Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 31 : Lại muốn để cho ta chết (1)

Trần Thanh Đế biết rõ, lần đua xe này tuyệt đối không đơn giản, cho nên, Trần đại thiếu tin tưởng vững chắc, vô luận hắn đưa ra yêu cầu gì, Lữ Hậu Tích tuyệt đối đều sẽ đáp ứng. Mà Trần Thanh Đế làm như thế, còn có thể cho bọn người Lữ Hậu Tích một loại ảo giác, đó chính là: Trần đại thiếu hắn không phải coi trọng ngọc bội của Lữ Hậu Tích, mà là lấy ngọc bội làm cớ, không đua xe cùng Lữ Hậu Tích. Lữ Hậu Tích há có thể để cho Trần Thanh Đế như nguyện? Cho dù Lữ Hậu Tích nguyện ý, nhiệm vụ kia của hắn xử lý thế nào? Điều này cũng đã chú định, Trần Thanh Đế muốn lạt mềm buộc chặt, tuyệt đối sẽ có hiệu quả, một kích trí mạng! - Đợi một chút! Nhìn thấy Trần đại thiếu rời đi, Lữ Hậu Tích cắn răng một cái, liên tục cười nói: - Trần đại thiếu đã nhìn trúng khối ngọc bội này của tiểu đệ, cái kia chính là vinh hạnh của tiểu đệ, cứ dựa theo Trần đại thiếu nói xử lý. Nói xong, Lữ Hậu Tích rất là không nỡ lấy ngọc bội trên cổ xuống, cẩn thận đặt ở phía sau xe thể thao của hắn. Ngọc bội đối với Lữ Hậu Tích mà nói tuy ý nghĩa trọng đại, nhưng so sánh với nhiệm vụ của hắn, cái gì cũng không tính rồi. Nếu là bởi vì nguyên nhân ngọc bội, làm cho nhiệm vụ thất bại, đến lúc đó Lữ Hậu Tích sẽ rất thê thảm. - Không phải là một khối ngọc bội thôi sao, nhìn đức hạnh kia của ngươi, thực cho rằng bản đại thiếu thích khối ngọc bội đó sao? Trên mặt Trần Thanh Đế tràn đầy khinh thường: - Đợi bản đại thiếu chơi chán rồi, lại bố thí cho ngươi là được. - Vậy thì thật cám ơn Trần đại thiếu. Khóe miệng Lữ Hậu Tích nhịn không được run rẩy thoáng một phát, nhưng trong lòng thầm mắng: - Thực cho là mình là Xe Thần sao? Thực cho là mình nhất định sẽ thắng sao? Muốn dùng ngọc bội làm cớ, để cho lão tử buông tha cho trận đấu, thực cho rằng lão tử ngốc, nhìn không ra sao? - Trần đại thiếu, đại ca ta đã đồng ý áp ngọc bội lên, bây giờ có thể bắt đầu hay không? Lão Nhị Lữ Bạc Phát mỉm cười, nói ra: - Trần đại thiếu, xe của chúng ta đã chuẩn bị xong. - Bắt đầu? Đương nhiên có thể bắt đầu. Trần Thanh Đế thản nhiên nói, đồng thời âm thầm liếc nhìn Trần Phong Nhiên thủy chung không nói chuyện, trong nội tâm cười lạnh không thôi: - Trận đua xe này quả nhiên không có đơn giản như vậy, thắng thua đều là chuyện nhỏ, chỉ sợ sinh tử mới là Nhị đệ này của ta quan tâm nhất. Trần Thanh Đế có thể tinh tường cảm giác được, tính trọng yếu của ngọc bội đối với Lữ Hậu Tích, nhưng mà, Lữ Hậu Tích vẫn quyết đoán đáp ứng yêu cầu của mình. Đây hết thảy có quan hệ cùng Trần Phong Nhiên. Đua xe, chẳng lẽ chỉ là đơn giản vì thắng thua? Vì Trần Thanh Đế lấy ra 500 vạn? Hơn nữa, 500 vạn này là Trần Phong Nhiên trước đó chuẩn bị cho. Không phải là vì thắng thua, không phải là vì tiền tài, như vậy... là vì sinh tử. - Xem ra Nhị đệ này của ta lại muốn để cho ta chết, chết ở trong quá trình đua xe.Ở chỗ sâu trong hai con ngươi của Trần Thanh Đế lóe ra hàn mang.Ở thời khắc này, Trần Thanh Đế đã có thể hoàn toàn khẳng định, trước kia Trần đại thiếu chết là Trần Phong Nhiên gây nên. Hiện tại Trần Thanh Đế hắn đã xuyên việt, cũng ý nghĩa Trần đại thiếu không chết, như vậy, Trần Phong Nhiên y nguyên sẽ tiếp tục nữa. Muốn Trần Thanh Đế hắn chết. - Các ngươi đánh cuộc, cũng tính ta một người. Lúc này, Lâm Tĩnh Nhu mở ví của mình ra, lấy ra một xấp tiền, mở miệng nói: - Ta áp một vạn, Trần Thanh Đế thắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Một vạn này là Lâm Tĩnh Nhu bởi vì lần trước theo dõi Trần Thanh Đế, ngồi xe không có tiền trả, sau khi trở về liền chuẩn bị. Bất quá, một vạn này của nàng, so sánh với tiền đặt cược của