Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu
Chương 82 : Bảo Vệ Trinh Tiết Của Ngươi, Bảo Đảm Phúc Lợi Của Ta
Đến doanh trướng của Tông Chính Sở không thấy hắn, Hoa Vị Miên bắt được Đinh Tiểu Hà hỏi: “Tướng quân đi đâu vậy?”
“Hình như đến trướng nghị sự rồi, ” Đinh Tiểu Hà không hiểu nhìn nàng, “Hoa tỷ tỷ, ngươi tìm tướng quân có việc gấp sao?”
Hoa Vị Miên để ý cũng không để ý đến hắn liền đi về hướng trướng nghị sự, mới vừa hô một tiếng Tông Chính Sở, vén lều lên liền thấy mấy người Vương Miểu ngẩng đầu nhìn mình.
“Tiên tử tìm tướng quân sao, tướng quân đi dò xét thao luyện rồi.” Lý Triêu Giang nói.
Hoa Vị Miên rời khỏi doanh trướng lại đến trường thao luyện, mở mắt nhìn lên, người từ đâu tới, tiện tay chộp một người lính hỏi: “Tướng quân đâu?”
Tiểu binh này chợt đỏ mặt, cà lăm nói: “Tướng quân. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn đến chỗ của Thanh Dương đại nhân rồi. . . . . .”
Hoa Vị Miên một phen ném hắn, lửa giận bốc lên ba trượng đi về hướng y trướng.
Tiểu binh bị nàng ném trên mặt đất, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái: người đàn bà đanh đá tìm chồng a. . . . . .
Vén lều vải lên, Hoa Vị Miên đã nhìn thấy Thanh Dương một mình hưu nhàn ngồi ở đàng kia cắn hạt dưa.
“Tông Chính Sở đâu? !” Nàng khẩu khí bất thiện.
“Hắn a. . . . . .” Thanh Dương kéo dài nửa câu, còn uống một ngụm trà mới nói: “Đến nhà bếp rồi.”
Phốc. . . . . . Hộc máu bỏ mình! Hộc máu bỏ mình! Nàng tổng cộng chỉ ở đó nói với Vu Bàn Nguyệt mấy câu, hắn liền có thể trở lại thở cũng không gấp chạy đến nhiều nơi như vậy?!
Thở hổn hển chạy đến nhà bếp, lại nhìn thấy trong nhà bếp không có một bóng người, đang định rời đi, lại thấy một đống người vây quanh phía sau lều, còn có tiếng chẻ củi “bộp bộp”.
Nàng theo tiếng người đi tới, hóa ra đám người này đang vây xem cái gì đó! Đẩy đám người ra vừa nhìn, Tông Chính Sở mặc một bộ áo đơn, dũng mãnh vô cùng bổ củi.
“Phốc. . . . . .” Hoa Vị Miên làm một tư thế hộc máu, hắn lượn một vòng lớn như vậy vì đến đây ôổ củi, làm sao không trực tiếp đi tới đây luôn đi? !
“Tông Chính Sở!”
Tông Chính Sở nghe được thanh âm của nàng, động tác trên tay dừng một chút, nhưng không ngẩng đầu, nhặt một khối cọc gỗ lên, mạnh mẽ bổ xuống.
Hoa Vị Miên mỉm cười đảo qua mọi người, dịu dàng nói: “Các ngươi còn muốn ở lại đây xem cuộc vui sao?”
Mọi người nhất thời giật mình một cái, rối rít chạy thục mạng.
“Tướng công. . . . . .” Hoa Vị Miên điều chỉnh giọng nói, dịu dàng kêu.
Tông Chính Sở lần này không ngẩng đầu, ngay cả tay cũng không dừng, chuyện ta ta làm, mồ hôi như mưa. Nhưng hành động này lại chọc giận Hoa Vị Miên, lúc này đôi tay chống nạnh làm thành hình bình trà, một tiếng sư tử rống, “Tông Chính Sở, không dừng lại ta liền bỏ ngươi!”
Lần này động tác của Tông Chính Sở dừng lại.
Đám người núp ở trong lều nghe trộm nhất thời hít một hơi lạnh, đây là cách nói kinh thế hãi tục gì, nữ bỏ nam?!
