Cực phẩm thái tử gia

Chương 168 : Xuống núi là hổ, xuống biển là rồng

Xây dựng khu Lô Hồ tương đối chậm, phát triển kinh tế càng chậm chạp, nền công nghiệp trụ cột duy nhất là ngành du lịch Lô Hồ, nhưng mà chính ngành du lịch này cũng rối tinh rối mù, cũng không phải là lãnh đạo không có năng lực, tất cả các mặt đều quy định rất chặt chẽ, ai muốn thay đổi là có thể thay đổi. Đáng nhắc đến là bí thư quận ủy Trịnh của khu Lô Hồ, cán bộ cấp cục trưởng này còn trẻ, nghe nói còn chưa đến bốn mươi tuổi. Năm 98 xây dựng khu vực, bí thư Trịnh đã đến rồi, nhưng lúc đó hắn là Chủ tịch quận, sáu năm trước hắn mới ba hai, ba ba tuổi, càng hăng hái, đắc ý, ba năm thay đổi ông ta thành Bí thư quận ủy, ông cũng là cán bộ cấp cục trưởng trẻ tuổi nhất trong thành phố Giang Lăng. Hiện giờ cả Lô Hồ này lưu truyền một câu nói, bí thư Trịnh là thần linh của Lô Hồ, ông ta một tay che trời Lô Hồ. Bóng đêm như nước, trong một căn phòng xa hoa nào đó của nhà khách Lô Hồ, hai nam hai nữ đang xoa mạt chược, hình ảnh nhìn từ trong ống nhòm là như thế. Người cầm ống nhòm là Đường Sinh, hắn và Ninh Hân đứng ở đối diện nhà khách Lô Hồ, cách đó không xa trên đỉnh tòa nhà tạm ngừng xây dựng, không đủ tiền đầu tư thi công giai đoạn sau, không tạm dừng cũng không được, tòa nhà này dự kiến xây dựng thành công trình mang tính tiêu biểu của Lô Hồ nhưng đã tạm dừng thi công hơn một năm.. Hiện giờ nó lại trở thành điểm nhìn trộm rất thuận tiện để Ninh Hân điều tra bí mật của một số người nào đó. Bóng đêm phơ phất khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, lúc này đã cuối tháng mười rồi, Đường Sinh và Ninh Hân đều mặc áo giả da, không ngờ hắn có tâm trạng thanh thản chạy tới chỗ Ninh Hân làm loại hành động này, có thể thấy được sự quan tâm của hắn đối với Lô Hồ. Ngày mai chính là ngày thứ hai của đai hôi thể thao , nghe Đường Cẩn nói, các hạng mục ngày đầu đều thất bại, Mai Chước tức giận đến phát khóc. - Nơi này quá lạnh, nếu không chúng ta trở về đi, phải ngầm điều tra Bí thư Trịnh và tên Phó chủ tịch quận Cẩu kia cũng không phải là chuyện một hai ngày. - Chị Hân, trong lòng em lo lắng, tối hôm qua La Sắc Sắc nói với em, họ Trịnh cũng đang nhòm ngó vị trí bí thư Quận uỷ. Bí thư Quận ủy Triệu bị bắt giam rồi, Ninh Thiên Hữu chủ trì toàn bộ công tác trong thành phố, nhưng không nhất định là ông ta sẽ làm bí thư. Ninh Hân ở sau lưng của Đường Sinh, kề sát hắn, hai tay ôm chặt thắt lưng của hắn, dán khuôn mặt lạnh như băng vì gió lạnh vào vai của hắn, từ đêm cô cho hắn chiếm đoạt thể xác, hai người mới coi như là chân chính hoà hợp. Bảo vệ tấm thân thuần khiết suốt hai mươi lăm năm, cứ như vậy bị một thiếu niên mười bảy tuổi cướp đi. Sự điên cuồng của đêm đó vẫn rõ ràng như ở trước mắt, một vài hình ảnh xấu hổ chết đi được không ngừng hiện lên trong đầu, thiếu niên