Cực phẩm rể quý
Chương 4 : Giao dịch công bằng
Rốt cuộc thì ai mới là người không có não vậy?
Triệu Vĩ cũng không phải là kẻ ngốc, nếu như đồng ý ký hợp đồng rồi thì làm sao mà có thể ngủ với cô được nữa chứ?
An Dao vậy mà còn ảo tưởng có thể lấy được hợp đồng trước rồi sau đó trốn thoát, với cái chỉ số thông minh đáng thương như vậy, thật sự là không biết cô đã lăn lộn trong giới kinh doanh này như thế nào được nữa.
Bàng Phi cũng lười trả lời tin nhắn của cô, cất điện thoại di động đi, lặng lẽ theo đuôi bọn họ đi vào khách sạn.
Hai người họ đi vào phòng số ba lẻ hai, Bàng Phi cũng đứng chờ ngay ở ngoài cửa.
Gã Triệu Vĩ kia vừa mới vào tới cửa đã lập tức động chân động tay khiến cho An Dao ngay cả một cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có.
Bàng Phi cũng đã đoán được chuyện này từ sớm, vốn dĩ anh định để cho Triệu Vĩ giở mấy trò khiến An Dao ghê tởm, nhân tiện chỉnh đốn một chút cái dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của cô trước đã. Thế nhưng vừa nghe được tiếng cầu xin thảm thiết của An Dao, không hiểu sao anh lại không thể bình tĩnh lại được, vội vã đạp cửa cái "rầm" xông vào.
Triệu Vĩ đã gấp đến mức không kiềm chế được, quần áo trên người cởi sạch bách, chỉ còn lại mỗi cái quần xà lỏn. Vốn dĩ gã nhớ thương An Dao cũng đâu phải mới ngày một ngày hai, tối hôm qua ở tiệc rượu không chú ý đã để An Dao chạy thoát, chọc cho gã tức tối suốt cả một đêm không ngủ được. Giờ phút này nắm được cơ hội tốt như vậy, gã chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đè con người ta ra ngay và luôn thôi.
Mắt thấy tiểu mỹ nhân đã dâng lên đến tận miệng rồi, vậy mà một tiếng đạp cửa "rầm" lại vang lên phá vỡ hết chuyện tốt của Triệu Vĩ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt khiến gã càng trở nên táo bạo đến không khống chế được: "Mày mẹ nó..."
Nói còn chưa kịp nói xong, Bàng Phi đã ba bước cũng chỉ bằng hai bước xông tới, nắm chặt lấy cổ tay Triệu Vĩ, vặn ngược ra bên ngoài, lập tức cơn đau nhức ập đến làm cho Triệu Vĩ gào khóc chửi bậy ầm ĩ.
Cùng lúc ấy, hai đạo kình phong lập tức đánh úp lại từ phía sau, Bàng Phi ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn lại, dùng một cước quét ngang tới, hai tên ở đằng sau bị quật ngã lăn trên mặt đất, giãy dụa mãi cũng không thể bò dậy được.
Hai tên này chính là thủ hạ của Triệu Vĩ, lần này gã ta đã chuẩn bị hết thảy chu đáo, vậy mà không thể ngờ được mới chỉ chưa đến một phút đồng hồ đã bị người ta đánh cho ngã chổng vó rồi.
Triệu Vĩ tức đến xì khói, quát: "Thằng ranh kia, mày có biết tao đang làm cái gì không?"
"Làm gì à? Làm gì à? Làm gì à?" Bàng Phi một tay nắm chặt lấy cổ tay Triệu Vĩ, tay kia thì không ngừng cho Triệu Vĩ mấy cái bạt tai, cứ mỗi một câu "Làm gì à?" là lại giáng xuống một cái tát.
Sau sự ân cần thăm hỏi của ba cái tát, một bên mặt của Triệu Vĩ đã sưng tướng lên như đầu heo rồi.
