Cực phẩm thái tử gia
Chương 140 : Không thể nhân từ với họ
Do Đường Sinh phản kháng dữ dội mà cảnh tượng vui vẻ chấm dứt. Trong lúc Đường Sinh phản đòn La Sắc Sắc và Mai Chước đều bỏ chạy mất, chỉ bắt được Đường Cẩn. Cửa phòng ngủ đóng sầm một tiếng, Đường Cẩn vẫn còn hét :
-Chị Sắc Sắc, chị Chước các chị mặc kệ em sao?
Thế này mà gọi là đánh người à? Rõ ràng là ba cô gái hư trêu ghẹo thiếu niên mà, Đường Cẩn đáng thương cuối cùng không chạy thoát.
-Đường Sinh à, tôi không dám nữa, chị Sắc Sắc lúc nãy đánh đau nhất. Sao bạn không bắt chị ấy mà lại đi ăn hiếp tôi?
-Không ăn hiếp bạn thì ăn hiếp ai?
Đường Sinh cứ thế đè Đường Cẩn xuống giường. Thân thể hai người dính lại với nhau. Tim Đường Cẩn đập thình thịch, bên tai lại rót vào tiếng cười khúc khích của La Sắc Sắc và Mai Chước ở phòng khách. Thật không có tình cảm mà.
Không phải Đường Sinh không bắt được La Sắc Sắc và Mai Chước mà là hắn không bắt 2 người đó. Trước mặt Đường Cẩn mà bắt bọn họ cũng vô ích. Cứ chờ cơ hội tìm họ tính sổ sau như thế càng tốt. Lúc này khi đang đè lên Đường Cẩn, cười ha ha :
-Bạn Cẩn à, bạn tự nói đi bạn muốn mình đánh vào mông mấy cái? Vô duyên vô cớ lại đem mình làm chỗ trút giận thì mình không dễ dàng tha cho bạn đâu. Đưa mông qua đây đi.
-Mình không đưa đấy .
Đường Cẩn xấu hổ gần chết. Trong phòng khách còn có La Sắc Sắc với Mai Chước nữa. Bọn họ sẽ nghĩ sao đây?
-Sao lại vô duyên vô cớ? Tại bạn trần truồng đi ngủ làm người ta sáng sớm tìm bạn gặp phải cảnh tượng xấu hổ chết đi được, làm hại người ta lên lớp còn ngẩn ngơ. Không trách bạn sao?
-Á
Đường Sinh ngẩn người ra. Khuôn mặt tuấn tú bỗng đỏ ửng lên, xấu hổ nói :
-Bạn, bạn thấy hết rồi hả?
-Ọe
Đường Cẩn ọe vào người hắn, hờn dỗi nói :
-Còn nói không trách bạn nữa không? Bạn thật hư thân, lúc nãy đánh bạn nhẹ lắm rồi.
Cô liền chớp cơ hội đứng dậy nhưng phát hiện mình vẫn chưa chạy khỏi lòng hắn. Đường Sinh liền ôm cô lại. Đường Cẩn lại đẩy không ra, hai tay đặt lên cổ hắn.
-Cái đó … có lúc đứng, có lúc nằm mà. Sau này nhìn quen mắt thì không có gì nữa … Đây cũng là kinh nghiệm mà.
-Trời ạ, bạn không biết xấu hổ à?
Đường Cẩn tức hoa mắt, lấy hai tay bịt tai lại.
Lúc này thật ra Đường Sinh đã móc chân lại quỳ lên đùi của Đường Cẩn. Nhưng Đường Cẩn lại đang ngồi, nửa thân trên xinh xắn của cô gần như lọt trọn vào lòng hắn. Còn hai đùi thì chịu sức nặng của Đường Sinh. Tuy Đường Sinh không lấy toàn thân đè lên nhưng cũng khiến cô không thoát được.
Đường Sinh vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của cô, kéo sát khoảng cách của hai người lại rồi dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói :
-Cẩn Cẩn, đừng trách tôi nữa nhé? Tôi khỏe như trâu đúng không? Mỗi sáng sớm đều có hiện tượng sinh lí thế này đúng không? Nhất là lúc mơ thấy bạn thì càng thấy khó chịu.
Đường Cẩn nghe những lời này thì vừa ngượng vừa giận mắt nhắm lại, run run ôm lấy cánh tay hắn thỏ thẻ nói :
-Tôi không nghe.
