Thái hậu vừa đến đã nắm tay Hoa Vị Miên vỗ vỗ: “Ai gia làm chủ cho ngươi, xem ai dám khi dễ ngươi!” Trán Hoa Vị Miên trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, ngài có nhầm không vậy, Đường thượng này với người sau lưng ngài mới là nhi tử nữ nhi của ngài mà! *Đường: thường dùng làm tên gọi, ở đây gọi Hoàng thượng. “Mẫu hậu.” Tư Đồ Uyển Ngọc đi tới bái kiến. Thái hậu nhìn cũng không nhìn nàng, chuyển hướng sang chỗ Thuần Vu Phóng nói: “Hoàng đế, cái này là ai gia phê chuyển Hoa nha đầu cùng Nhã Nhi ra ngoài, có phải ngươi cũng nên gọi ai gia tới hỏi tội?” Thuần Vu Phóng nuốt bực bội xuống bụng, rũ mắt nói: “Nhi thần không dám.” Thái hậu nắm tay Hoa Vị Miên, lại kéo tay Thuần Vu Nhã nói: “Ra cung một chuyến phải kể cho ai gia những trò vui mới mẻ, nếu không ai gia cũng sẽ phạt.” Hoa Vị Miên cười ngọt ngào, nói: “Cam đoan ngài sẽ thích.” Ba người rời đi, lưu lại một đôi si nam oán nữ. Tối nay Hoa Vị Miên đã dùng ma thuật bịp bợm để hóa giải sơ suất của mình, sau đó ngày nào nàng cũng bị Thuần Vu Nhã quấn quýt lấy rồi hỏi vì sao Thái hậu đột nhiên lại tới. Hoa Vị Miên chỉ lên trời nói một câu: Tâm linh cảm ứng. Thuần Vu Nhã bán tín bán nghi rời đi. IQ của nàng ấy, quả nhiên không người nào có tài tiến lên tranh giành được. Thật ra trước khi đi Hoa Vị Miên đã kêu Bố Thiện đưa một tờ giấy nhỏ đến chỗ Thái hậu. Chiêu tiền trảm hậu tấu này mặc dù cũ, nhưng Thái hậu chịu tiếp nhận là được rồi. Lúc sau Thái hậu nhắc tới chuyện muốn cho Hoa Vị Miên dời đến tẩm cung của bà, lại bị Thuần Vu Phóng kiếm cớ từ chối. Hắn ăn nhiều thua thiệt trong tay Hoa Vị Miên như vậy, không vớt lại một chút thì làm sao bù vốn được chứ. Hơn nữa, cho người ta đến, kiếm đủ bạc lại trở về, cũng quá tiện nghi cho Tông Chính Sở rồi! Sau đó Thái hậu cũng không nhắc lại, Hoa Vị Miên vẫn như cũ mang theo Thuần Vu Nhã cũng đang không có việc gì đi ra ngoài cung. Vu Bàn Nguyệt lại bị Thuần Vu Nhã hành hạ, trốn đi Tướng Quốc Tự tham gia lễ Phật, bởi thật sự hắn không biết dùng phương pháp gì phát tiết tình trạng bi phẫn của hắn. Thuần Vu Nhã đã nổi lên hứng thú đùa giỡn thì không phân rõ phải trái gì cả, ngay cả Hoa Vị Miên cũng không bì kịp nàng. Điều quan trọng là nàng còn tinh lực tràn đầy, tay chân nhỏ bé mà cũng có thể nhảy nhót từ lúc đi đến lúc về. Dù sao hắn cũng không ngăn trở nổi, dứt khoát đi tìm Phật tổ tâm sự. Sau khi Vu Bàn Nguyệt đi, Thuần Vu Nhã cũng không muốn đi ra ngoài, bắt đầu dốc sức với sự nghiệp từ hôn của mình, một khóc hai nháo ba thắt cổ đều lôi ra. Trải qua mấy lần tự sát giả, Thuần Vu Phóng có thể tránh nàng thì lập tức tránh, nhưng đánh