chohoành tráng thế thôi. Vừa mới nãy Đường Sinh và Ninh Hân có đến đây một chuyến, lượn một vòng xong thì đi mất, cố ý diễn trò cho Trịnh Nha nội xem, khiến tiểu tử này mắc mưu. Dụ rắn ra hang, đối tượng chính là tên có biệt danh Tam bả đao, tên trùm xã hội đen khu Lô Hồ, đó là một nhân vật mấu chốt, bởi vì hắn đã thuê râu lão Tam, chỉ có tóm được hắn, mới có thể tìm ra người đứng phía sau mọi chuyện, tuy rằng đã đoán được người đứng sau lưng giật dây chính là họ Câu kia. Nhưng người ta là cán bộ chính phủ, không có căn cứ xác thực và thỏa đáng thì không thể khép tội, muốn lật đổ ông ta hoàn toàn , phải thu thập được những chứng cứ xác đáng nhất. Ngồi trong chiếc xe đang đậu bên ngoài, Đường Sinh ôm hôn Ninh Hân thắm thiết, động cơ xe được khởi động, điều hòa mở, sẽ không cảm thấy lạnh. Bàn tay mềm của Ninh Hân vỗ vỗ bả vai Đường Sinh, Ninh Hân đưa môi ra, hơi thở dồn dập - Đoán xem, Tam bả đao có đến không… - Khó mà nói trước được. Phải xem họ Trịnh kia có thể nhẫn nhịn tới mức độ nào, Lý Vân Phong rất có năng lực, em trai anh ta Lý Dật Phong học cùng trường với em, quan hệ cũng không tồi, Bát Cực AỏThủ của nhà họ Lý dường như là khắc tinh của Thái Cực Miên Chưởng của nhà họ Ninh? - Ừ, chị và Lý Vân Phong có giao thủ vài lần, anh ta rất lợi hại, chị đánh không thắng anh ta. - Vợ anh ta cũng là cao thủ Bát Cực… - Woa, đúng là lợi hại, khi nào dạy em Thái Cực Công Pháp đây, có Thái Cực Điểu Công hay không? Em muốn tăng thêm…, nói chưa hết lời, , Ninh Hân liền tát yêu một cái, mắng: - Còn muốn tăng? Cậu tính không cho người khác sống nữa chắc… - Làm gì có, em đây sợ chị Hân không thấy sướng, mỗi lần cùng với chị, em đây đều nơm nớp lo sợ, cứ y như đạp lên tảng băng mỏng vậy… - Đánh chết ngươi a, tên nhóc xấu xa. Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Hân hầm hầm, tay còn lại đặt ở bên dưới, qua lớp vải quần, cô cảm nhận được Đường Sinh đang cương cứng, cô hiểu rõ rằng không thể đùa, hắn quá lợi hại, nếu lúc nào cũng cương cứng như thế thì thật không tốt cho sức khỏe. - Ồ… Có xe đến rồi. Một chiếc xe con màu đen dừng ở con hẻm đối diện hộp đêm Uy Tỳ Bảo, có vẻ rất bí mật, trực tiếp thu hút sự chú ý của Ninh Hân, nếu nó trực tiếp dừng ở bãi đậu xe bên này, bản thân không cần phải nhớ lại, xem ra có chuyện đây. Ninh Hân mở phụ kiện trang trí trên cổ áo, đó là máy nghe lén đặc thù, giúp cô liên hệ với Lý Vân Phong. Bởi vì xe của Đường Sinh đậu đối diện Uy Tỳ Bảo, cách chiếc xe đó không xa, khi nãy lúc đèn xe đối phương rọi ngang qua, khẳng định đã nhìn thấy Đường Sinh và Ninh Hân đang ôm nhau trong xe, đối với họ chỉ có thể nghĩ rằng đây là đôi nam nữ đêm khuya yêu đương vụng trộm, cũng không có gì đáng nghi. Hai phút sau, có ba bốn người nhảy lên chiếc xe đó, trong đó có tên"Tam bả đao". - Vân Phong, có thể chuẩn bị thu một mẻ lưới rồi. Tam bả đao xuất hiện, hình như muốn tới đàm phán cùng anh mắt kính. - Anh ra tay ở hành lang, xử lý gã trước. - Đừng làm kinh động người ở bên trong, kêu người của chúng ta toàn bộ vào vị