-Không nghe thì tôi hôn đấy.
Đường Sinh cúi đầu xuống hống hách nói, dùng đôi môi nóng bóng bịt kín bờ môi nhỏ của Đường Cẩn.
Đường Cẩn như bị sét đánh khiến đầu óc u u, ý nghĩ mơ hồ. Trời ạ, hắn hôn mình rồi. Mình, mình, chiếc hôn đầu của mình chẳng có phiêu lãng tâm hồn, thần trí hỗn loạn. Cảm giác được lưỡi của Đường Sinh xộc vào miệng mình mà lướt qua lướt lại như có dòng điện chạy qua thân người.
Trước mặt Đường Sinh già dặn tình trường thì Đường Cẩn non nớt không cản nổi thế tấn công xâm lược mạnh mẽ của hắn. Khi một tay Đường Sinh đưa lên sờ nhẹ vào cái bánh bao trước ngực phải của cô thì Đường Cẩn đổ gục, miệng run rẩy mở ra. Đường Sinh nhân cơ hội càng đưa lưỡi mình vào sâu. Từ mũi Đường Cẩn phát ra tiếng rên ư ư ư. Lần đầu tiên tiếp xúc với nước miếng của người khác giới hòa quyện vào tạo ra cảm giác đậm đà của hương vị tình yêu. Cả hai tràn đầy ham muốn mút chặt lấy người kia.
Chỉ đến khi có tiếng gõ cửa cộc cộc cộc thì Đường Cẩn mới đẩy thật mạnh khiến Đường Sinh đang ở trên người văng ra. Cũng không biết rõ tại sao trong nháy mắt ở đâu cô có được sức mạnh như vậy. Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ phun ra một ngụm, hung hăng vùng vẫy khỏi đùi Đường Sinh rồi xấu hổ chạy mất.
Đường Sinh cũng không đứng lên, cười khổ tự nói :
-Có lầm không? Gọi cửa đúng lúc này,
Dưới cửa bệnh viện, Ninh Hân liếc nhìn đồng hồ, nhanh lên, cầu cho Đường Sinh mau tới.
Sáng sớm mình với Lý Vân Phong đợi gặp một đặc cảnh tinh nhuệ nên đã chờ sẵn ở bệnh viện. Nhưng gặp Trần Quỳnh chưa đầy 10 phút. Bác sĩ nói tình hình của cô ấy đã ổn định, có thể gặp được rồi nhưng chị cô ta Trần Tú đứng trước cửa cản trở đội cảnh sát bên ngoài. Cuối cùng nói không được nữa nên đành cho thời gian 10 phút. Kết quả là trong 10 phút đó Trần Quỳnh không nói một câu nào, vì thế nên Ninh Hân rất chán nản.
Lời nói của Trần Tú hết sức sắc bén, đem tội của em gái tự sát đổ hết lên các cảnh sát, chỉ trích phía cảnh sát gây quá nhiều áp lực cho cô ta đến mức làm cô suy sụp mới dẫn đến ý nghĩ tự sát. Nếu mà biết trong bụng cô hiện vẫn còn mang thai thì không chỉ là một người chết.
La Sắc Sắc đưa Đường Sinh tới, trên xe còn có Lý Quế Trân. Bọn họ buổi chiều muốn đi gặp Lý Trọng Phong để nói chuyện quyền sở hữu khách sạn Lô Hồ nên đưa Đường Sinh tới cổng bệnh viện liền đi ngay. Khi Đường Sinh đi vào sảnh trước của bệnh viện thì Ninh Hân đang nghe điện thoại của Vương Tĩnh.
Cô cất điện thoại vào, mỉm cười hướng về Đường Sinh nói nhỏ :
-Trần Tú nhất mực cố chấp, cô ta đã viết đơn tố cáo cơ quan điều tra. Vương Tĩnh vừa nói với tôi là ngày mai có thể lên báo. Mụ đàn bà này rất ngốc. Tôi xem có nên nói chuyện với mụ ta lần nữa không?
Đường Sinh hất lông mày lưỡi kiếm :
-Chị Hân, bọn họ bị áp lực lại không muốn làm vật hi sinh chốn quan trường đấu đá cho nên mới nghĩ đến cách tự cứu minh. Có thể hiểu được những khó khăn đó. Tôi nghĩ qua rồi, nếu mà đằng sau còn âm mưu khác thì chỉ sợ bọn họ cũng là những con cừu chịu tội thay thôi.
