Cực phẩm thái tử gia

Chương 163 : Ngươi muốn ăn món bổ dương nào

Đường Sinh về đến nhà còn chưa kịp rửa mặt thì điện thoại reo, Đường Cẩn với lấy điện thoại trên bàn, thấy là Đường Dục gọi nên không nhận cuộc gọi thay Đường Sinh mà cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh: - Đường Dục gọi đến, cậu có muốn nói chuyện không? Đường Sinh đang lấy khăn lau mặt, ừ một tiếng, Đường Cẩn liền đưa điện thoại cho hắn, áp lên tai, hắn chỉ ừ vài câu rồi cúp máy, Đường Cẩn hỏi có phải đi ra ngoài ă, Đường Sinh gật đầu: - Có một vài chuyện muốn nói, hay là cậu đi cùng nhé? Câu nói này rõ ràng là không chắc chắn, hiển nhiên là không thật sự muốn Đường Cẩn đi cùng, chủ yếu là biết cô không quen nói về những chuyện như thế này, nhưng ngại nên không thể từ chối. Cho nên, Đường Sinh mới hỏi cô như vậy, trong lòng hi vọng cô sẽ không đi. Trong lòng Đường Cẩn thật sự là không muốn đi, cô là một cô gái ngoan ngoãn có thể ở mãi trong nhà để lo học hành. - Cậu đi một mình đi, mình và chị Chước ở nhà ăn bên nhà mình, buổi tối có thể dùng máy tính của cậu để tìm tài liệu. - Này, cậu không sử dụng vào việc vớ vẩn đấy chứ? Mình không ở nhà theo dõi, cậu trộm nhìn ảnh đàn ông khỏa thân thì sao? - Đánh chết cậu, đồ bại hoại! Đường Cẩn vừa tức vừa cười đấm hắn, hai người trêu nhau vài phút trong nhà vệ sinh rồi mới đi ra ngoài. Đường Sinh đi bộ ra bên ngoài, hắn đã hẹn với Ninh Hân, không thể để Đường Dục làm hỏng mất buổi hẹn được. Mặt khác Đường Dục vì La Sắc Sắc nhận lời làm việc cho Bất động sản Trọng Hiền mà lo lắng, nghĩ đến việc mình và Bích Tú Hinh hợp tác, ngược lại sẽ cạnh tranh với ông ta, ông ta rất hiểu thủ đoạn của chính mình, cho nên ông ta sợ. Ừ, hôm nay mình sẽ dẫn Ninh Hân đi cùng. Làm cho Đường Dục biết rõ rằng, Đường Sinh này vẫn duy trì quan hệ thân thiết với Chủ tịch quận Ninh, mà vì quy hoạch phố thương mại Giang Giáo mà Đường Dục và chủ tịch quận Ninh đang trong thời kỳ hòa hợp, ông ta thấy mình và Ninh Hân cùng đến, sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa. Một điều nữa là con trai hắn Đường Binh đang trong trại cai nghiện, vẫn cần phải nể mặt Ninh Hân, tuy Đường Dục có không vừa lòng với mình, ông ta cũng phải nhịn. Vừa đi qua cổng của khu nhà ở Đường Sinh liền gọi điện thoại cho Ninh Hân, lúc này Ninh Hân và Vương Tĩnh đang ở cùng nhau, chiều nay Vương Tĩnh đến văn phòng của Ninh Hân làm phiền cô, nói chuyện về Vương Hổ em trai cô và Cận Hồng, thật sự Cận Hồng đã giúp đỡ Vương Hổ trong kinh doanh ở công ty Thương mại thành phố Ninh Hân cũng không có ý kiến gì, hai người bàn bạc hàng giờ không có cách nào cả. Khi Ninh Hân nhận được điện thoại của Đường Sinh, trong lòng rất vui, đồ tồi này không phải chờ mình gọi hắn sao? Sao lại chuồn ra ngoài rồi, nếu không sao lại gọi cho mình. Hai bên đã hẹn gặp nhau ngay đầu phố, Vương Tĩnh dùng BMW chở Ninh Hân