dũng mãnh gan dạ hoàn toàn đánh bại cô hoa khôi cảnh sát chính chắn, thành thục. Mặc dù Ninh Hân biết màng trinh của mình đã sớm bị rách bởi sự rèn luyện võ nghệ vô cùng cao minh, nhưng mà đêm đó vẫn ra máu, cuối cùng nếu không phải là Vương Tĩnh không chịu nổi nữa, phá cửa vào quấy rầy bọn họ, cô không hiểu được có còn bị tên xấu xa này dày vò đến khi trời sáng hay không. Ăn tủy biết vị, bây giờ Ninh Hân phát hiện ra mình không thể ở cùng tên xấu xa này, cho dù hắn chỉ vừa mới âu yếm mình, mình đã không kìm chế nổi, giống như câu châm biếm của Vương Tĩnh mấy ngày nay, máu lẳng lơ trong xương của cậu còn mạnh mẽ hơn tôi một trăm lần ấy. - Ồ, có kịch vui rồi kìa, rất lợi hại, không ngờ không phải đang thắng tiền, mà là đang “thắng” …cởi quần áo?! Đường Sinh chuyển ống nhòm cho Ninh Hân, cô nhận lấy xem một lúc, ”xì” một tiếng: - Quá vô sỉ rồi, không thể tưởng tượng được. - Ninh Hân, trong mắt của phóng viên Vương có phải chúng ta cũng rất vô sỉ không? Bây giờ lại đặt cho tôi tên hiệu là: anh chàng cầm thú nhỏ tuổi. - Không chọn cô ta, cô ta liền phản ứng như vậy, hận không thể dụ dỗ cậu trên giường, những ngày này cô ta ăn chuối càng nhiều. - Ha, chị Hân, tôi vẫn thích cách ăn vụng về của chị, đặc biệt có thể làm cho tôi thích thú, bây giờ chị ăn tôi đi, có được không? - Xéo đi, có tin tôi đá cậu một phát cậu từ chỗ này xuống không? Ninh Hân hờn dỗi, lại dựa người vào lòng hắn. Đường Sinh vòng cánh tay ôm chặt bụng cô, bàn tay lại vòng đến khu vực giao nhau phía dưới, Ninh Hân rên rỉ: - Đồ tồi, đánh ngươi bây giờ. Hắn dán chặt vào đường cong lưng và mông của người đẹp Ninh Hân một cách đầy hứng thú, chút gió lạnh thấu xương cũng không còn thấy lạnh nữa, giống y như tiến vào trong cơ thể của nhau, Ninh Hân cũng không tự chủ được, hơi vểnh cặp mông lên, cô thích cái cảm giác được tiểu tình nhân ôm chặt, rất say lòng người. Bởi vì đã từng có tiếp xúc thân mật nhất, kề sát như thế này gần như chỉ còn lại tư tưởng ấm áp, không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của hai người. - Đường Sinh, tôi cũng từng nghe bố tôi nói qua chuyện này, tên bí thư Trịnh này thường xuyên tiến hành qua lại với La Phó, Uy viên thường vụ thành phố. - Ồ…Là La Kiên sao? Đường Sinh biết người này, sau khi Phó chủ tịch thành phố Lưu xuống hắn ta mới được bổ nhiệm vào ghế Ủy viên thường vụ. Hiện tại La Kiên đang chủ quản công việc xây dựng thành phố, giao thông, thông tin liên lạc, công nghiệp vân vân, Phó chủ tịch thành phố là cấp quan trọng,một chức vụ rất béo bở. - Ừ, cha tôi còn nói, từ trước đến nay, họ Trịnh đều dựa vào địa vị của La Kiên, họ La có hậu thuẫn trong tỉnh, mà vợ của họ Trịnhchính là em của La Kiên, tên là La Kha, bây giờ người phụ nữ này đang rất được chú ý, được chi nhánh bất động sản Giang Lăng Uông thị mời đảm nhận chức vụ Giám đốc. Bất