Cực phẩm thái tử gia
Chương 127 : Có phải không vậy?
Hiện trường chuyện xảy ra trên quốc lộ rối tinh rối mù, căn cứ vào các mảnh vỡ đầy mặt đường, hai chiếc xe bắt đầu va chạm nhau cách chỗ xe lật hơn một dặm, giằng co khoảng một dặm, cuối cùng chiếc Crown nhẹ hơn bị đụng lật xuống rãnh.
Xe cảnh sát, xe cứu thương, xe thu dọn chướng ngại, lần lượt chạy đến, cảnh sát giao thông, cảnh sát hình sự, đặc công lục tục xuất hiện, dĩ nhiên, cảnh sát đặc nhiệm chỉ có một người, đó là Ninh Hân, cùng đi với cô là Vương Tĩnh, hai cô lái chiếc BMW của Vương Tĩnh tới nơi, là Đường Cẩn gọi cho hai người.
Bốn cô đứng một bên, Đường Sinh lập tức vung tay múa chân thêu dệt quá trình đâm xe vô cùng nguy hiểm, nói bản thân mình đã tạm nhịn nhục vì lợi ích chung như thế nào, chiếc Crown được thể ức hiếp mình ra sao, vài lần suýt nữa mình bị lật xuống cống, cuối cùng vì tự vệ mà lỡ đụng chiếc Crown lật xuống rãnh, trên mặt đầy vẻ phẫn hận xen lẫn luyến tiếc một cách khéo léo trong khi ánh mắt đầy vẻ đau buồn.
- Chuyện xảy ra như vậy, trong lòng tôi rất khổ sở a…
Ninh Hân, Đường Cẩn, Mai Chước đều hiểu hắn quá rõ, hắn mà khổ sở sao? Tên bại hoại này khổ sở ư? Chuyện lạ!
- Em, em nghe không nổi nữa rồi, buồn cười quá! Chị Chước , mình lên xe trước đi.
Đường Cẩn phải đi.
Ninh Hân cũng cắn răng, trợn tròn mắt, vỗ vỗ vai Vương Tĩnh:
- Vương Tĩnh, cô dẫn hai người lên xe cô đi, chiếc Infinity chắc phải để lại.
Cô cũng không đau lòng vì xe móp, xe bể thành hình dạng gì, chỉ cần bọn Đường Sinh không bị thương, xe có bị đụng nát như tương cũng không sao.
Thừa dịp Đường Sinh ở bên kia ghi khẩu cung, cô lấy điện thoại gọi cho một người bạn ở trung tâm giám sát và điều khiển của đội cảnh sát giao thông hỏi về tình huống vụ này, người ở bên kia đầu dây đã điều tra chuyện xảy ra ở đường Giang Giáo khi xem lại băng ghi hình, đem toàn bộ vụ việc từ đầu tới cuối, từ lúc chiếc Crown đụng xe, cán người rồi chạy trốn và những cảnh khác trong vụ án này kể lại. sau khi đã tin chắc tất cả chuyện này đều là sự thật, Ninh Hân mới yên tâm, coi như lần này tên nhóc xấu xa lập công rồi.
Đường Sinh thông minh ở chỗ, trước tiên báo cho đội cảnh sát giao thông tình huống hắn chạy đuổi theo xe gây tai nạn, cho nên dù hiện trường thứ hai này rất thê thảm, hắn vẫn không phải gánh vác trách nhiệm gì, hắn chỉ là thấy việc bất bình mà hăng hái làm việc nghĩa, hắn hoàn toàn có thể mặc kể không đuổi theo, nhưng hắn có một chút ý thức và trách nhiệm xã hội, tuy rằng hết sức ít người biết ý thức trách nhiệm của hắn là “quá mức”, nhưng kết quả vụ này làm người ta thấy hả giận.
Không ít cảnh sát giao thông của Phòng giám sát và điều khiển điều tra băng ghi hình và hiện trường trực tiếp đều rơi lệ, anh đụng người là tai nạn, nhưng anh đụng người rồi còn cán lên người đang bị thương cho chết hẳn thì là cố ý giết người, là vô cùng độc ác. Bất cứ ai có một chút tinh thần trọng nghĩa nghe chuyện đều hết sức căm phẫn.
Cho nên, tại hiện trường lúc này, cảnh sát giao thông, thậm chí cả cảnh sát hình sự đều nhìn Đường Sinh bằng ánh mắt tán thưởng, có người còn thầm nghĩ, đụng thật hay, để cho cái bọn không tim không phổi đó nếm mùi vị bị đụng xe thê thảm như thế nào, xem bọn mày sau này còn dám đụng người nữa không?