đi gặp Đường Sinh: - Chúng ta đi đâu? Ninh Hân hỏi Đường Sinh, vô tình cô luôn để ý đến ý kiến của Đường Sinh, có cảm giác như cô chính là người vợ nhỏ bé của hắn. Đường Sinh liếc cô một cái: - Đường Dục mời em ra ngoài, em nghĩ mình tìm một chỗ trước rồi bảo ông ta đến là được. - Trời trời, cậu là cái gì mà có vẻ tai to mặt lớn nhỉ? Đường Dục cũng phải nể mặt cậu sao? Vương Tĩnh không biết rõ về Đường Sinh, vì không được Đường Sinh đồng ý nên Ninh Hân không nói chuyện Đường Sinh có quan hệ với Bí thư Đường cho Vương Tĩnh. Những người biết bí mật này chỉ có Đường Dục, Ninh Hân, và Đường Cẩn, những người khác như Lý Quế Tường và Đường Vọng Bình cũng không biết Đường Sinh là là con trai của Bí thư Đường. Đường Cẩn không nói, bởi vì Đường Sinh không cho cô nói cho ai biết, Ninh Hân cũng không nói. Về phần La Sắc Sắc thì không cần phải nói, cô là người duy nhất mà Đường Sinh tin tưởng, nên không thể tùy ý tiết lộ thông tin về Đường Sinh. Cho nên Vương Tĩnh vẫn không biết rõ về Đường Sinh, nhưng biết cậu nhóc bảnh bao này rất có bản lĩnh. Hiện giờ Đường Sinh cũng có thể vênh váo một ít, trong tay nắm mấy chục triệu, sau khi trả mẹ mười hai triệu đã mượn trước đó, hắn còn có sáu mươi tám triệu, còn về chuyện nợ Đường Dục mười hai triệu, lúc này cũng không vội trả ông ta, vì ông ta cũng không đòi gấp. Đến nhà hàng ngồi xuống bàn ăn, Đường Sinh mới gọi điện cho La Sắc Sắc hỏi tình hình, La Sắc Sắc kể lại chuyện buổi chiều gặp gỡ Đường Dục nói qua, vẻ mặt Đường Sinh trở nên suy tư, nhăn mặt, lúc này trong lòng hắn có chút lo lắng. Ninh Hân là người nhạy cảm, vừa thấy sắc mặt của tình nhân, biết trong lòng hắn không thoải mái, đưa tay xuống dưới vỗ đùi hắn, mắt liếc nhìn hắn, không cần phải nói gì, đôi mắt sáng đã nói hết cả, lặng nhìn Đường Sinh đầy tình cảm. Cô lúc này rất dịu dàng hiền thục, chân thành và tao nhã, làm cho Đường Sinh cảm động, thật sự không thể liên tưởng giữa cô và sư tử được nữa. Trong ấn tượng của Đường Sinh, Ninh Hân gần như rất có uy giống như lần ở bệnh viện ra oai ném tay đồn trưởng ra xa. Đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Ninh Hân, hắn cười nói: - Em không sao, chị Hân, chị nói chuyện với chị Tĩnh, em gọi điện thoại một chút. Ninh Hân nhăn trán, không biết tại sao càng nhìn Đường Sinh càng thích, vả lại hai người có quan hệ thân mật, thật sự còn muốn được yêu hắn đến tận xương tủy, bàn tay mềm mại nắm lấy tay Đường Sinh, cũng không buông ra: - Vương Tĩnh, em gọi món ăn đi. - Hai người liếc mắt đưa tình ghê gớm quá, chỉ có thiếu là ôm hôn thôi, làm tôi ăn mất ngon Vương Tĩnh trêu chọc, đồng thời gọi nhân viên phục vụ, chọn một vài món rau trộn, rồi lại nói: - Đúng rồi, có món gì tiên nhỉ? Cho tôi một món gì mà bổ cho cậu nhóc này Vương Tĩnh nói xong đưa ánh mắt nhìn Đường Sinh đầy quyến rũ, nhân viên phục vụ che miệng cười. - Xem là cô