Vẫn là Diệp Vũ Ca chọn cách thực hiện đơn độc một mình, nhưng vẫn là không biết Tống Tư Thần ở đâu để mà tìm đến. Người duy nhất có thể nhờ vả là Vân Hạo nhưng anh từ chối, hiện tại thì như mò kim đáy bể. Cô thở dài, mông lung suy nghĩ. “Vũ Ca, con vào đây.” Cô ngẩng dậy, là lão đại, ông cho gọi cô. Thực ra đối với lão đại, Diệp Vũ Ca luôn có một thứ tình cảm không nói thành lời được. Ông nhặt cô về trong một đêm mưa gió, bằng lòng dang tay ra đem cô khỏi nơi xó xỉnh bẩn thỉu, mang cho cô một mái nhà mới thay vì ngày nào cũng phải lang thang thậm chí tranh giành, đánh nhau với đám trẻ con lang thang khác, hay còn những tên say rượu đáng sợ... Hứa Tấn Phong là người mang cho cô cuộc sống mới, là người tạo ra một Diệp Vũ Ca của hiện tại. Cô không biết cha mẹ cô là ai, nhưng cô luôn muốn gọi lão đại một tiếng cha... Ông dẫn cô đến sân tập võ, rồi lại im lặng thở dài, cô không biết nói gì rồi cũng im lặng đứng cạnh. “Con nhớ không, lần đầu con tập võ ở đây, một ngày đã bị thương.” “Con nhớ, ngày đó lão đại thương xót con nhưng con quyết không dừng.” “Vũ Ca, con rất mạnh mẽ, dù thế nào cũng không khóc.” “Là lão đại luôn dạy con làm người đừng để mọi thứ không liên quan gây vướng bận, nhiều lúc phải nén đi đau thương mới thành công được.” “Haha, con đúng là đứa trẻ ngoan.” “Lão đại gọi con ra đây có việc gì.” “Haiz... con... đã chạm mặt Tống Tư Thần rồi sao?” “Chuyện này... người biết?” “Ta mới nghe nói, có phải hay không?” “Có, lần làm nhiệm vụ trước, người cũng không nói với con đó là Tống Tư Thần.” “Ta là vì không muốn con phân tâm, nghĩ lại ta cũng sai vì không nói trước. Đêm đó con với Vân Hạo đi làm nhiệm vụ, ta ngủ cũng không yên.” “Chuyện con chạm mặt Tống Tư Thần là có gì hay sao?” “Ta không muốn bất kì ai trong Thanh Duyệt Bang có gì dính dáng đến Tống Tư Thần. Không chỉ ta mà ngay cả lão đầu nào cũng vậy. Con là tâm huyết của ta, ta càng không muốn con dính đến hắn, bởi vì hắn là kẻ cực kì nguy hiểm.” Diệp Vũ Ca gật gật đầu, cô không phản bác lời của lão đại, cũng không thực tình đồng ý. Cô chưa đắc tội với Tống Tư Thần, à không, là đã đắc tội, nhưng chính hắn thả cô đi, cũng còn chút nhân từ. Lớn lên ờ Thanh Duyệt Bang, không phải là lần đầu cô nghe thấy lão đại nói không đụng đến Tống Tư Thần. Vậy thì đã sao, còn giao nhiệm vụ cho cô động đến Tống Tư Thần, không phải cô gặp may bằng không mạng nhỏ này cũng chẳng còn. “Vũ Ca, con có chạm mặt Tống Tư Thần, cách nào con thoát được khỏi đó, có đắc tội hắn hay không?” “Là hắn ta thả con đi, nói là mượn tay Thanh Duyệt Bang để xử lý Hoa Xà cũng tốt, nhưng hắn lại lấy đồng hồ của Vân Hạo làm cho con, bắt buộc con phải đến gặp hắn.” “Sao chuyện này con không nói? Con định đi gặp hắn sao?” “Con không nói là không muốn người vì chuyện này mà bận tâm. Hắn muốn con tới, con phải tới, bằng không người gánh hậu quả không phải mình con mà còn cả Thanh Duyệt Bang.” “Nhưng quá nguy hiểm, không được.” “Lão đại, người nuôi con mười tám năm, đem con từ đáy sâu xã hội nuôi nấng thành Diệp Vũ Ca của hiện tại. Thanh Duyệt Bang là tâm huyết của người, không thể vì con mà phá huỷ.” “Vân Hạo có biết không?” “Anh ấy biết, nhưng cũng như lão đại, anh ấy từ chối cho con đi.” “Vũ Ca, ta có thể thương lượng với Tống Tư Thần, con đừng mạo hiểm.” “Chuyện này, lão đại, nếu người tin tưởng con, xin giao cho con.” Đối với Diệp Vũ Ca, ông thực sự không muốn cô phải uỷ khuất. Ông là người hắc đạo, ông từng nghĩ ông không có tư cách có cho mình một đứa con. Thù oán của ông nhiều, lại càng không thể bảo đảm mình sẽ bảo vệ tốt cho nó. Cho đến khi ông gặp Diệp Vũ Ca. Thực ra trước đó ông vốn đã có Vân Hạo và Tần Gia Duyệt, nhưng ông lại đặt niềm tin và tình thương vào Diệp Vũ Ca nhiều nhất là bởi cô giống ông nhất. Khi ông bắt gặp cô trên đường phố, vì một mẩu bánh mì mà bị đám trẻ con tranh cướp, nhưng cô tuyệt nhiên không khóc, chỉ giương đôi mắt nhìn bọn chúng. Đứa trẻ năm tuổi, sao lại có thể hành xử được như vậy? Ông đón cô về, dạy dỗ cô tử tế, giao cô cho Vân Hạo, ngày ngày nhìn cô lớn lên. Mười tám năm, ông nhìn cô lớn lên từng ngày, trong lòng đọng lại chút thành tựu. Đứa trẻ này, sinh ra phải để làm chuyện lớn. “Lão đại, người để con đi, chuyện này phải do con giải quyết. Chẳng qua là con lấy lại đồ của con thôi.” “Vân Hạo không giúp con, con định như thế nào?” “Theo dõi thôi, là cách duy nhất. Dẫu sao cứ dính mãi đến Vân Hạo cũng không được.” “Vũ Ca, con phải cẩn thận.” “Lão đại, người yên tâm.” Diệp Vũ Ca hai mươi ba tuổi, nhưng trong lòng Hứa Tấn Phong là một mối bận tâm. Giả sử bây giờ cô muốn đi, ông cũng chẳng thể giữ cô lại được. Con người mà, phóng khoáng, không thể để bị gò bó. Ông muốn ngăn cản nhưng không thể, chỉ có thể hy vọng cô bình an vô sự.