"Mày... Mày là cái thá gì mà cũng dám đánh tao..." Một nửa khuôn mặt sưng phù lên khiến cho Triệu Vĩ ngay cả nói năng cũng không được trơn tru, gãy gọn, ấy vậy mà vẫn còn gà rù cãi nước sôi.
An Dao cũng chạy tới cho gã một bạt tai, "bốp" một tiếng giòn tan, chỉ nghe thôi cũng khiến Bàng Phi tự thấy nóng ran bên má.
Người phụ nữ này xuống tay cũng thật sự là quá ác mà!
"Vô liêm sỉ, tôi hết lần này tới lần khác đều tha thứ cho anh một cách dễ dàng, vậy mà anh không biết điều, lại tiếp tục lặp lại cái trò hèn hạ đê tiện này, thật sự là quá ghê tởm. Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, để cho người ta tới đây trói anh lên đồn."
Triệu Vĩ đột nhiên bật cười ha hả, nói: "Báo đi, có giỏi thì báo luôn bây giờ đi. Cô tự nguyện đi vào khách sạn với tôi, camera an ninh đều có ghi lại hết đấy, tôi sẽ nói là cô cam tâm tình nguyện theo tôi, để xem cảnh sát sẽ tin tôi hay là tin cô đây."
"Ngược lại là các người, một kẻ thì dẫn dụ tôi vào khách sạn, một kẻ lại đạp cửa xông vào, các ngươi có phải là muốn dùng mỹ nhân kế gài bẫy tôi có phải không?"
An Dao bị gã ta nói cho nghẹn họng trân trân không nói được một lời, một cục tức chặn ngay ngang họng, thật sự là khó chịu vô cùng.
Triệu Vĩ đã nắm trúng được điểm yếu của cô, vậy nên nụ cười trên mặt cũng càng trở nên càn rỡ: "Giận lắm phải không? Nhưng cô không có cách giải quyết đâu. Chậc chậc, làn da của cô quả thật là bóng loáng trơn mềm nha, hít hà..."
Gã giả bộ đưa tay lên mũi hít một hơi, mặt trưng ra dáng vẻ say mê cuồng loạn: "Thật sự là thơm con mẹ nó luôn! An Dao, không phải cô vẫn luôn muốn có được mảnh đất ở hồ Thiên Lý kia sao, chỉ cần cô chịu ngủ với tôi một đêm, mảnh đất kia sẽ thuộc về cô với giá ba mươi triệu. Còn nếu như cô không đồng ý thì không cần cô phải báo cảnh sát đâu, tự tôi sẽ báo."
"Cô thử nói xem, nếu như người ngoài mà biết được An đại mỹ nữ như cô, chỉ vì muốn có được một miếng đất mà không tiếc thân mình đi làm chuyện bán sắc cầu vinh này, thì người ta sẽ nhìn cô với con mắt như thế nào nhỉ? Còn mấy người sẽ chịu hợp tác với cô nữa đây!"
An Dao bị gã làm cho tức giận đến run rẩy cả người.
Bàng Phi vốn dĩ cũng không muốn xen vào chuyện này, An Dao chỉ bảo anh nhắm đúng thời điểm quan trọng mà đạp cửa xông vào, cũng không dặn anh sau đó nên làm gì tiếp theo.
Người phụ nữ ngu ngốc này, tuy là anh cũng ghét cô đấy, nhưng anh lại càng ghét cay ghét đắng cái gã Triệu Vĩ kia hơn!
Đặc tính của con nhà lính chính là như vậy, không thể nào chịu đựng nổi cái loại người vô liêm sỉ rác rưởi như thế này.
Bàng Phi bước tới gần Triệu Vĩ, thế nhưng lại khiến Triệu Vĩ sợ tới mức liên tục lui bước về phía sau, cuống quýt móc điện thoại di động ra khỏi tí, nhưng điện thoại vừa mới lấy ra đã bị Bàng Phi giật lấy, "rầm" một cái, bị ném thẳng vào tường, vỡ thành nhiều mảnh.
