Đường Kính Chi rời khỏi tiểu viện của Đường lão thái quân liền tới thẳng thư phòng, gọi Từ Phúc tới, cùng thương lượng lễ vật ngày mai mang tới Trịnh phủ, Trịnh Thắng là tướng quân tòng tứ phẩm, lễ vật bình thường khó mà qua nổi cửa của người ta. Từ Phúc xử lý loại chuyện này nhiều rồi, cho nên khá có kinh nghiệm, chỉ có điều khi hai người chuẩn bị xong gần trăm món lễ vật lớn nhỏ cũng đã mất hơn một canh giờ. Xem kỹ lại danh sách lễ vật một lần, thấy không còn có gì sơ sót nữa Đường Kính Chi mới thở ra một hơi dài, đừng thấy chuyện này không cần y đích thân động thủ thì nghĩ nó là chuyện nhẹ nhàng mà nhầm, quy củ bên trong đó rất nhiều, không được phạm vào, giống như thời cổ trước khi xuất hành phải xem lịch có thích hợp hay không vậy, nên suy đi tính lại đau đầu không ít. Tới khi tiễn Từ Phúc đi Đường Kính Chi mới thoải mái nghỉ ngơi một lúc, uống ngụm trà. Thế nhưng vừa buông được việc này xuống thì đầu óc lại nghĩ tới việc khác, Lâm Úc Hương và mấy di nương đều là nữ nhân của y, y không vì ai là thê ai là thiếp mà thiên vị, tuy hiện về tình cảm Đường Kính Chi hướng về Lâm Úc Hương nhiều hơn, song thực sự y rất mong các nàng có thể chung sống hòa thuận với nhau. Có điều khả năng này lớn cỡ nào? Dù sao nếu là nữ giới thời hiện đại, đây gần như là chuyện không thể. Đau đầu day huyệt thái dương, Đường Kính Chi quyết định tự đi hỏi xem sao, nếu không y thành người chồng vô trách nhiệm rồi. Rời thư phòng, Đường Kính Chi quay về tiểu viện của mình, thật khéo sao lại gặp Tri Đông đang hối hả từ bên ngoài trở về. Đang vắt óc không biết cách nào điều hai nha đầu bên cạnh Lâm Úc Hương đi mà không khiến nàng nghi ngờ, y thầm reo lớn, ông trời giúp ta rồi. Tri Đông đi tới gần, thấy Nhị gia đứng ở cổng tiểu viện, dường như đang đợi mình, trong mắt thoáng hiện sự hoảng loạn, âm thầm dấu hai tay ra sau lưng. Đường Kính Chi vẫn chưa nghĩ ra phải lên tiếng hỏi chuyện liên quan giữa Lâm Úc Hương và mấy vị di nương như thế nào, nên thuận miệng hỏi: - Tri Đông, ngươi vừa đi đâu thế? Tri Đông thì giật bắn mình, chẳng lẽ Nhị gia biết chuyện rồi sao, làm thế nào bây giờ, dù nha đầu này thường ngày thông minh, nhưng chưa từng trải bao nhiêu, đột ngột gặp chuyện lúng ta lúng túng. Đường Kính Chi thì lại nghĩ tiểu nha hoàn này sợ mình, cho nên vội nói: - Đừng sợ, ta có phải là hổ ăn thịt người đâu. Hôm nay ta tìm ngươi là muốn hỏi có phải Nhị nãi nãi và Ngọc di nương có mâu thuẫn gì không? Vì quá khẩn trương, bàn tay cầm tờ giấy của Tri Đông toát mồ hôi, nghe câu này thần kinh mới nới lỏng được một chút, té ra không phải Nhị gia biết mình hôm nay lại ra ngoài, lén lau mồ hôi trên trán, Tri Đông đáp: - Bẩm Nhị gia, Nhị nãi nãi và Ngọc di nương không có mâu thuẫn gì, phải rồi, lần trước khi Nhị nãi nãi tra xét chuyện cả nhà Lý Trung còn được Ngọc di nương cứu một mạng, Nhị nãi nãi còn nói cám ơn Ngọc Nhi nữa. Đường Kính Chi đánh giá bản thân mình quá cao rồi, thực ra mấy nha hoàn bên cạnh Lâm Úc Hương không hề sợ y, nguyên nhân rất đơn giản, y chẳng bao giờ nổi giận, hơn nữa hai tiểu nha đầu Tri Đông Tri Thu cực kỳ trung thành với Lâm Úc Hương, tất nhiên không có chuyện nói xấu nàng, nếu có ngày nào đó lên tiếng, cũng vì tốt cho chủ tử thôi. Đường Kính Chi đâu có biết tiểu nha đầu trước mắt y không hề đơn giản chút nào, trước tiên thấy Tri Đông vừa gặp mình đã hoảng hốt, cứ tưởng sợ nàng uy gia chủ, sau đó trả lời đâu ra đấy, tự cho mình là thông minh nhận định, nha đầu này nói thế, hẳn là sự thực. Còn về phần Ngọc Nhi vì sao không thích nghe tới tên Lâm Úc Hương, thì hẳn giống như đại đa số nữ nhân, ghen tuông ấy chuyện người ta thường tình. Biết mấy nữ nhân của mình không có mâu thuẫn gì, Đường Kính Chi rất vui