động sản Uông Thị? Trong nháy mắt Đường Sinh nghĩ đến Uông Sở Tình của Uông thị, những ngày gần đây lại xem nhẹ cô, cô ta cũng đang âm thầm hoạt động? Nhưng lại mời La Kha làm Giám đốc? Đây chẳng phải là nhằm vào chủ quản xây dựng thành phố, Phó chủ tịch thành phố La Kiên sao? Lợi hại thật, vậy thì phố buôn bán Giang Giáo, thậm chí tình hình của giới bất động sản Giang Lăng chỉ sợ càng thêm phức tạp. Uông Thị của người ta vốn dĩ chính là con cá sấu bất động sản thứ nhất thứ hai trong tỉnh, không thể xem thường nó. - Ta hiểu rồi, Uông Thị không chỉ muốn nhúng tay vào phố buôn bán Giang Giáo, bọn họ còn nhắm vào Lô Hồ, phải có cuộc chiến đẫm máu rồi. Một tay Ninh Hân lật ngược lại, nắm chặt bờ mông chắc nịch của Đường Sinh, ngón tay nhỏ nhắn co lại, như là muốn bấm sâu vào tận trong da thịt của hắn. Cô làm chuyện đó một cách điên cuồng, rất giống đầu sư tử, thế này mới phù hợp với tính cách của cô, kết hợp với nhiệt huyết thiếu niên của Đường Sinh, hai người thật sự rất phối hợp rất khéo léo. Hình ảnh trong ống nhòm không ngừng thay đổi, ván mạt chược của bốn người đã phân thành hai tổ, hai người phụ nữ đều ngồi trên người của hai người đàn ông, tình hình càng lúc càng nóng bỏng, Ninh Hân hơi không muốn nhìn rồi, chẳng qua chuyện chỉ là như vậy, bản thân mình đã trải qua rồi. - Đường Sinh, về đi, ngày mai cậu còn phải tham gia đại hội thể thao, hôm nay chị không làm khổ cậu, được chứ? Thực ra thì cô sợ bị Đường Sinh dày vò, như lời của Vương Tĩnh nói, Đường Sinh quá trẻ, một đêm tám lần, ngày hôm sau vừa mở mắt ra vẫn mạnh mẽ như rồng như hổ, huống chi thế chất của hắn khác thường so với người bình thường, người bị hắn dày vò thì thật thảm, điểm này Ninh Hân hiểu rất rõ. - Ừ, đi về, chị dày vò tôi, có thể, tuy nhiên tôi muốn dày vò chị có được không? Đường Sinh hôn cô một cái. - Cái tên xấu xa này, có nhiều thời gian, không thể hôm nào cũng làm khổ người ta chứ? Tôi sắp sụp đổ rồi có biết không? - Chị phải kiên trì, Ninh Hân, nếu không Vương Tĩnh muốn thừa dịp nhập vào, tôi lại không có sức miễn dịch đối với cô ấy, có phải không? - Cái tên quỷ háo sắc này, sớm đã biết ngươi có ý niệm xấu với cô ấy, tuy nhiên đừng để tôi bắt được ngươi, không bẻ gãy xương ngươi mới là lạ đấy. Đường Sinh rụt cổ lại, kéo tay cô bước đi: - Đi về, nhớ ra tay với tên Phó chủ tịch quận Cẩu kia trước, nắm thóp hắn là có kịch vui để xem, nhổ củ cải là có thể mang ra khỏi bùn, hai người phụ nữ đó chính là đối tượng của chị, chị hành động có thuận tiện không? Nếu không thuận tiện, tôi gọi anh kính mắt nhờ giúp đỡ. Ninh Hân suy nghĩ, dùng anh kính mắt Đường Tam Thải đúng là một kế hay, hắn là bọ ngựa, mình là chim sẻ (1), rất tốt. - Ừ, Đường Sinh, nhờ anh mắt kính đi, lấy độc trị độc, hai người phụ nữ đó có bối cảnh đen tối, có cấu kết với các tay đầu sỏ ở Lô Hồ. Sáng