Cực phẩm rể quý
Chương 110 : Vì Con Trai Báo Thù Phần Bảy
Phương Trấn Hải nghe nói mấy người Đông Âu đi giết hại Bàng Phi không có kết quả, trái lại còn gây ra tai nạn chết người, hơn nữa còn bị dân chúng nhìn thấy, không thể không dừng lại một thời gian.
Trong khoảng thời gian này, Bàng Phi bận tới bận lui giúp bác Hà giải quyết chuyện của Tiểu Mao, anh không ghét người bác này, cảm giác tội lỗi và tự trách bản thân mà người bác đã phải chết vì anh mãi mãi không bao giờ có thể thay đổi được.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Tiểu Mao, bác Hà đột nhiên biến mất, hỏi mấy người hàng xóm láng giềng, họ nói rằng tự ông ấy tự mình bỏ đi, nhưng đi mất cả ngày trời, ai cũng không biết ông ấy đi đâu?
Đợi đến buổi tối thì ông ấy mới trở về, vừa trở về đã nhốt mình ở trong phòng, cũng không nói chuyện với người khác.
Trong lòng Bàng Phi lo lắng, muốn cùng bác Hà trò chuyện, nhưng dù anh có nói như thế nào đi nữa thì bác Hà đều tỏ ra vẻ thờ ơ, lạnh nhạt.
Nhà họ Bàng bên kia cần ông ấy trông nom, nhà họ An bên kia cũng cần ông ấy quan tâm, nhưng bác Hà ở đây thì lại không có tâm tư đó nữa.
Bằng Phi nghĩ rằng bác Hà chắc là vì vẫn không thể chấp nhận được sự ra đi của Tiểu Mao, cảm xúc có chút kích động, có lẽ một thời gian nữa mọi thứ sẽ tốt hơn.
Mỗi ngày Bàng Phi đều đến, nhưng thấy ngoài việc hành tung của bác Hà bên ngoài không rõ ràng, thì không có điều gì là bất thường, anh cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.
Chỉ là chuyện này còn chưa giải quyết xong thì những vấn đề mới lại xuất hiện.
Đã nhiều ngày nay, hành vi của bác Hà rất kì lạ, thực ra là vì ông ấy đã điều tra hành tung của Phương Trấn Hải, ngày hôm nay thấy ông ta một mình ở trong bệnh viện cùng con trai, bác Hà lập tức cầm dao gọt hoa quả đi vào muốn giết Phương Trấn Hải.
Khi Phương Trấn Hải còn trẻ cũng là người luyện võ, bác Hà làm sao có thể là đối thủ của ông ta, bị đối phương dùng một chân đá lăn xuống mặt đất, mấy tên tay chân của Phương Trấn Hải lập tức xông lên đánh lại bác Hà.
Bác Hà ở trước mặt mọi người đã công khai việc thuê sát thủ giết người của Phương Trấn Hải, đã chọc giận con cáo già đó, cho nên người ở dưới tay ông ta ra tay rất mạnh.
Nếu không phải xung quanh có nhiều người bàn tán, con cáo già đó còn nghĩ đến hình tượng nhà họ Phương, sợ rằng bác Hà lần này thật sự là một đi mà không có khả năng trở về.
Bác Hà không tức giận khi bị đánh đến mức cả người đầy thương tích, trái lại còn vẫn luôn mỉm cười, nhà họ Phương chẳng phải vẫn luôn làm là việc thiện hay sao, những người danh gia vọng tộc kia đều xem được nhà từ thiện nổi tiếng trên tivi, rốt cuộc là từ thiện hay đều là dối trá.
Cũng may rằng có một người hàng xóm đến bệnh viện khám bệnh tình cờ thấy bác Hà bị đánh như vậy nên đã liên lạc với những người khác đưa ông ấy về nhà.
“Ông có biết sự độc ác của tên họ Phương kia không, lại còn muốn đâm ông ta trước mặt nhiều người như vậy, ông không sợ ông ta ở sau lưng trả thù bác sao?”
“Chuyện của Tiểu Mao, không phải Tiểu Phi đã nói rằng sẽ đòi lại công bằng cho bác rồi sao, bác như này là không cần tới cái mạng già này của mình nữa à.”
“Đừng nói nữa, trên đầu vẫn đang chảy máu, mau đi chuẩn bị thuốc cầm máu đi.”
