Cực phẩm rể quý
Chương 96 : Xử la tinh tinh
“Thì ra là người phụ nữ điên đó, chị, chị mau coi này, La Tinh Tinh lại chạy tới gây chuyện, khẳng định là có liên quan đến La Lượng với Trầm Ngưng Tâm, người phụ nữ điên kia như con chó điên, hễ có người phụ nữ nào tiếp xúc với La Lượng, cô ta đều ghen điên cuồng.”
“Chị, người con chó điên này hận nhất chính là chị, chị đừng lên tiếng, đừng để bị cô ta phát hiện.” Nhớ lại cảnh tượng lần trước bị ném xuống sông thiếu chút nữa mất mạng, An Lộ đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.
La Tinh Tinh dẫn theo người tới, Trầm Ngưng Tâm cũng không phải dễ bắt nạt, hai bên tranh chấp, không chú ý tới hai chị em nhà họ An đang ở trong phòng bao.
La Tinh Tinh bị một đám bảo vệ vây quanh, vừa hét vừa kêu như điên: “Tôi xem mấy người ai dám đụng vào tôi, có tin tôi chặt hết chân chó của mấy người không!”
Người phụ nữ điên kia không chịu buông tha, đám bảo vệ cũng không dám làm gì cô ta, cảnh tượng vô cùng rối ren.
Độ điên của La Tinh Tinh lại tăng thêm cấp độ, hôm nay bắt buộc phải phế Trầm Ngưng Tâm, để cô ta sau này không dám đi dụ dỗ đàn ông nữa.
“Cốc!” Trầm Ngưng Tâm đánh trả, không biết phải là một người phụ nữ có kinh nghiệm hay không, nhưng đối phó với một cô gái thì không khó.
Cô ta tức giận nhìn La Tinh Tinh đang ngã bên góc tường: “Cô La, nếu như bởi vì chuyện lần trước anh La đến tìm tôi mà cô muốn gây phiền phức cho tôi, vậy thì xin lỗi, nước bẩn này tôi không nhận.”
“Là anh La chủ động bao tôi, cũng là anh ta chủ động động tay động chân với tôi trước, cô muốn trách thì đi trách anh ta, cố tình tới đây gây phiền phức cho tôi là sao chứ? Tôi đâu có kêu anh ta tới bao tôi, càng không kêu anh ta động tay động chân với tôi.”
La Tinh Tinh đầu tóc rối bù, vẻ mặt dữ tợn: “Cô nói dối, anh ấy không bao giờ làm mấy chuyện bẩn thỉu đó với cô.”
Trầm Ngưng Tâm cười lạnh: “Chúng ta rốt cuộc ai là người nói dối, trong lòng người đó tự biết. Tôi khuyên cô an phận một chút, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
“Cô…” La Tinh Tinh muốn vồ tới lần nữa, nhưng Trầm Ngưng Tâm xoay người đi rồi.
Phụ nữ đến đây gây chuyện, không mấy ai là có lợi cả.
Đàn ông tự nguyện tiêu xài, đó là chuyện của họ, không ai ép buộc bọn họ cả, chỉ có thể trách người phụ nữ trong gia đình không có bản lĩnh, không giữ được trái tim người đàn ông.
Cho nên, không ai đồng tình với sự đáng thương của La Tinh Tinh, mà chỉ cho rằng cô ta là một kẻ điên.
Trầm Ngưng Tâm trở lại phòng bào, áp lưỡi vào gò má nóng bỏng của mình, người phụ nữ kia đúng là độc ác, mặt cô ta hình như hơi sưng lên.
“Cô không sao chứ?” An Dao chủ động qua hỏi, vừa rồi cô thật sự lo lắng Trầm Ngưng Tâm sẽ vì tự bảo vệ bản thân mà tố cô ra, cuối cùng vẫn là cô lòng dạ hẹp hòi, Trầm Ngưng Tâm vốn dĩ không có suy nghĩ đó.
Trầm Ngưng Tâm cười cười: “Không sao, chỉ là bị chó cắn một cái thôi. An Tổng, sợ rằng đêm nay La Tinh Tinh sẽ không dễ dàng đi đâu, cô cứ ở lại đây đi đừng ra ngoài nữa, tránh đụng phải cô ta.”
An Dao giật mình: “Cô… Cô nói cái gì.”
Trầm Ngưng Tâm chỉ cười cười, không nói thêm nữa.
Có một số chuyện trong lòng cô ta biết rất rõ, nhưng sẽ không nói ra, đây là cách mà người thông minh làm.
An Lộ vô cùng bất mãn, cảm thấy bị một con chó điên dọa sợ cứ phải trốn trong phòng bao không dám ra ngoài, thật sự không phục.
Cả đêm vẫn phải đi vệ sinh chứ, nếu La Tinh Tinh ở đây cả đêm, vậy cả đêm các cô không được đi vệ sinh à?
