-Nhị nãi nãi, thân thể có chỗ nào không thoái mái à? Tỳ thiếp thấy sắc mặt người không tốt lắm. Uyển Nhi đi tới đỡ tay Lâm Úc Hương: Lâm Úc Hương nhìn Chu Quế Phương trước kia chưa bao giờ xuất hiện ở nơi này: - Không sao, chẳng qua buổi tối gặp ác mộng, không ngủ ngon mà thôi, đợi lát nữa hầu hạ lão thái quân dùng bữa sáng xong, ta về ngủ thêm mọt chút là được. - Thực sự không sao chứ? Uyển Nhi vẫn chưa yên tâm lắm, hỏi thêm một câu. Đương Úc Hương biết Uyển Nhi chân thành quan tâm tới người khác, khẽ bóp tay nàng một cái, lắc đầu; - Không sao mà, muội đừng quên, ta là một y sư. Uyển Nhi nghe Lâm Úc Hương nói thế mới yên tâm, không nói gì nữa, lui ra để các vị di nương khác lần lượt đi lên hành lễ. Chu Quế Phương sáng sớm hôm nay bị Đường lão thái quân cho người tới gọi dậy, đồng thời chuyển lời của bà, bảo nàng từ hôm nay trở đi phải tới chính phòng vấn an trò chuyện cùng nhóm Lâm Úc Hương, để thân cận hơn. Đáng lý ra hiện giờ nàng chưa quá môn, xen vào giữa những nữ nhân của Đường Kính Chi không được thích hợp cho lắm, nhưng Đường lão thái quân đã nói, nàng không thể không nghe. Vì thế chỉ đành áp xấu hổ xuống tới góp vui, đợi các vị di nương đều vấn an Lâm Úc Hương xong, nàng liền đứng dậy đi tới thi lễ vạn phúc: - Quế Phương thỉnh an tỷ tỷ. Không biết vì sao Lâm Úc Hương thấy hôm nay Chu Quế Phương trang điểm xinh đẹp rực rỡ, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu, không giống như hôm qua, chỉ cảm thấy ngạc nhiên mà thôi, nhưng người ta sáng sớm tới vấn an, nàng cũng phải khách khí ứng phó vài câu, nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã có giọng nói rất chói tai: - Úi chao, Đại nãi nãi của nô tỳ, người còn chưa quá môn kia mà? Sao giờ đã gọi Nhị nãi nãi là tỷ tỷ rồi? Lời này vừa phát ra, nữ nhân trong phòng sách mặt đại biến, nhất là Chu Quế Phương mặt trước tiên là trắng bệch rồi đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ nào đó mà dấu mặt vào. Ở góc đại sảnh, một bà tử nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhân lức mọi người không chú ý, len lẻn lẩn ra ngoài, rời chính phòng rồi, vội vã đi thẳng tới tiểu viện nơi Đường lão thái quân ở. ~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~ Ngồi ở trên ghế, Đường lão thái quân mắt khép hờ, đang nghe bà tử kia kể chuyện xảy ra khi Chu Quế Phương tới thỉnh an Lâm Úc Hương, mặc dù từ đầu tới cuối bà không nói một lời, sắc mặt bình tĩnh khác vô cùng, nhưng bà từ đang quỳ kia cảm thấy không khí như hóa thành thực thế đè nặng lên người, nặng tới không thở nổi. "Một con tiểu nha hoàn lấy đâu ra cái gan lớn như thế, ngay cả chủ tử cũng không để vào trong mắt!" Đường lão thái quân là người mừng giận không thể dựa vào sắc mặt mà phán đoán, lúc này trong lòng bà đang ngầm suy đoán hành vi của tiểu nha hoàn kia có phải là được chủ tử ra lệnh, nên mới cố ý lên tiếng mỉa mai Chu Quế Phương hay không? Ngày hôm qua bà mới vừa chính miệng tuyên bố gả Chu Quế Phương cho đích tôn làm bình thê, chuyện này chẳng phải cố ý tát vào mặt bà sao? Càng nghĩ bán tay nắm gậy của bà càng siết chặt hơn, cho tới khi khớp ngón tay không còn chút sắc máu nào, cảnh này lọt hết vào mắt Hàm Hương đứng đằng sau, nàng thầm thở dài. Hàm Hương biết sắp có người gặp họa rồi. ~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~ Lâm Úc Hương không ngờ Tri Thu lại cả gan như thế, dám mở miệng giễu cợt Chu Quế Phương trước mắt bao người, trong lòng cả kinh, mặc dù Chu Quế Phương hiền lành, bình dị dễ gần, nhưng người bảo nàng tới hậu viện của Nhị gia là Đường lão thái quân, nếu như chuyện này lọt tới tai bà bà tàn nhẫn đó, vậy thì cực kỳ nghiêm trọng. Nghĩ tới đó Lâm Úc Hương hối hận vô cùng, khi xử Lý Trung, nàng đã phát hiện Tri Thu quá lớn gan, không biết kiềm