Trần Thanh Đế cùng Lữ Hậu Tích, thật sự là không coi vào đâu. - Cô nãi nãi, ngươi cũng muốn đánh bạc? Mồ hôi lạnh của Lữ Hậu Tích ào ào chảy xuống, liên tục hấp khí, cẩn thận từng li từng tí nói: - Cô nãi nãi a, ngươi... không phải không cho ngươi tham dự, chỉ là... chỉ là số tiền của ngươi... quá ít. Khục khục, quy củ của chúng ta là, mười vạn là thấp nhất. Nếu không... Nếu không lần sau, ngươi thấy có được không? Lâm Tĩnh Nhu chính là khắc tinh hoàn khố a, cái danh xưng như vậy cũng không phải là nhặt được, là có lý do, có đạo lý. Phải biết rằng, lúc trước Trần Thanh Đế xông vào phòng tắm của Lâm Tĩnh Nhu, ngay cả phụ thân Trần Thanh Đế, Trần Chấn Hoa cũng bị dọa hoảng sợ. Sau khi biết được chuyện gì cũng không có xảy ra, Trần Chấn Hoa mới nhẹ nhàng thở ra. Có thể thấy được, Lâm Tĩnh Nhu không đơn giản a. Ai không muốn sống nữa, dám thắng tiền Lâm Tĩnh Nhu, Tiền của Lâm đại tiểu thư? Hoặc là chán sống, hoặc là ngốc tử mới dám lấy, bất quá, chín thành chín là muốn chết. Thế lực Lâm gia không yếu hơn Trần gia bao nhiêu, Lâm Tĩnh Nhu với tư cách hòn ngọc quý trên tay Lâm gia, tụ tập muôn vàn sủng ái, vậy thì càng thêm không dễ chọc. - Không được. Lâm Tĩnh Nhu chán ghét liếc nhìn Lữ Hậu Tích, lạnh giọng nói: - Chẳng lẽ một vạn này của ta không phải tiền? Là giả dối hay sao? Đi ra ngoài chưa bao giờ mang tiền, thật vất vả mang theo một lần, người ta lại ngại ít, Lâm Tĩnh Nhu lập tức phát hỏa. - Khục khục... Nếu không như vậy đi. Trần Thanh Đế vội ho một tiếng, nói ra: - Lâm Tĩnh Nhu ngươi đem một vạn khối cộng thêm trên tiền đặt cược của ta, chờ sau khi thắng, ngoại trừ một vạn này, ta lại phân năm vạn cho ngươi như thế nào? Lữ Hậu Tích đã đáp ứng áp ngọc bội lên rồi, Trần Thanh Đế cũng không muốn chậm trễ thời gian. Hiện tại Trần Thanh Đế chỉ nghĩ mau chóng lấy ngọc bội tới tay, trở về đột phá, ở đâu có thời gian lãng phí vì chút việc nhỏ này a.... - Hừ, đây chính là ngươi nói. Lâm Tĩnh Nhu hừ lạnh một tiếng, đem một vạn trong tay ném cho Trần Thanh Đế, nói ra: - Hiện tại ta cũng tham gia trận đặt cược này, với tư cách cổ đông, ta muốn ngồi ở trong xe của ngươi, cùng với ngươi một chỗ đua xe. - Không được. Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, nói ra: - Ngươi nói như thế nào cũng là thiên kim đại tiểu thư, nam nhân chúng ta đua xe, ngươi lẫn vào làm cái gì? - Đúng vậy a, chị Tĩnh Nhu. Trần Phong Nhiên ở một bên trong lòng kinh hãi, liên tục tiến lên nói: - Chị Tĩnh Nhu, đại ca nói không sai, hoàn toàn là không thích hợp. - Trần Phong Nhiên, tại đây không có chuyện của ngươi. Lâm Tĩnh Nhu trừng mắt nhìn Trần Phong Nhiên, lập tức nhìn Trần Thanh Đế nói: - Tuy ta rất chán ghét ngươi, nhưng càng thêm chán ghét Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát. Cho nên, ta muốn ngồi ở trong xe, mang đến vận khí cho ngươi, cho ngươi thắng. Không có vận khí của ta, ngươi sẽ thành thua Xe Thần rồi. Trần Thanh Đế không nghĩ tới, Lâm Tĩnh Nhu vậy mà cầm sự tình vận khí nói chuyện, khuyên giải nói: - Ngươi ngồi ở trong xe thời gian dài như vậy, đã để lại rất nhiều vận may, ta nhất định sẽ thắng, ngươi yên tâm đi. Cái gì vận khí a? Kỹ thuật lái xe của Trần Thanh Đế, tất cả đều là thật, dùng linh khí ăn gian làm ra, cái này cùng vận khí của Lâm Tĩnh Nhu có quan hệ cọng lông? - Ngươi nói thắng là có thể thắng sao? Vạn nhất ngươi thua thì sao? Ngươi thua, một vạn của ta sẽ mất. Cái này trước trước sau sau, chính là mất bảy vạn đó. Lâm Tĩnh Nhu dậm chân, nói ra: - Bất kể như thế nào, ta nhất định phải ngồi xe của ngươi. - Đại ca, nếu không anh trả một vạn kia lại cho chị Tĩnh Nhu, đừng cho nàng tham gia, Tĩnh Nhu cũng không cần lên xe của anh.