Đám người có thể từ trong khe hở nhìn thấy Tông Chính Sở lại lần nữa hít một hơi lạnhh, bởi vì hắn thành thật bỏ dao xuống, đứng lên nói: “Ta sẽ không để cho hắn thực hiện được!”
Sự thật thắng hùng biện, Phủ Viễn Tướng Quân quả nhiên quản nghiêm thê tử!
Hoa Vị Miên lôi kéo Tông Chính Sở, vừa vào lều liền buông tay của hắn, theo dõi ánh mắt của hắn hỏi: “Ngươi có ý tứ gì?”
Tông Chính Sở trái lại rất thành thực, đi tới bên án kỷ ngồi xuống, rót hai chén trà, nói: “Ta mất hứng.”
Hoa Vị Miên dĩ nhiên biết hắn đang ghen, mấu chốt là ăn dấm cái gì!
“Tại sao ngươi mất hứng?”
Tông Chính Sở ngước mắt nhìn nàng, trong mắt lóe ra lục quang sâu kín, nguy hiểm bộc phát, “Hắn đụng chạm ngươi.”
Hoa Vị Miên bưng lên một chén trà uống một hơi cạn sạch, “Bộp” một tiếng để cái chén xuống, sau đó lau miệng, oán hận nói: “Ngươi cũng không biết đánh hắn!”
Tông Chính Sở hơi ngẩn ra, tựa hồ không biết rõ ý tứ của Hoa Vị Miên.
“Thấy hắn một lần đánh hắn một lần, xem hắn còn dám chiếm tiện nghi của ta hay không!” Kỳ thực Hoa Vị Miên căm giận như vậy cũng không phải bởi vì Vu Bàn Nguyệt ôm nàng, mà là hắn có ý đồ lấy máu trên người mình, phải biết, máu thịt của nàng, cứng rắn cắt xuống cho người khác làm thí nghiệm, kẻ ngu mới có thể làm!
Cho nên nàng tính toán quỵt nợ.
Tông Chính Sở đưa tay ôm nàng, mặt mày giương cao, “Được.”
“Ngươi ở trong rừng cây làm gì?” Hắn lại hỏi.
“Ta không phải là sợ buồn bực sao, lại nóng, cho nên đu xích đu ở trong rừng, nào biết cành cây gãy, sau đó móng vuốt ti tiện của hắn tới cứu ta, sau đó liền nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta, sau đó cố ý để cho ngươi thấy, muốn làm ngươi ngươi tức giận để độc chiếm ta!”
Hoa Vị Miên đầu đuôi khai báo chuyện đã xảy ra, nói đến văng nước miếng, dõng dạc, hận không thể trở về 5000 năm đem tổ tông mười tám đời của Vu Bàn Nguyệt nhất nhất thăm hỏi một lần!
Tông Chính Sở một phen đè cánh tay nhỏ đang quơ múa của nàng lại, khóe miệng không che dấu được nụ cười, nói: “Về sau nhất định gặp một lần đánh hắn một lần.”
Vừa thấy hắn cười, Hoa Vị Miên cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện thì ra trên mặt trái của hắn có một má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cười lên nhìn rất tốt, đưa tay nắm cằm của hắn, cười dâm nói: “Tối nay thị tẩm thôi. . . . . .”
Trong nháy mắt đó, Hoa Vị Miên giống như nhìn thấy lang tính chói lọi trong mắt Tông Chính Sở, giống như pháo hoa “bùm” một tiếng nở rộ!
Quả nhiên là tướng quân, cái gì cũng đều thần tốc, Hoa Vị Miên còn chưa phục hồi lại tinh thần, người liền bị đặt trên giường.
Xem chừng Tông Chính Sở hẳn là vóc người tiêu chuẩn, cao 1m8, ít nhất hơn một trăm cân đi, đè ở trên người nặng nề. . . . . .
“Cho ta xem cơ bụng của ngươi đi!” Hoa Vị Miên nuốt nước miếng kéo đai lưng của Tông Chính Sở.
Trong mắt Tông Chính Sở thoát ra một đám ngọn lửa, vội đè tay của nàng lại, tiếng khàn khàn nói: “Ta không phải là nhất định nhịn được.”
Hoa Vị Miên dĩ nhiên nhìn ra được hắn có bao nhiêu miễn cưỡng, bí hiểm cười một tiếng, đẩy tay của hắn ra, nói: “Không sao, ta nhẫn nhịn được.”
