Đường Kính Chi nghe thấy truyền âm nhập mật chỉ có thể nói cho người ta nghe trong khoảng cách gần, nghĩ chẳng có tác dụng gì lớn, không học cũng được, nhưng nghe thấy Ngọc Nhi kể tới chuyện trước kia, còn nhắc đến hai vị sư huynh, sắc mặt thay đổi, nhìn Ngọc Nhi hết sức tò mò, luôn cảm thấy nàng rất thần bí, nên ngờ vực càng nhiều. Lần trước nàng nói muốn rời đi, phải chăng là muốn sau khi rời Đường phủ sẽ tìm hai sư huynh của nàng. Ngọc Nhi luyện võ sớm, chẳng lẽ hai sư huynh kia cùng nàng lớn lên từ nhỏ, là người bạn chơi đùa từ thủa thơ ngây? Nếu đúng là như thế, liệu có phải nàng nảy sinh tình cảm với một trong hai người đó? Nếu như suy đoán này đúng thì người thứ ba cũng là mình, trong lòng Đường Kính Chi không thoải mái lắm, chạy nhanh tới, cẩn thận hỏi: - Thì ra nàng còn có hai vị sư huynh à? Bọn họ ở đâu, hay là nàng tìm bọn họ tới Đường phủ làm khách, ta cũng muốn kết giao với hai vị hào kiệt. - Không cần. Ngọc Nhi chỉ nói đúng hai chữ đó rồi không nói thêm gì nữa, với thân phận hiện tại của nàng, làm sao gặp mặt hai vị sư huynh được. Đường Kính Chi truy hỏi thêm vài câu, thấy Ngọc Nhi làm mặt lạnh quay đai không đáp, trong lòng chua lè, nam nhân và nữ nhân đều giống nhau, loại chuyện này này càng không có được đáp án, càng muốn phải làm cho rõ ràng. Có điều y không đánh lại người ta, nên chẳng cưỡng ép được. Hậm hực chạy quanh tiểu viện hơn hai mươi vòng, Đường Kính Chi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lúc này mặt trời đã lên cao, có một hạ nhân thở hổn hển chạy tới báo Trịnh Kiếm Thu tới thăm, lúc này đã đến đại sảnh. Nghe nói có khách quý tới nhà, Ngọc Nhi liền dừng chân, đang lúc nàng muốn vào phòng nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy Đường Kính Chi hỏi: - Ngọc Nhi, hôm nay ta sẽ tới Kiên Thành, nàng có muốn đi cùng giải khuây không? Đường Kính Chi sở dĩ đề nghị như vậy chủ yếu là vì hôm qua Ngọc Nhi nói muốn rời Đường phủ tằng lấy lý do nàng là người sơn dã, không thích suốt ngày ru rú trong nhà, con chim hiếu động bị nhốt trong lồng còn buồn tới sinh bệnh huống chi con người. Cho nên y định nhân cơ hội này đưa nàng đi chơi một chuyến, nói thế nào thì nàng là nữ nhân của y, nếu như buồn bã sinh bệnh thì y sẽ rất đau lòng. - Nếu nàng muốn đi thì mau chóng chuẩn bị vài bộ y phục tắm rửa thay đổi, không lâu nữa ta sẽ xuất phát. Nghe thấy có thể rời phủ Ngọc Nhi tất nhiên không từ chối, nàng dừng chân đáp lời, đi vào phòng mình thu thập đồ. Đường Kính Chi rời tiểu viện của Ngọc Nhi, không thay y phục sạch mà chỉ dùng khăn lau mồ hôi rồi tới thẳng đải sảnh, thấy Hứa Dũng hôm kia mới ăn đòn mà hôm nay đã tới thì hơi ngạc nhiên, chắp tay với Trịnh Kiếm Thu: - Làm phiền Trịnh đại ca đợi lâu, tiểu đệ bồi tội. - Hiền đệ không cần khách khí như thế, vi huynh cũng vừa ngồi xuống thôi, ghế còn chưa nóng nữa. Trịnh Kiếm Thu đứng lên phóng khoáng đáp lễ: Vì lần trước bị ăn đòn, hơn nữa biết quan hệ giữa chủ tử và Đường Kính Chi phát triển nhanh chóng, lần này Hứa Dũng không dám có thái độ ngông nghênh nữa. - Hiền đệ, đây là hộ vệ thiếp thân của vi huynh, tên là Hứa Dũng, theo bên cạnh từ khi vi huynh còn nhỏ, lần trước ở phủ Hứa Dũng có chút đắc tội, mong đệ rộng lượng đừng chấp với hắn. Trịnh Kiếm Thu ngồi trở lại, chỉ Hứa Dũng đứng phía sau nói: Hứa Dũng liền từ sau lưng chủ tử đi vòng ra, quỳ một chân trước mặt Đường Kính Chi: - Lần trước ở Đường phủ tiểu nhân đã mạo phạm, mong được Nhị gia lượng thứ. Nhìn tới hôm nay Hứa Dũng đi lại vẫn tập tà tập tễnh, Đường Kính Chi cực hả, tên khốn kiếp này gặp hắn hai lần, lần nào cũng lên tiếng ngông cuồng láo xược, cho nên y chẳng hề có chút thiện cảm nào với Hứa Dũng, đương nhiên giờ Trịnh Kiếm Thu đã lên tiếng nói đỡ cho Hứa Dũng, y không thể làm bẽ mặt người ta: - Trịnh đại ca khách khí quá, Hứa hộ vệ là trợ thủ đắc lực của huynh, tiểu đệ tất nhiên không so đo với hắn làm gì. Rồi phất tay để Hứa Dũng quay trở