muốn gì? Chúng tôi có dương vật của bò, lừa, chó, nai, ngựa, dê, cọp ... - Thôi thôi, dừng, dừng lại. Đường Sinh ngắt lời: - Tôi không phải súc sinh, không ăn thứ đó, ăn cũng không bổ cho tôi. - Thì cho cậu ta cái của người đi? Vương Tĩnh xen ngang một cách hăng hái, rồi quay lại hỏi nhân viên phục vụ: - Tiểu thư, các cô có cái của người sao? Ninh Hân cười nghẹn, nhân viên phục vụ đỏ mặt xấu hổ nói: - Rất xin lỗi, dương vật của các động vật khác thì có, của người thì thật sự là không có. Nữ nhân viên phục vụ nghiêm túc trả lời Vương Tĩnh, Ninh Hân, Đường Sinh đều cười ngất, ngồi cũng không vững. - Không việc gì, người đẹp trai này có mang theo một cái, phiền cô bảo người mang dao đến là được Vương Tĩnh cười nói. Nhân viên phục vụ cũng hiểu là đang nói đùa, không nói tiếp, Ninh Hân cười xong, mới nói: - Trước tiên thế đã. Sau khi nữ nhân viên phục vụ đó ra đi, Đường Sinh mới nhìn Vương Tĩnh nói - Chị ăn cái của người à, em cho. - Cậu lấy ra, cậu dám lấy ra, tôi sẽ dám ăn Vương Tĩnh trợn mắt há miệng, giơ tay định tháo thắt lưng của Đường Sinh, Đường Sinh nghiêng người tránh, dựa vào ngực Ninh Hân, Ninh Hân kéo hắn đi, giơ tay bảo vệ hắn không bị Vương Tĩnh tháo mất thắt lưng, cười khẽ gắt: - Xéo đi! Đồ lưu manh, trước mặt đông người, cậu còn muốn đem cậu ta ra đùa thế sao? Bốn tay đều đặt đúng một chỗ của Đường Sinh, Đường Sinh không chịu nối, dần dần to lên, Ninh Hân càng đỏ mặt hơn. - Ôi, đúng là trai trẻ cường tráng nhỉ, mới động vài cái đã to lên, Ninh Hân, em hâm mộ chị quá. Ninh Hân tức giận liếc cô một cái, nói với Đường Sinh: - Đường Sinh cậu sang bên này ngồi, đề phòng cô gái bất lịch sự. Cười đùa một lúc, nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, một lát sau, Đường Dục cũng đến, Đường Sinh bảo hắn đến một mình. Vừa bước vào, Đường Dục thấy nao nao, cậu Sinh đúng là cậu Sinh, trái ôm phải ấp, hoa khôi cảnh sát Ninh, phóng viên Vương, đều là người mà người bình thường không dám đắc tội, hơn nữa Vương Tĩnh vừa mới thừa kế một tài sản lớn, cô này cũng không thể khinh thường. Với hai người con gái này, trong lòng Đường Dục đều có chút nể nang, hai bên chào hỏi vài câu, Đường Dục liền ngồi xuống, còn liếc nhìn Đường Sinh một cái, ý nói, cậu đưa hai cô gái đến làm bạn, chúng ta sao có thể nói chuyện thuận tiện được. Đường Sinh tất nhiên hiểu được ý của ông ta. - Bác Dục, có việc gì cứ nói, chị Hân và chị Tĩnh có quan hệ không bình thường với cháu, không cần khách sáo. Hắn nói như vậy thể hiện đây là hai người phụ nữ hắn tin tưởng, hai cô không nói gì, giả vờ thì thầm nói chuyện, không quan tâm đến hai người đàn ông. Đường Dục gật đầu: - Được, được, phải uống hai chén rượu, chính ủy Ninh và phóng viên Vương đều là người có tiếng tăm, phải kính mỗi người một ly. Hai cô cũng khách sáo, chủ yếu là nể mặt Đường Sinh, nếu không có Đường Sinh ở đây, Ninh Hân sẽ không