Không lay chuyển được nàng, Tông Chính Sở không thể làm gì khác hơn là điềm đạm đáng yêu bị nàng cởi y phục, còn phải tiếp nhận cái nhìn gian trá không che dấu chút nào của nàng!
Sáu múi a sáu múi! Hoa Vị Miên tay cũng ngứa, sờ sờ! Sờ sờ! Toàn thân đều kêu gào hai chữ này!
Đưa tay đụng một cái, cứng quá!
Bàn tay nhỏ bé lạnh buốt đặt lên bụng của mình, Tông Chính Sở rõ ràng cảm giác được lý trí đã đàn đứt dây, hắn rên lên một tiếng, nghiêng thân áp đảo tiểu nữ nhân trước mặt, cúi đầu chặn miệng của nàng.
“Đợi. . . . . . Đợi chút!” Hoa Vị Miên chật vật đẩy miệng hắn từ trong miệng mình ra, thở hổn hển nói, “Đợi chút. . . . . . Không được!”
Tông Chính Sở lúc này nơi nào quản nhiều như vậy, lửa này là nàng khơi lên, nàng tự nhiên phải phụ trách diệt!
Túm lấy thắt lưng của nàng, rút ra vứt qua một bên, động tác kia muốn có bao nhiêu sắc tình liền có bấy nhiêu sắc tình!
Hoa Vị Miên khống chế được sắc dục đang trào dâng của mình, đôi tay đè lại tay của hắn, nói: “Mặc dù ta rất muốn hiến thân, nhưng đảng cùng nhân dân không đồng ý, bởi vì kinh nguyệt của ta tới.”
Nửa câu đầu Tông Chính Sở nghe không hiểu, nửa câu sau hắn ngược lại hiểu rõ, nắm thật chặt tay thu lại, lật người vừa nằm vừa thở nặng nề.
Hoa Vị Miên dĩ nhiên biết hắn nghe không hiểu nửa câu đầu, bởi vì đó chỉ thuần túy là dùng để giải trí cho quần chúng. (Phong: chết với bà tác giả =]])
Nhìn hắn nhắm mắt lại không nói, hầu kết trên dưới phập phòng, Hoa Vị Miên dùng chút lực chọc chọc hầu kết của hắn, sau đó nắm một lọn tóc của hắn tới nghịch, hết sức không có lương tâm nói: “Nếu không ngươi đi tắm nước lạnh đi.”
Tông Chính Sở mở mắt, lại thấy tiểu nữ nhân của mình, quần áo hơi mở, một tay chống tại một bên, trên mặt một đoàn đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, hai mắt sáng như sao phủ hơi sương mù nhìn mình, nghĩ tới nàng có một ngày sẽ ở dưới người mình thừa hoan nở rộ, lúc này một cỗ nhiệt khí xông thẳng xuống bụng dưới, ép buộc hắn phải rên lên một tiếng!
“Phốc. . . . . .” Hoa Vị Miên phun cười, chớp chớp đôi mắt, câu dẫn nói: “Nếu không ta dùng tay. . . . . .”
Tông Chính Sở đẩy nhẹ nàng ra, lật người xuống giường, vội vã lao ra khỏi trướng.
“Ha ha ha ha. . . . . .” Hoa Vị Miên vỗ giường, cười đến nước mắt cũng trào ra.
Sửa sang lại quần áo một chút, nàng lại lặng lẽ đi theo phía sau Tông Chính Sở đến bờ sông, sau đó trèo lên cây nhìn mỹ nam tắm rửa, sắc tâm được thỏa mãn rất nhiều.
“Hoa Vị Miên, chúng ta còn chưa thành thân.” Tông Chính Sở bất đắc dĩ nói nói.
“Không có a, ” Hoa Vị Miên lau nước miếng nói: “Ta đây là đang bảo vệ trinh tiết của ngươi, bảo đảm phúc lợi của ta nha!”
Tông Chính Sở bị chọc cười tức cũng không tức được, chưa từng thấy qua nữ nhi nào có bộ dáng như nàng, lão gia hỏa Cửu Cung chân nhân kia ở trên núi rốt cuộc dạy những gì cho nàng. . . . . . ?