trí, đêm nay phải tóm gọn tên này… Thời khắc Tam bả đao đi vào Uy Tỳ Bảo, gã không khác nào là cá trong chậu, chắp thêm cánh cũng khó mà bay, chuyện này xem như kết thúc. Vương Tĩnh lần đầu tiên đi vào “động yêu” của Nhị Thế Tổ, vào buổi sáng sau ngày Tam bả đao bị bắt. Đường Sinh hôm nay ngủ nướng, do đêm qua hắn quá bận rộn, sau khi Tam bả đao bị dẫn đi, hắn cùng Ninh Hân quay xe chạy về, gặp phải đường xấu, dằn sốc cả giờ đồng hồ. Kết quả hai người về đến nơi đã ba bốn giờ sáng, theo lý thì Ninh Hân sẽ giữ Đường Sinh ở lại chỗ của mình, nhưng lại sợ sáng ra mình đi sớm, tên nhóc xấu xa này sẽ thất lễ với Vương Tĩnh, nên để hắn về nhà thì hơn. Nào ngờ Vương Tĩnh chủ động liên hệ với La Sắc Sắc nói muốn bàn chuyện, chạy sang chỗ Đường Sinh bọn họ bên này, Vương Tĩnh trong lòng cười lạnh, tên nhóc xấu xa. - Muốn trốn, nhưng trốn thoát không? Chị đây ăn em chỉ là muộn một ngày thôi chứ mấy. Cùng La Sắc Sắc đàm phán chuyện góp cổ phần vào công ty Cẩn Sinh, Vương Tĩnh có thể chuyển số vốn gần 30 triệu từ phố thương mại sang, còn lại phần lớn là bất động sản, mấy căn biệt thự của người mẹ quá cố của cô để lại, cô đều bán lấy tiền mặt, trong lòng cô lo sợ mẹ chết âm hồn không tan, sẽ tìm mình tính sổ, bởi có liên quan đến cái chết của em trai, giờ đến khi ngủ cô còn thấy ác mộng. Phải nhanh chóng tìm một người đàn ông thôi, tìm đàn ông để có người ôm mình ngủ. Nếu không cứ như vậy chắc sẽ phát điên mất. Người đàn ông đó là ai ? Đường Sinh. Góp vào con số ba mươi triệu, trực tiếp nâng cao thanh thế của Cẩn Sinh lên. Như vậy số vốn hiện tại của công ty Cẩn Sinh đã gần trăm triệu, một số vốn giúp Cẩn Sinh có được thực lực tài chính hùng hậu. Người đại diện pháp nhân đầu tiên của Cẩn Sinh là La Sắc Sắc, chỉ dựa vào sự tín nhiệm của Nhị Thế Tổ thôi cũng đủ cho Sắc Sắc cống hiến hết mình vì hắn, và cũng chỉ có như vậy ‘mình mới có thể chiếm vị trí quan trọng trong lòng Nhị Thế Tổ, bước vào hậu cung của Nhị Thế Tổ trước Đường Cẩn, chỉ cần củng cố địa vị cho chắc, Vương Tĩnh cũng nhằm Nhị Thế Tổ mà lao vào, không biết cô ta và Ninh Hân có phải bắt tay liên thủ lại hay không? Nếu hai người họ liên thủ lại thì thế nào nhỉ? Có chèn ép mình không đây? - Tôi sẽ nhanh chóng soạn thảo bảng điều lệ liên quan đến việc cô góp cổ phần, và chi tiết cụ thể việc phân chia quyền lợi. - Việc này tôi không rõ lắm, Sắc Sắc chị cứ lo liệu là được, tôi tin tưởng Đường Sinh mà. Vương Tĩnh nói đầy ẩn ý. Họ nói chuyện hơn một giờ đồng hồ, cũng đã mười một giờ, Đường Sinh mắc tiểu nên thức giấc, từ phòng ngủ lao ra, trần truồng bụm lấy phần dưới bước vào nhà vệ sinh, chẳng buồn liếc nhìn khách đang ngồi ở phòng khách, La Sắc Sắc và Vương Tĩnh đều há to miệng kêu: - Ôi, chịu không nổi. Đợi Đường Sinh vào nhà vệ sinh, hai người mới nhìn nhau, cả hai đều có chút hơi ngượng ngùng, La Sắc Sắc xấu hổ cười nói: - Hắn là vậy, rất tùy tiện, không ai quản hắn được, tôi sớm đã quen rồi. Cô cứ làm bộ như không thấy là được. Vương Tĩnh cũng rất thoải mái nói: - Ừ, tôi hiểu mà. Trong