sớm hôm sau, anh kính mắt nhận được điện thoại của Đường Sinh, Đường Sinh không nói gì, chỉ bảo anh ta đi gặp La Sắc Sắc nhận nhiệm vụ, lúc đó ánh mắt anh kính mắt liền sáng lên, trời ơi, Nhị Thế Tổ đại thiếu gia muốn dùng tôi à? Không phải là tôi phát đạt rồi sao? Ôi chao! Hôm nay Đường Sinh đến trường tham gia đại hội thể thao, hôm qua thi đấu các môn kia thật là thảm, Mai Chước tức giận trợn mắt, lớp của tôi quả nhiên là không ra gì, tài đức, trí tuệ còn được, nhưng thể dục thì lại quá tồi, xếp thứ nhất từ dưới lên. Ninh Manh chạy 400m mệt muốn khóc, Quan Quan chạy 100 m đứng thứ từ dưới lên, Uông Triệu Quân chạy vượt rào, té ngã, bị loại trực tiếp khỏi cuộc thi, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải, Chu Tiểu Thường chạy tiếp sức, đến cây gậy thứ ba chậm hơn một vòng, bạn Tiểu Chu đã lập ‘công lớn’, bị các bạn trong lớp trách mắng. Tóm lại là một đám ma bùn, hôm nay lúc Mai Chước nhìn thấy Đường Sinh, mắt quắc lên, sắc bén tưởng chừng có thể cắt đứt cơ thể hắn, em chọn người như vậy đó hả? Lúc đầu Đường Sinh chọn người, không hề có bất cứ sự kiểm tra nào hết, những người này học giỏi mà, thể dục chắc cũng mạnh, để làm rạng rỡ bộ mặt bọn hắn. Chỉ có một mình Đường Cẩn, người mà hắn thương yêu, là hắn không gọi cô ra trận, dự tính có thi đấu thì cũng là thua thê thảm, những môn này không phải là sở trường của cô. Đặc sắc của đại hội mùa đông là chạy cự ly ngắn, chạy cự ly dài gì cũng chỉ có chân không, quần đùi ra trận, sau khi chạy xong đổ mồ hôi đầm đìa, căn bản không sợ lạnh. Không khí trên sân vận động vườn trường rất náo nhiệt, lúc loa phóng thanh thông báo tên vận động viên lên thi đấu, thường được tặng một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Trên mạng của trường sớm đã huyên náo bàn luận tên của các vận động viên xuất sắc, xuất sắc nhất là vận động viên của lớp 11- thứ nhất, trong một ngày thi đấu, cậu ta đạt được bốn lần thứ nhất, cho nên vừa điểm tên cậu ta lên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt có thể xé nát bầu trời. Vô số những nữ sinh mê mẩn nhảy lên hét to ‘Lý Dật Phong tôi yêu bạn’, làm bạn Tiểu Chu ngưỡng mộ đến chảy nước miếng. - Em đi thay đồ vận động viên với Chu Vĩnh Húc đi, hắn có thể chạy trăm mét ư? Em mà chạy không tốt, côlột da em! Mai Chước chỉ vào Đường Sinh, lần đầu tiên nổi cơn bão tố, cô thực sự tức đến mức nghẹn thở, tên này làm ủy viên môn thể dục, cái khỉ khô gì cũng không làm, làm hỏng cả đại hội thể thao lần này, các đồng nghiệp giễu cợt học sinh của mình, phát triển không cân bằng vân vân, những lời đó thật khó nghe. Các học sinh cũng đều trừng mắt nhìn Lớp phó Đường, chẳng có gì vinh dự cả, xấu mặt trong đại hội thi đấu toàn trường, bị chê cười thê thảm. Đường Cẩn cũng lo lắng cho người mình yêu, thật đúng là, làm thế nào đây? Kr6t1 quả như thế này, cũng