Đôi mắt đẹp của Ninh Hân sáng lên, cứ thế nhìn Đường Sinh, nhưng lại chất chứa tình ý. Đường sinh hoàn toàn không cảm thấy được.
-Đường Sinh, tôi là người chấp pháp. Luật là luật, tình là tình, luật bất dung tình. Câu nói này chắc hẳn cậu nghe qua rồi chứ?
-Ừ, tất nhiên tôi hiểu rõ. Chị Hân, tôi hỏi chị một vấn đề, nếu như tôi phạm pháp thì chị có thể công tâm chấp pháp không?
Lập tức Ninh Hân nghẹn cổ, gương mặt thanh tú cũng ửng đỏ, trong nháy mắt toát ra vẻ quyến rũ dịu dàng mà chỉ mình cô có. Hàm răng trắng khẽ lộ ra, ánh mắt thẹn thùng né tránh cái nhìn của gã nhóc khốn. Mình có thể chấp hành công minh không? Tôi làm được mới là lạ đấy.
Vẻ trầm mặc của cô nói cho Đường Sinh biết rằng cô không thể chấp pháp công bằng đối với người mà mình yêu thương. Không thể trách Ninh Hân có cách nghĩ như vậy bởi vì cô cũng là người bình thường. Tục ngữ nói người không vì mình trời tru đất diệt.
Đường Sinh nhìn quanh người ra kẻ vào, nói với giọng không lớn :
-Chị Hân, không biết tại sao tôi luôn cảm thấy rằng việc tự sát của chị em nhà họ Trần lần này là bị ép bức không thể làm khác. Hình như bọn họ cũng chịu áp lực từ một phía khác, chị đã từng nghĩ qua chưa?
Ninh Hân lộ vẻ suy tư, nhè nhẹ vuốt cánh mũi trái, dường như hơi ngứa ở chỗ đó,
-Áp lực ư? Có thể gây áp lực cho bọn họ chỉ có gã phó chủ tịch thành phố Lưu và bí thư quận ủy đương nhiệm Triệu, cậu … ý cậu là bí thư quận ủy Triệu ư?
Đường Sinh gật đầu,
-Chị Hân, tuy tôi còn nhỏ nhưng tôi có xuất thân gia đình chính trị nên đối với những âm mưu đấu đá cấu kết chốn quan trường cũng có một chút kiến thức. Để sang một bên việc bí thư Triệu có vấn đề ở mặt nào khác hay không không nói tới thì chỉ đơn giản việc đối lập của y với cha của y về mặt chính trị mà nói, chúng ta đã có thể xem hắn là đối thủ. Như vậy đứng trên lập trường của đối thủ để xem xét lợi ích thì thật là đơn giản. Một nhát chí mạng bắt y lộ rõ vấn đề, chỉ một nhát là xong xuôi khiến y phải nhường lại hết quyền lực và quyền lợi.
Ninh Hân như lại quen biết Đường Sinh một lần nữa, trong đôi mắt đẹp ánh lên né ngạc nhiên,
-Gã nhóc khốn, cậu còn nhỏ thế này mà hiểu được những tranh giành sao?
-À, chị Hân, cái này là ưu thể từ trong gien, đại quận trưởng Ninh trong mắt tôi giống như cha vợ, không giúp ông thì giúp ai?
Câu nói này khiến Ninh Hân thấy ngọt ngào vô cùng. Mặc dù có tiếp xúc cực kì thân mật với hắn nhưng nghe hắn nói lúc này cũng khiến gương mặt thanh tú ửng đỏ, ánh mắt càng dịu dàng. Mắt Đường Sinh liền sáng lên, thật là con sư tử đáng yêu, lúc cô nhu mì, vô cùng dễ thương.
-Gã nhóc đáng ghét, chỉ biết múa mép …
Ninh Hân nói khe khẽ nhưng không giấu vẻ mặt vui thích,
-Cậu nói nên làm thế nào?
- Cứ theo lời chị, có thể nói chuyện với Trần Tú được rồi, không phải cô ta tìm mọi cách ngăn cản sao? Lại còn chỉ trích cơ quan điều tra trên mặt báo, việc này cũng coi như là một lời khiêu khích rồi, các chị không phải đã điều tra cô ta sao? Chắc cũng đã nắm giữ được những chứng cớ tương đối rồi chứ? Hả?