đầu thầm nghĩ ‘hôm nay cũng coi như là được mở rộng tầm mắt’. Lúc này, Đường Sinh ở trong nhà vệ sinh gọi lớn: - Chị Sắc Sắc , quần lót em đâu? Sao chỉ thấy của các chị không thế này, không có của em? Vương Tĩnh che miệng cười, La Sắc Sắc xấu hổ: ‘Xấu tốt gì tôi cũng là Chủ tịch công ty, giờ để Vương Tĩnh thấy tôi giống bảo mẫu thế này, Nhị Thế Tổ cậu hại chết tôi rồi’ cô đứng lên nhìn Vương Tĩnh cười cười: - Cô cứ ngồi nhé, tôi đi xem thế nào. Không mất nhiều thời gian lắm, Đường Sinh mặc chiếc quần thể thao đi ra, nhìn Vương Tĩnh đang ngồi trên sô pha nói: - Chị Tĩnh, chị đến chơi, chờ một chút, em đi mặc quần áo, bộ dạng này rất chướng tai gai mắt, không có dọa chị sợ chứ? Cố ý nói như vậy, còn nhìn cô chớp mắt. Vương Tĩnh trong mắt cũng bắt đầu thấy nóng lên, cảm thấy cực kỳ ấm áp, chỉ có điều La Sắc Sắc không cùng hắn đi ra, thì biết cô ta ngượng ngùng. - Không sao, trong mắt chị, em chỉ là tên tiểu tử thối tha, em ở truổng cũng chẳng sao, xem em khách khí kìa. Vương Tĩnh cười, đồng thời nhìn Đường Sinh chớp mắt, lúc này La Sắc Sắc ho nhẹ một tiếng, làm bộ đi ra, mặt đỏ lơ đỏ lửng. Đường Sinh vào phòng ngủ thay đồ rồi đi ra, thấy đã giữa trưa, cũng không tính đi ra ngoài, ra phòng khách ngồi cùng hai người họ, tiếp sau đó là ba người cùng thảo luận. Đường Sinh phát biểu ý kiến, tổng tài sản của Cẩn Sinh lên tới một trăm triệu, La Sắc Sắc là đại cổ đông lớn nhất, nắm 68% cổ phần, Vương Tĩnh là đại cổ đông thứ hai, nắm 32%, Đường Sinh một xu cũng không có, đương nhiên, La Sắc Sắc đại diện hắn. - Tuy nhiên, tôi nói trước, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của công ty, tôi chỉ chia hoa hồng là được... Vương Tĩnh lên tiếng. - Em biết chị Tĩnh tin tưởng em, cũng tin chị Sắc Sắc, chị yên tâm, đầu óc siêu việt của em đây sẽ vì chị mà kiếm tiền. - Đầu óc cậu siêu việt sao? Chưa lĩnh giáo qua, tuy nhiên vừa rồi nhìn thấy qua ‘đầu cậu nhỏ’ của cậu quả thật rất… Vương Tĩnh lớn mật trêu chọc, La Sắc Sắc thở phù cười ngất, vừa lúc di động Đường Sinh vang lên, hắn cầm di động đứng lên, tay vịn vào vai La Sắc Sắc: - Chị Sắc Sắc , Ninh Hân nói cho em biết, Vương đại phóng viên có đàn chị khét tiếng trong giới. Em lĩnh giáo rồi, em đi nghe điện thoại trước đã. La Sắc Sắc cũng là lần đầu tiếp xúc gần gũi với Vương Tĩnh, “Con Hummer”- mỹ nữ phương Bắc này đúng là rất cởi mở, tính cách rất thực, rất thẳng, khá hợp với mình, không giống Ninh Hân, cứng cỏi nhu mì, kết giao không thoải mái chút nào. Là bạn học tiểu Chu gọi đến, vừa thấy điện thoại trong lòng Đường Sinh có chút không hiểu và căng thẳng, không phải Đường Cẩn lại xảy ra chuyện chứ ? - Anh Sinh , không hay rồi, trên trang mạng của trường xuất hiện hình của Đường Cẩn và Ngụy Hoành Đông cùng chụp chung, bên dưới còn ghi thêm, nói là Ngụy Hoành Đông tỏ tình Đường Cẩn, mọi người nhảy vào bình luận quá trời luôn, hầu hết đều tỏ ra khâm phục Ngụy Hoành Đông. Thử nghĩ, Ngụy Hoành Đông một học sinh bình thường, cùng hoa hậu học đường Đường Cẩn sánh vai, không phải tin động trời