không thể hoàn toàn đẩy trách nhiệm lên đầu hắn. Trong lòng cô lại hy vọng Đường Sinh có thể hòa một trân, nhưng mà hôm nay trận đầu tiên là chạy một trăm mét, đối thủ có Lý Dật Phong, khó thể thắng hắn. Khi loa phóng thanh thông báo Đường Sinh - vận động viên dự bị của lớp 11-1 dự thi, cả sân vận động lặng ngắt, nhân vật chính trong “chuyện tình Nhị Đường”, cua bò ngang thi chạy à? Nhưng mà sắc mặt của Lý Dật Phong rất căng thẳng, hắn biết thực lực của Đường Sinh, lúc thay quần áo đi ra, không ít các nữ sinh hét to, Đường Sinh mặc quần ngắn của vận động viên, cặp chân to lớn kia rất ấn tượng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. - Oa, anh chàng cơ bắp. Mai Chước, Đường Cẩn và Quan Quan đứng lên, Chu Tiểu Thường gân cổ hô to bằng cái giọng khàn khàn như vịt: - Đường Sinh, cố lên, Đường Sinh, cố lên. Đường Sinh lắc lắc chân, nhìn về phía lớp 11-1 đang ngồi, giơ tay ra dấu hiệu hình chữ v, vẻ mặt bình tĩnh và ung dung, sự tự tin cực kì kiên định. Sáu học sinh tham gia thi đấu đang nói chuyện với Lý Dật Phong đều thoáng nhìn Đường Sinh một cách khinh thường, Đường Sinh cũng giả vờ không nhìn thấy bọn họ. - Đường Sinh, cậu nói chúng ta không thể nào so với cậu? Không cần kĩ năng chạy đặc biệt? Cậu cho rằng như vậy ư? Kỹ năng “tám bước đuổi ve” của Lý Dật Phong rất trâu bò. - Này, không cần kinh sợ như vậy chứ? Nếu như tôi dùng “ lăng không hư độ” (2), mấy cô ra vẻ người yêu của hắn còn không té xỉu cả à? Hai người ha ha cười lớn, sau đó hung hăng đập tay vào nhau, Lý Dật Phong nói: - Vậy được, chúng mình chạy bình thường đi. - Ừ, cậu giành được vài lần hạng nhất rồi, tôi phải làm giảm uy phong của cậu, cũng đã đến lượt anh đây được rạng rỡ mặt mũi rồi nhỉ? Rất nhiều học sinh nhìn thấy Lý Dật Phong giao lưu với Đường Sinh như rất thân quen, theo như bọn họ thấy, hoá ra tên Lý Dật Phong ác nghiệt này cũng biết tán thưởng người khác, như vậy thì anh chàng bảnh bao Đường Sinh trong Nhị Đường Luyến trong truyền thuyết cũng có một thực lực nhất định? Mỏi mắt mong chờ. Tuy nhiên đa số các bạn học vẫn xem trọng Lý Dật Phong, hắn ta nhanh nhẹn, cường tráng như một con báo, động tác linh hoạt, người khác đối đầu với hắn, sẽ sinh ra một loại cảm giác không thể chống lại, đặc biệt vào ngày hôm qua, khi diễn ra các cuộc thi đấu bốn trăm mét, tám trăm mét, vượt rào vân vân, vận động viên thiên phú Lý Dật Phong đã được công nhận rồi . Mặc dù bây giờ một vài người có chút hy vọng với Đường Sinh, cũng không cho rằng hắn có thể bẻ gẫy Lý Dật Phong trên sân chạy một trăm mét, trên thực tế các “bình luận viên” cho rằng, môn sở trường nhất của Lý Dật Phong là chạy một trăm mét, ưu thế của hắn ta có thể phát huy cực kì nhuần nhuyễn. - Các cậu đánh cược không? Tôi cược Lý Dật Phong thắng, Đường Sinh à? Khà khà, hắn cũng là diễn kịch cho vui thôi, lần