Ninh Hân gật đầu,
-Bằng chứng có không ít rồi,đủ để mời cô ta về đồn ngồi chơi nói chuyện. Chỉ có điều trong mắt bí thư quận ủy Triệu có vẻ rất hòa hợp với cha tôi. Tôi sẽ nén lại tạm thời không động đến ả, Đường Sinh, tôi phát hiện tôi sa đọa rồi, tôi không xứng đáng chấp pháp nữa.
Trong mắt cô thoáng chút buồn, lời tuyên thệ khi bước vào ngành cảnh sát còn thoảng bên tai. Nhưng hiện thực bây giờ bản thân đã thay đổi.
Đường Sinh hiểu được cảm giác này của Ninh Hân,
-Chị Hân, cũng không thể nói thế được, chị chỉ chưa làm đến cảnh giới hoàn hảo của thiết diện vô tư, liêm chính chấp pháp mà thôi. Vẫn còn phải nói đến quá khứ, khi đặt pháp luật và việc nhân tình dung hòa với nhau thì bất cứ ai cũng khó mà quyết định được. Nguyên tắc cuối cùng của chúng ta là không đổ oan cho người tốt nhưng không tha thứ cho bọn khốn kiếp. Làm được việc này là đủ rồi. Còn trong quá trình xảy ra những khúc mắc nhỏ không phải là không thể chấp nhận được.
-Ừ, cảm ơn cậu đã mở đường, Đường Sinh, tôi cảm giác cậu không giống 17 tuổi, rất trưởng thành, tâm tư rất sâu sắc.
-Á, chị Hân, tôi không hề che giấu gì với chị. Quả tim này mà lấy ra thì cũng là màu đỏ, trên đó viết tên chị.
-Ọe, chỉ biết dụ dỗ con gái. Vậy Đường Cẩn, La Sắc Sắc, Mai Chước, Vương Tĩnh tên của những người đó đều nằm trong tim cậu chắc?
Lúc này đổi thành Đường Sinh xấu hổ đỏ mặt vò đầu. Nói tránh,
-Ơ… làm việc thôi, chị điện thoại cho Lý Vân Phong đi.
Đôi mắt đầy quyến rũ của Ninh Hân liếc hắn một cái, gã thiếu niên xấu hổ đỏ mặt lại khiến mình động lòng. Thật thích thú khi nhìn hắn mắc cỡ. Lúc này trước mặt mọi người cũng không tiện chọc ghẹo hắn, liền lấy điện thoại gọi cho Lý Vân Phong, nên ra tay rồi.
-… Vân Phong hả? Tiến hành phương án 2 thôi. Thẩm vấn Trần Tú và bí mật điều tra quận ủy Triệu… Tôi viết một bản báo cáo hoàn chỉnh khác báo cáo cho lãnh đạo cục thành phố. Bí mật điều tra quận ủy Triệu do cậu đích thân làm không được để lộ tin tức. Y là cán bộ khu vực của chính phủ nếu tiến hành điều tra y phải có sự phê chuẩn của thị ủy. Chúng ta không có quyền đó, cậu hiểu chứ?
-Sếp Ninh, chị yên tâm đi tôi đã theo 2 3 năm rồi, việc gì mà không rõ? Tôi sẽ làm thỏa đáng.
-Ừ, việc thẩm vấn Trần Tú phải tiến hành bí mật. Tối nay hành động nhé, đừng làm cho cả thành phố nổi sóng gió, ừ, cứ như vậy.
Ninh Hân cúp máy rồi khẽ nhìn Đường Sinh,
-Việc cậu gặp Trần Quỳnh hôm nay e là không thành rồi, ngày mai sẽ không ai cản trở đâu.
Đường Sinh gật gật đầu,
-Ừ, tôi cũng không vội gặp ả lắm. Tôi đến bệnh viện thực ra là muốn gặp chị Hân của tôi thôi.
-Ọe, gã nhóc khốn, vậy cậu về đi. Tôi phải về đội để viết báo cáo về Triệu Mỗ Nhân tranh thủ báo lên trong hôm nay.
- Được, tôi về đánh một giấc, tối nay chúng ta tìm một nơi chúc mừng. Nhớ phải gọi điện thoại cho tôi đấy nếu không thì không được đâu.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
24 chương
69 chương
63 chương
1334 chương