Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu
Chương 127 : Nhà xí công cộng không tốt
Chuyện đêm đó, được Thuần Vu Phóng có lòng thêm dầu thêm mỡ, việc ban đêm Hoa tiên tử trộm áo lót của hoàng đế Đại Ân đã trở thành đề tài tán gẫu hoạt sắc sinh hương* đương thời. Người già phụ nữ không có chuyện gì thì tụ tập cắn hạt dưa mà mặc sức tưởng tượng, hán tử thô cuồng thì nghe người hiểu rõ ngày đó kể lại chuyện xưa dưới cầu, mà chuyện xưa kia không biết một ngày được kể tới kể lui bao nhiêu lần. Nhìn qua thì chuyện này dường như còn dẫn đến hiệu quả tác động nội nhu (nhu cầu bên trong) đẩy mạnh việc mở rộng trị quốc. Người bị hại, thật sự chỉ có một mình Hoa Vị Miên.
* Hoạt sắc sinh hương: Đại loại như là màu sắc của cuộc sống sinh ra hương vị thì phải ^^
Vậy mà Hoa Vị Miên cũng không phải tổn thất toàn bộ, ít nhất vào ban đêm ngày thứ hai Tông Chính Sở đã ẩn thân vào hoàng cung. Quả thật là giận đỏ mặt vì hồng nhan mà!
Hoa Vị Miên dựa vào ngực hắn khóc thút thít một đêm, trong miệng mắng đi mắng lại Thuần Vu Phóng kia là tiểu cô nương, mắng mãi đến sau cùng bản thân mới ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại không thấy bóng người Tông Chính Sở, nhưng bên người lại có một cái chăn ấm áp, sờ tay vào, trong lòng ngọt lịm. Tông Chính Sở tin nàng là đủ rồi, dù sao danh tiếng cũng đã đủ thối, không thèm quan tâm việc nhỏ tí tẹo như vậy.
Lúc này có một chuyện khiến nàng ngoài ý muốn đó là Thái hậu nương nương lặng lẽ kéo nàng đi hỏi, nội dung câu hỏi lại là vấn đề rốt cuộc nàng thích Thuần Vu Phóng hay là Tông Chính Sở!
Lúc ấy nàng chấn động. Người dũng mãnh hơn nữa cũng không chạy thoát khỏi thiên tính bát quái, chỉ có điều là Thái hậu, bà cũng bát quái rất không dè dặt.
Dĩ nhiên Hoa Vị Miên vô cùng kiên định bày tỏ tình yêu đối với Tông Chính Sở, sau đó giải thích nguyên nhân hậu quả “Sự kiện áo lót” một chút, làm Thái hậu thổn thức một hồi.
“Nhưng mà ai gia thấy hình như hoàng đế rất thích ngươi, ngươi…” Thái hậu khó xử nhìn nàng.
“Nhà xí dùng chung như hắn không tốt*.” Hoa Vị Miên nói vô cùng nghiêm túc. Không biết một năm Thuần Vu Phóng bị sử dụng bao nhiêu lần nữa, chất lượng vệ sinh cũng không thể đảm bảo cái gì thì tại sao lại phải dùng loạn. (*ý chỉ hậu cung của hoàng đế nhiều nữ nhân, hoàng đế giống nhà vệ sinh công cộng bị dùng chung, không sạch sẽ)
Thái hậu trầm mặc một hồi rồi nói: “Ai gia vẫn coi ngươi như nữ nhi mà chăm sóc, ngươi không có chuyện gì thì tới bồi ai gia ngồi một chút, từ Thiên Điện tới, đổi đến những địa phương khác, hoặc là ở nơi này của ai gia cũng được.”
Hoa Vị Miên gật đầu một cái, nhìn Thái hậu, nghĩ quan hệ nơi này có thể không đơn giản như vậy.
Thuần Vu Nhã bị phạt bế môn* ba ngày cuối cùng cũng hết phạt được thả ra, tới chỗ Hoa Vị Miên dính hai ngày mới có thể vào cửa. (*đây là bị phạt ở trong phòng tự kiểm điểm ^^)
“Hoa Vị Miên, chơi với ta đi mà!” Thuần Vu Nhã tính xấu không đổi.
“Thật xin lỗi.” Mặt Hoa Vị Miên không chút thay đổi thổi mạnh lông Huyết Ngọc, thuận tiện đút một ngụm nước trái cây cho Tiểu Hoa Bì, “Ta cự tuyệt lui tới cùng phi nhân loại*.” (*không phải con người)
Thuần Vu Nhã tức giận, nhìn Hoa Vị Miên chằm chằm. Nàng đánh giá quá thấp năng lực kháng cự áp chế của Hoa Vị Miên rồi, ánh mắt người ta* nhíu lại, nói: “Ngươi có thể đi kháng án ta kỳ thị chủng tộc.”
(* ‘người ta’ ở đây là nguyên văn nhé, chỉ Hoa Vị Miên ^^)
“Hoa Vị Miên, đừng tức giận mà, ta đâu phải cố ý, lúc ấy hoàng huynh dữ như vậy, ta lại sợ…” Thuần Vu Nhã ôm cánh tay nàng lắc lắc.
“Cho nên ngươi liền giá họa cho ta, mặc kệ chút trong sạch của ta?!” Hoa Vị Miên căm giận bất bình.
“Ngươi còn có trong sạch sao…” Tuyền Ki vừa mới nhỏ giọng nói ở phía sau xong, lập tức dẫn đến một nhãn đao* sét đánh. (*ánh mắt như đao)
“Hoa Vị Miên, Hoa tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, ngươi chơi với ta đi mà, ta bảo đảm không có lần sau, có được không?” Thuần Vu Nhã tiếp tục triển khai thế công ăn vạ.
Hoa Vị Miên cúi đầu không nói lời nào, động tác cơ thể giữ vững không thay đổi.
Thuần Vu Nhã mãi không thấy nàng hồi âm, không thể làm gì khác hơn là nhờ Bố Thiện Tuyền Ki sau nàng (Hoa Vị Miên) giúp đỡ. Bố Thiện Tuyền Ki kéo nàng (Thuần Vu Nhã) sang một bên thấp giọng nói: “Chỉ có hai phương pháp: Một, sắc dụ; hai, lợi dụ.”
Con ngươi nàng chuyển động, mím môi cười một tiếng, nói: “Ta biết.”
Bố Thiện mỉm cười gật đầu một cái, nghĩ thầm công chúa này cũng không phải bất trị như vậy, không phải nói một chút đã thông rồi sao…
Lời trong lòng còn chưa dứt, bên kia Thuần Vu Nhã đã kéo nửa vai lộ ra ngoài, dựa vào Hoa Vị Miên một cách không đứng đắn rồi.
Lúc này Bố Thiện Tuyền Ki đều đồng thời quay lại chỗ, đồng thời rút lại lời lúc nãy: Cực phẩm như vậy, chỉ có thể dựa vào tiểu thư nhà các nàng dạy dỗ thôi!
Ánh mắt Hoa Vị Miên cũng không nâng lên một lần, thậm chí còn có khuynh hướng nhắm mắt ngủ.
Kế này không được Thuần Vu Nhã lại bày kế khác, móc ngân phiếu năm ngàn lượng từ trong tay áo ra đặt lên bàn: “Ta đưa bạc được không?”
Lúc này Hoa Vị Miên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thu ngân phiếu, nói: “Đây là phí hao tổn tinh thần, muốn chơi thì thêm tiền.”
Bố Thiện và Tuyền Ki đứng phía sau rối rít giơ ngón tay cái lên: Đồ ngốc như vậy không làm thịt, vậy còn làm thịt người nào nữa chứ?!
Thuần Vu Nhã tức giận mà nói: “Tiền này cũng là ta lấy từ chỗ mẫu hậu tới, ngươi cũng không thả lỏng sao?”
Hoa Vị Miên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, ôm hai con đứng lên, nói: “Bố Thiện, tiễn khách.”
“Này, từ từ đã!” Thuần Vu Nhã lập tức gọi nàng lại, nói: “Ta đi xin hoàng huynh, cho ngươi năm ngàn lượng ngươi dẫn ta ra cung chơi được không?”
Hoa Vị Miên cúi đầu suy tư một chút, nói thật khó khăn: “Ta sợ rơi xuống tội danh bắt cóc công chúa…”
“Không đâu không đâu,” Thuần Vu Nhã thật vất vả mới thấy nàng buông xuống, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, vội vàng kéo tay áo của nàng: “ Ta bảo đảm sẽ không để mẫu hậu và hoàng huynh phát hiện ra, ta sẽ nói ta bị ốm, muốn ngủ!”
Con ngươi Hoa Vị Miên đảo trái đảo phải, cuối cùng nói: “Được rồi, ngươi đi tìm hai bộ quần áo thái giám, tối nay chúng ta liền đi!”
Thuần Vu Nhã lập tức buông tay Hoa Vị Miên rồi nhảy cẫng lên, nàng lớn như vậy nhưng vẫn chưa ra khỏi cung lần nào, cuối cùng cũng có thể ra cung rồi!
“Tiểu thư, đến lúc thi châm lần hai rồi.” Bố Thiện ở một bên nói.
Hoa Vị Miên nhìn bóng lưng Thuần Vu Nhã biến mất chỗ cửa, nói: “Tối nay các ngươi ở lại trong cung, điều tra Thái hậu một chút, tận lực không bỏ qua chút dấu vết nào.”
“Vâng, bọn ta hiểu.” Hai người cung kính đáp.
Sau đó Hoa Vị Miên và Thuần Vu Nhã xuất cung, quả nhiên bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Dọc đường đi Hoa Vị Miên ăn vặt không ít, trong tay còn ôm một đống điểm tâm và đồ chơi nhỏ.
Từ khi đến cổ đại nàng cũng chưa từng chơi thích thú như vậy, lần này đến Đế Khuyết vậy mà vừa tới lại bị nhốt trong hoàng cung. Từ trước đến nay Thuần Vu Nhã chưa từng thấy qua cảnh đời nên lúc này đã mặc sức chơi đùa.
Hai người vẫn còn ở tửu lâu giải quyết nốt bầu rượu ngon rồi mới chậm rãi đi tới đi tới Phủ Viễn Tướng Quân.
Hơn nửa đêm còn gõ cửa thì thật có chút dọa người. Thủ vệ kia hé cửa đủ tầm nhìn, không có bóng người nào, lập tức bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh, vừa vội vàng đóng cửa trở về ngủ, vừa tự thôi miên mình nghe nhầm.
Vậy mà tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, hắn lấy can đảm đi mở cửa, hắn cũng không tin, người nào giả bộ quái lạ cùng hắn đây!
Cửa mở ra, không có người, lại có một cơn gió lạnh thổi qua, ba hồn liền đi bảy phách.
Khi tiếng gõ cửa thứ ba vang lên, cả phủ Viễn tướng quân cũng bị làm tỉnh ngủ, nô bộc nha hoàn đốt đèn lồng rối rít xếp thành mấy hàng trước cửa, chờ tướng quân đại nhân tới.
Tông Chính Sở đi tới không nói hai lời đã kéo người ra, đúng lúc thấy Hoa Vị Miên cười khúc khích muốn gõ cửa lần thứ tư, vội ôm lấy nàng đang xiêu vẹo, rồi mới nhìn đến người trên mặt đất.
Phân phó người đưa Thuần Vu Nhã đến phòng khách, rồi Tông Chính Sở ôm Hoa Vị Miên trở lại phòng ngủ. Tiểu tử Hoa Vô Ưu kia nghe tin cũng chạy tới, ngó đầu nhỏ vào phòng Tông Chính Sở, “Hoa Vị Miên uống rượu?”
“Gọi nương.” Tông Chính Sở híp mắt, không giận tự uy.
Ở trước mặt hắn, dĩ nhiên Hoa Vô Ưu không dám lỗ mãng, không thể làm gì khác hơn là cung cung kính kính sửa lại miệng: “Nương uống say sao?”
“Không có gì đáng ngại, ngươi về ngủ đi.” Tông Chính Sở lập tức hạ lệnh trục khách. Đã bao lâu không có thế giới hai người rồi, tiểu hài tử hết thảy đều đuổi đi, “Ngọc Dạng, đưa tiểu thiếu gia đi nghỉ ngơi.”
Hoa Vô Ưu cẩn thận rời đi từng bước, trước khi đi còn tượng mô tượng dạng nói tiếng ngủ ngon.
*Tượng mô tượng dạng: hình dáng cường điệu hoặc dáng vẻ long trọng.
Tông Chính Sở vuốt ve gương mặt của người nửa mê nửa tỉnh trên giường, cúi đầu nhẹ nhàng hôn, thở dài gọi: “Vị Miên…”
Hoa Vị Miên hé nửa mắt, đưa tay ôm cổ hắn, miệng đầy mùi rượu: “Tướng công, ngủ cùng ta đi.”
Tông Chính Sở cởi giày nàng ra, sau đó cũng lên giường, kéo chăn, ôm eo nàng, thấp giọng nói: “Ngủ ngon!”
Hoa Vị Miên nhẹ giọng hừ hừ, tìm vị trí thoải mái trong ngực hắn, nhắm mắt lại là ngủ.
Tông Chính Sở cũng có một đêm ngon giấc, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
Ngày hôm sau, lúc Hoa Vị Miên tỉnh lại, chuyện tình own goal* xảy ra, nàng kinh ngạc mở to mắt hỏi: Tông Chính Sở, làm sao ngươi ở đây?!”
*Own goal: ghi bàn vào lưới nhà
Tông Chính Sở bất đắc dĩ kéo nàng về trong chăn, đè cánh tay nhỏ múa lung tung của nàng, nói: “Ngươi quên toàn bộ chuyện đêm qua?”
“Đêm qua?” Hoa Vị Miên cau mày, minh tư khổ tưởng*. (*vất vả suy nghĩ sâu xa)
“Quên đi, không nghĩ ra thì đừng nghĩ, vẫn sớm, ngủ tiếp đi.”
Hoa Vị Miên nhìn sắc trời bên ngoài một chút, cười gian nhéo hông hắn, pha trò: “Tông Chính tướng quân, cưng chiều lão bà (vợ) cũng không phải cưng chiều như vậy đâu nha!”
Tông Chính Sở khẽ mỉm cười, nhìn nàng nói: “Ta chính là muốn cưng chiều ngươi như vậy.”
Nói thật, Hoa Vị Miên bị cảm động, chớp chớp mắt, sau đó cho hắn một nụ hôn rời giường, ôm cổ hắn: “Yêu ngươi chết mất!”
Đoán chừng ngươi cũng không ngủ được, đứng lên dùng điểm tâm sáng đi.” Tông Chính Sở ôm nàng ngồi dậy.
“Nương, nương, người đã tỉnh chưa?” Hoa Vô Ưu ở bên ngoài đập cửa, hạ nhân sau lưng đều phải cách xa ba trượng.
Đã biết dáng vẻ cưng chiều Hoa Vị Miên một cách ghê gớm của Tông Chính Sở, còn ai dám không muốn sống mà đưa tới cửa quấy rầy vợ chồng son người ta ngọt ngào chứ. Nghé con mới sinh không sợ hổ, đại khái là nói hành động này của Hoa Vô Ưu mà…
Hai người nghe thấy thanh âm Hoa Vô Ưu, nhìn nhau cười một tiếng. Sau khi mặc quần áo tử tế, Hoa Vị Miên mới nói: “Vào đi!”
Hoa Vô Ưu đẩy cửa đi vào, hạ nhân phía sau cũng lần lượt đi vào.
“Đổ nước vào đằng sau đi, ta muốn tắm.” Hoa Vị Miên thản nhiên phân phó.
Bọn hạ nhân đổ nước nóng xong liền đi ra ngoài. Hoa Vị Miên đưa tay nặn hai má Hoa Vô Ưu, trong lòng trấn an một hồi, thật là cảm giác lâu ngày không gặp…..
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
67 chương
26 chương
10 chương
9 chương
20 chương
302 chương