chết cũng không nhả ra*. (*về chuyện hôn sự ấy, buông tha cho chuyện hôn sự) Hoa Vị Miên đoán Thuần Vu Phóng nhất định không nhẹ nhàng như vậy đã buông Tông Chính Sở, vì vậy lấy ra một mồi nhử lớn hơn, đoạt lá chắn. Sau khi lấy ân huệ mà Hán Vũ đế hoãn lại trình bày một hồi xong, trước lần giả tự sát thứ hai mươi tám của Thuần Vu Nhã, trước một hồi nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể nữ nhi bị đối xử không công bằng của Thái hậu nương nương, cuối cùng Thuần Vu Phóng cũng bãi bỏ thánh chỉ tứ hôn, song lại càng thên kiên cố hơn với ý niệm giữ Hoa Vị Miên ở trong cung. Đầu năm nay, nữ nhân có mỹ mạo và trí tuệ cùng tồn tại trên người không nhiều, cũng chỉ có nữ nhân như vậy mới có năng lực làm mẫu nghi thiên hạ, huống chi, nếu nữ nhân như vậy đến bên người Tông Chính Sở, khó tránh khỏi ngày nào đó sẽ lừa đá chân sau*, bất kể tính thế nào cũng đều là ở lại bên cạnh mình mới có lợi nhất. *Lừa đá chân sau: phát hiện toan tính không phù hợp. Vậy nên từ đó hắn triển khai thế công dịu dàng, ắt phải bắt lại trái tim kiên cố như lựu đạn kia. Hơn nữa, hắn còn vô tình hay cố ý ám hiệu trước các đại thần hắn có tình cảm đặc biệt với Hoa Vị Miên, có ý muốn nạp nàng làm phi. Dĩ nhiên việc này cũng có rất nhiều người phản đối, đứng mũi chịu sào chính là Tư Đồ đốc và Phó Khiêm Hàn. Lợi hại của Hoa Vị Miên bọn hắn cũng hiểu biết qua, trí khôn của nữ tử này sợ là bọn hắn cũng không đấu nổi, một khi nàng vào hậu cung, vậy mình còn đất đặt chân sao, cho nên kiên quyết không đồng ý. Lần này Hoa Vị Miên chân chính là hài tử dám làm nhưng không dám nhận. Không bẫy được sói, giải phóng Tông Chính Sở, tự vây hãm bản thân lại. Nhìn tư thái Thuần Vu Phóng kia sợ là không đụng tường nam không quay đầu lại, nàng liền suy nghĩ, phải tìm cái tường nam này ở đâu mới được. Đêm hôm đó, Thuần Vu Phóng ngàn dặm xa xôi vận chuyển về một con lãnh thủy ngư, lập tức cho Hoa Vị Miên nếm thử món ngon, còn đặc biệt chuẩn bị một gia yến, một đám người ngồi chung một chỗ ăn cơm. Thuần Vu Phóng càng muốn chết hơn khi mặt dày mày dạn ngồi bên người Hoa Vị Miên, ân cần gắp thức ăn và canh cho nàng. Hoa Vị Miên sờ tai suy nghĩ, tối nay trở về chắc sẽ bị đám nữ nhân hậu cung thăm hỏi một lần, vẫn nên chuẩn bị trước chút nước lạnh, tránh cho lỗ tai nóng. Thuần Vu Phóng gắp cá vào chén Hoa Vị Miên. Hoa Vị Miên còn chưa cầm đũa đã che miệng lại ngồi xổm ở một bên nôn mửa, vừa nôn vừa phất tay, nói: “Lấy cá ra xa một chút!” Hành động vừa mới xảy ra, hậu cung ba nghìn đều biến sắc. Lúc tới vốn là một người hoàng hoa độc tú (bông hoa cúc xuất chúng), nhưng lúc này lại là hoa khoe