“Không đến mức đấy, cô ta lầm ầm lên một trận xong đi thôi. Tôi vừa nhìn, không thấy người đâu nữa rồi.” Trầm Ngưng Tâm nói.
An Lộ vẫn không vui, hỏi lại Trầm Ngưng Tâm: “Cô vừa nãy nói La Lượng từng bao cô à, còn động tay động chân với cô, đây là chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi, đây là quyền riêng tư của khách, tôi không thể nói được.”
Đây là đạo đức nghề nghiệp, người ta không muốn tiết lộ, cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà, không thể ngăn cản suy nghĩ linh tinh của An Lộ được: “Hừ, cô không nói tôi cũng biết, La Lượng khẳng định không làm chuyện gì tốt đẹp với cô. Chị, bây giờ chị thấy rõ bộ mặt thật của La Lượng chưa, ngoài miệng nói chỉ yêu một mình chị, chớp mắt đã tìm phụ nữ bên ngoài, loại đàn ông, dùng lời ba để nói, cho dù đánh chết cũng không quá đáng.”
An Dao không muốn nghe những chuyện lung tung đó nữa: “Lộ Lộ, đừng nói nữa, để chị yên tĩnh một chút.”
“Chị còn do dự gì nữa, trong trường hợp này nhất định phải đi xin lỗi anh rể…”
“Chị nói rồi, để chị yên tĩnh một lúc.” An Dao cao giọng.
An Lộ bất lực, tức giận trợn trắng, uống cạn cốc rượu trước mặt.
“Được, em để chị yên tĩnh, em đi vệ sinh.”
Trầm Ngưng Tâm làm đúng nhiệm vụ của mình, lúc nào nên rót rượu thì rót rượu, không có việc gì làm thì cứ ngồi đó.
Nói là đi vệ sinh, thực ra An Lộ muốn ra ngoài hít thở không khí, không muốn tranh cãi với An Dao.
Bà chị ngốc nghếch, đến bao giờ mới nhìn rõ sự việc chứ: “Tức chết đi được, thật là tức chết tôi…”
Đột nhiên, cô vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện La Tinh Tinh vẫn chưa đi, mà đang tìm kiếm khắp các phòng, hình như đang tìm người.
An Lộ hoảng sợ, nhanh chóng trốn sang một bên.
“An… An Lộ!” Quả nhiên vẫn là bị La Tinh Tinh phát hiện.
An Lộ cắn răng, chạy về phía phòng bao.
Giày cao gót cố tình đúng lúc này rớt dây xích, chân bị bong gân, La Tinh Tinh đuổi theo, túi lấy tóc cô: “Chạy, cô chạy tiếp tôi xem.”
An Lộ cũng không hiền, túi lại tóc La Tinh Tinh: “Chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, cô lại tự tìm đến cửa, dám bắt nạt tôi, hừ, xem tôi có đánh chết cô không con đàn bà điên này.”
Phụ nữ đánh nhau, đàn ông muốn can cũng không can được, hai tên bảo vệ cũng chỉ có thể xoay xoay bên ngoài, không có chỗ để nhúng tay vào.
Tiếng vang bên ngoài bị An Dao nghe được, vội vã chạy ra, chỉ thấy La Tinh Tinh với An Dao đang đánh nhau, hai người hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng, vô cùng khó nhìn.
“Dừng tay! Dừng tay lại!” An Dao giúp đỡ An Lộ.
Hai người phụ nữ cuối cùng cũng tách ra, La Tinh Tinh nhìn thấy An Dao, hai mắt đỏ lên: “Thứ đàn bà đê tiện, đều tại cô, đều tại cô, tôi phải giết cô…”
“Chị, mau chạy đi!” An Lộ vứt giày cao gót qua, ngăn đường đi La Tinh Tinh.
An Dao không đi cũng không được mà đi cũng không xong, La Tinh Tinh người phụ nữ điên này không phải đối thủ của cô, nhưng nếu như đi như vậy bỏ An Lộ lại một mình cô cũng không yên tâm.
Trầm Ngưng Tâm thấy tình hình cấp bách, bất đắc dĩ tìm quan lý ngăn lại, nhưng La Tinh Tinh nói cô ta không đụng đến người của Thủy Vân Gian, người khác cũng đừng nhúng tay vào.
Quản lý cũng không muốn đắc tội với người phụ nữ điên này, lấy cớ từ chối.
“Bàng Phi, mau gọi điện thoại cho Bàng Phi, sao lại tắt máy chứ.” Trầm Ngưng Tâm liền nghĩ tới Thời Phong, lập tức gọi điện thoại cho Thời Phong: “Thời Phong, anh mau đến đây, xảy ra chuyện rồi…”
Thời Phong đang mơ mơ màng màng, vừa nghe mấy chữ “Xảy ra chuyện”, lập tức ngồi dậy.
Tưởng Trầm Ngưng Tâm gặp rắc rối, chạy đến mới biết được, là La Tinh Tinh gây phiền phức cho An Dao với An Lộ.
