Cực phẩm thái tử gia

Chương 115 : Nữ phóng viên của tờ báo chiều

Lúc đầu thuê phòng, Đường Sinh bảo La Sắc Sắc phải thuê hai gian để ô tô, vừa để xe Audi, vừa ể xe Infiniti.. Bây giờ ngay trong ‘ Giang Giáo Gia Viên’ đã thuê hai cái ga-ra, hơn nữa lại ở dưới nhà, năm 2004 ở Giang Lăng, lọai ga-ra ở dưới nhà như thế nàyrất thuận tiện, bây giờ Ninh Hân nói muốn thuê nhà, tất nhiên Đường Sinh muốn cô thuê ở ‘ Giang Giáo Gia Viên’ rồi. Hôm sau Đường Sinh liền đi bộ tới chỗ người chủ, nói muốn thuê nhà, may mà sáng sớm La Sắc Sắc và Đường Cẩn ra ngoài, nếu không thì chuyện này cũng không dễ làm, người chủ nhà xem chứng minh thư của hắn, lại hỏi thuê nhà như thế nào, Đường Sinh nói nhà có ba phòng, nói chung rộng một chút cho thoải mái. Thương lượng gần một tiếng mới thuê được phòng, mấy phòng này ở mặt sau tòa nhà bọn Đường Sinh đang ở, rất gần. Giá cả hơi đắt một chút, bởi vì mấy căn phòng này người ta trang trí rồi, tuy rằng phong cách hơi đơn giản, nhưng chuyển đến là có thể ở ngay.. Đường Sinh muốn căn phòng như thế này, đỡ phiền phức về chuyện trang trí, xem qua căn bản là không có vấn đề gì, hắn liền giao tiền thuê một năm. Đường Sinh cất chìa khóa, gọi điện cho Ninh Hân, thông báo cho cô đã thuê nhà xong rồi, không cần trang trí này nọ, chuyển đến là có thể ở. Ninh Hân vẫn hơi cẩn thận: -…Người ta có cho mang giường, và những hành lý chuẩn bị đi, Còn có vật dụng hàng ngày. - À, chị Hân, đúng là không cho mang tới, làm như thế nào đây? Chị Sắc Sắc và Đường Cẩn đang tìm tôi, tôi phải đi về…. - Những chuyện này cậu không làm được, chiều chị sẽ dành thời gian đi mua cái mới, đến lúc đó cậu đưa chìa khóa cho chị là được rồi… Đường Sinh lại đi bộ về nhà, nói qua quýt với Đường Cẩn La Sắc Sắc cho xong chuyện, cũng không dám để lộ chuyện này. Lúc ăn cơm trưa hắn lặng lẽ nói với La Sắc Sắc, bảo cô lừa Đường Cẩn đi tắm hơi hay làm gì đó, rằng Đường Cẩn đang trong thời gian nghỉ học, khiến tôi phải canh giữ rất phiền phức,, mau đi học đi, đi học tôi liền tự do…Buổi chiều, hắn lén lút ra ngoài đưa cái chìa khóa. - Cậu có lén giữ lại một chiếc chìa khóa không đấy? Ninh Hân đưa ra nghi vấn khi thấy hắn chỉ đưa cho mình một chiếc chìa khóa. - Hả?…Tôi có thể không giữ sao? Phòng là do tôi thuê, tôi có thể tùy ý đến ngồi mà, đúng không? - Ngồi cái đầu cậu! Đồ tồi, giao ra đây, đừng hòng đưa cho cậu! Ninh Hân trừng mắt lườm hắn. Đường Sinh cười ha hả nói - Chị Hân, chị có thể đánh tôi một trận, nhưng mà chìa khóa thì tôi không thể giao ra được. - Đúng là tên vô lại… Ninh Hân cũng không để ý đến hắn nữa, vốn dĩ cô cũng là làm ra vẻ thế thôi, giữ thể diện một chút rồixuống thang ấy mà. Hai ngày tiếp theo, Ninh Hân liền lặng lẽ sống ở Gia Viên Giang Giáo, cô lại sớm đi tối về, căn bản không sợ gặp phải ai. Kỳ nghỉ dài của ngày quốc khánh đã kết thúc, ngày mùng 8 tháng 10 này, công nhân đi làm, học sinh đi học, tất cả đều trở lại những việc thường ngày như trước… Đường Sinh lại tiếp tục cúp học, mới sáng sớm đã gọi điện cho Mai Chước, để nói lý do xin phép nghỉ. - …Đường Sinh, vết