màu sắc hơn mùa xuân* ---- Hoa Vị Miên mang thai?! (* ý chỉ sắc mặt biến đổi nhiều màu) Thái hậu cả kinh, thấy thái độ mấy ngày nay của Thuần Vu Phóng đối với Hoa Vị Miên rất ân cần, cũng mò mẫm không ra Hoa Vị Miên rốt cuộc ôm hài tử của người nào. Vì vậy nhìn về phía Thuần Vu Phóng. Ánh mắt Thuần Vu Phóng vốn là lạnh lẽo, sau đó lại cười vân đạm phong khinh* đi đến vỗ vỗ Hoa Vị Miên. Cho dù hài tử này không phải của hắn, cũng phải giả là của hắn! *Vân đạm phong khinh: Gió thổi nhè nhẹ, mây trôi lững lỡ. Trên mặt sợ hãi nhất phải kể tới Tư Đồ Uyển Ngọc, hết trắng lại đỏ, rồi lại đen. Nàng vẫn lo lắng chuyện này sẽ xảy ra, nếu Hoa Vị Miên này mang thai là Long tự, nàng làm sao còn đất đặt chân! Hài tử này khẳng định không thể lưu! Vậy mà bộ dáng Thái hậu nhìn Thuần Vu Phóng lại rất cao hứng. Hài tử Hoa Vị Miên đang mang này chính là Tôn nhi của bà, sang năm bà có thể ôm tôn tử, không được, phải đi trước đặt mua mấy món ngọc sức (đồ trang sức bằng ngọc) cho Hoa Vị Miên để an ủi, tránh cho kinh động hài tử… Đáng thương cho Hoa Vị Miên, chẳng qua là ban ngày uống nhiều nước lê lạnh dạ dày, bây giờ giống như làm cho người ta tính toán ra cả chuyện chung thân đại sự đời sau nữa. “Ngươi sao rồi?” Thuần Vu Phóng dịu dàng đỡ nàng dậy, tựa như véo một cái là nàng có thể ngã ra đây. Hoa Vị Miên rụt tay lại theo bản năng, lai nhìn những người khác cũng đang tha thiết nhìn mình, mong đợi, hâm mộ, ghen tỵ, căm ghét công kích loạn một trận, lập tức nàng lại lùi về trên đất há mồm nôn mửa. Thái hậu tươi cười rạng rỡ, vội đứng dậy đỡ nàng, còn kêu người đi chuẩn bị mấy viên ô mai. Hoa Vị Miên thở đều mới ngồi dậy, nghĩ thầm ngài tìm ô mai cho làm gì… Đáng thương bao nhiêu nữ nhân dưới kia chỉ kém chọc cái bàn ra mười mấy lỗ. Sau đó tin tức Hoa Vị Miên mang thai lập tức vang dội trong cung, trừ cái người lúc ấy vẫn không biết gì ra, người trong cung từ trên xuống dưới cũng bắt đầu tìm vải bố may vá. Tại sao ư? Vì chủ tử muốn thôi! Ban đêm Bố Thiện lần lượt cân nhắc về quá khứ, người tốt có, cũng có chừng một ngàn kẻ tiểu nhân, mặt ai cũng thêu hoa, nhưng loáng thoáng còn có thể thấy được ba chữ “Hoa Vị Miên” to đùng viết ở phía trên. (đây chắc Bố Thiện đang nằm mơ ^^) Đối với chuyện này, Bố Thiện Tuyền Ki cũng không báo cho Hoa Vị Miên, chẳng qua là lén lút cho trói các phi tử tiểu nhân lại để phòng ngừa đám cỏ này. Dù sao thì cũng cứ một thù trả một thù đi, nếu để Hoa Vị Miên tới thu thập, không chừng không phải chỉ chút chuyện như vậy đâu. Coi như, coi như các nàng đang làm chuyện tốt. Sau đó, Thuần Vu Phóng đến càng chuyên cần hơn, mỗi ngày dù sớm hay