Cực phẩm rể quý

Chương 77 : Cuộc đọ sức giữa trắng và đen

“Đại ca!” Mã Quân nhất thời không chú ý, quay đầu nhìn về phía Lý Uy. Vẻ mặt của Lý Uy khó coi, hai mắt tức giận trừng Bàng Phi: "Là mày báo cảnh sát hả?” “Là tôi, các người bắt cóc đòi tiền chuộc, mở sòng bạc ngầm, đánh lộn ẩu đả, cho vay cắt cổ, chỉ cần truy cứu bất cứ tội nào đều là tội nặng.” Bàng Phi liệt kê vạch trần từng hành vi phạm tội của bọn họ. Lý Uy ném mẩu thuốc lá trong tay xuống đất: "phì” một tiếng: "Đúng thì thế nào, ông mày ở vùng này làm nhiều năm như vậy, ai dám mảy may đụng vào tao?” “Khẩu khí còn lớn hơn bệnh phù chân đó, xem cảnh sát bọn tôi đều là kẻ bất tài hả?” Tiếp theo đó là giọng nói của Diệp Nguyên vang lên, một làn sóng lớn cảnh sát cũng theo đó lao lên. Lực lượng cảnh sát thuộc đồn công án cơ sở, nhân viên có hạn, chứ không chỉ có tổng cộng mười mấy người này. Lý Uy căn bản không để những người này vào mắt, lời nói lộ vẻ khiêu khích và miệt thị: "Tôi cho đồn trưởng Diệp nghe, ông mang mấy người này đến đây uống trà với tôi hay sao? Thật không thú vị rồi, hôm nay tôi không định chuẩn bị nước trà, sợ là ngài không uống được rồi, mời trở về cho.” Lý Uy là kẻ khó đối phó có tiếng tồn tệ rõ ràng ở vùng này, ở trong đồn bình thường nhận không ít điện thoại khiếu nại có liên quan đến Lý Uy, bất đắc dĩ kẻ này được cấp trên che chở, bọn họ không dám tùy ý động vào. Hôm nay lại không giống vậy, cho dù cái kẻ bao che của ông ta có trâu bò tới đâu, còn có thể trâu bò qua Nữu Thành Tích hay không? Ông ta dựa vào của cải ở phía sau, còn phía sau của Diệp Nguyên chính là Nữu Thành Tích, là cả quốc gia, nhìn xem rốt cuộc ngươi lợi hại hay là quốc gia lợi lại! “Ông chủ Lý, hôm nay tôi đến đâu không phải để uống trà, mà là có người báo cáo đàn em Mã Quân của ông bắt cóc đòi tiền chuộc, đánh nhau ẩu đả, cho vay nặng lãi, còn về ông, nhà nước hiện nay đã ra lệnh cấm tụ tập đánh bạc, vậy mà ông còn đám mở sòng bạc ngầm, đây là ngang nhiên coi thường pháp luật.” Gương mặt của Lý Uy méo mó vô cùng khó coi, mẹ nó đã cho thể diện rồi mà còn không biết xấu hổ hả, còn dám hét vào mặt ông đây. “Cậu có biết ông chủ phía sau sòng bạc là ai không?” Diệp Nguyên ước gì ông ta khai ra cái tên của người ở phía sau, nhưng cố tình, lúc này Lý Uy nhận được một đoạn tin nhắn, trong nháy mắt, sắc mặt của ông ông ta trở nên cực kỳ xấu xí. Người gửi tin nhắn nói với ông ta, Bàng Phi có quan hệ với Nữu Thành Tích, bảo ông ta có thể thoát thân thì cố gắng mà thoát thân, không nên đối cứng với Diệp Nguyên. Lý Uy nghẹn cơn tức giận trong bụng mà không thể phát tiết được, còn phải ra vẻ đáng thương gắng gượng nhẫn nhịn, khỏi phải nói khó chịu đến mức nào. Người ở phía sau đã lên tiếng rồi, rốt cuộc ông ta cũng không dám làm ẩu, nếu như không muốn lăn lộn nữa. Vì thế, ông ta nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu cho Mã Quân, bảo anh ta khiến chuyện này lắng xuống. Mã Quân làm đàn em nhiều năm, ý