Thời Phong không có ấn tượng tốt với An Dao, anh ta không muốn quan tâm.
An Lộ tức giận vừa đánh vừa đập: “Mẹ nó, anh có phải con người không thế, không nhìn thấy chị của tôi bị ức hiếp sao, anh là bạn của anh rể tôi, sao lại khoanh tay đứng nhìn chứ, tôi… tôi đánh chết tên vong ân phụ nghĩa anh.”
Thời Phong giữ tay cô lại: “Này, cô nói có đạo lý chút được không, anh Bàng tốt như vậy, chị cô đối xử với anh ấy như thế nào, hả, cả ngày nói anh Bàng vô dụng không có tiền đồ, đó là do anh Bàng không muốn chấp nhặt với phụ nữ như cô ta mà thôi.”
“Đến cả cục trưởng Nữu nhìn thấy anh ấy còn gọi một tiếng bạn, ai dám nói anh Bàng không có tiền đồ chứ? Còn có một lần trên núi Ngưu Đầu, nếu như không phải có anh Bàng, ba của cô sớm bị người ta đánh thành tổ ong rồi.”
“Người chị mắt mắt của cô chỉ biết nói anh ấy vô dụng, hừ, đáng đời bị người phụ nữ điên này đánh, đến cả tôi còn muốn cho cô ta một bạt tai.”
An Lộ lo lắng cho An Dao, không chú ý tới mấy chữ núi Ngưu Đầu, cô uy hiếp: “Anh có giúp hay không, nếu như anh không giúp, sau này tôi sẽ tới công ty anh, mỗi ngày quấn lấy anh làm phiền anh, biến thành quỷ cũng không tha cho anh.”
Thời Phong cạn lời: “Này, chúng ta chuyện nào ra chuyện đó, cô không được dùng quyền trục lợi tôi.”
“Tôi là phụ nữ, trời sinh phụ nữ có thể không cần nói đạo lý, anh đừng nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, nói đi, giúp hay không giúp?”
“Mẹ nó, anh còn do dự gì nữa! Được, anh không giúp, anh không giúp tôi sẽ…”
An Lộ vô cùng sốt ruột, không nghĩ ra được biện pháp hay nào, lấy tay Thời Phong nhét vào ngực mình.
Thời Phong trợn tròn mắt.
An Lộ nói: “Bây giờ chỉ cần tôi kêu lên một tiếng vô lễ, anh xem, bọn họ sẽ tin tôi hay là tin anh. Hình tượng người đàn ông tốt của anh, cũng đừng hòng giữ được.”
Thời Phong vội vàng rụt tay về, lau qua lau lại bàn tay vừa mới sờ vào ngực An Lộ.
Mẹ nó, lớn như vậy rồi lần đầu tiên bị một người phụ nữ nắm thóp.
Giúp!
Ông đây giúp!
Thời Phong bước lên vài bước, một tay đẩy La Tinh Tinh ra.
Hai tên bảo vệ bước tới, từng người bị Thời Phong một chân hạ gục.
Đối mặt tình huống như vậy, La Tinh Tinh cũng không sợ hãi, vẫn như một con chó điên: “Mẹ kiếp anh cút ngay cho tôi!”
“Đồ đàn bà điên, người bên trong là vợ của anh em tôi, cô thử động vào một cọng tóc cô ấy xem.” Thời Phong chỉ vào mũi La Tinh Tinh cảnh cáo.
La Tinh Tinh cầm lấy ngón tay anh cho vào miệng, may Thời Phong phản ứng kịp thời, nghìn cân treo sợi tóc, một tay đẩy đầu La Tinh Tinh ra: “Mẹ kiếp, cô tuổi chó à.”
“Cút, hôm nay tôi phải giết bằng được người phụ nữ này.” La Tinh Tinh nhe răng nhăn mặt.
Thời Phong nắm chặt tay, phát ra tiếng “cậc cậc”: “Giết đi, cô giết một người tôi xem. Ông đây không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa không đánh thứ cặn bã. Bây giờ cô trong mắt tôi, hoàn toàn không xứng làm con người.”
Hai tên bảo vệ kia sợ Thời Phong sẽ đánh La Tinh Tinh đến chết, vội vàng tiến lên khuyên can: “Cô La, anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chúng ta đi thôi.”
“Cút, đồ vô dụng, tôi không đi, tôi phải giết người phụ nữ kia.”
Nói xong, Thời Phong liền đánh tới.
Thời Phong chửi “Mẹ kiếp” một tiếng, tát một cái lên mặt cô ta, đầu La Tinh Tinh đập vào tường, thân hình theo vách tường chậm rãi trượt xuống.
“Mẹ nó, chưa thấy ai điên như vậy, quả thực như con chó điên.” Thời Phong chán ghét xoa xoa cái tay vừa chạm vào La Tinh Tinh.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
20 chương
11 chương
9 chương