Cực phẩm rể quý

Chương 61 : Cuộc gặp riêng tư

Ngoài những lúc ở trước mặt Bàng Phi ra thì An Dao rất ít khi lộ ra thái độ như thế, không biết sao hôm nay lại như thế, gặp phải chuyện gì sao? "Này, rốt cuộc hôm nay chị làm sao thế?" Không cần biết thế nào, An Dao chính là trụ cột của gia đình, nếu cô mà suy sụp, thì An Lộ và Tào Tú Nga cũng sẽ suy sụp theo. An Lộ ném quần áo trong tay xuống, đuổi theo An Dao hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? "La Lượng đã bị La Đại hải nhốt ở trong nhà, cũng không vay được tiền nữa, tháng này quán rượu đã tiêu tốn mười ba vạn, không biết khi nào thì phải dẹp tiệm. Lần này em vui rồi chứ?" An Dao uể oải nói, hiểu được ý trong lời của An Dao làm An Lộ và Tào Tú Nga tuyệt vọng. "Tốt rồi, từ nay em cũng không lo là chị sẽ gặp mặt La Lượng nữa rồi, em vui vẻ rồi chứ, cả hai người đều được toại nguyện rồi đó." Nói xong, cô lạnh lùng đi lên lầu. Tào Tú Nga chọc chọc vào trán An Lộ: "Con bé này, bây giờ con hài lòng chưa?" Nói xong, bà ta cũng đi theo An Dao lên lầu. An Lộ bĩu môi, làm ra vẻ tủi thân: "Còn nói thật cũng không được sao." Có câu, người trong cuộc u mê, còn người ngoài cuộc thì sáng suốt, người nhà họ An đều đang lo lắng về cái tin xấu mà An Dao mang đến, mà không suy xét xem tại sao người ta lại không cho nhà mình vay tiền. Bàng Phi nghi ngờ là chuyện này có khả năng cao là có liên quan đến La Lượng, mà ngày trước An Lộ còn từng đứng trước mặt nhiều người chửi bới La Lượng, làm cho anh ấy khó chịu trong lòng, cố ý dùng chuyện vay tiền để làm khó họ. Cái gì mà bị cấm túc ở nhà, cũng chỉ là lấy cớ mà thôi. Đáng tiếc là cô gái ngốc An Dao kia căn bản chưa thể hiểu ra được. Nên giúp hay không đây, Bàng Phi vẫn do dự chưa quyết, thật ra trong lòng anh vẫn muốn giúp đỡ bọn họ, bất kể là bởi vì phận làm con rể, hay là vì muốn ủng hộ An Dao, thì anh chắc chắn vẫn sẽ giúp bọn họ chuyện này. Bàng Phi muốn An Lộ đưa số điện thoại của La Lượng cho mình. An Lộ tò mò, hỏi anh muốn làm gì, nếu không nói rõ thì cô sẽ không cho. Bàng Phi bất lực, đành phải nói rằng anh muốn tìm La Lượng nói chuyện một chút. An Lộ đồng ý cho số điện thoại, nhưng nhất quyết muốn đi cùng anh, con bé này bây giờ lúc nào cũng chỉ muốn ở gần Bàng Phi. Đi theo anh hay không cũng được, chỉ cần An Lộ không nói lung tung là được. Bàng Phi hiểu rõ La Lượng muốn gì, nên khi nghe điện thoại anh lấy cớ muốn giải thích với anh ấy về chuyện kết hôn với An Dao, muốn gặp La Lượng để nói chuyện, quả nhiên anh ấy đã đồng ý. Thật ra Bàng Phi nói thế để thăm dò xem sao, cũng không ngờ là La Lượng lại dễ bị lừa như thế. Trong lòng anh có suy đoán không tốt về việc này, bây giờ chúng đều đang dần dần ứng nghiệm. Cuộc hôn nhân này không thể kết thúc, nếu để An Dao phải sống với một người như thế, không phải là đang phá hỏng đời cô ấy sao? Nơi gặp