thương của em không phải là đã khỏi rồi sao? Đường Cẩn nói em có thể đi có thể chạy, có thể ăn có thể uống mà, sao lại không thể đi học? - Ách, vết thương của em khỏi rồi á? Tại sao em không biết? Cô không tin em à? Buổi trưa em mời cô ăn cơm, đến lúc đó cởi ra cho cô xem, Chước tỷ, ghế trong lớp cứng lắm, cái mông của em chịu không nổi đúng không nào? Tóm lại là không thể mangcái ghế sô pha đến trường? Nó có ảnh hưởng không tốt. - Em…được, được, được, tùy em thôi, có loại học sinh như em, sớm muộn gì tôi cũng tức chết…Gác máy đi! Đường Sinh tắt điện thoại, La Sắc Sắc nhìn về phía hắn, đưa tay làm dấu hiệu chữ V, cô bĩu môi: - Hôm nay sắp xếp như thế nào? Cô biết Đường Sinh không đến trường, thường là có chuyện phải làm, quả nhiên, Đường Sinh gật đầu: - Tôi phải khẩn trương xúc tiến một vài chuyện phát triển, đã đến Giang Lăng hơn một tháng rồi, chuyện nhỏ cũng chưa làm xong, cứ liếc mắt đưa tình với chị, cũng hơi không đàng hoàng. -- Hừ…ai liếc mắt đưa tình với cậu? Là Đường Cẩn và Ninh Hân à? Nữ cảnh sát xinh đẹp và hết sức quyến rũ, làm cậu bị mê hoặc rồi hả? Đường Sinh không không thém để ý, cười cười học dáng điệu của cô bắt đầu xoay thắt lưng, đây cũng coi như một phương thức tập thể dục buổi sáng. - La Sắc Sắc, tôi biết chị đang ghen, đang đố kị, chị trông mongmột ngày nào đó tôi chơi đùa với chị, chứ không phải là bọn họ… - Ối, trời ơi! La Sắc Sắc liếc hắn với vẻ khinh bỉ, kêu lên hai tiếng a a: - Ai cứu tôi với? Chịu hết nổi rồi. Cũng vào lúc này, điện thoại của Đường Sinh lại kêu lên, không thể không nói, hắn thật sự rất nhiều việc, rõ ràng là nữ cảnh sát xinh đẹp Ninh Hân gọi đến. - Chào Ninh chính ủy…sớm như thế này đã có chỉ thị cho tôi rồi à? Đường Sinh cười, không xoay thắt lưng nữa, đi đến ghế sô pha nằm sấp xuống. - …Đường Sinh, cậu để ý một chút đến tờ “Giang Lăng thần báo” (1) ra sáng nay, buổi trưa tôi đưa ngươi đi gặp một người. (1) Giang Lăng thần báo: Báo sáng sớm ở Giang Lăng. - Ách, được rồi…buổi trưa, không phải là muốn gặp mẹ chị chứ? Em, Em vẫn chưa chuẩn bị kỹ… - Cậu cứ mơ đi, là một người bạn ở tòa soạn báo, nhất định phải biết, ngươi xem tờ báo buổi sáng ở Giang Lăng là biết liền. Đường Sinh ừ ừ hai tiếng, sau khi tắt điện thoại, suy nghĩ một chút, rồi quay lại hỏi La Sắc Sắc: - Hôm nay chị sắp xếp như thế nào? - Buổi sáng tôi và mẹ của Đường Cẩn ra ngoài một chuyến, Lý Trọng Phong giới thiệu một khách sạn quốc doanh, cậu đi nói về bước đầu tiên của kế hoạch đi. Năm 04 ở Giang Lăng, có vài khách sạn mang tính chất quốc kinh doanh thua lỗ, ý tưởng kinh doanh của bọn họ quá bảo thủ, không có cách nào so sánh với những người kinh doanh tư nhân, tư nhân kinh doanh quá linh hoạt, lại không bảo thủ không chịu thay đổi, so sánh hai bên liền thấy ai cao, ai thấp. - Được, chị cứ làm chuyện của chị đi, chở tôi đến chi đội đặc công, tôi đi tìm Ninh đại cảnh hoa (2) xem bằng lái của tôi làm xong chưa. (2) Ninh đại cảnh hoa: chí Ninh Hân. La Sắc Sắc lại bĩu môi, ý là chứ không phải cậu đi tìm cô ta đùa giỡn à? Còn lấy cái cớ này để che lấp, lừa con