Tuy nhiên hai người trong chiếc Crown không còn cơ hội hối hận hoặc sợ hãi nữa, không bao lâu sau, bác sĩ từ phía dưới rãnh đi lên, nói hai người trên xe đều không còn chút dấu hiệu nào của sự sống nữa, từ trên sườn dốc lộn mấy vòng xuống mấy mét, nóc xe bị đập bẹp luôn rồi.
Đường Sinh đã sớm đoán trước kết cục này, hắn thầm cầu nguyện cho cặp nam nữ đi trên xe máy, hai người hãy yên nghỉ nhé, hai tên cặn bã kia đã đền tội rồi, bọn chúng không nên gây chuyện rồi bỏ chạy, không nên đụng rồi còn cán người, càng không nên gặp phải tôi.
Cuối cùng viên cảnh sát giao thông yêu cầu để chiếc Infinity lại để tiến hành điều tra thực địa đầy đủ nơi hiện trường, Đường Sinh liền giao chìa khóa xe cho họ, cảnh sát giao thông liền tuyên bố hắn có thể về nhà, nhưng sáng mai phải đến phòng sự cố của đội cảnh sát giao thông để hoàn tất thủ tục điều tra một chút. Người chỉ huy đội cũng biết Ninh Hân, thấy cô tự xưng là chị Đường Sinh, trong lòng liền hiểu rõ, làm sao có thể làm khó Đường Sinh chứ ?
Từ hiện trường ở quốc lộ chạy vào thành phố, đã hơn mười hai giờ đêm, chỉ trong một đêm, bốn mạng người đã không còn.
Sau khi trở lại công viên Giang Giáo, Mai Chước và Đường Cẩn lên lầu trước, Đường Sinh cùng với Ninh Hân và Vương Tĩnh ở dưới lầu trò chuyện.
Sở dĩ đêm nay Vương Tĩnh và Ninh Hân ở cùng nhau, một mặt là do chuyện bài báo kia, nhưng mặt khác cũng có ý định “trà trộn” vào nhà mới của Ninh Hân và ở chung với cô, trước đó Vương Tĩnh đã muốn đưa Ninh Hân ra ngoài cùng sống chung với mình, nhưng Ninh Hân vẫn chưa đồng ý.
Nhưng bây giờ Ninh Hân lại dọn ra ngoài, Vương Tĩnh biết là bởi vì cô ta có tiểu tình nhân, không dọn ra mới là lạ.
Mới một hai ngày, Vương Tĩnh liền cảm thấy hứng thú đối với Đường Sinh, muốn tìm hiểu về hắn, muốn tiếp xúc với hắn, trải qua chuyện tối nay, cái nhìn của cô về Đường Sinh lại có những ấn tượng hoàn toàn mới mẻ, trên đường tới hiện trường Ninh Hân oán giận tên xấu xa lại gây chuyện. Tuy rằng trong điện thoại Đường Cẩn không nói rõ ràng nhưng cô đoán chừng kết quả chẳng tốt đẹp gì, Đường Sinh mà nổi giận thì…Quả nhiên, là tai nạn chết người.
- Ài…chúng ta đi ăn khuya đi! Tôi hơi đói.
Vương Tĩnh đột nhiên đề nghị, còn nhìn Ninh Hân nháy mắt một cái.
Ninh Hân không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm gã tiều tình nhân bại hoại, Đường Sinh cười khổ:
- Lên xe, ăn một chút đi, tôi cũng đói bụng.
Chiếc BMW ra khỏi cư xá, Đường Sinh gọi điện điện về , là Đường Cẩn nhận điện thoại:
- Cẩn Cẩn, tôi đói bụng, cùng chị Hân và chị Tĩnh đi ra ngoài ăn một chút, cậu và cô Mai nghỉ sớm đi, ngày mai còn đến trường, nhân tiện nói với La Sắc Sắc một tiếng, không cần chờ tôi về đâu.
Đường Cẩn không nói gì, rốt cuộc bỗng dưng lại gây ra chết người, tuy là xuất phát từ chính nghĩa, nhưng chuyện như thế này vẫn làm tâm trạng cô bị xáo trộn.
La Sắc Sắc cũng nhận được điện thoại nhưng cô không đi, cô có đi cũng vô dụng, cho nên lúc này chỉ có thể nghe Đường Cẩn kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Vương Tĩnh lái xe, Ninh Hân ngồi bên cạnh cô, Đường Sinh ngả người ngồi một mình ở ghế sau, hắn hơi nghiêng người, dường như hơi mệt mỏi.
- Đi đâu ăn đây? Ninh Hân?
Vương Tĩnh cũng không định sẵn là tới nơi nào, cô chỉ là mượn cớ để đưa nhóc con đẹp traira ngoài.