mặt là một nhà hàng Trung Quốc, Bàng Phi nói An Lộ trốn đi đừng ra mặt. Tuy không biết tại sao Bàng Phi lại làm thế, nhưng An Lộ vẫn làm theo. Không lâu sau, La Lượng liền xuất hiện, vừa mở miệng ra đã hỏi An Dao khỏe không các kiểu, anh ấy thật sự xem mình là quân tử sao? Bàng Phi không thèm để ý đến những lời khiêu khích kia, anh đi thẳng vào vấn đề, hỏi La Lượng: "Chuyện vay tiền có phải là do anh giở trò sau lưng hay không?" La Lượng tỏ vẻ vô tội: "Anh đang nói cái gì vậy, tôi muốn giúp An Dao còn không được, sao có thể giở trò sau lưng cô ấy đây?" "Bởi vì anh muốn An Dao đi tìm anh nhờ giúp đỡ, hy vọng cô ấy cảm thấy thiếu anh là không được, muốn dùng cách này để gây áp lực cho cô ấy, làm An Dao mau chóng ly hôn với tôi." Bàng Phi dứt khoát nói những phỏng đoán trong lòng ra. La Lượng cười khẽ mấy tiếng, lại không nói gì cả, nhưng ánh sáng nháy lên trong mắt anh ấy đã nói lên tất cả. Đối với anh ấy, trận đấu này đã nắm được phần thắng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để khoe khoang, cẩn thận chính là điểm mạnh của La Lượng, nếu không thì anh ấy cũng sẽ không thể có ngày hôm nay. "Phân tích rất tốt, nhưng mà chuyện nói ra mà không có chứng cứ, thì không nên tùy tiện đổ nước bẩn lên đầu người khác. Anh có biết là, nếu tôi nói những lời này cho An Dao nghe, thì cô ấy chắc chắn sẽ xem anh là một tên tiểu nhân hèn hạ." La Lượng cười híp mắt nói. Sự thật rốt cuộc ra sao, trong lòng mỗi người đều đã có tính toán, tranh cãi cũng không có ý nghĩa gì. "Mục đích tôi tới lần này là muốn nói cho anh biết, nếu anh thật lòng đối tốt với An Dao, thì hãy thật tâm giúp đỡ cô ấy, chứ nếu là dạng chơi bời trêu ghẹo phụ nữ thì sau này cuối cùng sẽ hại người hại cả mình." La Lượng mặt đầy vẻ tủi thân: "Tôi không trêu ghẹo ai cả, hai ngày trước tôi bị cấm túc, hôm nay mới có thể đi gặp anh đó." Thái độ này, rõ ràng là đang muốn đẩy trách nhiệm. Nếu thật lòng muốn giúp An Dao, thì nên để tâm đến chuyện cho vay tiền, An Dao bây giờ thế nào, chứ không phải là ở đây nói hươu nói vượn. Bây giờ Bàng Phi không chỉ nghi ngờ về mưu đồ của La Lượng, anh còn nghi ngờ tình cảm của anh ấy đối với An Dao, có phải đều là giả dối hay không? Nếu thật là như thế, thì con người này thật quá là đáng sợ, chỉ khổ An Dao luôn luôn một lòng tin tưởng anh ta. Nói chuyện đến thế này thì cũng không còn gì để nói nữa, Bàng Phi đứng dậy rời đi, An Lộ ở đó không xa cũng che mặt đi ra ngoài. Chỗ của hai người cách An Lộ không xa lắm, nên cô ta cũng có thể nghe thấy, ngay cả An Lộ cũng phát hiện ra La Lượng có vấn đề: "Anh rể, anh nghi ngờ là La Lượng đứng phía sau giở trò đúng không?" "Không trừ khả năng này." Không có chứng cứ nên Bàng Phi cũng chưa dám chắc chắn. An Lộ quơ quơ tay: "Tôi thấy có khả năng lớn là như thế, giống như anh nói đó, anh ta muốn chị tôi không vay được