này, hắn chắc chắn sẽ bại trận. Câu này là do Viên Phi Dương nói, dẫn đến sự đồng tình của một số bạn học sinh, tất cả đều gật đầu, chủ yếu là hình tượng Lý Dật Phong bất bại trong ngày hôm nay đã khắc sâu vào trong lòng người, hôm qua vượt rào và bốn trăm mét, hắn dẫn đầu rất xa, tốc độ đó, đạt đến tiêu chuẩn cấp quốc gia rồi. Hôm nay, ngay cả phóng viên của tờ báo truyền thanh Thể Ủy của thành phố đều đến không ít, tranh nhau cùng đưa tin, có lẽ sau này hắn là Lưu Phi (1) thứ hai. 1. Có lẽ ý tác giả muốn nhắc tới Lưu Tường (vận động viên điền kinh 110 m vựơt chướng ngại vật) của Trung Quốc: Anh là người Trung Quốc và cũng là người Châu Á đầu tiên đạt huy chương vàng môn điền kinh tại Thế vận hội Athens vào tháng 8 năm 2004. Anh trở thành nhân vật nổi bật nhất của giới thể thao Trung Quốc trong năm 2004. Ngoài ra anh còn được trao tặng danh hiệu "10 thanh niên kiệt xuất nhất của Trung Quốc" lần thứ năm vào ngày 21-11- 2004. Tâm trạng của Mai Chước đã nhẹ nhàng hơn rồi, thật ra cô không hi vọng Đường Sinh đánh bại Lý Dật Phong, giành lấy vị trí thứ hai, cũng đã có mặt mũi rồi. Đường Cẩn và bạn Tiểu Chu vừa nghe giọng điệu của Viên Phi Dương đều không vui, cô quay đầu liếc hắn ta một cái, cô không cho phép người khác coi thường người yêu của mình, cho nên ai nói lời xấu về Đường Sinh, Đường Cẩn liền nhớ trong lòng, sau đó biện bạch thay cho Đường Sinh, hắn là cừ nhất. Các cô Ninh Manh và Bàn Tử Hà cũng không tin Đường Sinh có thể vượt qua Lý Dật Phong: - Họ Lý là người biến thái, tại đại hội thể thao thành phố chắc sẽ không có ai thắng được hắn? Đường Sinh cũng được đấy. Tôi nghĩ Đường Sinh có thể chiếm vị trí thứ hai, cô Mai của chúng ta sẽ cười khoái chí lắm đây, cũng coi như là giành lại chút vinh dự. Uông Triệu Quân mau miệng lên tiếng: - Thứ hai? Ăn nói lung tung à, hắn có thể chạy về thứ hai sao? Về thứ hai từ dưới lên chứ gì? Chu Vĩnh Húc cũng bĩu môi nói - Tôi cũng cược Lý Dật Phong thắng, Đường Sinh mà có thể chạy về đích thứ hai, sau này tôi liền khâm phục hắn đến chết. Chu Tiểu Thường cuối cùng không kìm nổi: - Các cậu bớt nói lung tung đi, Đường Sinh chỉ là khiêm tốn thôi, về điểm này ánh mắt các cậu thật sự không có kiến thức, thần tượng của tôi có thể làm cho tôi thất vọng sao? Nếu hắn không lấy được số một, đầu tôi hướng xuống cho cậu bước ba bước, tôi cược Đường Sinh thắng. Tiểu Chu đối với Đường Sinh một lòng tin tưởng, từ trận bóng rổ hắn đã từng thấy sự lợi hại của Đường Sinh, Lý Dật Phong sẽ thua chắc rồi. Xì một tiếng, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải vân vân tất cả đều dựng ngón giữa lên chĩa về phía Tiểu Chu. Đường Cẩn và Quan Quan chau đôi mày thanh tú, đám con trai này thật là xấu xa, khinh bỉ thì khinh bỉ đi, sao còn phải làm động tác dơ bẩn đó? Trong lòng Mai Chước rất hồi hộp, Đường Sinh