lại đằng sau chủ tử. Thân phận Trịnh Kiếm Thu không thấp, cho nên không bao lâu sau Đường lão thái quân đã tới đại sảnh tiếp khách, để thể hiện sự tôn trọng với Trịnh phủ, còn lần này Trịnh Kiếm Thu hoàn toàn lấy thân phận vãn bối làm khách, cho nên thái độ cực kỳ cung kính, ba người ngồi trong đại sảnh, trò chuyện rất vui vẻ. Đường lão thái quân quan tâm hỏi: - Kiếm Thu, lần trước ngươi bị thương đã lành hẳn chưa? Còn cả độc tố giải hết rồi chứ? Nếu chưa thì nên nghỉ ngơi thêm vài ngày, đừng vội lên đường. Trịnh Kiếm Thu hơi hạ mình xuống, đáp: - Lão thái quân cứ yên tâm, độc tố trên người vãn bối đã được giải hết, vết thương cũng đã khép miệng, chỉ có mấy chục dặm, không ảnh hưởng lắm. - Đúng thế, đây là nhờ Đường nhị nãi nãi y thuật cao minh, nếu không tới nay chủ tử của tiểu nhân vẫn còn đang hôn mê. Trịnh Kiếm Thu vừa dứt lời, Hứa Dũng xen mồm vào ngay, làm tất cả mọi người trong đại sảnh im lặng. Đường lão thái quân nhíu mày, liếc nhìn Trịnh Kiếm Thu có chút trầm ngâm. Đường Kính Chi cực kỳ khó chịu, vì sao tên Hứa Dũng này cứ năm lần bảy lượt nhắc tới Lâm Úc Hương, chẳng lẽ là do Trịnh Kiếm Thu chỉ thị. Nghĩ tới đó y thầm cả kinh, không phải là không có khả năng này, nếu không vì sao Trịnh Kiếm Thu không để Hứa Dũng nghỉ ngơi mà nhất định tới Đường phủ? Vừa rồi chẳng phải hắn đã nói tên Hứa Dũng này đi theo hắn từ nhỏ sao, quan hệ hai bọn chúng chắc chắn không tầm thường. Họ Trịnh này có mưu đồ với Úc Hương? Đường lão thái quân trong lòng có suy đoán đại khái, nhưng không mẫn cảm như Đường Kính Chi, thấy Lâm Úc Hương tự tay cứu người ta một mạng, hiện gọi tới để người ta nói một lời cám ơn trước mặt cũng nên làm, liền chủ động lên tiếng: - Tôn tức của lão thân y thuật không tệ, có điều hôm đó cũng chỉ là trùng hợp nhìn thấy kỳ ngọc trên người Kiếm Thu, nếu không nó cũng bó tay chịu thua rồi. Hàm Hương, ngươi đi tìm Nhị nãi nãi tới đây, bảo Trịnh công tử tới phủ làm khách, tạ ơn cứu mạng. Hàm Hương vâng lời rời đại sảnh tìm người, Đường Kính Chi thì thấy căng thẳng, y không hề muốn Lâm Úc Hương gặp mặt Trịnh Kiếm Thu, nhưng lão thái quân đã lên tiếng rồi, y không tiện phản đối, lòng suy nghĩ lung tung, Lâm Úc Hương gặp Trịnh Kiếm Thu sẽ có phản ứng thế nào. Dùng khóe mắt liếc nhìn Trịnh Kiếm Thu, lọt vào mắt là khuôn mặt rắn rỏi anh tuấn đầy nam tính. Từ lúc Hàm Hương rời đại sảnh đi tìm Lâm Úc Hương, Trịnh Kiếm Thu và Đường Kính Chi ít nói hơn nhiều, chỉ thuận miệng nói vài câu cho có lệ, mỗi người đều theo đuổi tâm tư của riêng mình. Lúc nửa hôn mê, khuôn mặt tuyệt diễm vô song thoáng hiện qua trước mắt ghi lại dấu ân rất sâu trong đầu Trịnh Kiếm Thu, mỗi khi nhàn rỗi, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ấy lại vô tình hiện ra, chính vì thế mà hắn mới mấy lần liền để cho Hứa Dũng làm càn ở Đường phủ. Hắn thực sự rất muốn nhìn thật kỹ, bóng hình tuyệt mỹ để lại ấn tượng không thể xóa mờ trong lòng mình rốt cuộc là người như thế nào. Đường Kính Chi ngồi ở chủ vị phía trái, thi thoảng lại để ý sắc mặt của Trịnh Kiếm Thu, thấy mắt hắn rõ ràng ánh lên vẻ mong đợi, trong lòng càng khó chịu hơn, thầm quyết tâm sau ngày hôm nay dứt khoát không để hai người gặp mặt thêm lần nào nữa. Vì hôm nay lại dậy muộn hơn tướng công vớ bở cho nên Lâm Úc Hương bị hai tiểu nha đầu lảm nhảm một hồi, làm nàng không chịu nổi, chỉ muốn tiếm hai cái rẻ nhét vào miệng bọn chúng. Mặc y phục xong, Lâm Úc Hương tới chính sảnh nói chuyện với đám Uyển Nhi, tiếp xúc nhiều rồi, mấy nàng hiện giờ cũng có chủ đề mà nói với nhau, Uyển Nhi và Nhu Nhi đều hiền lành dễ gần, Sương Nhi mặc dù vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng nhưng ít nhất cũng không tới thỉnh an xong là quay người cáo từ. Đương nhiên trong số này không có Ngọc Nhi, vì Ngọc Nhi căn bản là không tới chỉ bảo nha hoàn chuyển lời, nói phải truyền thụ võ công cho Nhị gia. Lý do này liên quan tới Đường Kính Chi, cho nên rất thỏa đáng.