tiền, phải đi cầu xin anh ta, nếu không, có ai còn quan tâm đến chuyện này như thế?" "Trước kia tại sao tôi lại không phát hiện ra anh ta là người như thế, chắc chắn anh ta là một tên vô cùng xấu xa, thế mà trước đây tôi còn giúp đỡ anh ta, hừ!" Bàng Phi đáp: "Bây giờ cô nhận ra vẫn còn chưa muộn." An Lộ cau mày: "Tôi nhận ra cũng vô ích thôi, chị tôi vẫn coi anh ta là người tốt, thật là đau đầu. Hay là thế này đi, chúng ta hãy vạch trần bộ mặt thật của La Lượng, để cho chị tôi biết được chân tướng?" Nói thì dễ, nhưng quan trọng là bọn họ phải vạch trần như thế nào? Bây giờ đi tra xem La Lượng có nhúng tay vào hay không thì không thực tế lắm, vả lại, bọn họ không có quyền có thế, cũng không dễ dàng tra ra được. Chuyện của La Lượng cứ bỏ qua một bên trước đã, điều quan trọng cần làm bây giờ, là phải giúp đỡ An Dao vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Ngoài vay tiền ra thì vẫn còn biện pháp khác, như là lôi kéo đầu tư, vân vân. Nhưng mà hiện nay công ty chịu đầu tư ngày càng ít, cạnh tranh thì lại rất khốc liệt, muốn lôi kéo được nhà đầu tư cũng không phải chuyện dễ dàng. Thôi thì có còn hơn không vậy, ít nhất bọn họ vẫn còn có được chút hy vọng. Tất cả biện pháp mà Bàng Phi có thể nghĩ ra đều đã nói hết cho Lâm Tĩnh Chi, để Lâm Tĩnh Chi truyền đạt lại cho An Dao. Hy vọng mặc dù khá mong manh, nhưng dù gì cũng phải tìm đường ra. Nhìn thấy An Dao cả ngày cứ ủ rũ cúi đầu, Tào Tú Nga cũng ngồi không yên, bà đích thân chạy đi tìm La Lượng. "La Lượng, hôm nay gì tới đây muốn nhờ con giúp An Dao một tay, con có biết là An Dao mấy hôm nay bôn ba khắp nơi, tiều tụy hết cả người, dì thấy thế rất đau lòng cho nó." Tào Tú Nga đã hơn 50 tuổi, đây là lần đầu tiên nhờ người khác giúp đỡ, quan hệ giữa An Dao và La Lượng không tồi, chuyến này bà đích thân ra mặt, có lẽ sẽ có tác dụng chứ? Ai ngờ là La Lượng lại khua môi múa mép nói rằng là An Dao không muốn vay tiền của anh ấy, anh ấy cũng không còn cách nào khác. Trong lòng Tào Tú Nga không vui, trong đầu nghĩ nếu cậu thực sự muốn cho vay tiền, thì đâu phải là không có cách, rõ ràng là bản thân mình không muốn cho người khác vay chứ gì. Đến nơi này rồi, rồi cứ đi dễ dàng như thế, thà lúc trước không đến còn hơn. "La Lượng à." Tào Tú Nga muốn thử lại lần nữa: "Con xem thế này có được không, trước hết hãy cho dì vay năm triệu, sau đó dì sẽ đưa nó cho An Dao. Con bé này tính sĩ diện, nhưng dì sẽ nói đó là của hồi môn năm đó dì để dành, mượn thêm bạn bè một ít. Tiền của người nhà, con bé muốn từ chối cũng không được." La Lượng cười khẽ trong lòng, nghĩ bụng thế cũng khá tốt. Cho vay tiền chỉ là chuyện nhỏ, lôi kéo được An Dao mới là chuyện lớn. Thật ra anh ấy chỉ mong quán rượu nhà An Dao vỡ nợ, như thế thì cô ấy sẽ không còn mạnh mẽ được như bây giờ, sau này kết hôn cũng dễ dàng quản lý hơn. Trừ khi tự