Sáng hôm sau, khi Diệp Vũ Ca bắt đầu công cuộc theo dõi Tống Tư Thần, vừa ra đến cửa đã gặp Vân Hạo. Diệp Vũ Ca chầm chậm nhếch môi, người đàn ông này, cô chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ cô. “Em định theo dõi hắn ta? Nguy hiểm lắm em có biết không? Còn không phải lão đại nói, anh đã không biết em mạo hiểm thế rồi.” “Nào, Vân Hạo, em đã tính toán thực hiện chuyện gì một mình đâu chứ. Anh nên cảm ơn trời vì kế hoạch nào của em cũng tính cả anh đi.” Kế hoạch nào của cô cũng tính cả anh sao? Vân Hạo thoáng chút đờ người. Giây phút này, anh là tự mình đa tình, nghĩ rằng Diệp Vũ Ca là luôn luôn tính anh trong kế hoạch của cô, kể cả sau này, mãi mãi. “Đờ ra đó làm gì? Mau lên xe đi.” Diệp Vũ Ca cao hứng ngậm một cây kẹo mút, miệng ngâm nga theo một điệu nhạc indie vui tai. Vân Hạo vẫn không nói gì. “Sao em biết anh sẽ đến?” “Vì anh chưa bao giờ bỏ em.” “Vậy nếu lần này anh kiên quyết?” “Em sẽ làm một mình thôi, nhưng có hai người tuyệt đối sẽ không bỏ em, một là lão đại, hai là anh.” Vân Hạo lại trầm ngâm nhìn cô vô tư đặt toàn bộ niềm tin vào anh như vậy, có hạnh phúc, cũng có áp lực, anh phải luôn là người giỏi nhất trong mắt Diệp Vũ Ca, đến lúc đó, bản thân anh mới yên lòng rằng cô sẽ mở lòng với anh. “Vân Hạo, cho em biết hôm nay Tống Tư Thần sẽ đi đâu đi.” “Đợi anh một lát.” Nói rồi lại múa tay trên bàn phím máy tính, Diệp Vũ Ca lại được một phen tán thưởng. Vân Hạo này chính là thiên tài về kỹ thuật số, công nghệ thông tin và chế tạo của giới hắc đạo. Rất nhiều lần Diệp Vũ Ca theo anh học nhưng vốn không có chút thiên phú gì, lại suýt phá hỏng cả phòng lab của anh. Vân Hạo này là luôn dung túng cô, từ bé đến lớn chỉ có cưng chiều chứ chưa bao giờ quát mắng. Cô từng nghĩ cho dù bản thân có ra ngoài quậy phá lật trời, vẫn luôn có một Vân Hạo thay cô êm đềm xử lý. “Hôm nay hắn ta có hẹn ăn cơm với một người mẫu, buổi tối hắn sẽ đi tiệc rượu.” “Ha, được, cảm ơn anh.” “Em dự tính sẽ gặp hắn bằng cách nào?” “Bằng cách cả đời hắn không quên được.” “Đừng có quậy phá quá, hắn là kẻ không chút lưu tình nào đâu, lần này anh có phụ em dọn dẹp cũng khó.” “Đâu có, Vân Hạo, em lớn rồi, lão đại dạy là lớn rồi tự làm cũng phải tự chịu, chuyện này sẽ không để liên can gì đến anh đâu.” Vân Hạo không nói gì, vẫn là anh tự mình đa tình, người phóng khoáng như Diệp Vũ Ca, chắc chắn sẽ không đặt mắt lên anh được lâu đâu. “Vũ Ca, cẩn thận, có gì nói cho anh.” “Em biết rồi, bye bye.” Diệp Vũ Ca phấn khích mở cửa đi xuống xe, vóc dáng nhỏ nhắn cô nhanh chóng hoà lẫn vào dòng người đi bộ. Vân Hạo ngồi trong xe nhìn đến ngơ ngẩn. Diệp Vũ Ca ngồi trong một quán cà phê đối diện sảnh nhà hàng