Bàng Phi có thể hiểu được rằng bác Hà là muốn trả thì cho con trai Tiểu Mao, nhưng dùng cách này chẳng khác nào là lấy trứng chọi với đá, Phương Trấn Hải còn có rất nhiều cách để giải quyết sự việc ngày hôm nay, nên căn bản bác Hà làm như vậy cũng chẳng được gì.
Nhưng đây là cách duy nhất mà bác Hà có thể nghĩ ra để trả thù cho Tiểu Mao, nếu cách này không thành công thì ông ấy có sẽ đi tìm ai, có thể tìm đến ai được nữa đây?
“Chẳng lẽ con trai tôi chết một cách oan ức như vậy sao?” Bác Hà nghẹn ngào.
Bàng Phi nói: “Không, cháu nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Tiểu Mao, nhưng bác phải hứa với cháu rằng bác sẽ không làm ra những chuyện mạo hiểm như này nữa.”
Những giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn của bác Hà.
Con trai ông ấy xảy ra chuyện, ông ấy uất hận không thôi, hận không thể xé xác tên họ Phương kia, bảo ông ấy yên lặng ngồi đó chờ người khác trả thù cho con trai, thật sự khó có thể làm được.
Nhưng cách trả thù của ông ấy đối với đối phương, xem ra lại giống như một trò cười.
Có một điều Bàng Phi nói rất đúng, nếu mạo hiểm như thế này, rất có thể thù còn chưa trả xong đã bị nhà họ Phương ở sau lưng hại chết, ông ấy không thể bốc đồng được, vẫn nên phải bình tĩnh lại và tìm cách giải quyết tốt nhất.
Ông ấy đã hứa với Bàng Phi, nhưng chỉ có điều là ông ấy không muốn những người hàng xóm khác cũng phải đi theo lo lắng cho mình.
Trong lòng Bàng Phi đều đã có tính toán, Phương Thiếu Nghị giết người hủy xác, Phương Trấn Hải thuê sát thủ một cách bất hợp pháp.
Những bằng chứng này, anh sẽ từ từ tính toán cho rõ ràng từng cái một với người nhà họ Phương.
Diệp Nguyên ở bên kia vẫn luôn điều tra về việc Phương Thiếu Nghị giết người hủy xác, mà bên này Bàng Phi chủ yếu là tìm kiếm dấu vết của ba người đến từ Đông Âu.
Chỉ cần tìm ra được ba tên sát thủ kia, là có thể có chứng cứ Phương Trấn Hải đã thuê hung thủ giết người.
Cùng lúc đó, bác Hà cũng không hề nhàn rỗi, hàng xóm láng giềng theo dõi ông ấy bất cứ lúc nào để đề phòng ông ấy làm bậy, nhưng điều này cũng không ngăn được trong đầu ông ấy vẫn luôn tìm cách để trả thù cho con trai mình.
Một lần ông ấy vô tình nhìn thấy một vài thanh niên đang xem một đoạn video ngắn, nói rằng thứ này đang rất được ưa chuộng, còn có thể theo dõi người khác trong cùng một thành phố.
Những lời nói đó dường như đã truyền cảm hứng cho bác Hà, cho ông ấy những ý tưởng mới.
Ông ấy đã chụp những tấm ảnh vết thương trên người mình và chân dung của con trai mình, dùng những ngón tay run rẩy, không thành thạo làm một cái video ngắn, trong đó đã phơi bày tất cả những hành động của nhà họ Phương.
Ông ấy đã tải xuống tất cả các ứng dụng tiện ích, và những trang mạng mà ông ấy không biết chơi, đều được ông ấy cân nhắc xem qua một lượt.
Thật khó có thể tưởng tượng , một ông già hơn sáu mươi tuổi đang từ từ tìm hiểu về những thứ vốn không thuộc về thời đại của mình trong tình huống như thế nào.
Có đôi khi những thứ đó bị xóa bỏ, ông ấy lại một lần nữa biên tập lại, một đêm rồi lại một đêm nữa, chắc chắn sẽ có lúc thành công.
Rất nhanh sau đó, những video đó của ông ấy đã được không ít người quan tâm đến, mọi người đều chia sẻ lại và bàn tán về nó, bài viết cũng nhanh chóng trở thành một tin nóng.