nghĩa trong này là gì còn không biết sao? Cho dù bản thân không muốn gánh thì Lý Uy cũng có nhiều biện pháp đem tất cả chuyện này đổ lên người của anh ta, hơn nữa còn là người đăng ký sòng bạc này, lúc đầu đã ghi chính là tên của Mã Quân rồi. Bây giờ thừa nhận, bọn Lý Uy còn có thể dựa vào phần có công này bảo vệ người nhà của anh ta... Không còn cách nào khác, Mã Quân chỉ có thể dứt khoát đứng ra: "Chính là họ Mã tôi làm.” Sắc mặt của Diệp Nguyên cứng đờ, tình thế này không giống như dữ liệu ban đầu của anh ta, không khỏi hơi buồn bực: "Anh chỉ là tay chân thuộc hạ của Lý Uy, ông chủ đằng sau sòng bạc này là anh, anh nghĩ chúng tôi sẽ tin sao?” “Không tin, vậy anh đi điều tra đi. Tất cả những việc bắt cóc tống tiền, đánh nhau ẩu đả, cho vay nặng lãi đều là một tay tôi làm, bao gồm cả sòng bạc ngầm, các người muốn bắt thì bắt tôi đi, dù sao ông đây ung dung tự tại nhiều năm như vậy rồi, ngược lại đám cảnh sát các người cũng đã nói không phải là kẻ bất tài, tôi mở sòng bạc ngay dưới mí mắt của các người, các người cũng không dám bắt tôi, ha ha ha...” Biết rõ chuyện tình thật tế không phải là như thế, nhưng ngươi không có chứng cứ sẽ không thể tùy tiện bắt người, còn bị người này sĩ nhục ở trước mặt mọi người, gương mặt già nua của Diệp Nguyên sắp không biết nên để ở đâu rồi. “Bắt đi bắt đi!” Người ở đây ngoại trừ Lý Uy , những người còn lại đều bị bắt đi, bao gồm cả những đồ đạc trong sòng bạc vật dụng trong tay. Lý Uy vô cùng đắc ý dựng thẳng ngón trỏ với bọn họ, đây là ý coi thường. Thằng cha này quá ngạo mạn rồi, tục ngữ có câu, dựa vào tính nết của người này, không sợ sau này không phạm tội, muốn bắt ông ta, cơ hội còn nhiều. Người đều bị bắt, sòng bạc cũng niêm phong nhưng trên gương mặt của Diệp Nguyên không có lấy một chút vui vẻ.“Lý Uy thằng cha này quá kiêu ngạo, dám nói cảnh sát chúng ta đều là lũ bất tài.” Bàng Phi vỗ vỗ hai cái lên vai của anh ta, ý bảo đừng tức giận: "Đồn công an quyền lợi có hạn, có một số việc các người không cách nào nhúng tay vào là có thể giải quyết được. Bất kể người ngạo mạn tàn ác đến mức nào đi nữa thì sớm muộn gì hồ ly cũng lộ tai lộ đuôi mà thôi, chuyện này anh cũng không cần phải sốt ruột, chờ lần sau thằng cha này phạm tội, nhất định sẽ không để cho ông ta chạy thoát dễ dàng vậy đâu.” Diệp Nguyên vuốt tóc, lo lắng mà thở dài: "Đã đến lúc bầu không khí ở Dung Thành cần phải thay đổi sửa sang lại rồi.” Xe cảnh sát lục tục rời đi, chỉ để lại hai người Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi. Lý Uy từ trong sòng bạc đi ra, đứng ở phía sau hai người, trong hơi thở phả ra sự lạnh lùng phát ra tiếng “hừ ”: "Chàng trai, bản lĩnh không nhỏ nhỉ.” Bàng Phi xoay người nhìn ông ta, dưới ngọn đèn mờ tối u ám, chỉ có ánh sáng lúc sáng lúc tối từ điếu xì gà trên tay ông ta, chiếu sáng trên gương mặt vặn vẹo, dường như giống một ác má từ địa ngục. Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi đúng ở vị trí ánh sáng chiếu xuống, một vùng sáng sủa. Giống như cuộc chiến giữa trắng và đen, lúc này mới bắt đầu mở màn. Bàng Phi ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện rõ phong thái uy nghiêm của một quân nhân nên có. Tòng quân thì tiến công tổ chức tội phạm, không tòng quân vẫn như cũ là thiên địch của đám sâu mọt hoạt động dưới mặt đất. Chỉ có điều, cuộc đọ sức này càng thêm âm u càng thêm bí hiểm. “Ông thoát được một thoáng, nhưng không thoát được một đời, lần sau chú ý hơn!” Bàng Phi nói lời hung hãn. Lý Uy hung hăng ném điếu xì gà xuống đất, cố sức giẫm tắt, bỏ lại một câu “Cứ chờ xem”, rồi tiến vào trong xe, nghênh ngang bỏ đi. “Bàng Phi, ông ta sẽ trả thù anh.” Lâm Tĩnh Chi hơi lo lắng mà cầm tay của Bàng Phi, trong ánh mắt cũng hiện lên sự lo lắng xuất phát từ nội tâm dường như sắp tràn lên viền mắt. Ánh mắt và gương mặt của Bàng Phi cũng toát lên vẻ lo lắng. Trả thù anh, anh không sợ, chỉ sợ người này sẽ động thủ với người nhà của anh. Người của nhà họ An ngược lại không có vấn đề gì, có La Lượng ở đó, chắc chắn sẽ không để cho ông ta động đến người của nhà họ An, nhưng sự an toàn của Bàng Kim Xuyên và Bàng Yến không có gì đảm bảo cả. Nếu thế phải lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ bọn họ, vậy Bàng Phi sẽ phải về nhà họ Bàng, còn nếu để cho bố và em gái đến ở nhà họ An... Đến lúc đó, người họ An có thể đồng ý không? Về đến nhà họ An đã quá nửa đêm, mấy người An Dao đều đã ngủ, Bàng Phi nhẹ tay nhẹ chân về phòng của mình, nằm trên giường không ngủ cho đến khi trời sáng. Sáng sớm hôm sau, anh dậy rất sớm, đầu tiên trở về nhà họ Bàng một chuyến, một là xem tình hình của ba và em gái, hai là căn dặn bọn họ cẩn thận, không nên tiếp xúc với người lạ. “Con đã quên trước đây cha làm cái gì rồi sao? Những người muốn động vào bọn ta, cùng phải nhìn xem bọn họ có bản lĩnh hay không!” Bình thường Bàng Kim Xuyên đều thể hiện bộ dạng hiện lành, nếu thật sự muốn có uy nghiêm, khí thế này cũng rất dọa người. Không sai, trước đây Bàng Kim Xuyên cũng từng đi lính, hơn nữa chức vị còn không nhỏ, là đại đội trưởng của đội điều tra của của một quân khu, đáng tiếc trong một lần tác chiến mà bị thương ở vai, quân đội cưỡng chế thi hành để ông xuất ngũ nghỉ ngơi, và đó cũng trở thành niềm hối tiếc suốt cả đời của ông. Cho dù đến bây giờ, thân thủ của ông vẫn như cũ không giảm so với năm đó, đối phó với mấy tên côn đồ gì đó, hoàn toàn không nói chơi. Bàng Phi tin ba của mình gừng càng già càng cay, cũng an tâm mà rời đi. Chống lưng cho Lý Uy là nhà họ La, nhà họ La biểu hiện bên ngoài là mở công ty bất động sản, bên trong cũng rất sạch sẽ, không giống như nhà họ Phương, là dựa bào tẩy trắng mà lên. Ai có thể ngờ nhà họ Lan thật ra chẳng sạch sẽ hơn nhà họ Phương bao nhiêu, một người xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếu không có một chút thủ đoạn và năng lực thì làm sao có địa vị của ngày hôm nay, trở thành nhân vật cầm đầu to