An Dao đến cầu xin, nếu không thì số tiền này, bất luận thế nào anh ấy cũng sẽ không cho vay. "Dì à, bây giờ vấn đề không phải là con có cho mọi người vay tiền hay không, trước đó con vừa bị ba cấm túc hai ngày, cũng lấy đi không ít quyền lợi, năm triệu cũng không phải số tiền nhỏ, tiền gửi ngân hàng của con cũng không nhiều đến thế." Ý của anh ấy là, đã không cho vay rồi, thì bà còn nói nhiều như thế có ích gì? Tào Tú Nga cũng là người nóng tính, bà đã không cần mặt mũi đến đây vay tiền, đối phương lại cứ vòng vo, rốt cuộc là có ý gì? "An Lộ nói không sai, người nhà chúng tôi đã nhìn lầm cậu rồi." Tào Tú Nga tức giận rời đi. "Tức chết tôi, tức chết tôi rồi...Uổng công trước đó tôi coi trọng cậu ta, còn nói giúp cho cậu ta bao nhiêu lâu, thế mà vay tiền cậu ta lại một mực từ chối, cậu ta thì có gì hơn người chứ..." An Lộ đã sớm đoán được kết quả này, cô ta cười cười khoác tay lên vai mẹ: "Lần này thì mẹ tin lời con rồi chứ?" "Hừ, tin, con vui chưa." An Lộ kéo cánh tay Tào Tú Nga, vừa đi vừa nói: "Con cảm thấy trước đây chúng ta đã đánh giá cao La Lượng, chúng ta cũng không hiểu rõ anh ta, là chị An Dao, người chị ấy biết có lẽ cũng là La Lượng trước đây, chứ không phải La Lượng của hiện tại." "Cái tên đó suốt ngày nói không quên được chị con, nhưng khi chị ấy gặp chuyện, anh ta đã giúp được lần nào hay chưa? Chưa từng! Ngược lại anh rể nhà mình, mẹ thấy mấy hôm nay anh ấy bận rộn thế nào rồi đấy, đến cả công việc của mình cũng không làm mà đi giúp chị con tìm cách." "Quan trọng là anh ấy làm những việc đó nhưng lại không khoe khoang trước mặt người khác, đây mới thật sự là đối xử tốt với một người, không phải sao?" Tào Tú Nga cau mày: "Có thể là cậu ta cuối cùng vẫn không giúp được gì mà?" An Lộ buông tay mẹ ra, khuôn mặt ghét bỏ: "Nhưng anh ấy cũng không phải là người có tiền, mẹ còn muốn anh ấy lấy ra tiền hay là quyền nữa mới vừa lòng?" Tuy là nói như vậy, nhưng Tào Tú Nga vẫn không thể hoàn toàn đồng ý với An Lộ. Bây giờ nhà họ An đang gặp khó khăn, An Dao rất cần một người có thể giúp đỡ cô, hoặc là một người có thể cùng cô gánh vác gia đình này. Bàng Phi là người có lòng tốt, nhưng không có được sự chấp nhận của An Dao, hai người không thể đồng tâm hiệp lực, từ đầu đến cuối chỉ có hại chứ chưa có lợi. Nhưng nếu như vì chuyện này mà phủ nhận công sức của Bàng Phi, thì quả là không công bằng. Nghĩ tới nghĩ lui, Tào Tú Nga vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ có thể thở dài một tiếng: "Thôi thì được bước nào hay bước đó vậy." An Lộ thân mật kéo tay mẹ một lần nữa: "Mẹ đừng ngăn cản anh rể nữa, còn những cái khác, phải xem duyên phận của họ thế nào." Tào Tú Nga gật đầu một cái, đồng thời lo lắng nhìn An Lộ: "Bây giờ mẹ lại hơi lo cho con, con che chở cho cậu ta như thế, có khi nào là con đã… có tình cảm gì với cậu ta rồi đấy chứ?"