Anh không muốn chuyện bé xé ra to, chỉ thầm nghĩ mau chóng giải quyết cho xong vấn đề này.
Đứng dậy đi tới trước bàn rượu, rút trong túi ra một cái gói giấy nhỏ, trong đó có chứa một ít bột phấn màu trắng.
Đây là thứ thuốc Triệu Vĩ đã bỏ vào rượu của An Dao ở tiệc rượu tối hôm qua mà anh đã phát hiện được, là bằng chứng nhặt được trong thùng rác. Vốn dĩ anh định đưa cho An Dao xem, nhưng sau khi bị cô nhục mạ ngay trước mặt mọi người thì vật này vẫn nằm yên trong túi không có cơ hội được lấy ra. Tới giờ phút này, ngược lại vẫn có thể phát huy tác dụng.
Dốc toàn bộ lượng bột màu trắng trong gói giấy vào trong ly vang đỏ, vỏ bao thì ném vào trong thùng rác, sau đó anh lại lấy điện thoại di động của mình ra, bấm "tách" một phát, chụp lại một bức ảnh ở trong thùng rác. Tiếp theo, anh lại đánh ánh mắt sang An Dao, giọng điệu lạnh như băng ra lệnh: "Lên giường nằm đi."
An Dao vẫn còn mang theo lửa giận nên ngữ khí cũng không hề kiêng nể gì mà quặc lại: "Để làm gì?"
Người phụ nữ này quả thật là không thể nói lý mà, bản thân anh rõ ràng là đang muốn giúp cô, vậy mà cô lại cứ bày ra cái bộ mặt ăn phải thuốc súng ấy.
Bàng Phi cũng lười nói mấy lời vô nghĩa với cô, anh vồ lấy cánh tay cô ném thẳng lên trên giường!
Rồi nhắm ngay cái tư thế bất nhã, quần áo xộc xệch ấy của An Dao mà tiếp tục bấm điện thoại "tách tách" chụp thêm mấy tấm.
An Dao chẳng hiểu ra sao lại bị anh quăng cho một cú trẹo cả chân, vốn dĩ đã tức tối lắm rồi, tới bây giờ lại nổi trận lôi đình quát ầm lên: "Anh bị thần kinh à?"
Bàng Phi cũng không thèm để ý tới cô, chỉ quay sang nói với Triệu Vĩ: "Vậy anh nói xem, nếu như cảnh sát nhìn thấy được những bức ảnh này, thì họ sẽ tin ai đây?"
Triệu Vĩ lập tức ý thức được bản thân đã bị người khác cho vào tròng rồi, chỉ cần mấy người phía An Dao một mực khẳng định gã chuốc thuốc, mưu đồ gây rối thì chắc chắn gã sẽ không thể thoát khỏi cảnh ngồi tù bóc lịch, ăn cơm nhà nước. Dù sao thì tội "xảo trá gài bẫy" của người ta còn chưa đâu vào đâu, nhưng tội trạng của gã thì đã có bằng chứng, hai năm rõ mười rồi.
Mà chuyện này cũng không thể coi như là ngậm bồ hòn làm ngọt được, vì suy cho cùng cũng là gã mưu đồ gây rối người ta trước.
"Xem như chúng mày lợi hại, bọn tao sẽ đi."
An Dao sau khi nghe rõ được chân tướng thì lập tức biết đây chính là cơ hội duy nhất có thể ép Triệu Vĩ ký hợp đồng, vội vã nói: "Nếu muốn rời khỏi đây thì lập tức ký hợp đồng đi, ba mươi triệu tôi sẽ không thiếu anh một xu."
Cô muốn mượn lời của Bàng Phi để uy hiếp Triệu Vĩ, đáng tiếc là Triệu Vĩ lại cũng không mảy may dính chiêu này của cô: "An tổng, cô cũng không chịu nghĩ lại xem, ba mươi triệu cũng không phải là giá quá đẹp, tại sao nhất định tôi phải bán cho cô? Đây khác nào hai tay dâng lên cho cô đâu? Cô đã khiến tôi không hài lòng, vậy thì tôi đây đương nhiên cũng phải khiến cho An tổng cô chịu chút khổ cực chứ nhỉ? Còn về chuyện này, An tổng cô nếu muốn chuyện bé xé ra to, vậy thì tôi cũng sẽ chơi với cô tới cùng."