lớn trong thành phố như vậy ? Một cái sòng bạc nho nhỏ mà thôi, mất đi thì mất thôi, không cần phải vì thế mà tiêu hao binh tướng. Mà càng quan trọng hơn chính là, nhà nước hiện giờ quản lý rất chặt khiêu dâm liên quan xã hội đen liên quan chính trị, ngay cả nhà họ Phương cũng phải an phận làm những cuộc làm ăn trong sạch, nhà họ La bọn họ luôn luôn có tiếng tăm tốt, cũng không thể bởi vậy mà làm hỏng được. “Ông chủ La, chuyện này cứ bỏ qua như thế sao?” Lý Uy không phục, cứ nghĩ đến tố cáo với La Đại Hải, ông ta nhất định sẽ có hành động, ai ngờ La Đại Hải vậy mà muốn nhịn cơn giận. La Đại Hải đen mặt nhìn ông ta: "Nhà họ La vừa nắm được quyền tài sản xây dựng khu trường học trong thành phố cổ, ông không đặt hết tâm tư vào trong việc phá dỡ mà còn ở đó cả ngày nghĩ làm thế nào trả thì người khác, ông muốn việc xây dựng khu trường học phải dừng đến lúc nào đây ?” La Đại Hải tức giận. Lý Uy sợ đến mức sắc mặt tái xanh, không dám thở mạnh. Ông cụ này rất ít khi tức giận, một khi tức giận, đó chính là đất rung núi chuyện, rất khiến người ta sợ hãi. La Lượng đúng lúc đứng ra: "Ba, Lý Uy cũng nhất thời tức giận, ngài đừng tức giận nữa.” Đỡ La Đại Hải ngồi xuống, La Lượng nháy mắt về phía Lý Uy. Lý Uy mắt sáng tâm cũng mở rộng, nhanh chóng hứa hẹn với La Đại Hải: "Ông chủ, chuyện phá bỏ trong thành phố cổ, tôi đã hành động rồi, nội trong ba tháng đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” “Hai tháng!” Ba tháng quá lâu, nhất định phải giảm bớt thời gian nội trong vòng hai tháng. Lý Uy liên tục gật đầu xác nhận: "Hai tháng, trong vòng hai tháng đảm bảo hoàn thành công việc, ngài cứ yên tâm đi.” La Đại Hải ngẩng đầu nhìn ông ta: "Tôi cảnh cáo ông một lần, không được ầm ĩ xảy ra sự cố nữa , nếu không lần này không có ai có thể bảo vệ ông đâu.” Lý Uy nói thầm trong bụng, La Đại Hải này sao bây giờ lại sợ đầu sợ đuôi rồi, chẳng phải chỉ là một quân nhân xuất ngũ thôi sao, có cái gì mà sợ dữ vậy. Từ nhà họ La đi ra, La Lượng vỗ hai cái thật mạnh lên vai của Lý Uy: "Chuyện của Tinh Tinh khiến tâm trạng ba của tôi không được tốt, tình tình khó tránh có hơi nóng nảy, ông đừng để trong bụng.” Lý Uy sợ hãi: "Cậu La, ngài đang nói gì vậy chứ, tôi nào dám tức giận với ông chủ chứ.” “Không tức giận là tốt rồi, chuyện của thành phố cổ làm cho tốt, ba rất coi trọng chuyện xây dựng khu trường học lần này.” La Lượng nhắc nhở. Lý Uy liên tục xác nhận: "Yên tâm yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạng.” Bàng Phi đã nhiều ngày chịu khó dậy sớm chạy về nhà họ Bàng, chủ yếu là lo lắng Lý Uy ở đằng sau phá rối. “Bác Hà, sao ngài lại tới đây?” Bác Hà là hàng xóm trước đây của nhà bọn họ, có quan hệ rất tốt với bố của họ. Sau này nhà bác Hà có nhà mới, hai nhà cũng ít khí lui tới, đột nhiên hôm nay lại xuất hiện, thật sự khiến cho Bàng Phi bất ngờ. Tục ngữ có câu ‘không có việc gì quan trọng thì không dám làm phiền’, bác Hà đến đây chắc chắn có việc nhờ vả.