muộn đều đi một lần, thế nào cũng phải ăn chực cơm rồi mới chịu đi. Việc này càng làm cho các nữ nhân trong đầm hậu cung suy đoán, trong bụng Hoa Vị Miên này, quả nhiên là con của hoàng đế! Thái hậu đối xử với Hoa Vị Miên cũng là thay đổi lớn một trăm tám mươi độ. Về phần thay đổi này, trừ thái độ càng thêm cưng chiều ra, chủ yếu nhất là mục tiêu nói vòng vo ngoằn ngoèo. Trước kia Thái hậu muốn tìm nàng sẽ trực tiếp bảo nàng qua, hiện tại Thái hậu muốn tìm nàng, sẽ tự ngồi kiệu rồi sai đi nhanh đến mức độ chóng mặt mà đến. Đối với việc Thái hậu yêu cầu nàng ngày ngày phải ngủ trên giường, hơn nữa lúc đi bộ phải đi một bước dừng ba bước, Hoa Vị Miên vô cùng khó hiểu, căn bản cũng không thấy được ánh sáng vô cùng chói lóa trong mắt Thái hậu kia là muốn ôm tôn tử. Trong lòng nàng vẫn còn vết đen là chẳng lẽ chuyện mình bị thương đã bại lộ, nhưng mà nếu biết nàng bị thương, Thái hậu cũng không cần cao hứng thành bộ dáng này chứ… Thật là không giải thích được! Với việc này, Bố Thiện Tuyền Ki chỉ có thể nhìn nhau không nói gì, miệt mài lặng lẽ cười. Người thông minh hơn nữa nhất định cũng có một tử huyệt (huyệt chết), với tử huyệt của Hoa Vị Miên mà nói, theo ý nghĩa nào đó để trình bày, thì đó chính là nàng vẫn tương đối thuần khiết. Hôm nay, Hoa Vị Miên lại kéo Thuần Vu Nhã đi ra ngoài chơi, thật đúng dịp đụng phải lễ thất tịch. Dọc đường đi nơi nào cũng có đôi có cặp, các cây ven sông đều treo tơ hồng, vài nam nữ đơn thân đỏ mặt giới thiệu nhau. Cả đêm Hoa Vị Miên cũng không được tự nhiên, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa quay đầu lại hỏi Thuần Vu Nhã: “Ngươi nhìn bụng ta chằm chằm là thế nào?!” Thuần Vu Nhã không ngờ nàng lại ưỡn bụng lên, nhớ lại mẫu hậu khẩn thiết nhắc nhở, nàng (Thuần Vu Nhã) vội lui nhanh về phía sau một bước, xác định Hoa Vị Miên vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định bật thốt lên “Hài tử của ngươi không sao chứ”, lại đột nhiên nghĩ đến tình cảnh lúng túng của Hoa Vị Miên, một chân đạp hai thuyền, một mặt nói thích Tông Chính Sở, một mặt lại bị hoàng huynh đánh chiếm làm mang thai hài tử của hắn. Khẳng định hiện tại nàng ấy rất bất đắc dĩ, rất mâu thuẫn, cho nên giả vờ không biết, mượn việc này che giấu nội tâm đau đớn của mình… Rõ ràng có nhiều chuyện, Thuần Vu Nhã nghĩ quá nhiều. Hoa Vị Miên nghi ngờ nhìn nàng, quay đầu lại hỏi Bố Thiện, “Không phải hài tử này bị ngã vỡ đầu chứ?” Bởi vì trước kia Thuần Vu Nhã đã gặp trở ngại khi giả chết. Bố Thiện nhìn trong mắt Thuần Vu Nhã đã chọn nhầm đối tượng để thương hại, nghiêm túc gật gật đầu: “Thái y nói vậy.” Lần này đổi lại là Hoa Vị