“Cửu Cung chân nhân làm sao mà chết?” Hắn đột nhiên thật tò mò.
“Hắn? Bị ta làm tức chết!” Vẻ mặt Hoa Vị Miên tranh công trạng.
Khóe miệng Tông Chính Sở giật giật, đồ đệ có thể làm sư phụ tức chết. . . . . . Ừ, nhìn từ góc độ nào, Hoa Vị Miên coi như là rất thành công xuất sư.
“Tướng công, Thanh Dương rốt cuộc tên gọi là gì?” Hoa Vị Miên thả chân nhỏ xuống hỏi.
“Tên một chữ Ủy, cao thủ Thái Y Viện.” Tông Chính Sở đơn giản đáp.
“Ha ha!” Hoa Vị Miên ôm bụng, “Làm ta cười chết rồi, Thanh Dương Ủy! Hắn tại sao không gọi Dương Nuy đi!” (Dương Nuy = liệt dương, chữ Nuy và Uy phát âm gần giống nhau)
Sắc mặt Tông Chính Sở có một nụ cười, nói: “Cái tên này náo loạn không ít chuyện cười, sau đó đều chỉ gọi họ của hắn.”
“Lần này tốt lắm, hắn lại có một nhược điểm rơi vào tay ta rồi!” Hoa Vị Miên xoa tay sèn soẹt, trong đầu đã hiện ra bộ dáng Thanh Dương nổi trận lôi đình, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, nàng thật sự rất buồn cười!
“Thanh Dương từ năm mười lăm tuổi bắt đầu theo ta hành quân chữa bệnh cho ta, hắn là miệng cứng lòng mềm.” Tông Chính Sở nói tốt cho hắn.
“Cũng chính là năm hắn mười lăm tuổi đứng đầu Thái Y Viện, Thuần Vu Phóng đối với hắn không tệ lắm!” Hoa Vị Miên ngấm ngầm hại người nói.
“Thanh Dương là con của một binh sĩ trung thành với phụ thân, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn hơn cả huynh đệ.” Tông Chính Sở tự nhiên hiểu được lo lắng của Hoa Vị Miên.
Ngươi coi hắn như huynh đệ, nhưng hắn không nhất định coi ngươi như huynh đệ! Những lời này Hoa Vị Miên không nói ra, buồn buồn nghĩ đến, vì ngươi trị độc lâu như vậy, một chút tiến triển cũng không có. . . . . . Nói đến giải độc, bên người nàng không phải có sẵn một đại sư sao!
“Tông Chính Sở, ngươi tắm, ta đi ra đây một chút!” Nói xong cũng không đợi người trả lời, đạp cây liền bay về chỗ sâu trong rừng cây.
Tông Chính Sở nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng gọi mình tướng công, thuần túy là bởi vì thú vị.
Hoa Vị Miên lòng như lửa đốt lao về phía xích đu, chỉ hy vọng Vu Bàn Nguyệt còn chưa rời đi.
Thấy xa xa một thân ảnh màu đỏ ngồi trên xích đu khẽ phiêu đãng, trong bụng nàng vui mừng, đang muốn đi xuống, lại nghe thấy hắn thở dài.
Xích đu đã đổi đến cái cây bên cạnh, một mình hắn không có chuyện gì sửa xong xích đu làm gì, rảnh rỗi buồn bực ngồi đó?
Màu đỏ mặc dù có vẻ nhiệt tình lòe loẹt, nhưng lúc này Vu Bàn Nguyệt nhìn qua lại quanh quẩn một cỗ nhàn nhạt ưu thương, tâm Hoa Vị Miên trầm xuống, mơ hồ có một chút không thoải mái, hắn thích hợp với khuôn mặt giả mỉm cười, không nên như vậy, giống như bi thương của hắn nồng đậm tan không được. . . . . .
“Vu Bàn Nguyệt. . . . . .” Nàng gọi hắn.
Vu Bàn Nguyệt vui mừng quay đầu lại, “Ngươi nhanh như vậy đã trở lại rồi sao?”
Mắt thấy thái độ của hắn, Hoa Vị Miên nghĩ mình hà tất phải đối xử tệ với hắn như vậy, trước mặt cũng có lỗi với hắn, sau lưng cũng có lỗi với hắn, Vu Bàn Nguyệt cũng chỉ là một mình lẻ loi cô độc.