Những đề tài có tính gay gắt như thế này, một khi đã trở thành tin nóng, rất dễ dàng thu hút được sự chú ý của giới truyền thông.
Liên tục có các kênh truyền thông tới để phỏng vấn bác Hà, dò hỏi về chân tướng của sự việc, bác Hà đã lật tẩy hết tất cả mọi chuyện về việc con trai mình bị giết như thế nào và việc vị đánh trong bệnh viện ra sao, các nhà đài, báo chí bắt đầu đưa tin, và cũng càng có nhiều kênh truyền thông bắt đầu chú ý hơn.
Bởi vì việc này liên quan đến Phương Trấn Hải là một nhà từ thiện lớn nhất của thành phố, một khi tin tức được tung ra, nó có thể gây ra sóng to gió lớn, các kênh truyền thông cũng đều hào hứng muốn có tin tức về chuyện này.
“Choang” một tiếng, Phương Trấn Hải cầm lấy cái gạt tàn ném vào tivi.
Chiếc tivi LCD bị nứt nát cái màn hình và bản tin cũng đột ngột kết thúc!
Chuyện thuê sát thủ Đông Âu đi giết người và chuyện ông ta ở bệnh viện căn bản là chẳng liên quan gì đến nhau.
Có điều là một người người dân nghèo, chết rồi thì cũng chính là chết rồi, ai sẽ quan tâm đến sự sống chết của ông ta, không nghĩ tới rằng một ông già sắp chết vậy mà lại làm ra một chuyện lớn như vậy!
Các phương tiện truyền thông đều tự ý đưa tin, danh tiếng tốt mà ông ta khổ công xây dựng bao nhiêu năm, trong tích tắc đều đã tan thành mây khói, đáng chết! Những người này thật là đáng chết!
Con cáo già tức giận không thôi, nhưng không vì thế mà mất đi lý trí.
Điều quan trọng của vấn đề này là trong lúc mấu chốt không được có bất cứ biến cố nào phát sinh nữa, nếu không thì sẽ rất khó để vớt vát lại.
Sự thật của chuyện này rốt cuộc là như thế nào, vẫn không phải do các phương tiện truyền thông quyết định, chỉ cần tiền được tiêu đúng chỗ cũng sẽ không sợ chuyện này không được giải quyết.
“Đi, mời mấy ông chủ của một số hãng truyền thông nổi tiếng trong thành phố này, nói rằng tôi muốn mời họ đi ăn tối.”
La Lượng gần đây cũng rất chú ý tới những tin tức này, hôm nay nhà báo đưa tin này, ngày mai kia báo chí ra tin tức, thật sự là khá thú vị.
Danh tiếng tiếng tốt đẹp được xây dựng bao năm của nhà họ Phương không ngờ lại tan thành mây khói trong tay một ông già.
Phương Trấn Hải chắc chắn đã tức giận ở nhà dậm chân đi đi lại lại.
“Cậu chủ La, cậu có suy nghĩ gì?” Hai mắt Lý Uy sáng ngời, nhìn ra được La Lượng đã có cách.
La Lượng gõ ngón tay lên mặt bàn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười: “Mặc dù tài sản nhà họ Phương không thể so sánh được với nhà họ La chúng ta, nhưng trước mắt luôn có một cái chân ngáng đường như vậy khiến cho tôi không thoải mái, nếu có thể loại bỏ chướng ngại vật này, thì con đường tương lai của tôi sẽ dễ dàng hơn nhất nhiều.”
“Ý của cậu là…” Lý Uy đột nhiên hai mắt mở to nhìn tấm ảnh được phát trên bảng tin: “Nếu cái lão già đang ở trên đầu sóng ngọn gió kia xảy ra chuyện, mọi người nhất định sẽ nghi ngờ Phương Trấn Hải làm chuyện đó.
Phương Trấn Hải sẽ hoàn toàn bị người ta đẩy xuống.
Chúng ta lại nhân cơ hội này thâu tóm bất động sản nhà họ Phương, không chỉ loại bỏ được chướng ngại vật này, mà còn có thể làm giàu thêm cho sức mạnh của nhà chúng ta!”
La Lượng cười nhẹ, tỏ vẻ ngầm thừa nhận điều đó.