Ninh Hân đương nhiên hiểu được ý tứ của cô ta, Miếng đậu hủ Nữ Chân (1) này vừa ý tiểu tình nhân của ta rồi? Cô cứ từ từ mà ngắm đi, không có phần của cô đâu, ta phải giữ tên nhóc xấu xacẩn thận một chút, đừng để đậu hũ Tĩnh vụng trộm đoạt mất, cô này mà điên cuồng lên thì có chuyện gì mà không làm được?
- Đường Sinh, cậu nói đi, đi đâu đây?
Ninh Hân biết tâm trạng Đường Sinh ít nhiều cũng sẽ xáo trộn, sẽ không thật bình tĩnh.
- Đến ”Giang Lăng Nhân’ đi, em muốn uống rượu.
Đường Sinh vẫn nghĩ đến cặp nam nữ đi xe máy, cảm thấy hơi buồn bực.
Ở quán rượu Giang Lăng Nhân, uống đến hai giờ sáng, Ninh Hân mới cương quyết kéo hắn ra xe, nhận thấy tâm trạng buồn bực của hắn, sợ nguyên nhân là vì hắn đụng chết hai mạng người cảm thấy có gánh nặng, liền cùng hắn ngồi ở ghế sau. Đường Sinh nghiêng đầu dựa vào bộ ngực thơm tho của Ninh Hân, cổ gối lên khuỷu tay của nữ cảnh sát xinh như hoa, mặt tựa sát vào bầu ngực đầy đặn bên phải của Ninh Hân, nhẹ nhàng dùng đầu chà xát nó, vuốt ve và cảm nhận sự mềm mại của nó.
Ninh Hân cũng ôm sát hắn, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến, giờ phút này dường như quên bẵng mất còn có Vương Tĩnh đang lái xe. Tay còn lại của cô vỗ về khuôn mặt tuấn tú của tiểu tình nhân.
- Đường Sinh, nếu trong lòng cậu có điều gì khó chịu, cứ nói ra cho chị nghe, được không? Đừng giấu ở trong lòng.
- Không có, chị Hân , chỉ là lâu rồi không uống rượu, hôm nay bỗng muốn uống, chuyện hai tên cặn bã kia em sẽ không để trong lòng đâu, thật ra có chút buồn bực vì nghĩ đến cặp nam nữ kia, họ vô tội, đang yên lành thế liền gặp họa từ trên trời rơi xuống..
- Ừ, đừng nghĩ nữa được không? Ngoan nào, vừa rồi cậu uống không ít, đầu óc choáng váng phải không? Cậu ngủ một lúc đi, chị ôm cậu ngủ.
Vương Tĩnh ngồi ở phía trước chịu hết nổi:
- Ôi, trời ơi là trời, Ninh đại chính ủy, cậu muốn làm tôi buồn nôn mà chết sao? Tình cảm dịu dàng ấm áp quá nha!
- Xéo đi…Chuyện của tôi ai cần cậu lo? Sợ buồn nôn thì bịt tai lại.
Ninh Hân gắt cô ta mấy câu, tay vẫn vỗ về khuôn mặt tuấn tú của Đường Sinh.
Lông mày Đường Sinh hơi nhíu lại, giọng thật trầm, nói:
- Chị Hân , tối nay em muốn ôm chị ngủ, được không?
Mặc dù quan hệ của hai người đã hết sức thân mật, nhưng nghe Đường Sinh yêu cầu như vậy, Ninh Hân có cảm giác bủn rủn chân tay, khẽ gắt lên:
- Cậu đòi hỏi hay quá hả, một lát ngoan ngoãn về nhà đi, bằng không cậu ăn nói thế nào với Đường Cẩn?
- Em sẽ không nói, chị gọi cho Đường Cẩn, nói tâm trạng em không được tốt, uống nhiều rượu, chưa về được.
- Chị không nói đâu. Con bé kia sẽ cho là chị bắt cóc cậu.
Nói xong, cô nháy mắt với hắn một cái, ý nói là Vương Tĩnh đang ở đó, làmsao chúng ta có thể bậy bạ được, không bị cô ta chê cười sao? Đúng vậy, là một bóng đèn rất lớn, làm cho việc của người ta rối rắm.
Cánh tay Đường Sinh quấn chặt lấy eo Ninh Hân, tay lần đến một bên mông cô, khẽ vuốt ve, xoa nắn:
- Nhưng em lại sắpbị hiện tượng sinh lý.
Ninh Hân đương nhiên hiểu hiện tượng sinh lý là chỉ cái gì, thiếu niên trẻ tuổi hay gặp phải. Hiện tượng sinh lý mà hắn nói là mộng tinh.
Khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười hơi nóng lên, đầu càng cúi thấp xuống, giọng nói của cô cũng nhỏ hẳn đi:
- Đồ xấu xa, em bớt làm chị xấu hổ đi được không?