nít à? Cô mới xoay người lại, Đường Sinh liền nháy xuống từ chiếc ghế sô pha, bước nhanh đến, đưa tay ra vỗ vỗ vào chỗ mông vểnh lên của cô, vẻ mặt tươi cười một cách quỷ quái: - Cảnh cáo chị, lại dùng cái kiểu bĩu môi khinh thường này khinh bỉ tôi, tôi vỗ cho mông của chị càngthêm nở nang đấy. - A…tên khốn kiếp, cậu đánh chết tôi rồi. La Sắc Sắc che mông kêu lên sợ hãi, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không có cách nào khác. Đường Sinh nhướng mày lên, miệng chậc chậc hai tiếng, xoa xoa hai bàn tay: - Tốt lắm, rất có tính đàn hồi, là loại tôi thích. Audi đang đi trên đường của chi đội đặc công, trên đường đi Đường Sinh xuống xe mua một tờ ‘Giang Lăng thần báo’ hôm nay ở sạp báo. Tiêu đề nổi bật trên trang báo thu hút ánh mắt của hắn, ‘Ủy ban nhân dân quận nội thành suy xét về sự tổ chức lại khu Trục Thừa Hán một cách tối ưu. Ừ, hẳn là dưới sự bày mưu đặt kế của chủ tịch quận Ninh Thiên Hữu mới có bản phác thảo này, sau khi Đường Sinh nhìn sơ lược, trong đầu liền có vài ý tưởng, trên đườngđến chi đội cảnh sát đặc chủng, La Sắc Sắc không nghe thấy hắn nói đến nửa câu, quay đầu lại nhìn hắn vài lần, thấy hắn như là đang suy tư cái gì, cũng không quấy rầy hắn, tiểu nam nhân lúc ra dáng nhìn xa trông rộng rất thu hút người khác, vẻ mặt trầm ngâm, ánh mắt kiên định… Và mùi vị ấm áp của Đường Sinh từ từ xâm nhập, La Sắc Sắc cũng không cảm thấy có cái gì đó không ổn, quá hiểu cá tính của cậu ấm này, thứ mà hắn muốn có, hắn sẽ không từ thủ đoạn đi giành lấy, bản thân không biết nên vui mừng hay là bi ai, đáy lòng lại không hề muốn gạt bỏ. Sáng sớm cho hắn vỗ một cái vào mông, phản ứng bản năng là giật mình xấu hổ và tức giận, rồi sau đó lại phát hiện trong lòng bắt đầu có một niềm vui kì lạ, thậm chí hoóc-môn trong nháy mắt đột nhiên tăng lên, mông đau thì đau, nhưng trong cảm giác đó có xen lẫn sự hưng phấn phức tạp…Cuối cùng cô đánh giá lại bản thân, tôi dường như không ổn rồi, trong lòng lại mong đợi Nhị Thế Tổ tiếp xúc cơ thể với mình Mỗi lần chọc ghẹo hắn, ** hắn, khinh bỉ hắn, không phải là vì thu hút sự chú ý của hắn sao? Trời ơi,không phải tôi đang si mê đấy chứ? La Sắc Sắc tuyệt đối không thừa nhận mình si mê hắn, cô đem loại cảm giác xấu hổ chết người này đè sâu dưới đáy lòng, len lén thưởng thức. Lúc xe dừng lại, Đường Sinh đang xuống xe ở chỗ cửa của chi đội cảnh sát đặc chủng, quay đầu lại nói - Buổi trưa nếu như chị không có tiệc, thì gọi điện thoại cho tôi. La Sắc Sắc gõ trán, ừ nhẹ một tiếng, lúc cô yên lặng không lẳng lơ chút nào, đoan trang thanh tú khiến người ta thương yêu. Xe Audi đã đi rất xa rồi, Đường Sinh vẫn đang đứng bên đường vẫy về hướng chiếc xe Ausdi, hắn như đã biết rằng La Sắc Sắc sẽ quan sát mình từ chiếc kính chiếu hậu, đây là đặc điểm mà Nhị Thế Tổ trinh phục giới nữ, quả thực La Sắc Sắc nhìn hắn từ chiếc kính hậu, rất hài lòng khi thấy hắn đang vẫy tay, thầm nói, coi như ngươi có chút lương tâm… Con gái là động vật kì lạ, bọn họ chú trọng những chi tiết như vậy, biểu hiện của Đường Sinh khiến các cô cảm thấy trong lòng