“Cậu chủ La, chuyện này giao cho tôi xử lý, cậu cứ chờ tin tốt của tôi là được.”
Lý Uy xoay người rời đi, La Lượng thảnh thơi nhàn nhã mà uống rượu vang đỏ.
Có sự thành công của một vài người chính là dựa vào chính đôi chân của mình từng bước từng bước đi lên, còn một số nhiều đó là họ leo lên dừng bước bằng cách giẫm lên xác chết của người khác mà đi lên.
Những âm mưu trong kinh doanh luôn tàn khốc và máu lạnh, như người xưa thường nói thương trường như chiến trường, thật sự có đôi khi thương trường còn tàn khốc hơn cả chiến trường, bởi vì nơi này có những cuộc chiến đẫm máu mà vô hình, làm cho người ta khó lòng mà phòng bị.
Lần trước Lý Uy không xử lý tốt việc phá bỏ khu dân cư cũ, làm cho La Lượng và La Đại Hải rất khó chịu, lần này bất kể sự việc như nào ông ta cũng phải xử lý cho tốt, để bản thân có thể trở thành một con chó trung thành của La Lượng, nếu không thì ngay cả tư cách làm chó cũng không có.
Đối phó với một ông già cũng không quá dễ dàng, Lý Uy lần này nhất định phải làm được.
Đương nhiên, ông ta cũng biết quan hệ giữa bác Hà và Bàng Phi, nên ông ta cũng không ngu tới mức sẽ tùy tiện hành động.
Ông ta đưa vài người đến trốn ở trong bóng tối và đợi Bàng Phi rời đi, sau đó mới có thể hành động.
Đến tám giờ tối, Bàng Phi rời khỏi nhà của bác Hà, dặn dò bác Hà hãy nghỉ ngơi sớm, đừng suy nghĩ gì nữa.
Sau khi Bàng Phi rời đi, Lý Uy dẫn theo một vài người lặng lẽ tiến đến gần nhà của bác Hà.
Nhà mà bác Hà thuê là nhà dân, xung quanh không có camera, giết người không để lại dấu vết, thực sự đến cả ông trời cũng giúp ông ta.
Nghe thấy tiếng đóng mở cửa, bác Hà còn tưởng rằng Bàng Phi đi rồi còn quay lại, vừa cất giọng gọi “Tiểu Phi” thì miệng đã bị bịt kín.
“Ô ô, ô ô…” Bác Hà liều mạng giãy giụa.
Lý Uy đẩy bác Hà ngã xuống, để cho hai tên đàn em ra tay.
“Bụp!” Con dao nhỏ hung hăng đâm thẳng vào ngực bác Hà, hết nhát này đến nhát khác, dòng máu nóng đỏ từ từ chảy ra trên người của bác Hà…
Bàng Phi bước đến chỗ để xe, nhớ ra chìa khóa đã để quên trong nhà bác Hà liền quay lại lấy chìa khóa.
Nhìn từ xa thấy mấy tên mặc đồ đen đi ra từ trong nhà bác Hà, lén lén lút lút, anh lập tức ý thức được có chuyện gì không đúng, nhanh chóng đuổi theo đám người mặc đồ đen kia.
Chỉ là khoảng cách quá xa, đương nhiên là đuổi theo không kịp, bởi vì lo lắng cho bác Hà, anh lại xoay người trở về xem bác Hà như nào.
Khi cánh cửa mở ra, một mùi máu tanh bốc lên, bác Hà ngã trên vũng máu, lồng ngực đã bị nhuốm máu thành đỏ tươi.
“Báo… Báo thù…” Bác Hà nắm chặt cổ tay anh, đồng tử đột nhiên co rút lại, cả người như đã trút hết hơi thở cuối cùng.
Ngay cả khi biết rằng bác Hà đã không cứu được nữa, Bàng Phi vẫn không muốn từ bỏ hy vọng, ôm lấy bác Hà chạy ra ngoài.
Có người hàng xóm đi ra tình cờ nhìn thấy, bị dọa đến mức kêu thét lên, tiếng hét càng thu hút những người hàng xóm xung quanh đi tới.
Có người gọi cảnh sát, có người gào thét, đêm nay, cái khu dân cư bình thường này nhất định sẽ không được yên tĩnh!
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
20 chương
11 chương
9 chương