uống rượu với Đường Dục, vì nếu nói ra ngoài sẽ không tốt, còn với Vương Tĩnh thì Đường Dục phải nịnh bợ phóng viên, nên phải mời rượu. Uống vài chén, ăn món khai vị, mọi người cùng tán gẫu, một lúc sau Ninh Hân kéo Vương Tĩnh ra ngoài. Đường Dục lúc này mới mở miệng nói chuyện chính: - Đường Sinh, bác không hiểu, sao cháu lại bảo La Sắc Sắc hợp tác với bất động sản Trọng Hiền? - Chuyện này phải nói thế nào đây? Bác Dục, về lý thuyết, tức là đứng ở góc độ suy xét của Bí thư Đường về vấn đề này, hay đứng ở góc độ nhỏ hơn là lợi ích công ty Cẩn Sinh để suy nghĩ về việc này, dù là không cùng lúc, La Sắc Sắc hợp tác với bất động sản Trọng Hiền là không sai, bên đó cho Cẩn Sinh ba mươi triệu, đây là tiền bán quyền sở hữu tài sản, nhưng Bích Tú Hinh có kem thêm một điều kiện, bảo cháu tham gia vào dự án Lô Hồ, bác biết rồi đấy, cháu còn bài vở nữa, không thể không đến trường mà đi kiếm tiền, cho nên chỉ có thể để chị La Sắc Sắc làm đại diện. Đường Dục cũng biết về Lô Hồ, kinh tế chậm phát triển, người lãnh đạo cũng kém cỏi, Bích Tú Hinh đồng ý đưa ra ba mươi triệu mua chỗ này, trừ phi kèm theo năm mươi mẫu ở phố Giang Giáo nữa, chỉ sợ điều kiện kèm theo của cô ta cũng không đơn giản như vậy? Đường Dục là một thương nhân khôn khéo, nghe nói đã biết ý, khẽ gật đầu: - Đường Sinh, cháu cũng biết Giang Dục của bác và Cẩn Sinh hợp tác rất tốt, cùng vì sự thành công và nổi tiếng của Cẩn Sinh, nhưng La Sắc Sắc bỗng chốc nhảy sang Bất động sản Trọng Hiền, bác rất bị động. Bích Tú Hinh có ép bác chuyển nhượng cho vài mẫu, bác cũng chưa đưa ra giá, giờ thật nực cười là cháu đã giao trước năm mươi mẫu rồi. - Việc này, bác Dục, bác đừng để bụng, kinh doanh là kinh doanh, hợp tác là hợp tác, thương nhân không phải là vì lợi ích sao? Có tiền thì kiếm thôi, bác hiện giờ cũng thừa sức, và cháu muốn thực hiện dự án Lô Hồ, cháu lại muốn bán ra năm mươi mẫu đất kia, chỉ có thể tìm đến Bích Tú Hinh, trong tay cô ta có tiền nhàn rỗi, cần đến khoản tiền trên trăm triệu chắc chắn có, cô cũng không chớp mắt, cháu với cô ấy hợp tác chính là vì tiền, việc khác bác không cần lo lắng. Quan hệ của chúng ta cùng không thể so sánh với Bích Tú Hinh, về giá đất thì bác cứ thẳng thừng nâng cao lên đi. Trời, những lời này là quan trọng, thẳng thừng nâng giá? Xem ra đất Đường Sinh bán cho Bích Tú Hinh không được thuận lợi? Ngẫm lại, cậu Sinh này chịu thiệt sao? Mắt Đường Dục liền sáng lên, tâm trạng buồn bực liền biến mất, ông ta sợ nhất là Đường Sinh bỏ qua mình, giờ thấy việc mình lo lắng là thừa, lập tức cười nói: - Đường Sinh, cháu hãy nói thật với bác đi, bác nên định giá như thế nào? Đường Sinh cười chỉ ngón trỏ lên: - Bác Dục, chúng ta muốn làm một việc lớn, giá có thể thấp hơn thế này sao? - Ha ha… Cậu Sinh, bác hiểu rồi, khoản tiền bán năm mươi mẫu kia cháu cứ dùng trước đi, đừng vội trả cho bác, nào, cạn ly.