Làm trong ngành bất động sản này, ai mà chẳng có chỗ dựa vững chắc ở phía sau, Bàng Phi hoàn toàn tin là Triệu Vĩ có khả năng san bằng được sự việc lần này.
Nếu hiện tại gã chọn cách dàn xếp ổn thỏa, nhân nhượng tránh phiền phức thì đúng là không còn gì tốt hơn.
"Cút nhanh đi, từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy cái mặt anh."
Triệu Vĩ cùng hai tên thủ hạ mặt xám mày tro, ảo não chuồn mất dạng.
An Dao còn đang tính nói thêm gì đó nữa, đã bị Bàng Phi vươn tay ngăn cản lại.
Triệu Vĩ vừa đi mất, An Dao đã trút giận lên đầu anh: "Anh ngăn tôi lại làm gì? Anh có biết đây là cơ hội duy nhất có thể ép gã ký hợp đồng hay không hả?"
"Bảo cô dốt cô còn không chịu nhận, cô tưởng là chỉ cần dựa vào mấy tấm ảnh là có thể định tội cho Triệu Vĩ đấy à? Cô cho rằng cảnh sát đều là đám bất tài vô dụng hay sao?" Thái độ của An Dao không tốt, đương nhiên thái độ của anh cũng chẳng khá là bao.
Hai người đều giống như là nuốt phải phân đắng nghét vậy.
Bàng Phi quay lưng bước đi, quả thật là chỉ cần nhìn cô thêm một lần nào nữa thôi là có thể tức đến chết không nhắm mắt.
Đối xử với ân nhân cứu mạng bằng thái độ như vậy đó hả?
"Anh đi đâu?" An Dao vội vàng gọi anh lại.
Bàng Phi tức giận đáp: "Cô còn muốn quản xem tôi đi đâu nữa à? Chẳng lẽ cô muốn giữ tôi ở lại, tận dụng căn phòng này cho đỡ phí sao?"
"Á à, lấy được tiền rồi là lập tức trở mặt không giữ lời hứa, đúng là cái loại bất chấp mọi chuyện chỉ vì tiền."
Khi nói những lời này, An Dao hoàn toàn không hề suy nghĩ gì cả, chỉ là tức quá thì nói vậy thôi, nhưng lọt vào trong tai của Bàng Phi thì lại chẳng còn đơn giản như vậy nữa.
Nếu vừa rồi không có anh ra tay cứu giúp, An Dao đã bị Triệu Vĩ chà đạp từ lâu rồi, thế nhưng người phụ nữ này lại vẫn có thể trợn mắt nói dối như vậy được, cứ như thể anh làm chuyện gì cũng đều thất bại, là một kẻ vô dụng vậy.
Anh tức lắm, nhưng tức rồi thì làm được gì chứ?
Đi thôi!
Để khỏi bị cô làm cho tức đến trào máu họng thêm lần nữa.
Thế nhưng anh vừa mới nhấc chân bước đi, thì lại càng khiến cho An Dao bực bội cáu tiết hơn, cô giận lẫy quát: "Anh cứ đi đi, anh mà đi rồi, tôi sẽ để nguyên hình nguyên dạng thế này mà đến bệnh viện thăm Bàng Yến nhé."
Bàng Phi cho tới bây giờ vẫn chưa nói chuyện của mình ở nhà họ An cho người nhà biết, cũng không muốn làm cho bọn họ lo lắng cho mình.
Vì thế nên câu nói vừa rồi của An Dao không thể nghi ngờ gì đúng là đã chọc giận anh, khiến cho anh tức đến xì khói, đã vậy lại còn không thể bùng nổ được, chỉ có thể bất lực nói: "Vậy rốt cuộc là cô muốn tôi làm cái gì?"