“Làm sao vậy?” Vu Bàn Nguyệt thấy thần sắc nàng có chút trầm tĩnh, thích thú hỏi: “Có phải Tông Chính Sở không chịu để ý ngươi hay không?”
Hoa Vị Miên lắc đầu một cái, còn chưa kịp nói chuyện liền lại nghe hắn nói, “Ai, vậy ta thất vọng.”
“Hì hì” một tiếng bật cười, Hoa Vị Miên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Vu Bàn Nguyệt, ngươi đi theo ta đi!”
Vu Bàn Nguyệt hơi sững sờ, nụ cười trong mắt dần dần rút đi, một tầng lạnh lùng vô hình bao quanh hắn, “Ngươi muốn nói gì?”
Hoa Vị Miên đi tới vỗ vai của hắn nói: “Đi theo ta, được ăn no uống say, có mỹ nhân bồi, có giường lớn ngủ!”
Cười cười, Vu Bàn Nguyệt lắc đầu một cái, nói: “Một mình ta quen rồi, bất quá nếu ngươi thịnh tình muốn mời, ta cũng không tiện từ chối, bất quá phải có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Muốn ngươi đi theo!”
Mọi người đều nói nữ nhân 35 tuổi, vừa như lang vừa tựa như hổ, không nghĩ tới Vu Bàn Nguyệt này mới 20, xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng xuân tâm nhộn nhạo, tịch mịch khó nhịn.
Hoa Vị Miên vô cùng phỉ nhổ nhìn hắn, nói: “Không có cửa đâu!”
Vu Bàn Nguyệt không sao cả nhún nhún vai, nói: “Vậy coi như xong.”
“Ta có chuyện này muốn hỏi ngươi. . . . . .”
Hoa Vị Miên đem mạch tượng của Tông Chính Sở miêu tả cho hắn một lần, Vu Bàn Nguyệt càng nghe mày nhíu lại càng cao, chờ nàng nói thêm, chân mày hắn đã nhăn thành chữ xuyên (川).
Hoa Vị Miên vô cùng tò mò mong chờ nhìn hắn, lại thấy hắn hé mắt, nói: “Hoa Vị Miên, ngươi muốn ta lưu lại chính là vì Tông Chính Sở?”
Hoa Vị Miên bị lời này làm cho sửng sốt, ngay sau đó phản ứng kịp, vội vàng nói: “Minh Nguyệt soi lòng lòng ta, lòng ta soi mương máng, tuyệt đối sáng sủa, ta là thật lòng!”
Vu Bàn Nguyệt nghiêng mặt, “Ta không tin.”
“Ngươi tại sao không tin? !” Hoa Vị Miên chỉ vào mũi của hắn hỏi.
“Vì. . . . . . !” Vu Bàn Nguyệt há mồm muốn phản bác, lại nói không ra lý do , thành công bị Hoa Vị Miên cướp vai, từ chủ động biến thành bị động.
“Được rồi, ta nhận thua.” Hắn rốt cuộc á khẩu không trả lời được.
“Này, Vu Bàn Nguyệt, ngươi thật muốn biết rõ ta vì sao được độc vật thích như vậy?” Hoa Vị Miên hỏi.
“Dĩ nhiên.” Vu Bàn Nguyệt gật đầu một cái.
Hoa Vị Miên hít một hơi, sắc mặt nghiêm túc, nghiêm túc chưa bao giờ có, “Ngươi đến bên cạnh ta, ta phụ trách lo ma chay cho ngươi!”
Vu Bàn Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng, đưa tay sờ sờ chóp mũi của nàng, nói: “Vu Bàn Nguyệt ta sẽ trường mệnh trăm tuổi, ta xem là ta lo ma chay cho ngươi đi!”
Hoa Vị Miên cũng không giận, gật đầu một cái làm như có thật nói: “Nuôi con trai lo ma chay không tồi!”
“Ta. . . . . . !” Vu Bàn Nguyệt lần nữa nhẹn lời, hắn thế nào nói gì cũng rơi vào bẫy của nha đầu này, hết lần này đến lần khác bị nha đầu này từ phía trên đường tới địa ngục qua lại giày vò!
“Cũng đừng trách ta, là ngươi tự nói.” Hoa Vị Miên thừa dịp hắn chưa tức giận, vội vàng thanh minh.