nơi Tống Tư Thần sẽ dùng cơm cùng người đẹp. Muốn cô đến, cô càng phải chọn cách đến để hắn không thể quên được. Vứt cây kẹo mút xuống đường, cô thong dong đút tay vào túi quần hướng sảnh nhà hàng tiến đến. “Xin lỗi tiểu thư, nhà hàng hôm nay được Tống thiếu bao trọn rồi, phiền cô đi nhà hàng khác.” “Tống thiếu sao? Là Tống Tư Thần.” “Phải, phiền cô...” “Càng tốt, tôi là đến đây tìm Tống Tư Thần.” Vệ sĩ chau mày, rốt cuộc là ai lại có thể ngang tàng hống hách gọi thẳng tên Tống thiếu như vậy. Hai vệ sĩ bước lên, toan định cưỡng chế cô ra khỏi nhà hàng. Ai ngờ là cô lên tiếng trước. “Tôi không phá hoại gì đâu, chỉ là Tống thiếu các người hẹn tôi đến lấy đồ của tôi.” “Nhưng anh ấy không nói trước, làm sao bọn tôi biết cô có nói thật hay không.” “Vậy tôi đứng đây đợi Tống Tư Thần tới, khi đó sẽ rõ.” Bên ngoài tiếng bước chân dồn dập, Diệp Vũ Ca khẽ nghiêng đầu nhìn. Chà, là đến rồi. Tên này sống sờ sờ ra đó cô nhắc tên là đến thì hẳn lúc chết đi cũng linh thiêng lắm đây. Vệ sĩ lúng túng tránh đường, Diệp Vũ Ca lại chạm mặt Tống Tư Thần. Cô đứng thong dong tay đút vào túi áo khoác da, nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười yêu nghiệt trên môi. Tống Tư Thần cũng đứng đối diện cô, ánh mắt thâm sâu nguy hiểm khó đoán chợt loé lên một tia thích thú. “Tống thiếu, cô gái này là tự dưng xông vào nhà hàng, bảo là có hẹn với Tống thiếu, nói thế nào cũng không chịu rời đi.” Cô người mẫu tên Amy đang khoác tay Tống Tư Thần cũng chau mày nhìn Diệp Vũ Ca đang đứng trước mặt. Tống Tư Thần không nói gì, chỉ dặn cho vệ sĩ lui xuống, gỡ tay Amy ra rồi tiến đến trước mặt cô. “Đợi bấy lâu hoá ra cô cũng đến.” “Được Tống thiếu hẹn, có chết cũng phải đến.” “Vì một chiếc đồng hồ sao?” “Tôi hy vọng nếu tôi lấy đi thứ gì quý giá nhất của Tống thiếu, anh cũng rộng lượng bỏ qua. Với cả, là đích thân Tống thiếu hẹn tôi, dù sao cũng nên cho anh chút mặt mũi.” “Hôm nay cô đến không đúng lúc rồi.” “Oh xin lỗi, tôi vô ý quá, phá đám anh ăn trưa cùng người đẹp sao? Nhưng dù gì tôi nghĩ tôi đến lấy đồ của tôi, cũng chỉ có năm mười phút, chắc không ảnh hưởng gì đến cuộc hẹn của Tống thiếu đây đâu.” “Thật không may, hôm nay tôi không mang đến.” “Anh cứ đi dùng cơm đi, sai một vệ sĩ nào đó mang đến cho tôi là được rồi.” Tống Tư Thần nhếch môi nhìn Diệp Vũ Ca công khai đấu khẩu với hắn. Biết được lịch trình của hắn thì không phải kẻ tầm thường đâu. Hắn gọi vệ sĩ lại dặn dò, Diệp Vũ Ca vẫn giữ thái độ thờ ơ nhìn hắn. Chợt cô thấy vệ sĩ thu xếp mọi việc phía sau lưng hắn, kể cả cô người mẫu Amy kia. Diệp Vũ Ca chau mày, chuyện này... “Bây giờ thì tôi có đủ thời gian cùng cô xử lý chuyện rồi, cô Diệp Vũ Ca.”