"Anh quăng tôi ngã một phát trật cả chân rồi, chẳng lẽ anh không nên đưa tôi về nhà sao?"
Rõ ràng là đang muốn nhờ vả người khác, thế nhưng nghe cái giọng điệu và thái độ kia mà xem, cứ như thể ai đó thiếu tiền của cô vậy, Bàng Phi cũng chướng mắt nhất là cái vẻ mặt này của cô.
Bế An Dao lên một cách thô lỗ, đồng thời cũng không hề dự báo trước mà ăn ngay một phát tát, cả một bên mặt đều nóng ran lên như bị phỏng.
Bàng Phi thật sự là không thể nào hiểu nổi, người phụ nữ này rốt cuộc là định làm cái gì vậy?
Trả thù hành động tối hôm qua của anh sao?
"Cô thử đánh tôi thêm lần nữa xem!"
Lời này cũng là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, thoáng chốc An Dao tựa như lại thấy được một Bàng Phi hai mắt đỏ ngầu của sáng nay xuất hiện.
Cô cũng biết bản thân hơi quá tay rồi, nhưng vừa rồi quả thực chỉ là phản xạ tự nhiên, hoàn toàn theo bản năng mà thôi, cứ tưởng Bàng Phi lại muốn giở trò gì với mình chứ.
Chuyện tối hôm qua vẫn khiến cho cô canh cánh trong lòng, vẫn luôn cảm thấy Bàng Phi khi ấy chắc chắn là cố ý, lợi dụng lúc cô ý loạn tình mê, đầu óc không tỉnh táo mà làm ra chuyện như vậy để trả thù sự khinh khi, coi rẻ thường ngày cô dành cho anh.
Hôm nay, nếu không phải là vì Triệu Vĩ cố sống cố chết dây dưa, bám riết không thôi, cô thật sự là không còn cách nào khác, thì cô cũng tuyệt đối không thể mở lời nhờ Bàng Phi giúp đỡ.
Nói cho cùng thì, bản thân cô theo bản năng vẫn có một cảm giác bài xích đối với Bàng Phi, trước kia đã vậy rồi, bây giờ còn hơn thế nữa!
Tuy là hối hận thì cũng có hối hận, nhưng muốn cô giải thích hay xin lỗi thì bất kể thế nào cô cũng chẳng nói nên lời. Hơn nữa cô lại ghét cay ghét đắng cái loại thái độ cứng rắn, cương quyết này của Bàng Phi, ăn của nhà họ An, mặc của nhà họ An, ở trong nhà họ An, mà tiền tiêu thì cũng lại là của cô, rốt cuộc là anh có tư cách gì mà kiêu ngạo đến như vậy?
"Tôi bỏ ra mấy trăm ngàn mua anh về, chẳng lẽ đánh một chút cũng không được à?"
Ý muốn nói là anh không phải người?
Ái chà!
Cái vẻ mặt hống hách này khiến cho từ sâu trong thâm tâm Bàng Phi bốc lên ác cảm.
Lạnh lùng buông lỏng tay ra, An Dao cũng vì thế mà rơi tự do từ trên độ cao một mét xuống dưới đất, vết thương trên chân càng trở nên nghiêm trọng.
"Anh dám ném tôi xuống đất như vậy à?" An Dao nghiến răng nói, biểu cảm trên mặt phải nói là đau đớn vạn phần: "Cái tên phế vật nhà anh, mau nôn tiền ra trả lại cho tôi!"
Trả ấy à?
Dựa vào cái gì?
Những thứ đó đều là cô tự nguyện cho đấy chứ.
Giao dịch công bằng, làm gì có cái đạo lý ở đâu ra mà làm việc xong rồi lại đòi trả lại tiền vậy.
"Không có cửa đâu!" Nói đoạn, nghênh ngang sải bước mà đi.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
44 chương
6 chương
894 chương
57 chương
10 chương
85 chương