thì là gì, nhưng tin này vô căn cứ, mọi người đơn giản là đem Ngụy Hoành Đông ra để trêu chọc thôi, tiểu Ngụy từng bị tiểu Chu đánh turớc cổng trường, y là bạn học của Đường Cẩn, là thiên tài ở lĩnh vực khoa học tự nhiên trong tương lai, rất cứng cỏi và đầy nghị lực. - Có gì không tốt? Đầu cậu sao thế? Tớ nghĩ tiểu Ngụy thì có chuyện gì mà nói với Đường Cẩn chứ? - Ồ ồ ồ, dù sao tớ cũng nói cậu biết một tiếng, thêm một chuyện làm mọi người bàn tán náo nhiệt nữa, là chuyện tớ theo đuổi Tiêu Hiểu đấy. - Ơ, Tiêu Hiểu? Con bé từng xảy ra chuyện với Sử Nghĩa Quốc? Con bé đó được sao? Cậu, cậu theo đuổi nó? - Anh à, kỳ thật em muốn theo đuổi Bàn Tử Hà, nhưng người ta không dòm ngó tới em, lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với Lý Dật Phong. - Haha , Bàn Tử Hà cậu đừng mơ, con bé sẽ không để ý đến một con heo như cậu, Tiêu Hiểu ư, cô nàng này vóc dáng và ngoại hình thì ok, nhưng chuyện xấu không ít, hôm nay với thằng này mai với thằng kia, cậu không phải theo đuổi thật lòng đấy chứ? Nếu chỉ là chơi đùa, tớ ủng hộ cậu. - Chơi qua đường thôi, nhưng muốn tán gái thì phải có tiền, tớ đây nghèo kiết xác, muốn tham ô cũng không có chỗ, làm gì có tiền để mà được gọi là cậu ấm con ông cháu cha? Tớ hâm mộ tên cầm thú Lý Dật Phong chết được, sau lưng không chừng miệng hôn tay mò. - Ừ, dù sao giữa trưa cũng không có gì làm, cậu hẹn vài người, chúng ta đi quán nào đó ở phố Giáo Bắc ăn một bữa, anh mày mời. - Wa, tốt quá, anh, em gọi nữ thần của lòng em theo cùng nhé, đây chính là bí mật trong lòng em. - Ai? Cậu đúng là heo, giữ bí mật cả với anh đấy à? Gọi đi, kêu cả nhà cô nàng đi cùng cũng được, ha ha ha. - Hì, cảm ơn Sinh ca, gặp rồi sẽ biết, chúng em rất trong sáng, mới nắm tay sơ sơ thôi Đường Sinh đột nhiên muốn tụ tập bạn bè, đặc biệt chuyện Ngụy Hoành Đông tìm Đường Cẩn, hắn mơ hồ cảm giác thấy có gì đó sau chuyện này. Lúc gần đi, Đường Sinh giao nhiệm vụ cho La Sắc Sắc và Vương Tĩnh: - Hai chị, chiều nay có nhiệm vụ thuyết phục Mai Chước, được chứ? - Ý gì đây? La Sắc Sắc nhíu mày, nói chung là có nghe nói Nhị Thế Tổ có ý muốn kéo Mai Chước xuống nước. - Chị thì sao, hiện tại không thể phân tâm, phải chuyên tâm làm tốt dự án khu Lô Hồ đi, chị Tĩnh đúng là phế nhân ăn không ngồi rồi, công ty Cẩn Sinh giờ chỉ còn lại chủ quản tài vụ Sở Tú Vân và chủ quản nghiệp vụ Tham Minh Quang, không phải em không tín nhiệm bọn họ, năng lực của họ còn cần phải nghiệm chứng, Mai Chước thì khác, là thạc sĩ chính trị kinh tế, bồi dưỡng thêm chút nữa thì sẽ trở thành nhân vật anh tài, chị hiểu chưa?" - Vâng, đại thiếu gia, cậu cho biết mức độ nào chấp nhận được để biết mà đàm phán? Giáo viên cũng có thể nói là công việc ổn định, đảm bảo cuộc sống, chúng ta moi người cũng cần phải bỏ ra chút tiền chứ? - Ừ, cái mà thế kỷ 21 thiếu nhất chính là nhân tài, có được một nhân tài thì đừng thả ra. Cho cô ấy 5% quyền cổ phần. 5% của một trăm triệu là năm triệu, La Sắc Sắc nói với Vương Tĩnh: - Đây là bao dưỡng. Dứt lời, mông liền nhận ngay một cái bốp.