Vu Bàn Nguyệt không so đo nữa, nghiêm mặt nói: “Ta không thay hắn xem mạch, nhưng ngươi nói mình chưa từng thấy qua, chất độc này hẳn là thế gian hiếm thấy, cho dù là ta cũng có thể không có cách.”
“Thật sự chưa có biện pháp chữa khỏi?” Hoa Vị Miên vô cùng thất vọng.
Vu Bàn Nguyệt nhìn bộ dạng của nàng, thở dài nói: “Có, Nữ Oa cùng Thần Nông.”
“Có thể tìm được ở đâu?” Hoa Vị Miên hưng phấn hỏi.
“Nữ Oa đã sớm tìm không được dấu vết, thậm chí hiện tại cũng không có ai biết Nữ Oa có hậu nhân hay không, Thần Nông. . . . . . Ta lại biết sơ một hai điều.”
“Vậy ngươi dẫn ta đi tìm nhé!” Hoa Vị Miên vội vàng nói.
Vu Bàn Nguyệt mặt lộ vẻ khó xử, một hồi lâu nói: “Chỗ ở của Thần Nông tràn đầy nguy hiểm, muốn đi vào cũng rất khó, hơn nữa Thần Nông cũng không dễ dàng ra tay cứu người. . . . . .”
Cổ quái! Đây tuyệt đối là cổ quái!
Cho tới bây giờ chỉ nghe nói người nào đó thân mang tuyệt kỷ sau đó trong mắt không có người khác, không nghĩ tới bây giờ là một tộc người đồng thời mang tuyệt kỷ sau đó trong mắt không có người khác, thói hư tật xấu của cả một tộc người, như vậy thể hiện!
“Khó vào cũng phải vào, không cứu cũng phải cứu!” Hoa Vị Miên cáu kỉnh, níu lấy sợi dây xích đu hung hăng nói: “Đến lúc đó ai không cứu ta liền nhổ răng của hắn, nhổ đến khi hắn chịu cứu mới thôi!”
Nghe nàng vừa nói như thế, trong đầu Vu Bàn Nguyệt hiện ra một đám lão đầu râu bạc, toàn bộ miệng rụng đầy răng, sau đó bộ dáng ôm nhau thống khổ. . . . . . Tộc Thần Nông đam mê ăn ngô, không có cách nào ăn không phải khóc chết à!
“Hoa nha đầu, ngươi rốt cuộc là ai?” Vu Bàn Nguyệt trịnh trọng hỏi.
“Ta?” Hoa Vị Miên chỉ lỗ mũi mình, “Hoa Vị Miên a, ngươi cũng không phải không biết.”
Vu Bàn Nguyệt lắc đầu một cái, “Ta là nói ngươi rốt cuộc đến từ đâu, sợ rằng chỉ có tảng đá thành tinh mới có thể sinh ra một nha đầu tinh quái như ngươi!”
Hoa Vị Miên mồ hôi một phen, nếu mẹ nàng biết, thế nào cũng dùng hai cái dép lớn của nàng đập chết hắn! Người người đều biết hai đóa hoa của Hoa gia, một lên trời xuống đất hung ác qua nam nhân, một mơ hồ lừa gạt không có nhân cách! Ha ha! Thật là chê cười, chê cười!
“Ta đến từ Thiên Sơn.” Hoa Vị Miên nói: “Tuyết Liên Tinh trên Thiên Sơn!”
Vu Bàn Nguyệt vừa nghe xong hai câu nói của nàng, biết nàng lại đang trêu chọc mình.
“Đúng rồi, Hoa nha đầu, ngươi chừng nào thì thực hiện cam kết của ngươi?” Đây là một vấn đề rất trọng yếu, lại bị chập chờn đến cùng.
Đầu Hoa Vị Miên nhất thời thoáng chuyển, nàng thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, Vu Bàn Nguyệt còn ở đây chờ nàng, nàng làm sao lại ngu xuẩn đến chui đầu vào lưới đây!
Đang lúc ấy, bầu trời vang lên một tiếng sấm, Hoa Vị Miên ngay lập tức lách người rống to: “Sấm đánh a! Trời mưa a! Ta về nhà thu y phục a!”
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
2017 chương
10 chương
30 chương
72 chương
45 chương
6 chương