Miên thông cảm cho Thuần Vu Nhã, nghĩ thầm Vu Bàn Nguyệt còn chưa muốn thấy nàng ấy, lúc này ngay cả đầu óc cũng ngã hỏng, thật đáng thương! Vì vậy nàng vội đi lên kéo Thuần Vu Nhã: “Hôm nay là thất tịch, chúng ta đi kéo tơ hồng đi!” Tránh sau này ngươi có lấy lại đầu óc cũng không ai muốn. Thuần Vu Nhã trợn mắt há mồm nhìn Hoa Vị Miên đứng đằng kia chọn tơ hồng, nàng còn muốn tận ba người làm bạn sao?! “Hoa Vị Miên, ngươi làm gì đấy?” Hai tay Thuần Vu Nhã chống nạnh, nghiêm túc hỏi. Hoa Vị Miên sửng sốt: “Chọn tơ hồng đấy!” “Tại sao ngươi có thể như vậy chứ, rõ ràng ngươi đã… đã nói thích Tông Chính Sở rồi mà!” Thuần Vu Nhã dừng một chút tìm từ để nói. Hoa Vị Miên liếc nàng một cái, đứng dậy nhét tơ hồng vào tay nàng: “Nói mò cái gì đấy, đây là chọn cho ngươi.” Thuần Vu Nhã nhanh chóng khoát tay, nói: “Đời này của ta ngoài Vu Bàn Nguyệt ra sẽ không lấy ai khác!” Hoa Vị Miên đè tay nàng lại: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, lời nói không phải người nào với người nào thì không gả có thể nói lung tung sao, cầm đàng hoàng cho ta!” Thuần Vu Nhã méo miệng, nghĩ thầm đây là Hoa Vị Miên hữu cảm nhi phát*, mình cũng không tiện bác bỏ lời nàng giữa chốn đông người, vậy nên gắng gượng cầm trong tay. *Hữu cảm nhi phát: Vì có cảm xúc nên cần phải phát tiết ra. Đợi lúc Hoa Vị Miên xoay người đi, nàng vội vàng giơ tay, vứt tơ hồng. Hoa Vị Miên chơi đùa thật hưng phấn, mua hai chiếc hoa đăng chạy đến bờ sông thả. Sông này cũng không rộng lắm, vừa nông vừa trong, thật thích hợp thả đèn. Hoa Vị Miên thả một cái đèn ra sông, lấy tay đẩy một cái, âm thầm cầu nguyện, đương nhiên nội dung là về Tông Chính Sở, lúc này trong lòng đang lấp đầy ngọt ngào, lại nghe thấy một giọng nói suồng sã gào lên từ một nơi nào đó: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!*" *Đoạn đầu của bìa thơ “Quan thư” trong Kinh Thi -Dịch nghĩa: Chim Thư cưu cất tiếng kêu quan quan (*) Ở trên cồn bãi sông. Như người con gái hiền thục dịu dàng Sánh đẹp đôi cùng người quân tử. Quan quan:Theo chú giải của Chu Hy (đời Tống): Quan quan là tiếng chim trống và chim mái ứng họa nhau.Như vậy đây là từ tượng thanh nếu đọc theo âm bạch thoại là “Kwuan kwuan” vì “quan quan” chỉ là âm Hán Việt. Nàng đang định nói mùa xuân còn chưa tới, chó nhà ai đã thả ra rồi. Ngẩng đầu liền thấy ngọn đèn yếu ớt ở bờ sông bên kia, một công tử xinh đẹp đang cười nhẹ nhàng với nàng, trong tay còn cầm một sợi tơ hồng. Hoa Vị Miên quay đầu nhìn Thuần Vu Nhã bên cạnh, sợi tơ hồng trong tay nàng ấy đâu rồi? Thuần Vu Nhã lúng túng chỉ chỉ vào chân Hoa Vị Miên, Hoa Vị Miên không giải thích được, vừa