hắn, mình có một vị trí nhất định, được hắn chú ý, cảm thấy được coi trọng, mà không phải là chẳng thèm ngó tới. Nhị Thế Tổ, ở đây giải thích là ‘Hai đời đối nhân xử thế của vị tổ tông’ cũng không quá đáng, Đường Sinh tuyệt đối có đủ tự tin với bản thân về chuyện đối phó với các cô.. Ngay lúc hắn muốn bước vào chi đội cảnh sát đặc chủng, một chiếc BMV màu trắng chạy đến, rẽ ở khúc cua chạy vào bên trong chi đội cảnh sát đặc công, trong nháy mắt, Đường Sinh nhìn thấy một vạt tóc bồng bềnh xỏa ra từ cửa kính của chiếc BMV, hình như còn phảng phất mùichanh… Lái xe chắc chắn là nữ, lúc cúi qua khúc cua, người lái xe bất ngờ quay đầu lại liếc nhìn Đường Sinh, cô ta đeo chiếc kính râm lớn. Ách, Đường Sinh không khỏi ưỡn eo một cái, tôi đẹp trai thế này vứt đi rồi sao? Tỉ lệ quay đầu lại cũng đạt đến ba trăm phần trăm chứ? Lúc này BMV đã dừng lại, ‘Cô gái kính râm BMV’ trước tiên xuống xe, đưa tay lên đẩy chiếc kính đen lên trán, để lộ ra dung nhan xinh đẹp, theo quan điểm thẩm mỹ của Đường Sinh thì, người phụ nữ này không thể nói là người đẹp hạng nhất, nhưng cô rõ ràng tràn đầy sự duyên dáng và quyến rũ ý nhị, dáng vẻ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, hoặc nhỏ hơn một chút, ánh mắt rất sáng và sắc sảo. - Ơ…người anh hùng à, là Đường Sinh à? Trong vụ án 9.21 cái mông kia của anh hùng bị thương à? Là cậu sao? Đường Sinh trợn tròn mắt, a… tôi…nổi tiếng thế sao, tại sao tôi không biết nhỉ, hắn kinh ngạc dừng lại trước xe BMV. - Chào hỏi một chút nhé, tôi là phóng viên của tờ báo chiều ở Giang Lăng, Vương Tĩnh, cậu có thể gọi tôi là chị Vương, chị Tĩnh hoặc là chị Vương Tĩnh… Phóng viên tờ báo chiều ở Giang Lăng? Trong đầu của Đường Sinh bắt đầu mơ hồ nhớ lại, hắn đang tìm tòi tất cả những thứ có liên quan về ‘Vương Tĩnh’, có lẽ những mảnh vỡ của trí nhớ cũng ghép lại với nhau, ấn tượng của Vương Tĩnh cũng cang thêm sâu sắc hơn trong đầu hắn, hóa ra là cô ta. Kiếp trước, Đường Sinh được sự giúp đỡ của Đường Binh và anh kính mắt đánh nhau với băng nhóm thiếu niên du đãng ở Giang Lăng, cùng với Ninh Hân đại diện cho phía chính nghĩa thực hiện cuộc tấn công, một người bạn thân cũng là chị em tốt của Ninh Hân tên là Vương Tĩnh, bởi vì Đường Binh sợ một số sự kiện không hợp pháp bị đưara ánh sáng, cần phải ra tay độc ác với một số người, Vương Tĩnh chính là một trong số những mục tiêu đó, nhưng cuối cùng cô vẫn thoát được vận rủi, là người may mắn cười vào phút sau cùng. Người phụ nữ này có đầu óc rất trí tuệ, đầy chính khí, có cá tính dũng cảm, có tác phong hoang dã, tuy cô ta tên Tĩnh, nghĩa là yên lặng, nhưng không hề yên lặng chút nào.. Thời khắc này Đường Sinh đã biết, người mà Ninh Hân muốn giới thiệu với mình chính là cô ta, trong trí nhớ của hắn, cô ta là bạn cùng phòng của Ninh Hân. - Chị Tĩnh à, tôi, tôi hình như chưa gặp chị bao giờ, chị làm thế nào mà biết tôi? Đường Sinh bắt đầu giả ngốc ngẩn người ra. Vương Tĩnh cởi mở đưa tay ra bắt tay hắn, mỉm cười duyên dáng nói: - Rất vui được làm quen với một người anh hùng như cậu, tôi là bạn của Ninh Hân…