chế, nhưng nàng luôn thấy nha đầu này trung thành, lại có tâm kế gì, nên cũng chẳng hạ quyết tâm dạy bảo, đến hôm nay gây ra họa lớn rồi. Với thủ đoạn của Đường lão thái quân, có thể tùy tiện kiếm cớ đánh chết Tri Thu. Mấy vị di nương cũng không ngờ nha hoàn bên cạnh Nhị nãi nãi lại gan chùm trời như vậy, không thèm coi bình thê tương lai của Nhị gia ra gì, mấy nàng nhìn nhau, đều thấy thật khó tin. Đương nhiên, ở trong lòng các nàng đều có suy đoán không chắc chắn lắm, chẳng lẽ Nhị nãi nãi cố ý để nha hoàn thiếp thân làm bẽ mặt Phương tỷ tỷ, vậy thì chiến tranh trong hậu viện của Nhị gia đã khai hỏa rồi. - Láo xược, còn không mau quỳ xuống cho ta! Lâm Úc Hương cắn răng, đứng bật dậy giận dữ quát Tri Thu. Tri Thu thương chủ tử vì Chu Quế Phương mà cả đêm mất ngủ, cho nên không kìm được vọt miệng chọc Chu Quế Phương một câu, lời ra khỏi miệng nó có chút hối hận, thấy mình mình hơi phạm thượng, nhưng không nghĩ rằng Nhị nãi nãi xưa nay luôn đối xử với mình như thân muội muội lại đột nhiên nổi giận. Nó ngây ra rồi mới quỳ sụp xuống. Nhìn khuôn mặt mang vẻ tủi thân của Tri Thu, Lâm Úc Hương thấy như có kim đâm, nàng sao chẳng hiểu nha đầu này bất bình thay cho mình, nhưng nếu hôm nay không cho nó một trận đòn, sau này Tri Thu khó giữ được mạng. Ép mình phải cứng rắn, Lâm Úc Hương quát: - Con nha đầu to gan không biết quy củ, Phương nãi nãi thân phận ra sao, ngươi có thể trêu chọc được à? Người đâu, kéo ra vả miệng. Lệnh vừa phát ra, lập tức có hai thô bà sử to khỏe từ ngoài chạy vào, hai người vừa chạy vừa liếc nhìn Lâm Úc Hương, thấy Nhị nãi nãi giận thật rồi, nên tay chân nhanh nhẹn lôi Tri Thu xuống. Tri Thu mặt sầu thảm, đau lòng không thôi, nó không tin được Nhị nãi nãi lại muốn phạt nó. - Tỷ tỷ, hay là thôi vậy. Chu Quế Phương là nữ nhân hay mềm lòng, trước đó nàng bị mỉa mai một câu vừa thẹn vừa giận, nhưng trong mắt nàng Tri Thu chỉ là một đứa bé, nàng không nhẫn tâm tình tiểu nha đầu này bị phạt. - Không cần ngươi làm người tốt. Lâm Úc Hương thấy Chu Quế Phương xin cho, vốn hơi do dự, dù sao Tri Thu là thiếp thân nha hoàn của nàng, hơn nữa Chu Quế Phương đã tha thứ cho rồi, hẳn lão thái quân có biết việc này, khả năng sẽ không làm khó một nha đầu không hiểu chuyện. Nhưng nàng còn đang cân nhắc, chưa kịp nghĩ kỹ phải làm gì thì Tri Thu đã gào lớn, âm thanh mang theo ủy khuất và thương tâm vô tận, sau đó nhìn chủ tử của mình một cái, quẫy mạnh, không cần hai thô sử bà kéo, chủ động đứng dậy đi ra đại sảnh lĩnh phạt. Cho dù Lâm Úc Hương nghe tiếng gào của Tri Thu nghèn nhẹn ấm ức, tim như bị bóp chặt, nhưng nàng hiểu ra, con tiểu nha đầu này cần phải cảnh cáo rồi, nếu không ngày sau thế nào cũng gây ra đại họa, tới khi đó nàng không có khả năng giữ mạng cho nó được nữa. Khuôn mặt mang nụ cười lạnh lùng của Đường lão thái quân hiện lên trong đầu, làm toàn thân Lâm Úc Hương run lên, quát lớn: - Đánh, đánh thật mạnh cho ta, đánh cho tới khi nó biết sai ở đâu thì thôi. Chu Quế Phương có lòng tốt xin cho Tri Thu, không ngờ con nha đầu này thù địch với mình như thế, thà bị đánh chứ không chịu cúi đầu, nàng mấp máy môi, cuối cùng không khuyên can nữa. Mấy vị di nương hôm nay xem như mới chính thức được thấy sự lợi hại của Tri Thu, không ngờ còn ngang ngược thách thức chủ tử, còn là nô tài không? Tới ngay cả Uyển Nhi xưa nay luôn hiền dịu thiện lương cũng không hề có ý xin cho Tri Thu. Loại điêu nô này nếu không trừng phạt, ngày sau chính các nàng sẽ gặp phiền toái lớn với nó. Tri Thu bị kéo ra ngoài không lâu, trong sân liền truyền vào những tiếng "bôm bốp", nhưng Tri Thu tính rất ương bướng, bị tát thế nào cũng không kêu một tiếng, làm Lâm Úc Hương trong phòng lo lắng, nếu Tri Thu không nhận sai, nàng cũng không thể lên tiếng bảo dừng hành hình.