cúi đầu nhìn, bên giày của nàng treo một sợi tơ hồng, hơn nữa còn đang dập dờn trong gió, nâng mắt lên, sợi tơ hồng này đang dắt đến tay của nam nhân đối diện. Hoa Vị Miên đỡ trán, vận hoa đào này cũng tốt quá đi, tùy tiện giẫm chân cũng có thể giẫm lên một mỹ nam tử? Người nọ dẫn theo hai tùy tùng dọc theo cầu nhỏ đến đây, dừng lại ở trước mặt Hoa Vị Miên, giơ giơ tơ hồng trong tay, nói: “Tại hạ và cô nương hữu duyên, không biết có thể nói cho tại hạ quý tính không.” Hoa Vị Miên vung tay lên: “Nghê Bạch Trì.” Ánh mắt nam tử đối diện ngừng lại một chút, cười cười, không nói lời nào. Bố Thiện kéo nhẹ tay áo nàng: Tiểu thư, danh tự này ngươi cũng lấy quá nổi bật rồi! Hoa Vị Miên tính toán một chút, năm nay nàng cũng quá nhiều hoa đào, cho nên vẫn nên sớm trở về với Tông Chính Sở là tốt nhất, vì vậy nói: “Bổn cô nương còn có việc, không phụng bồi.” “Ôi…” Nam nhân đưa cây quạt ra ngăn trước mặt nàng, cười đến mức tự mình cho là phong lưu phóng khoáng, “Không biết cô nương có hứng thú cùng thưởng thức ngày hội cùng tại hạ hay không?” Hoa Vị Miên quay đầu, đáp lại hết sức trịnh trọng: “Không có hứng thú.” Vừa nói xong nhân tiện kéo luôn Thuần Vu Nhã đi, nam nhân kia lại vỗ tay một cái, nói: “Văn Đa Văn Thiểu, mời vị cô nương này lên thuyền cho bổn công tử.” “Vâng, công tử!” Hai người mặc áo đen sau hắn cùng lên tiếng. Ơ! Ngươi còn định dùng biện pháp mạnh! Hoa Vị Miên dứt khoát không đi, xoay người lại nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi tên gì?” “Tại hạ Văn Giác, cô nương thay đổi tâm ý?” Văn Giác lắc lắc cây quạt nói. Đây đúng là hình mẫu tự mình hại mình: Tự luyến và não tàn! “Bố Thiện Tuyền Ki, đánh cho ta!” Hoa Vị Miên ra lệnh một tiếng, hai bên bắt đầu đưa nắm đấm ra giải quyết. Lúc hai đen hai trắng ở nơi ngập tràn hoa đăng này bắt đầu xen kẽ vào nhau, người xung quanh thấy thế vỗ tay một trận, còn tưởng là tiết mục góp vui gì đó. Khuôn mặt Văn Giác thoáng qua một tia tàn khốc, nụ cười không đổi, thu hồi chiết phiến (quạt giấy) nói: “Cô nương có nguyện ý theo ta lên thuyền?” Hoa Vị Miên nghĩ người này quả thật là thiếu dạy dỗ, lúc trước Vu Bàn Nguyệt nếu một ngày không có chuyện gì thì sẽ cầm quạt ra ngoài rêu rao khắp nơi, bị mình thu thập vài lần, về sau đã sửa lại tật xấu này, e rằng người này muốn đi theo gót hắn. “Được, ngươi đi trước dẫn đường.” Hoa Vị Miên nhướng mày cười một tiếng, làm nghàn hoa vạn thụ (nghìn hoa vạn cây) lạc mất vẻ đẹp của mình*. *Như kiểu làm hoa nhường nguyệt thẹn ấy, chỉ vẻ đẹp của Hoa Vị Miên. Văn Giác xoay người rời đi, Hoa Vị Miên ở phía sau chuẩn bị hành động, chen chân vào, nắm thắt lưng, cuối cùng, ngay lúc hắn đang ở tư thế chuẩn bị qua cầu, đá một cái vào mông hắn, khiến người hắn ngã thẳng xuống sông, làm tắt không ít đèn trên sông, dẫn tới một loạt tiếng mắng chửi. Cả người Văn Giác đều là nước bò dậy từ trong sông, sờ nước trên người, vẫn lộ vẻ tươi cười, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm nàng. Cả người Hoa Vị Miên nổi da gà, vẫy vẫy tay, nói: “Bố Thiện, Tuyền Ki, chúng ta về!” Thuần Vu Nhã nhìn biến cố trước mắt này, che miệng cười trộm, xem ra ý chí Hoa Vị Miên rất kiên định! “Công tử!” Văn Đa Văn Thiểu dừng lại trong sông, nói: “Đuổi theo hay không?” Văn Giác khoát tay: “Không cần, vui đùa chút mà thôi.” Văn Giác không biết việc này hắn vui đùa một chút mà thôi, cuối cùng lại lôi cả hà bao của mình vào chơi cùng. Tất nhiên, còn có những đồ khác nữa không chỉ mình hắn biết. Dĩ nhiên Hoa Vị Miên và Thuần Vu Nhã trở về Phủ Viễn Tướng Quân. Thuần Vu Nhã vừa nhìn thấy mặt Tông Chính Sở liền tự động mai danh ẩn tích, hiện tại nàng hoàn toàn có thể thông cảm tâm tình của hắn, bất cứ người nào đụng phải chuyện như vậy cũng sẽ không vui. Hai người lại ở một chỗ với nhau. “Chuyện hài tử…” Tông Chính Sở nhìn Hoa Vị Miên thật lâu, thật sự không nhìn ra dấu vết gì trên mặt nàng, cuối cùng không mở miệng không được. “Hài tử?” Hoa Vị Miên sửng sốt, “Hài tử nào?” “Hoa Vô Ưu xảy ra chuyện gì?” Nghĩ đến có loại khả năng này, nàng lập tức khẩn trương. Tông Chính Sở ôm lấy nàng, khẽ mỉm cười: “Hắn không sao, ta muốn nói cho ngươi biết, ta định dạy hắn binh pháp.” Hoa Vị Miên thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên có vẻ hơi lo lắng: “Ngươi dạy hắn binh pháp, ngộ nhỡ sau này một ngày nào đó hắn nổi lên ý niệm phục quốc thì sao?” Vốn dĩ việc này cũng là Tông Chính Sở thuận miệng lấy cớ, nếu nàng không đồng ý, dĩ nhiên hắn sẽ đi xuống theo thang, “Được rồi, theo ngươi vậy.” Hoa Vị Miên dựa vào ngực hắn, hỏi: “Vô Ưu muốn học không?” Tông Chính Sở vuốt ve lưng nàng: “Hôm đó ta ở thư phòng xem binh thư, hắn cảm thấy vô cùng hứng thú, thuận miệng hỏi ta có thể dạy hắn hay không.” Đây là lời nói thật. “Băn khoăn của ngươi rất đúng, như vậy với hắn cũng tốt.” Hoa Vị Miên nhíu mày, hơi mâu thuẫn. Nàng sợ Hoa Vô Ưu phục quốc, lại không muốn bạc đãi hắn, đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, chẳng qua thân thể không tốt, nếu chữa hết bệnh cho hắn nhất định sau này sẽ thành người có năng lực, nhưng chỉ sợ hắn đi làm nhưng chuyện vô vị kia, đưa tới tranh chấp không cần thiết. Phân phó Bố Thiện gọi Hoa Vô Ưu tới, Hoa Vị Miên kéo tay hắn lại hỏi: “Vô Ưu, ngươi thật sự muốn học binh pháp?”