à, cả lớp không có ai có năng lực cả, em giành lấy vị trí thứ hai cho cô đi, cô cầu nguyện cho em đó. Điều này quá quan trọng đối với Mai Chước, không thể giành được giải ở tất cả các môn ư? Học giỏi nhất mà làm gì? Thật là toát mồ hôi. Quan Quan nắm chặt tay áo của Đường Cẩn, thấp giọng nói: - Cẩn Cẩn, cậu nói Đường Sinh có thắn được không? Dù sao hắn ‘chơi bóng rổ không tồi. - Mình cũng không biết, mình đang rất lo lắng, nhưng mình luôn cảm thấy, cho dù hắn không thắng được Lý Dật Phong, cũng sẽ không kém bao xa. - Vậy thì giành vị trí thứ hai không có vấn đề gì chứ? Quan quan rất hy vọng Đường Sinh thắng, cùng một lớp mà, cùng chung mối thù. Thực ra bao gồm trong lòng của cả bọn Ninh Manh, Bản Tử Hà, Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc cũng hy vọng Đường Sinh thắng, nhưng mà đối thủ quá hùng mạnh, điều đó gần như là giấc mơ, không thực tế, giành danh hiệu thứ hai đi, không thể để danh dự của lớp 11-1 mất hết được. Lúc này, trọng tài thổi còi chuẩn bị, những người tham gia tiến vào vị trí thi đấu, đứng ở tư thế chuẩn bị, thời khắc này, cả sân vận động đều im ắng. Gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Lý Dật Phong, tất cả ống kính máy ảnh của phóng viên cũng nhằm vào hắn, hắn là tiêu điểm. Lúc này Chu Tiểu Thường rống to lên: - Đường Sinh, không được thua nhé, cậu thua là tôi thảm đấy, cố lên. “Đoàng”, một tiếng súng vang lên, trong nháy mắt, sự sục sôi trên sân vận động được châm ngòi, tám người cùng đồng loạt nhằm phía trước mà chạy, hướng về đích lao nhanh. Tất cả mọi người gần như cùng hô to tên của Lý Dật Phong, nhưng người dẫn đầu không phải là Lý Dật Phong, mà là Đường Sinh. Xôn xao một chút, tiếng ồn ào dữ dội trong nháy mắt lắng xuống, trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên sự kinh ngạc, a…Đó là Đường Sinh. Đôi chân to lớn của gã thiếu niên giống như hai cái bánh xe, chuyển động như gió, thân hình hắn loa về phía trước như một con ngựa hùng dũng nhất. Lý Dật Phong cắn chặt răng theo sát phía sau, khó khăn lắm cũng chỉ có thể chạy ngang với nửa cơ thể phía sau của Đường Sinh, nhưng cố sức đến mấy cũng không thu hẹp được cái khoảng cách này. Đường Sinh ở phía trước, Lý Dật Phong ở phía sau, tốc độ cực kì nhanh của hai người làm các khán giả kinh ngạc, hình ảnh của hai thiếu niên mạnh mẽ oai hùng trong giờ phút này đã khắc sâu vào lòng của tất cả mọi người, tất cả những học sinh lớp 11-1 bao gồm cả Tiểu Chu đều quên cả la hét, hết thảy đều trợn tròn mắt lên. Đường Sinh duy trì ưu thế vượt qua đích đến, lúc này tiếng vỗ tay vang trời, hắn cũng không dừng lại, mà chạy thẳng về trước vị trí chỗ ngồi của các bạn lớp 11-1, phong độ quá ấn tượng đó làm cho các nữ sinh kích động che miệng lại, không phát ra bất kì âm thanh nào cả. Đường Sinh chỉ ngoán tay vào Chu Tiểu Thường, lạnh lùng quát