vẻ, phẩy tay cho Tri Đông đi. Tri Đông thi lễ rồi cúi đầu đi sát qua vai Đường Kinh Chi, đi vài bước nấp sau bụi cây thở phào, vừa rồi Đường Kính Chi vô tình hỏi một câu làm nó sợ đứng tim. Đi tới cửa chính phòng, Tri Đông quay lại nhìn, thấy Nhị gia không đi theo mới lẻn vảo như làn khói. Lâm Úc Hương đang lười biếng nằm trên giường, nghe thấy tiếng động, trở mình ngồi dậy. Tri Thu mắt sáng lên, đi vội tới hỏi ngay: - Xong chuyện chưa? Trừng mắt với Tri Thu một cái, Tri Đông mới áp giọng xuống gắt: - Hò hét cái gì, sợ người khác không biết sao? Tri Thu lè lưỡi, vội chạy sang bên cửa, vén rèm thò đầu ra ngó nghiêng bốn xung quanh, thấy không có ai hết mới thở phào quay về phòng, thúc giục: - Trong sân không có ai, nói mong, chuyện có thành không? - Tri Thu, nhìn cái dáng vẻ của ngươi kia, tới khi nào mới chững chạc hơn được đây? Lâm Úc Hương miệng lên tiếng trách, nhưng mặt cũng lộ vẻ sốt ruột. Tri Đông chủ tử lo, đi tới bên giường, lấy khế ước ra: - Tất cả đều thuận lợi, Nhị nãi nãi, người có thể yên tâm được rồi. Lâm Úc Hương hưng phấn, chẳng cò để ý tới hình tượng thục nữ gì hết, khoanh chân ngồi trên giường, cầm khế ước đọc đi đọc lại thật kỹ. Thì ra hôm qua nàng bảo Tri Đông lén tách khỏi đoàn quay lại, ký một bản hiệp ước với Chu Định, đại khái là bỏ 1000 lượng bạc, mua lấy hiệu thuốc Chu Thị, đồng thời đặt cọc trước 500 lượng. Chu Định sẽ phải mau chóng chuyển đồ gia dụng, đồ sinh hoạt ra khỏi cửa hiệu, hôm sau Lâm Úc Hương giao nốt 500 lượng còn lại, lấy khế ước nhà đất, hôm nay Tri Đông rời phủ chính là để xử lý việc này. Vốn Tri Đông chỉ cần mang tiền đi đổi lấy khế ước nhà đất là được, nhưng Chu Định lại đề xuất điều kiện mới, thời gian quá gấp gáp ông ta chưa biết chuyển đi đâu hi vọng có thể tiếp tục ở lại hiệu thuốc làm chưởng quầy cho Lâm Úc Hương, như thế nhà Chu Định vẫn có thể ở lại hiệu thuốc, hơn nữa có công việc để làm, cả nhà không tới mức ngồi ăn đợi chết. Lâm Úc Hương vốn đang buồn phiền vì không tìm thấy người thích hợp trông cửa hiệu cho mình, nghe vậy tất nhiên là sảng khoái đồng ý. Mở hiệu thuốc thì cần có người hiểu thuốc, hơn nữa tốt nhất còn là người có thể xem bệnh, điểm này thì điều kiện của Chu Định không tệ, ngoài ra nhân phẩm có vẻ cũng đáng tin, nếu không Lâm Úc Hương khó ra khỏi phủ được, lâu không tới, khó tránh khỏi chưởng quầy sinh lòng tham, lấy tiền của cửa hiệu. Tới khi đó thì Lâm Úc Hương lỗ nặng rồi. Hôm qua lần đầu tiên gặp Chu Định, thấy ông ta xem bệnh bốc thuốc không làm khó nạn dân, thà lỗ chút ít để tích đức cho con cháu, vì thế nàng tin tưởng vào nhân phẩm của Chu Định, không làm chuyện lấy oán báo ân, cho nên Chu Định sẵn lòng làm chưởng quầy, nàng tất nhiên vui mừng không thôi. Thế là hôm nay Tri Đông phải chạy đi chạy lại tới hai chuyến, lần này quay về cầm khế ước là văn thư Chu Định và thê tử làm công cho Lâm Úc Hương, kỳ hạn ghi trên đó làm 5 năm. Tri Đông đi về đường xa mệt nhọc lại nói liền một hơi thấy khát khô cổ, rót cho mình một chén trà, làm một ngụm uống sạch trơn, Tri Thu thấy thế liền đi tới lấy khăn tay lau trà tràn ra bên mép Tri Đông, trêu: - Thường ngày ngươi toàn nói ta hấp tấp, nhìn dáng vẻ ngươi uống trà đi, chẳng hơn ta chỗ nào. Lườm Tri Thu một cái, đang định chọc lại một phen, nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện, vỗ đầu nói: - Nhị nãi nãi, vừa rồi nô tỳ gặp Nhị gia ở cổng, Nhị gia còn hỏi nô tỳ, có phải người có mâu thuẫn với Ngọc di nương không? Lời này vừa nói ra, tức thì Lâm Úc Hương nhíu mày, nụ cười trên môi tan biến, còn sắc mặt Tri Thu đại biến. Nam nhân nếu như xen vào chuyện hậu viện, đối với chính thê nắm quyền lớn nhất ở hậu viện mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt.