Trời đã sáng rồi, bên kia nơi đóng quân vang lên tiếng binh sĩ, Hoa Vị Miên chạy tới ngoài quân trướng, lật ra tấm bản đồ bày trí quân doanh trong tay, bên cạnh trướng tướng quân có nhiều lều nhỏ như vậy, nàng phải đi như thế nào mới có thể ra khỏi chỗ này a. . . . . . Bát quá theo bản đồ, quân doanh trú đóng ở thung lũng, từ đầu đến cuối chỉ có một con đường có thể ra đi ngoài. Hướng mặt trước là Tây Hòa quốc, đi qua không chừng bị cho là gian tế, phía sau là con đường dẫn đến một trấn nhỏ sát biên giới, trấn Kỳ Thủy. Hạ quyết định, Hoa Vị Miên cất bản đồ vào trong ngực, hiện tại nàng mặc quân trang, dù nghênh ngang ra ngoài, cũng không có người cản nàng! “Cát đại gia, món ăn của tướng quân đã được chưa?” Nghe được trong lều có người nói chuyện, Hoa Vị Miên từ ngoài cửa sổ ngó vào bên trong nhìn lén, bên trong đều là hơi nước lượn lờ, bĩu môi, nàng thấy trong những nhà bếp khác toàn cháo trắng và bánh bao, còn nhà bếp này cư nhiên có thịt, quá sa đọa rồi! Sờ sờ bụng, ngực dính vào lưng rồi, thực muốn ăn . . . . . . “Từ từ, đừng thúc dục, xong ngay đây!” Lão đầu mập mạp được gọi là Cát đại gia đầu đầy mồ hôi múc thức ăn vào trong đĩa, rồi đặt lên khay, nói: “Được, đã xong, mau dâng lên tướng quân!” Vệ Hổ vội vàng bưng món ăn lên, nói: “Được!” “Ọc ọc. . . . . Ọc ọc . . . . . ” Bụng Hoa Vị Miên đột nhiên kêu lên, nàng hẳn là đã mấy ngày chưa được ăn một bữa no rồi, nhìn lại thức ăn trong tay Vệ Hổ, không khỏi thèm nhỏ dãi. Dù sao cũng không có người biết, chi bằng ăn no nê rồi lên đường! “Hắc! Vệ Hổ!” Nàng núp ở phía sau lều nhỏ giọng mà gọi Vệ Hổ, ra hiệu gọi hắn tới đây. Vệ Hổ quay đầu, nhất thời không nhận ra nàng là ai, khó chịu tiêu sái tới, nói: “Có chuyện gì mà. . . . . .” Lời nói chưa dứt đã bị Hoa Vị Miên điểm huyệt. Hoa vị miên quơ quơ tay trước mắt hắn, quả nhiên chỉ còn con ngươi có thể động. Bưng lấy khay thức ăn, nàng nhai ngấu nghiến như hổ đói, loáng một cái đã ăn hết đồ ăn trong hai chiếc bát, lại cầm lấy hai cái bánh bao nhét vào trong ngực, Hoa Vị Miên vỗ vỗ tay đứng lên, thấy ánh mắt tức giận của Vệ Hổ, cười cười, đem khay nhét lại trong tay hắn nói: “Thay ta cám ơn khoản đãi của tướng quân!” Đang cười trộm định đi lại đụng vào Cát đại gia từ bên trong đi ra, Hoa Vị Miên vội thu nụ cười, nói: “Chào Cát đại gia!” Cát đại gia thấy một bộ mặt lạ hoắc, tươi cười gật đầu, nói: “Ngươi đi đâu vậy?” Trong quân doanh vài chục vạn người, nhưng người biết hắn thật đúng là không ít! “Tướng quân bảo ta đến trấn trên mua cho hắn hai bộ quần áo!” Hoa Vị Miên vội nói. “Thì ra là việc riêng của tướng quân à. . . . . . Nhất định là tướng quân mua èo yêu bắt từ trên núi rồi!” Cát đại gia từ tốn, vốt vuốt bộ râu hoa râm trên cằm: “Nghe nói lúc mèo yêu kia đến cũng không mặc gì có phải không?” Khóe mắt Hoa Vị Miên co giật, thời gian mới có chốc lát đã truyền thành cái tin gì rồi, nàng mặc y phục rách rưới! Không phải không mặc gì! “Cát đại gia, ngài bận rộn, ta đi trễ tướng quân sẽ tức giận.” Hoa Vị Miên bèn nói đùa. “Được, vậy ngươi mau đi đi!” Cát đại gia phất tay một cái xoay người vào nhà bếp. Hoa Vị Miên bước nhanh hơn, nàng phải nhanh lên, một lát nữa đợi Tông Chính Sở thao luyện xong, những tên lính kia tới tranh nhau ăn cơm, lúc đó không thoát được nữa. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, đã bị người gọi lại. “Tiểu binh, lại đây!” Nghe thanh âm này, mẹ nó, đúng là tên khẩu Phật tâm xà kia. Hoa Vị Miên cúi đầu xoay người sang chỗ khác, đè thấp giọng nói: “Đại nhân có gì phân phó?” “Đi vào giúp ta mài thuốc.” Thanh Dương đánh giá ‘hắn’. “Tướng quân bảo ta đi mua hai bộ xiêm y. . . . ” Lúc này hắn xuất hiện làm cái gì chứ???