một tiếng: - Nhớ đấy, người anh em, huynh đệ của cậu là cừ nhất, xuống núi là hổ, xuống biển là rồng, là chim ưng trên mây xuyên qua gió bão, đừng có khóc, hãy vỗ tay nhiệt liệt để cổ vũ cho tôi, hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng cho tôi. Mai Chước, Đường Cẩn, Quan Quan, và rất nhiều các bạn học sinh cùng lớp, đều lệ nóng lên đầy khóe mắt, lúc này, bọn họ rất kích động. Họ tuyệt đối không ngờ tới, Đường Sinh vừa ra sân liền ltrở nên nổi tiếng, dựa vào ưu thế của nửa vị trí của cơ thể, từ đầu đã dẫn trước Lý Dật Phong, luôn duy trì cho đến đích, có thể thấy ý trí chiến đấu ngoan cường của hắn, đúng là dọa chết người ta. Mai Chước lén gạt nước mắt, cô là vui quá mà khóc, tôi cuối cùng cũng có thể ưỡn ngực lên rồi, thế này là nở mày nở mặt rồi. Đường Cẩn càng không phải nói, Đường Sinh của tôi vốn là người ưu tú nhất, các người đã biết rồi chứ? Nước miếng của Chu Tiểu Thường bay tứ tung lên đám người Viên Phi Dương, Uông Triệu Quân, Chu Vĩnh Húc, thật là, mẹ nó chứ, quá đã. - Các cậu sao không làm ồn nữa đi? Cứ làm ồn đi chứ, Viên Kính Mắt, bốn mắt của cậu, mù đến thế cơ à? Cậu đừng nói là kính mắt dính phân chặn tầm nhìn của cậu nhé! Một đám học sinh cười ầm lên. (1) Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu (螳螂捕蝉,黄雀在后) Nguồn gốc: Chiến quốc sách Dịch nghĩa: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau. Nguyên văn: 睹一蝉,方得美荫而忘其身,螳蜋执� � � �而搏之,见得而忘其形;异鹊从而� � �� ��,见利而忘其真。 Âm Hán Việt: Đổ nhất thiền, phương đắc mĩ âm nhi vong kì thân, đường lang chấp ế nhi phọc chi, kiến đắc nhi vong kì hình; dị thước tòng nhi lợi chi, kiến lợi nhi vong kì chân. Dịch nghĩa: Có một con ve, vừa được nơi bóng mát mà quên thân mình, con bọ ngựa giơ càng ra bắt, bắt được ve mà cũng quên thân mình; một con chim sẻ bắt lấy bọ ngựa, thấy lợi mà quên cái thực tế của mình (là cũng có nguy hiểm). Chương Chính Gián, quyển 9, sách Thuyết Uyển 《说苑•第九卷•正谏》: 园中有树,其上有蝉,蝉高居悲鸣饮� � � �,不知螳螂在其后也!螳螂委身曲� � �� ��欲取蝉而不顾知黄雀在其傍也!� � �雀 延颈欲啄螳螂而不知弹丸在其下也!� � � �三者皆务欲得其前利而不顾其后之� � �� ��也。 Âm Hán Việt: Viên trung hữu thụ, kì thượng hữu thiền, thiền cao cư bi minh ẩm lộ, bất tri đường lang tại kì hậu dã! Đường lang ủy thân khúc phụ, dục thủ thiền nhi bất cố tri hoàng tước tại kì bàng dã! Hoàng tước diên cảnh dục trác đường lang nhi bất tri đạn hoàn tại kì hạ dã! Thử tam giả giai vụ dục đắc kì tiền lợi nhi bất cố kì hậu chi hữu hoạn dã. Dịch nghĩa: Trong vườn có cái cây, bên trên có con ve, ve ở trên cao vừa kêu vừa uống sương, mà không biết con bọ ngựa đã ở đằng sau! Bọ ngựa vươn người ra định bắt con ve mà không biết chim sẻ vàng đã ở bên cạnh! Chim sẻ rướn cổ định mổ con bọ ngựa mà không biết viên đạn đã ở bên dưới! Cả ba con đều muốn lấy cái lợi trước mắt mà không biết đằng sau có nguy hiểm. (2) Một môn khinh công cao siêu trong truyện kiếm hiệp.