Cực phẩm sắc thần
Chương 3 : Tiểu khúc ngớ ngẩn
Hiện giờ cuộc sống của có thể nói khác xưa một trời 1 vực, biệt thự xa hoa ở khu Vân điền dành cho hộ nhà giàu, tài khoản khoản ngân hàng gần tỷ đô. Nói chung là cuộc sống dễ chịu, tiên nghi thoải mái có cấp bậc trong giới thượng lưu, cũng giống như hầu hết mọi người hắn cũng là kẻ mê siêu nhưng cũng chưa đến nỗi cuồng xe. Trong gara của hắn bây giờ cũng có đến hai chiếc siêu xe Maserati GranTurismo MC Stradale và Bugati veyron gran sport Bumblebee màu vàng rất oách, đặc biệt là chiếc Bumblebee mua vì mê tranformer quá mà. Hắn cũng có vài người bạn, cụ thể là khoảng 7 người trong đó đến 4 người có cuộc sống phú ông như hắn, còn 3 người là sinh viên viên đại học năm hai cùng trường đại học với hắn.
Hắn học đại học nào ư? Cái này phải hỏi sao? đó chính là Đại học Giang thành dành cho giới quý tộc, nhà giàu, quyền quý. Giang Thành là một trường đại học đứng top trong cả nước, trên giấy tờ chính là xếp loại A+ toàn cầu chỉ còn một chút xém mức S rồi. Nói thử nghe nào, vào có khó không? Rất khó đấy, ngươi muốn vào bài thi phải đạt tông công 280 điểm 3 môn, hạnh kiểm 3 năm phổ thông ít nhất xếp lại Ưu 1 năm 2 kia phải tốt, đặc biệt là năm cuối xuất sắc thì càng có hi vọng sáng láng. À à! Ta đấy là nói cửa trước thôi còn cửa sau mà ai không được thì đừng thất vọng nhé!..............Nhưng cũng đừng mừng hụt! Ngươi có tiền không? 1 vạn tệ hả, được sao! Ha hả! ngươi đùa ta hả?? ngươi quá ngây thơ chăng? Ta nói là rất nhiều tiền, nhiều đến mức ngươi ngưỡng mộ! Không đùa! thật đó thật sự rất nhiều nếu không ngươi có quan hệ với người trong chính phủ có chức quyền cực cao như phụ mẫu ngươi chẳng hạn thế thì khỏi lo nhé! Yên tâm mà đi học thôi! Không tiền học lực bình thường còn dám da hổ, trâu bò hè hét chắc lão hiệu trưởng sẽ sỉ vả vào mặt ngươi:
_Ngươi học hành bất lực, lại không có tiền làm ngươi như ngươi thật vô dụng còn không biết xấu hổ vác cái mặt đến đây ý kiến à? Ngươi nghĩ đây là trung tâm từ thiện à? Mà trung tâm từ thiện cái gì cũng đủ chỉ thiếu tiền thôi nơi này của ta cũng vậy! loại người như ngươi sao không đi chết đi? Xéo..ooo!
Bây giờ, trời cũng bắt đẫu lờ mờ sáng. Thông qua ánh sáng lờ mờ nhưng có chút dễ chịu thư sướng này có thể thấy chiếc kim đồng hồ Rolex cao cấp treo ở trên cửa vào khu bể bơi có chút dạ quang mị mị kia chỉ 3h48 phút. Bể bơi lúc này nước đang có chút xao động khiến cái phao dạng vịt màu vàng in đầy hình hoạt hình có chút bập bềnh, cách đó không xa theo hướng 2h trên thành bể bơi có một nhân hình đang cầm 1 chiếc ly thon ngọn sang trọng, thỉnh thoảng lại nhập vài cái. Trông cái tay của người đó cũng rất là có nghề giống hệt dân quý tộc á, vì trời tối quá nên không nhìn rõ dung mạo nhưng tử đương nét cũng đoán ra được cũng chỉ tầm 23~24 tuổi, hiện giờ trông hắn cũng rất phong cách trên thân độc mỗi cái áo ngủ hơn nữa còn không buộc dây nhìn rõ bên trong mặc mỗi cái nội khố màu xanh à! Ầy tội lỗi, tội lỗi. trong tay hắn cái ly đang sóng sánh theo từng nhịp lắc tay nhịp điệu theo giai điệu tiểu khúc mà hắn đang ậm ừ. Tiểu khúc nó như thế này:
_Em trồng giàn bom trước cửa nhà cô. Cô vừa chạy ra em nghe cái đùng, nhà cô văng mất tiêu. Cô vào nhà thương còn em đi về
Em lại trồng bom trước cửa nhà thương. Cô vừa lành em lại nghe cái đùng. Nhà thương bay. Cô văng mất tiêu. Cô văng mất tiêu còn em vô tù.
Em lại trồng bom trước hòm cô, cô vừa nhảy em nghe cái đùng,……..
Tuy cái bài tiểu khúc xuyên tác nghe có vẻ vui nhưng khi hát bài hát đó nét hắn nhăn lại lộ có vẻ đau khổ, hoài niệm. Bài hát này là khi còn học trung học cung với mấy thằng bạn chế ra để trả thù cô giáo chủ nhiệm phạt bọn hắn. Nghĩ lại khiến hắn vui vẻ chút ít nhưng lại đau khổ nhiều hơn vì từ lâu hắn đã không về thăm gia đình rồi.
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
63 chương
211 chương
768 chương
17 chương
408 chương