- Chị Hân , mộng tinh rất khó chịu đúng không nào? Sáng hôm sau còn phải giặt quần áo lót, chị thật sự không xót cho em à?
- Đâu có liên quan tới chị? Bác sĩ nói mộng tinh là hiện tượng bình thường, không phải bệnh, giặt quần áo lót thì càng có thể rèn luyện tính cách độc lập cho em thôi.
- Em…Em…thôi đừng nói nữa!
Đường Sinh đột nhiên nổi giận, vung tay vỗ mạnh vào một bên mông Ninh Hân, phát ra một tiếng “bạch”.
Vương Tĩnh lại lên tiếng:
- Ài, tình nhân nhỏ, thiếu phụ lớn, hai người cho rằng tôi không tồn tại sao? Tôi sắp đâm xe rồi!
Ninh Hân khẽ kêu đau, một bên mông hơi nóng bỏng nhưng trong lòng lại có cảm giác thích thú, mình lẳng lơ vậy sao? Bị vỗ mông còn thấy vui thích? Cùng hắn ôm ấp thân mật như vậy, nội tiết tố rõ ràng có dấu hiệu không kìm chế được, hai chân không khỏi kẹp chặt lại:
- Ngoan chút nào, sao chị lại không xót cho em?
Từ đầu, hai người bọn họ hoàn toàn không để ý tới Vương Tĩnh, Đường Sinh lại nói:
- Chị Hân , em cũng đã nhờ bác sĩ tư vấn, họ nói quá lâu không thông qua con đường thông thường để giải quyết thì sẽ bị mộng tinh, mộng tinh cũng gần như một căn bệnh đúng không? Sẽ có áp lực tâm lý, vì sau mỗi lần em bị như vậy em cảm thấy rất tiếc nuối và đau khổ.
Sở trường của Nhị Thế Tổ là miệng lưỡi thêu dệt, hơn nữa còn thêu dệt rất bài bản, than thở và giả vờ đều y như thật, vẻ mặt có thể biến hóa tài tình, giọng điệu ngừng ngắt, lên xuống điều khiển cực kỳ đúng chỗ, làm cho người nào nghe hắn nói đều có cảm giác không cứu giúp hắn là một tội lỗi.
Ninh Hân vô cùng yêu quý và dịu dàng đối với hắn, cô không chịu được kiểu kể khổ thế này:
- Đồ xấu xa, em muốn thế nào?
Đường Sinh trước hết liếc mắt về phía Vương Tĩnh, hạ giọng thật thấp, nói:
- Chị Hân , chị biết mà, dùng tay…
Ninh Hân xấu hổ muốn độn thổ, khẽ véo vào má hắn:
- Chị không làm được đâu…Bẩn thấy mồ…
Không biết có phải là những lời này cô nói hơi to, Vương Tĩnh ngồi phía trước nghe được, mà cô ta quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái.
- Ai ai ai…Các người cũng không thể làm bậy trên xe tôi à. Van xin hai người, tôi cho hai ngườimướn phòng được chứ?
- Cô đi chết đi!
Ninh Hân ngượng ngùng, nghe lời trêu chọc của cô ta, vừa vặn tìm được cơ hội khỏa lấp sự ngượng ngùng, liền đấm cô ta một cái.
Vương Tĩnh liếc mắt tỏ vẻ xem thường:
- Tôi cung cấp xe, cung cấp bữa ăn khuya cho các người tìm vui, mà còn bị đánh? Trên đời này có lẽ phải không vậy?
- Chị Tĩnh , từ nãy giờ tôi không để ý, hiểu không?
Đường Sinh bật cười lớn, quay sang Ninh Hân nói:
- Em đến nhà chị.
(1) Nữ Chân: Người Nữ Chân là người Tungus ở vùng Mãn Châu (nay là đông nam Nga và đông bắc Trung Quốc) và miền bắc Triều Tiên. Họ thành lập nhà Kim từ 1115, đến 1234 thì bị quân Mông Cổ của Thành Cát Tư Hãn tiêu diệt. Thế kỳ 17, Nỗ Nhĩ Cáp Xích (Nurhaci) thống nhất các bộ tộc Nữ Chân lập ra quốc gia Mãn Châu, sau đó con trai Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Hoàng Thái Cực đổi tên Nữ Chân thành dân tộc Mãn Châu tức dân tộc Mãn. Dân tộc Mãn ngày nay phần lớn đã bị đồng hóa với vài chủng tộc khác (đặc biệt là người Hán). Tiếng Mãn cũng gần như không còn nữa, ngày nay chỉ có những người già sống ở các vùng nông thôn hẻo lánh ở bắc Trung Quốc hoặc những học giả là còn nói được ngôn ngữ này.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
24 chương
69 chương
63 chương
1334 chương